Story 13: Cho những ngày chẳng có gì
Cam là màu sắc mà Y vốn ghét nhất trong bảng màu. Thế nhưng, trong một chiều tháng Tám đi bộ ngang qua Siam, cô đã mặc một chiéc váy màu cam rực rỡ. Chỉ để có cảm giác mình không cô độc.
***
Y vẽ tranh không xuất sắc, nhưng đẹp theo một kiểu riêng. Sau này M bảo có lẽ là vì mỗi bức tranh đều toát lên một cảm giác ám áp tươi sáng. Sau ngày gặp M, Y thường vẽ rất nhiều những chấm màu cam dưới mỗi bức tranh cô vẽ thay cho chữ kí. Y cũng thường vẽ chỉ mỗi dấu chấm màu cam, trên nền một tờ giấy trắng tinh, mà ít ai biết đó là những khi cô nghĩ đến M.
Lần đầu tiên Y gặp M là khi cả hai đều chỉ mới mười bảy tuổi. Cô đi giữa sân trường, bỗng dưng có cảm giác ai đó kéo mình lại từ phía sau lưng. Là một cậu nam sinh. Cậu ấy đang kéo lại khóa chiếc ba lô của Y, và hỏi với vẻ thảng thốt “Này, bạn gì ơi, sao bạn không kéo khóa ba lô?” Y ngẩn ra một lúc để nhớ, rồi trả lời rằng cô vừa mua bánh mì trước cổng trường nên đã mở ba lô ra rồi quên mất chứ không phải bị lấy trộm gì đâu. M khẽ thở phào, cậu có nụ cười sáng và đôi mắt nheo lại như hai đường kẻ đáng yêu nhất hệ mặt trời. Cái ba-lô cam mà cậu đeo sau lưng như một cái chấm rực rỡ tỏa sáng giữa tất cả mọi thứ. Không hiểu vì sao nhưng Y thấy chân mình chạy đuổi theo cậu ấy, và với vẻ tự nhiên nhất trên đời, cố hỏi tên cậu là gì, cậu học lớp nào, chúng mình làm bạn đi. M cười thật tươi đáp lại cô bạn mà cậu ấy nghĩ rằng thật là kì lạ.
Như đề nghị của Y, cô và M trở thành bạn. Nhưng Y biết đối với mình, M không chỉ là bạn. Ngay từ lần đầu tiên cô dùng một dấu chấm màu cam thay cho chữ kí trên tranh của mình, hay lần đầu tiên cô mua một cái áo thun màu cam trùng với màu chiếc ba lô mà cậu mang trong lần hẹn ra ngoài phố mua sách đầu tiên. Y nhớ rất nhiều những lần đầu tiên cô làm cho M, vì M, hay ngược lại. M là một điều gì đó thật đặc biệt. Cứ mỗi ngày trôi qua cảm xúc ấy lại càng nhiều lên thêm, như vô số dấu chấm màu cam dưới mỗi bức tranh cô vẽ. Cho đến lúc Y xác định được chắc chắn rằng cảm xúc đó là mình thích M, rất rất nhiều.
Đã từng có một buổi tối Noel, nóng bức đầy bụi bặm, giữa dòng người kẹt xe,Y ngồi sau lưng M chở đi chơi. Cô bỗng dưng nghĩ rằng không biết có nên hỏi trêu M rằng với cậu thì cô là gì mà cậu vẫn dành thời gian đi chơi cùng trong một ngày đi đâu cũng thấy toàn các cặp đôi. Trước khi M kịp đáp lại, Y sẽ kêu cậu ấy quay đầu lại và đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nhanh. Môi của cậu hẳn là rất mềm. Và chắc sẽ có chút hương dâu còn vương vất lại từ miếng bánh kem mà cô đã ăn trước đó. Nhưng rồi tất cả chỉ diễn ra trong ý nghĩ. Vì M đặc biệt, nên Y không muốn đánh mất cậu. Y thích những lúc M cười với cô, mua cho cô một cây bút xinh xinh. Cô mãi phàn nàn không biết có nên phá vỡ những gì đang có. Lỡ như cậu ấy biến mất nếu cô bước ra khỏi những lằn ranh hiện tại. Y sợ viễn cảnh mình bị ném ra khỏi thế giới của M vĩnh viễn.
Vì vậy Y và M đã ở cạnh nhau suốt những ngày mười bảy tươi xanh như hai người bạn. Cả tuổi mười tám chơi vơi nhưng đồng thời cũng rực rỡ, đối diện với những bước ngoặt to lớn lúc đó. Ngay khi cả hai đã học đại học, dù Y ở Quận 3, M ở Thủ Đức, cả hai vẫn thu xếp gặp nhau mỗi cuối tuần. Có một lần Y nghĩ suýt nữa thì hai đứa đã hôn nhau. Đó là chuyến đi biển đầu tiên kể từ khi hai đứa vào thành phố. Mới sáng, cả hai đã đi xe buýt xuống Cần Giờ. Đường đi dài làm hai đứa bỗng dưng ngủ quên mất. Khi cô hé mắt dậy, đã thấy M ngủ. Môi cậu cong lên, như trẻ con, đáng yêu kinh khủng. Y không kém lại được mà nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi cậu. Rất khẽ. Chẳng ai nhìn thấy. Nụ hôn đó không đủ làm cậu tỉnh giấc. Môi cậu mềm giống hệt như những gì cô đã nghĩ đến khi còn là học sinh cấp ba. Sở dĩ Y gọi khoảnh khắc đó là “suýt thì hôn nhau” vì chỉ có cô chủ động, còn M chẳng biết điều gì cả. Tất cả những gì liều lĩnh nhất Y có thể làm với tình cảm của mình chỉ có vậy, vì cô sợ khi đối diện với tất cả, mọi thứ có thể sẽ biến mất. Nên rất nhiều lần Y nhủ thầm với chính mình, tạm thời mọi thứ cứ như thế này là ổn rồi.
Thế rồi một ngày, M giới thiệu với Y bạn gái của mình. Một cô bạn tóc dài dịu dàng, níu cánh tay M khi bước đi qua phố. Y đi đằng sau, nghe rõ tiếng trái tim mình vỡ ra, rơi loảng xoảng xuống đường theo từng nhịp chân bước.
Sau khi M quen cô bạn gái đó ba tháng, Y cũng nhận lời hẹn hò với một cậu trai học cùng trường, người vẫn kiên nhẫn rủ cô đi xem phim sau bốn lần cô từ chối. Những buổi gặp mặt giữa cả hai thưa dần như một lẽ dĩ nhiên, vì người này không còn đứng nhất trong bảng xếp hạng cần quan tâm nữa. Trong những câu chuyện của cả hai, cô bạn tóc dài hay anh chàng kiên nhẫn vẫn xuất hiện, dù Y cảm thấy nó thật gượng gạo, ít nhất cô cảm thấy như vậy. Nhưng M vẫn thỉnh thoảng như một cơn mưa đột ngột không chủ đích làm cô ướt mem và lạnh run. Như có một buổi chiều không hẹn trước, khi về đến nhà trọ, Y đã thấy M đứng đợi mình. Cậu đã mua cho cô một lọ mứt cam, để ăn cùng bánh mì sandwich vào những lúc cô đói bụng nửa đêm vì thức vẽ các tranh minh họa cho các tạp chí. Chiếc lọ thủy tinh đầy ắp mứt, được đóng chặt nắp và dán ở phía trên một nhãn hiệu của một cửa hàng bánh mì trên phố. Cửa hàng bánh mì Y bảo mình thích ăn nhất thành phố này. Nắp của chiếc lọ áy đóng chặt đến nỗi Y không tài nào mở được nó ra. Nửa đêm, sau khi chấm xong dấu màu cam lên bức tranh cuối, dạ dày cô kêu rên rỉ vì đói, vì chưa ăn tối. Y với tay và cố gắng mở nắp lọ mứt nhưng không được. Bàn tay cô sau đó ửng đỏ. Chỉ có vậy thôi mà cô bật khóc, giọt nước rơi lên bức tranh, ngay chấm màu cam khiến lớp màu chưa khô hơi lem ra.
Khi cả hai đã tốt nghiệp, M kịp chia tay và quen hai cô bạn gái nữa. Y vẫn ở bên cạnh người vẫn kiên nhẫn rủ cô đi xem phim cuối tuần. Y thôi vẽ những chấm màu cam vì thời gian không cho phép. Cô nhận việc ở một công ty thiết kế, việc vẽ ít dần đi, dần dần nó trở thành sở thích, rồi sự bận rộn cũng phủ mờ nó đi. Y để khô những màu vẽ của mình. M cũng đi làm ở một công ty. Thời gian gặp nhau của hai đứa thưa thớt đến mức có một buổi sáng đứng trước gương rửa mặt, cô chợt ngẩn ra vì không nhớ lần gần nhất M gầy hay có da có thịt hơn một chút.
Chàng trai kiên nhẫn bên Y bao nhiêu năm cũng nói lời chia tay, vì anh bảo Y chẳng bao giờ nhìn anh. Đôi mắt Y luôn nhìn về đâu đó. Y không níu kéo, để anh ra đi nhẹ như gió vì cô biết anh nói lời nào cũng đúng.
Một buổi chiều tan làm muộn, Y đứng nhìn con đường trước mặt, nhận ra phía trước là ồn ào xe cộ nhưng thật ra cũng chẳng có âm thanh gì cả. Y nhận ra mình đã quên mất cách vui vẻ như thế nào. Cách rực rỡ như thế nào. Cách tìm thấy những niềm vui đơn giản như thế nào sau mỗi lần chấm những dấu tròn màu cam. Tất cả những gì cô có lúc này chỉ là cảm giác mỏi mệt kinh khủng, tưởng chừng cả đôi vai sẽ chùng xuống. Bước vào tuổi trưởng thành, Y đã từng nghĩ mình sẽ sống thật hết mình, những gì cô muốn chỉ cần cố gắng hết sức là được. Nhưng hóa ra tất cả dường như chỉ có tan nát và vụn vỡ. Ước mơ mà cô đã từng có giờ thu nhỏ lại, gọn gàng còn hơn một quả banh bóng bàn mà nếu vung tay ném vào cuộc sống hỗn độn trước mắt, nó sẽ bị nuốt chửng. Hai mươi lăm tuổi, Y chẳng có bất cứ thứ gì. Ý nghĩ đó đáng sợ đến mức cô mơ thấy ác mộng vào nửa đêm, rồi không ngủ lại được nữa. Y mất ngủ kéo dài, biếng ăn, hay cáu gắt dù trước đây cô vốn là người vui vẻ. Có những lúc Y tự thấy ghét chính mình thậm tệ.
Rồi có người bảo cô nên đi đâu đó chơi một chuyến. Cái ý nghĩ đó bám dính lấy cô như một nắm cát biển nằm trong túi chiếc quấn sau một lần đi biển, dù đã giặt bao nhiêu lần khi trở về thì vẫn luôn sẽ còn sót lại một ít cát. Và rồi cô muốn đi một nơi thật xa. Y đặt vé máy bay đi Thái hai tháng sau đó, sau khi xin được một tuần nghỉ phép. Cô nghĩ mình muốn tìm lại gì đó dù trước mắt cô không biết nó là gì.
***
Y định đi chuyến này sẽ không mang bất kì một điều gì về M theo. Thế nhưng cô vẫn xếp chiếc váy màu cam vào va li. Và vào một chiều tháng Tám, cô mặc chiếc váy rực rỡ ấy, đi Converse trắng cổ thấp sải những bước ngắn ngang qua Siam. Cô không đi nhiều những địa danh nổi tiếng hay bất cứ chỗ nào người ta giới thiệu. Y chẳng quan tâm đến bất kì thứ gì trong số chúng. Cô chỉ quanh quẩn xung quanh khách sạn, đi rất nhiều trên đường phố, leo lên những cầu thang nối liền hai dãy nhà, đi trên những con đường trên trời đông đúc người. Cô ăn tối ở trong những trung tâm thương mại. Có hôm cô ăn được một hộp salad siêu ngon mà một chốc ăn xong cô phải quay lại mua thêm để mang về khách sạn. Cuối ngày, mỗi khi về đến khách sạn, để đôi giày sang một bên, cô nghe những ngón chân của mình nhức buốt. Nhưng sau khi tắm nước lạnh xong, một cảm giác dễ chịu dịu dàng ôm lấy cô, khiến cô cảm thấy một cảm giác như là hạnh phúc.
Y không mua sim điện thoại dùng ở nước ngoài lúc mới xuống sân bay. Dây sạc pin điện thoại của cô cũng hỏng từ trước nhưng cô cũng có tính không mua cái mới. Nên chỉ sau một ngày, nó như một cục gạch vô dụng. Y quăng nó trên bàn cạnh chiếc đèn ngủ, và cho đến tận ngày về nó vẫn nằm y nguyên ở đó.
Y không định liên lạc với M Nhưng cũng như cô không dự định mang theo bất kì điều gì về M mà vẫn mang theo chiếc váy màu cam. Vào buổi chiều tháng Tám đó, khi nhìn thấy chính mình trong tấm kiếng phản chiếu của trung tâm thương mại, sắc váy cam rực rỡ làm cô nhận ra mình nhớ M khủng khiếp. Cậu ấy luôn là một cơn mưa vô tình làm người ta ướt và lạnh dù không chủ đích. Cô không thể trốn khỏi cơn mưa đó. Tối đó, sau khi tắm xong, cô xuống sảnh khách sạn. Lúc mới đến cô để ý có ba chiếc máy tính bàn ở đó. Cô xin sử dụng và được anh nhân viên lễ tân đến kiểm tra kết nối mạng cẩn thận giùm. Có hai máy tính đã hỏng, cái cuối cùng bàn phím lạch cạch phải gõ mạnh mới thấy chữ nhảy lên. Mới gõ được một tí mà cô đã thấy đau tay.
M gửi cho cô rất nhiều tin nhắn trên Facebook. Cậu hỏi cô đang ở đâu. M đã gửi tin nhắn trên Facebook mà măi chẳng thấy cô trả lời. Hai hôm sau cậu lo lắng đến nhà tìm thì chủ nhà bảo cô đã đi rồi.
“Tớ đi du lịch thôi. Ở Thái. Cứ nhớ là đã báo với cậu rồi, hóa ra là quên mất à?”
“Cậu chơi có vui không?”
Y đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy, không hiểu sao thấy mình muốn khóc nhè một chút. Thì ra M đã luôn chú ý đến tâm trạng cô không ổn dạo gần đây. Những hôm cô cáu gắt, cậu ấy chỉ lẳng lặng rời đi đợi cô bình ổn lại. M hiểu cô đi chuyến này là để tìm niềm vui.
“Vui lắm. Ai cũng cười với mình cả”.
M bảo cô kể chuyện đi. Chuyện ở bên Thái. Những chuyện đã làm cô thấy vui.
Y kể cô sẽ không mua được gì cho M cả vì đã xài gần hết tiền rồi. Chuyến đi này cô không ăn được nhiều đồ Thái mấy, chỉ ăn nhiều bò bít tết, mì Nhật, cơm lươn Nhật vì sợ sẽ không quen thức ăn. Cô chỉ uống trà sữa Thái với thật nhiều nước lựu và nước cam. Những quầy nước lựu và nước cam đẹp lắm, vì chỉ toàn màu đỏ hoặc màu cam nằm cạnh nhau. M bảo không sao, sẽ có lần sau đi nữa, và lần đó sẽ ăn nhiều đồ Thái. Không thấy M nhưng không hiểu sao Y biết cậu đang cười dịu dàng, và nếu ngồi đối diện nhất định cậu sẽ đưa tay xoa đầu Y.
“Này, mình nhớ cậu lắm”. Y đã gõ như vậy nhưng rồi lại xóa đi chỉ bằng một tổ hợp phím và nút Delete.
Hôm sau, Y vẫn xuống sảnh khách sạn xin dùng máy tính. Cả khách sạn chỉ có mỗi cô dùng, anh nhân viên lễ tân có lúc còn mang cho cô một cốc nước mát. M gửi cho Y một tập tin nén qua email. Cô lúi húi tải về, giải nén và thấy chúng có ba tập tin. Là những bản nhạc. Những tập tin ấy được M đặt cho những cái tên như thế này: “Cho những ngày vui” “Cho những ngày buồn”, và còn lại là “Cho những ngày chẳng có gì”.
Y chép chúng vào máy nghe nhạc, nghe suốt những bài hát mà M đã chuẩn bị trong số thời gian còn lại của kì nghỉ. Những bản nhạc dành cho những ngày vui là những bài có nhịp điệu rất nhanh, hào hứng, rộn rã. Đến nỗi cô cảm thấy đôi Converse trắng của mình cũng như bước nhanh hơn trên những con đường và các bậc cầu thang. Và những bài hát dành cho những ngày buồn lại là những lời thì thầm êm dịu, như những bản nhạc của Norah Jones, chứ không hề ủ dột chút nào.
Y chỉ mở tập tin “Cho những ngày chẳng có gì” vào đêm tối trước khi trở về nhà. Cô phải bắt đầu đi ra sân bay từ lúc bốn giờ sáng, nên sau khi soạn xong hành lí, Y nằm dài trên giường và nghe nhạc để khỏi ngủ quên. Những bài hát nằm trong đó chỉ là những bài hát từ hai tập tin kia, nhưng là do M hát. Ngay khi nhận ra điều đó, Y đã bật cười. Y thích nghe M hát lắm. Có lần lâu lắm rồi Y bảo nghe M hát cả đời cũng được. Y đếm, có 15 bài hát trong mỗi tập tin, vậy là M đã hát 30 bài. Không biết cậu ấy đã hát bao nhiêu lâu, một lần là xong hết hay phải thu âm lại. Y nghe rõ cả tiếng tạp âm, là âm thanh của ấm nước sôi khi cậu dùng để pha cà phê. Cô mỉm cười khi nhận ra chúng, và tưởng tượng đến cảnh cậu phải vội vàng đứng dậy tắt bếp.
Ngoài trời vẫn tối dù đồng hồ chỉ bốn giờ sáng. Anh chàng trực sảnh khách sạn đã gọi taxi cho Y, bằng thứ tiếng Anh lơ lớ cô phải nghe ba lần mới hiểu anh ấy yêu cầu cô đợi vài phút đi kiểm tra phòng. Trong lúc đợi, Y lục túi lấy hết xu lẻ mình có và thả vào chiếc hộp đựng tiền xu trên quầy. Từng đồng một kêu leng keng trong sảnh khách sạn im ắng. Anh nhân viên giúp Y khiêng hành lí lên taxi. Y cứ nắm tay anh thật chặt trước khi leo lên, cười thật tươi và nói “Cảm ơn” bằng tiếng Anh rất nhiều lần. Anh chàng này là người đầu tiên ở Thái đã cười rất tươi với cô và là một phần dễ chịu nhất của chuyến đi này. Anh ấy cười rạng rỡ đáp lại.
Ngay cả khi đã đến sân bay, trời vẫn chưa sáng. Trong lúc cô ngồi đợi trên băng ghế bên trong sân bay, ăn một cái Hotdog, thấy mặt trời từ từ mọc lên ở đằng xa. Mặt trời có màu cam, ấm áp như chiếc ba lô M đeo một năm nào đó. Khi đó cô hiểu, cuộc đời mình không phải là một bộ phim, mà chỉ cần một bài hát vang lên, tất cả mọi ủ dột sẽ biến mất. Cô phải biết chờ đợi. Và rồi Y nghĩ đến M, rằng cô sắp trở về nơi có M, điều đó làm cô cảm thấy dễ chịu. Lần đầu tiên sau cái lần cậu giới thiệu cô bạn gái lần đầu tiên, Y không còn cảm thấy nặng trĩu vì nghĩ rằng cậu không thuộc về riêng mình. Cảm giác có cậu bên cạnh thật dễ chịu. Và ngay lúc này cô chỉ cần thế thôi.
Sau hai tiếng, cô trở về Sài Gòn đổ lửa, và M đón cô ở sân bay. Cậu khẽ ôm cô một cái, chạm cằm mình trên đỉnh đầu cô dịu dàng. Cô thấy cậu định nói gì đó, rồi lại thôi.
Một tuần sau đó, báo đưa tin Thái Lan bom nổ ngay Siam, nơi cô đi ngang qua mỗi chiều, vào cũng khoảng tầm giờ đó. M cũng đọc xong tin, vội nhắn cho cô bảo rằng cậu mừng vì cô đã về nhà. Sau chuyến đi, mọi thứ dường như vẫn như cũ. Y vẫn thỉnh thoảng thức đêm làm việc, vẫn cảm thấy mệt mỏi vào những đêm bỗng dưng không ngủ được. M vẫn thỉnh thoảng mua bánh cho cô. Nhưng có vài thứ đã khác. Cô đã cười trở lại. Vào những ngày cuối tuần, Y lôi giấy và màu vẽ để vẽ những thứ cô thích, đôi khi chỉ là chấm những dấu chấm màu cam, nhưng thấy mình vui.
M đã chia tay cô bạn gái gần nhất, trong những ngày Y ở Thái. Cậu không nói gì nhiều về việc đó. Mà Y cũng không hỏi. Y cũng không hề quá sung sướng. Cô không giấu rằng mình vui, nhưng hơn cả những điều đó là cô sợ cậu buồn. Cô nhận ra rằng M của bây giờ cũng không giống ngày xưa. Cậu ấy ngày xưa cười nhiều hơn. Lúc trước đôi lần Y chợt buồn vì điều đó, nghĩ rằng cậu ấy đã đổi thay, không còn là cậu nam sinh áo sơ mi trắng, ba lô cam có nụ cười mắt nheo lại thành hai đường kẻ năm nào. Nhưng rồi sau chuyến đi Thái, cô bỗng dưng lại cảm thấy hạnh phúc, vì hiểu ra rằng mình được chứng kiến khoảnh khắc M bước qua một giai đoạn nào đó trong đời, trưởng thành về mặt cảm xúc và tính cách mà không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy. Cũng giống như cô trong giai đoạn vừa rồi vậy. Cô đã bước qua một giai đoạn nào đó trong đời. Và ở khúc quanh đó, Y và M không buông tay nhau ra.
Một chiều tan làm, Y ghé cửa hàng bánh mì mua cho M một lọ mứt cam, dặn cậu đừng bỏ bữa. M nhìn cô định nói gì đó. Nhưng cậu vẫn quyết định giữ lại cho mình, chỉ bảo cô về nhà cẩn thận.
Tháng Mười hai, một chiều cuối tuần, Y nghĩ mình muốn đi biển. Và cô mua vé tàu lửa đi thẳng đến Phú Yên. Sau chuyến đi Thái, cô không còn chần chừ bởi những chuyến đi nữa. Nếu có thể, cô sẽ khởi hành ngay, vì trong những chuyến đi cô luôn tìm thấy một phần của mình, không hiểu sao lại rơi rớt ở đó đâu đó là nơi cô lần đầu đặt chân đến. Đến Phú Yên, địa điểm cô tìm đến đầu tiên là Mũi Điện. Ở đó có ngọn hải đăng Đại Lãnh, nơi được bảo rằng là nơi đón ánh bình minh đầu tiên ở Việt Nam. Cô muốn xem mặt trời mọc trước tất cả mọi người. Từ trước chuyến đi, cô đã mua một chiếc lều nhỏ, dựng lên và ngủ lại. Cũng có vài bạn trẻ đi phượt dựng lều giống như cô. Giấc ngủ hôm đó chập chờn vì Y sợ sẽ để lỡ mất khoảnh khắc mặt trời mọc, vì vậy khi mở mắt dậy cô thấy hơi váng đầu. Nhưng khi thấy ánh mặt trời ló dạng, cô cảm thấy mọi thứ đều đáng giá. Mặt trời có màu hồng, nhưng cũng có ánh cam, nhô lên từ đằng xa và nhuộm thứ sắc màu tươi sáng ấy lên mọi thứ xung quanh. Bỗng dưng Y nghĩ đến M, và thiết tha được chia sẻ khoảnh khắc tuyệt đẹp này với cậu. Không nghĩ gì nhiều, không nhận thức được trời vẫn còn sớm, Y gọi cho M . Cậu ngái ngủ bắt máy, nhưng rồi tỉnh táo hẳn khi nghe cô kể về những tia sáng lấp lánh, rực rỡ. Giọng cậu vui vẻ nên cô không còn áy náy vì đã gọi cậu dậy vào lúc sáng sớm như vậy.
Cậu hỏi lại cô đang ở đâu. Rồi giọng cậu thật dịu dàng, thật ấm áp vang lên giữa tiếng sóng biển rì rào buổi sớm.
“Nếu là ở đây thì tớ có thể đến ngay được, không cần phải sốt ruột ở nhà đợi cậu trở về. Cậu có biết cái lần cậu đi Thái, tớ đã tưởng mình sẽ phát điên khi không liên lạc được với cậu, không tìm thấy cậu. Lúc đó tớ đã hiểu ra rầng người tớ luôn muốn ở cạnh chỉ có cậu chứ không phải bất kì ai khác. Tớ tự trách mình ngốc khi đã tốn bấy nhiêu thời gian chỉ để nhận ra điều đơn giản này. Tớ mất hơi nhiều thời gian để nghĩ về những việc này, cả trường hợp nếu nói ra có thể chúng ta sẽ không thể như trước nữa. Nhưng tớ sẵn sàng đánh đổi. Hoặc là cậu ở thật gần tớ, hoặc thật xa, tớ không thích lửng lơ ở giữa như trước giờ chúng mình vẫn vậy. Cậu đón tớ ở sân bay chiều nay nhé. Rồi khi nào về chúng mình sẽ cùng về, dù cho câu trả lời của cậu là gì”.
Hôm ấy chuyến bay nội địa đến Phú Yên hoãn chuyến sang ngày mai. M mua ngay vé tàu lửa. Cậu ngồi tàu gần mười tiếng đồng hồ. Đến ga Tuy Hòa đã là gần nửa đêm, nhưng chẳng thấy mỏi mệt gì khi thấy có một cô gái mặc chiếc váy màu cam rực rỡ cười thật tươi vẫy tay đón cậu. Cô như một mặt trời nhỏ lúc hoàng hôn, không quá chói sáng, vẫn đủ rực rỡ và ấm áp, chạy về phía cậu thật nhanh. M hoảng hốt đưa tay ra đỡ nếu nhỡ chẳng may cô ngã. Y lại nương vào đó để ào vào vòng tay rộng và ấm của cậu, rồi kéo mặt cậu lại gần, áp môi mình lên. Chưa kịp để cậu hết ngỡ ngàng, cô đã buông ra và nói thật nhanh rằng đó là một mảnh ghép còn lại của nụ hôn dang dở trước đó, nay đã ghép xong với gương mặt ửng hồng.
M chưa kịp hiểu câu chuyện về nụ hôn ghép đó là gì. Nhưng cậu hiểu mình đã có câu trả lời cho một lời tỏ tình may mà chưa muộn.
Fuyu