Ngoại truyện cuối
Ngoại truyện cuối: Tiểu Vương tử – Kết thúc mở
Vài năm sau.
Dưới bầu trời trong xanh, một bé gái mặc toàn thân mặc váy dài trắng từ trên xe Lincoln nhảy xuống, vội vàng không ngừng nghỉ hướng hoa viên chạy tới.
“Công chúa! Mũ của cô!” Phía sau có người hô lớn.
Tần Vũ Lạc đột nhiên ngừng lại, cầm lấy, cào cào tóc trên thái dương đội một cái rồi tiếp tục chạy.
Hoa viên lớn như vậy, yên tĩnh mà say lòng người, một thiếu niên tuấn tú dưới ánh mặt trời ấm áp lặng lẽ lật những trang sách của mình, ngón tay thon dài của cậu rất nhẹ nhàng mà lật những trang sách ố vàng, đôi mắt thâm thúy đắm chìm trong những ký hiệu cùng loại ngôn ngữ nào đó trên thế giới.
Miệng cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy câu, thứ ngôn ngữ tựa như đã bị lãng quên từ rất lâu rồi.
Nữ hài tử thở hổn hển đứng ở trước mặt cậu.
“Anh ơi, anh!” Tần Vũ Lạc đi qua ôm tay cậu, “Chú Lạc mang theo vợ tới đây, anh không đi nhìn sao?”
Ánh mắt mêly, cô không chút nào che giấu mê luyến, kính trọng cùng sùng bái anh trai mình.
Đôi mắt hẹp dài của Tần Mặc lộ ra một tia luyến tiếc, ánh mắt từ trên trang giấy chậm rãi nâng lên, dừng ở tiểu cô nương phấn nộn trước mắt.
“Chú Lạc?” Thanh âm dễ nghe mà tao nhã của cậu hỏi một tiếng.
“Vâng!” Tần Vũ Lạc gật gật đầu, cánh mi cong dày tựa như bú bê sứ, da thịt tuyết trắng dưới ánh nắng mặt trời nổi lên phấn hồng.
Tần Mặc đứng dậy, cốt cách thiếu niên trưởng thành từ từ giãn nở mở ra bộ dáng khiến người ta động lòng.
Liếc mắt một cái nhìn qua, trong chiếc xe Lincoln xa hoa màu đen kia, quả nhiên có hai thân ảnh đi ra, một người tĩnh lặng băng lãnh, một người nháo loạn như thỏ nhỏ. Cậu nheo mắt lại, thực đã có thể đoán được người đến là ai.
Ngón tay thon dài đem sách vở gấp lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái: “Chạy về hầm rượu báo với mẹ, sau đó gọi điện báo cho ba, anh đi trước.”
Tần Vũ Lạc ngẩn ra, đôi mắt đen láy trợn lớn, không biết làm sao.
Tần Mặc vừa bước đi vài bước đã nhận ra tâm tình của cô.
Bước chân dừng lại, khuôn mặt còn nhỏ tuổi nhưng đã mị hoặc lòng người của cậu hiện lên một chút biểu cảm khác thường.
Tao nhã cúi người, trong lúc đó ánh mắt cậu mang theo một chút bất đắc dĩ, một tay đỡ lưng tay còn lại vòng qua đầu gối cô đem cô nhấc bổng lên ôm vào trong ngực.
“Em có biết là anh chỉ lớn hơn em có một tuổi không hử?” Tần Mặc cúi đầu nói với cô.
Tần Vũ Lạc dừng ở trong lòng cậu rên lên một tiếng, ngoan ngoãn cuốn lấy cổ cậu, đầu chôn chặt vào hõm vai cậu “Ông trời thật là bất công! Dựa vào cái gì mà ông trời lại cho anh trai từ lúc sinh ra đến giờ đều cao như vậy chứ? Không phải ai cũng nói là nam sinh đến tận trung học mới cao sao? Không phải sao, không phải sao? ? ?”
“Anh cao hơn em nhiều . . . .” Tần Vũ Lạc uỷ khuất lại già mồm át lý lẽ nói một câu.
Tần Mặc không nói gì, chỉ là thản nhiên cụp mắt xuống nhìn: “Em rất nặng!”
Tần Vũ Lạc ngẩn ra, mắt càng trừng lớn hơn nữa.
Lam Đóa vốn đã đứng rất lâu nhìn ngắm thời tiết, chỉ có núp ở dưới bóng Lạc Thành mới có thể tránh được một chút ánh mặt trời, nghe được động tĩnh liền quay mặt tìm hiểu, liền nhìn thấy một bức tranh quỷ dị như vậy.
Trước tòa lâu đài khổng lồ xa hoa, một thiếu nhiên mặc quần áo hưu nhàn tao nhã đi qua, trên tay ôm một cô gái mặc toàn một màu trắng, vừa nói chuyện điện thoại, cúp máy, sau đó đem cô bé trong lồng ngực đặt xuống đất.
Một ột thấp, một tuấn tú một xinh đẹp, vô cùng đẹp mắt đứng ở một chỗ.
“Chú Lạc!” Tần Mặc rất lễ phép chào một tiếng.
Lạc Thành chưa kịp đáp lời, tiểu nữ nhân phía sau đã nổ tung, túm lấy tay anh liều mạng nói: “Thực đáng yêu nha . . . . Thực là đáng yêu nha! ! Chồng à, về sau em cũng sinh một đứa như vậy nha, còn có một đứa con gái như vậy nữa! ! !”
Những lời Lạc Thành vừa định nói đã nghẹn trong cổ họng, nhìn thấy phía đối diện Tần Vũ Lạc đang che miệng cười trộm, cũng thản nhiên cười rộ lên, cầm lấy tay Lam Đóa kéo cô lên phía trước, khó khăn mới có được một câu ôn nhu nói: “Đừng muốn loạn nữa, em không có cái gen kia.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạng của Lam Đóa nháy mắt liền suy sụp.
Khuôn mặt tuấn tú đến ghen tị của Tần Mặc cũng ôn hòa hơn một chút, lông mi thật dài khẽ run, tao nhã mà tránh đường: “Ba mẹ cháu một hồi nữa sẽ tới, hai người mệt mỏi không ạ? Đi vào nghỉ ngơi một chút đã.”
Lam Đóa hoạt bát chạy đến trước mặt cậu “Thực đẹp trai nha, cháu cười, cười một cái thôi! So với cha cháu, cháu còn đáng yêu hơn, cháu không biết khi cha cháu còn là chủ tịch đâu, thực là dọa người! Anh ta không bao giờ cười đâu, chỉ một ánh mắt tùy tiện cũng khiến người ta sắp chết nha. Dì Lam Đóa của cháu làm việc ngay tại căn phòng bên cạnh. Thực là kiên cường có phải không? Rất có khí chất có phải không?”
Tần Mặc chỉ là lẳng lặng nghe, ánh mắt mị hoặc lộ ra tia sáng lấp lánh, chăm chú nhìn cô.
“Tiểu Du không có tới sao?” Mắt cậu đảo qua mặt trong xe Lincoln phía sau, nghĩ muốn xác nhận xem có còn người bên trong hay không.
“Cháu hỏi nó à?” Lam Đóa nhíu mi, rối rắm nói, “Không có cách nào, nó không ngoan, thật sự là rất không ngoan, cư nhiên ngay cả một chút gen tốt đẹp của dì đây cũng không kế thừa được! Cuối cùng nghiêm phạt khó khăn lắm không biết dì có thể cho nó vào được trung học không nữa? Trung học cháu có biết không? Ở Trung Quốc đó là 9 năm bắt buộc phải học đó, cháu biết chứ? Một nữ sinh còn nhỏ tuổi như vậy lại ngâm mình trong mấy thứ ma thú vớ vẩn không có khái niệm chăm chỉ học tập là gì, Lạc Thiên Du nó chính là sự tụt hậu có một không hai của nền giáo dục Trung Quốc. Làm gì có ai nữa?”
Lạc Thành nghe xong hơi hơi nhíu mày: “Em đang nói cái gì?”
“Em nói con gái bảo bối của anh!” Lam Đóa tức giận oa oa mà nhìn anh. “Còn không phải là anh quá nuông chiều nó sao, khiến cho nó nhỏ như vậy đã ham mê cái gì là thần điêu, cái gì là cường hóa, nó là nữ sinh là đủ rồi? Chẳng lẽ anh muốn đem con tu luyện thành sư phụ của mấy thứ trò chơi sao?”
Lạc Thành mím môi, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra biểu tình tựa như rất muốn trừng phạt cô vậy.
“Không biết gì thì đừng có nói lung tung, em chính là nhìn không hiểu những số hiệu trình tự trò chơi mà con viết ra thôi, đợi cho em hiểu được thì không biết còn tốn bao nhiêu thời gian nữa đâu, ngốc.” Nói xong anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của vợ mình, túm cô đi về phía trước.
Tần Vũ Lạc thực ngoan ngoãn dẫn đường cho bọn họ, thỉnh thoảng Lam Đóa lại giơ tay véo véo cái má phấn nộn của nó, nó cười trốn đi, bộ dáng đáng yêu rất giống với mẹ nó.
Mà Tần Mặc lại ở lại cuối cùng, thân ảnh cao ngất chậm rãi quay trở về, đôi mắt hẹp dài một mảnh mêly.
Cậu nhớ tới một lần duy nhất nhìn thấy Lạc Thiên Du lần đó cô bé không đi cùng chú Lạc và dì Lam Đóa, bầu trời London đầy tuyết rơi, sương mù bao phủ không khí lạnh buốt, cậu nhìn thấy Lạc Thiên Du một thân lửa đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến mức đỏ bừng lên, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo khí từ trên xe nhảy xuống, ven đường một đống những đứa con trai mắt xanh tay cầm máy điện tử gầm rú chơi game, thân ảnh nho nhỏ của nó ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt trong veo nhìn người kia khóe miệng méo mó: “KSB, loại này nhìn cũng tầm thường thôi.”
May mắn, mấy đứa con trai kia nghe không hiểu tiếng Trung.
Mà ở một bên Tần Mặc chịu trách nhiệm đến đón nó lại nheo nheo mắt lại, đánh giá cô bé này không biết nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi, tầm mắt hoảng hốt đã bắt đầu không thể chuyển động.
Lạc Thiên Du kéo theo một valy kéo lớn hành lý đi tới, nhìn thấy cậu chính là kinh ngạc một chút, sau đó nhíu mi hô: “Anh không phải tới đón em sao? Rất nặng nha, anh kéo giúp em với.”
Tần Mặc lần đầu tiên thất thần, nhìn một cô bé xa lạ khéo léo nhưng lại làm càn trước mặt mình.
Thời điểm nào đó cha đã nói, “Đời người đàn ông đều gặp phải một cái khắc tinh, cái gọi là khắc tinh chỉ là ẩn dụ, đại khái là kiếp trước con nợ một ai đó, sang kiếp này con nhất định phải ở bên cạnh người đó cả đời, vĩnh viễn không được quay lưng đi.”
Ngón tay tao nhã day day thái dương, Tần Mặc nghĩ, không phải là cậu sớm thành thục, mà nguyên nhân chính là “Lạc Thiên Du, cô bé đó xuất hiện quá sớm.”
Lúc mà bọn cậu cùng nhau chơi trò “Mê vụ chi sâm”, ở cửa ải cuối cùng cậu cùng cô bé đánh boss, thế nhưng thời điểm còn một giọt huyết cuối cùng cậu bị cô bé chém toi mạng.
Nhìn thấy cô bé thuận tay đem chiến lợi phẩm sau khi chém được đại boss cướp đi, Tần Mặc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng bạo lực để đến xử lý cô bé giống như em gái mà cũng tựa như kẻ thù đang vênh váo trong màn hình máy tính kia.
Cuộc gọi video ở một nơi khác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Lạc Thiên Du một mảnh tiếc hận: “Ai nha, anh toi rồi, thật là yếu ớt.”
Khuôn mặt Tần Mặc xanh mét không có cảm xúc gì, không có biểu tình gì.
“Lạc Thiên Du, em có giỏi thì đến Anh đi, anh với em đấu một trận.” Thanh âm của cậu lạnh như băng nói.
Tiểu nha đầu trong máy tính liếc một cái tỏ vẻ xem thường: “Không có hứng thú, London có cái gì hay chứ?”
“Em không dám?” Thanh âm thản nhiên của Tần Mặc hơi hơi lên giọng.
Lạc Thiên Du đem máy chơi game ném sang một bên, nằm úp sấp trước mặt màn hình máy tính, khuôn mặt ủy khuất dán chặt vào hướng camera trên màn hình: “Em rất muốn đi . . . Nhưng mà ba mẹ em cấm không cho đi, em không có tiền . . . . .”
Trái tim Tần Mặc lập tức tan chảy như nước.
Cậu vẫn cảm thấy lừa gạt tình cảm của tiểu hài tử không phải là chuyện tốt, cho nên cẩn thận suy trước tính sau, mặt chậm rãi tiến lại phía màn hình, thản nhiên nói:
“Lạc Thiên Du, chỉ cần em lại đây, hết thảy mọi việc đều giao cho anh.”
Ý tứ của cậu chính là tiền, tiền chính là hết thảy.
Lạc Thiên Du nho nhỏ, khi còn chưa có tốt nghiệp tiểu học, đã chiếm được một nam sinh tình nguyện bao dưỡng, mối tình nồng nàn của cô bé. Đây là chuyện tình tốt đẹp hãm cha hại mẹ đến cỡ nào.
Lúc đó Tần Mặc không biết món nợ cả đời mà từ miệng cha cậu nói ra từ một khắc kia đã bắt đầu thực thi.
Từ nay về sau mãi mãi hãm sâu.
Trọn đời không được thay đổi.
Vficland
~
Trong phòng khách, đèn phalê trên đỉnh đầu tỏa những tia sáng trong lành vụn vặt.
Thời khắc Lam Đóa vừa chạy vào, Lâm H Hi chỉ cảm thấy thắt lưng của mình tựa như bị chặt đứt, một trận ngạt thở.
“Mình rất nhớ cậu. . . Mình nhớ cậu muốn chết . . . .” Lam Đóa gắt gao ôm nàng kêu la, từ mấy năm trước có ghé qua London một lần sau đó cô liền ngoan ngoãn cùng Lạc Thành quay về Trung Quốc nghỉ ngơi lấy lại sức, nói là một bước bay lên trời! Bất quá chính là thay một người đàn ông nuôi dưỡng đứa nhỏ, cô đúng là một cô gái đau khổ, còn chưa có hưởng thụ qua tình yêu ngọt ngào cùng hôn nhân hạnh phúc liền đã bị hãm hại phải sinh đứa nhỏ . . . .
Cũng may, cũng may sinh được đứa nhỏ cũng đáng hãnh diện nha, nói nhảm, so với mẹ của nó thì thông minh hơn, so với ba nó cũng có giọng nói ngọt ngào hơn.
“Mình biết, mình cũng nhớ cậu, trước cậu buông ra được không?” Lâm Hi Hi cười cười, vỗ vỗ đầu của cô.
Lam Đóa nước mắt lưng tròng, một bộ ủy khuất: “Mình bị cấp dưới của đàn ông nhà cậu lừa bán, cậu nên vì mình mà làm chủ đi.”
Còn nhớ rõ khi lần đầu bọn họ đến Anh, Tần Dịch Dương dọc theo cầu thang màu trắng tao nhã đi xuống, ánh mắt thâm thúy dừng ở bai bàn tay đang gắt gao nắm chặt của Lạc Thành và cô, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng mà mị hoặc, sâu xa nói: “Mặc kệ tất cả chuyện tình ở đây chạy về Trung Quốc, chính là vì cái này?”
Lam Đóa lập tức mặt đỏ, rất muốn không biết xấu hổ mà hô một tiếng: “Chủ tịch.” Lại đã bị Lạc Thành kéo về phía sau, nhíu mi nói: “Không có, đây là ngoài ý muốn.”
Lúc trước thời điểm khi anh về nước cũng không có nghĩ tới chính mình bị tiểu nữ nhân này ôm lấy cho nên mới trở về.
Lâm Hi Hi cũng ngạc nhiên, vội chạy đến tiếp đãi bọn họ, thừa dịp tất cả mọi người không có chú ý đến mới nhẹ giọng hỏi Lạc Thành: “Cậu xác định, cậu không có lừa cô ấy? Cậu là thật sự sao?”
Ánh mắt Lạc Thành vẫn bình tĩnh như thường, tùy ý để cho vị công tước phu nhân này trên dưới đánh giá mình.
“Xem như là nghiêm túc.”
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cắn môi, lại hỏi: “Vậy cô ấy đồng ý sao? Cậu không có đối xử không tốt với cô ấy chứ?”
Tần Dịch Dương hiểu được lo lắng của nàng, từ phía sau lưng đem thân thể nhỏ xinh của nàng ôm vào lòng, ở bên tai nàng dịu dàng thấp giọng nói: “Anh dùng thân phận ông chủ của cậu ấy để cam đoan, đã đủ chưa? Vợ yêu, em quản nhiều chuyện rồi . . .”
Nháy mắt khuôn mặt Lâm Hi Hi đã đỏ bừng, tê dại từ vành tai truyền đến khiến mọi nghi vấn của nàng ngay lập tức đình chỉ.
Không có ngờ rằng, lần gặp lại tiếp theo đã là rất nhiều năm sau.
“Hi Hi, Mặc Mặc nhà cậu thật đáng yêu, có muốn kết thân cùng với Thiên Du nhà mình không? Thiên Du nhà mình trừ bỏ học tập không tốt tất cả những mặt khác đều tốt, cậu có muốn suy nghĩ một chút không?” Lam Đóa vô cùng mạo hiểm, cô thực rất thích cậu bé có khuôn đẹp trai lạnh lùng kia, thật sự là rất thích.
Lâm Hi Hi không nói gì, đôi mi thanh tú nhíu lại, dở khóc dở cười.
“Lam tiểu thư, cô không biết là con gái của cô còn chưa có tốt nghiệp tiểu học sao, việc này hình như bàn quá sớm thì phải?” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đi qua, cúi đầu nhẹ nhàng kéo tiểu nữ nhân đang ngồi trên sofa dậy, ngồi xuống sủng nịnh kéo nàng vào trong lòng, mắt lúc này mới liếc nhìn Lam Đóa.
Lam đóa 冏
Vì cái gì? Vì cái gì, vì cái gì? Hắn rõ ràng đã không còn là ông chủ của cô nữa, vì cái gì cô vẫn sợ hãi hắn như vậy . . . . Ô ô . . . . Chồng ơi . . .
Lạc Thành nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô, cũng chỉ là thờ ơ như không.
“Không cần đem con gái chính em tựa như bán đổ bán tháo vậy.” Anh thản nhiên nói, “Nó không đến mức không thể lấy được chồng.”
Lam Đóa càng 冏
Mà trong phòng khách thời điểm thiếu niên tuấn lãng kia đi ngang qua nghe được đối thoại của bọn họ, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên rất quỷ dị, sau đó cậu thản nhiên chống lại ánh mắt phóng tới của Tần Dịch Dương, cảm thấy có chút chột dạ, né tránh, coi như không có việc gì đi lên lầu.
“Kỳ thật, mình có chút hoài nghi về tính hướng của Mặc Mặc. . .” Lâm Hi Hi nằm trong lồng ngực hắn nhẹ giọng nói, do dự nhỏ giọng mở miệng “Mình nghe Vũ Lạc nói, ở trường học nó được rất nhiều bạn nữ thích, nhưng là rất kỳ quái, chưa từng đến gần một bạn nữ nào hết . . .”
Tần Dịch Dương nhíu mi, mang theo chút bất đắc dĩ nhìn ở miệng nàng.
Lâm Hi Hi cảm thấy có lẽ mình nói sai rồi, kịp thời ngậm miệng lại.
“Trừ bỏ em ra, ở ngoài anh cũng không có hứng thú với bất kỳ người đàn bà nào . . . . Có phải tính hướng của anh cũng có vấn đề hay không?” Tần Dịch Dương cũng không chỉ trích, chỉ là từ từ ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dừng trên chóp mũi nàng nói.
Lâm Hi Hi cắn môi, chịu đựng hơi thở nóng bỏng của hắn, ngoan ngoãn trầm mặc.
Lam Đóa ngồi một bên thấy vậy huyết mạch tựa như sắp phun trào: “A, các người không cần ân ái lộ liễu như vậy được không? Đàn ông nhà mình sẽ không . . . . A a a . . . Đàn ông nhà mình cho tới bây giờ cũng chưa từng ôn nhu, chính là cầm thú đấy, các người không cần khiêu khích mình như vậy chứ?”
Thân thể đôi nam nữ trên sofa đột nhiên cứng đờ.
Lạc Thành cười nhạo một tiếng, “Em nói ai cầm thú? Lam Đóa em ngứa vảy phải không?”
“Hừ hừ, anh chớ quên đây đang ở Anh đấy nhé, công tước phu nhân nhà anh rất che chở em, vị tiểu soái ca khí suất trên lầu kia năm đó là do em xả thân mới bảo hộ được, anh dám phát hỏa với em sao? Anh dám à?”
Lạc Thành áp chế kích thích, sắc mặt dịu đi.
“Buổi tối trở về chúng ta nói sau? Được chưa?” Anh cười cười, rất thân mật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa vênh lên của Lam Đóa lập tức đã bí xị. Cô không muốn buổi tối nói sau!
Ánh mặt trời chiếu rọi tòa lâu đài huy hoàng, bên trong phòng khách, những tia sáng mặt trời nhỏ vụn hắt vào, tương lai hết thảy đều bởi vì chưa biết mà trở lên mê ly mà tuyệt diệu.
Nếu yêu, xin dũng cảm yêu.
Nếu yêu, xin hãy yêu bằng cả con tim.
Nếu yêu, xin yêu trọn đời trọn kiếp . . . .
~End~
o~(^o^)~o