Đi khắp thế gian cùng ngàn trái táo
Con ngõ này nhiều nắng tới kỳ cục, ngay cả khi nó nằm giữa một thành phố đương mùa mưa cũng chẳng thiếu màu vàng, người ta vẫn không thể hiểu tại sao. Xe cộ chạy xẹt ngang, vệt khói xám rớt lại bị hun nóng và bốc hơi rất nhanh. Hai bên đường trồng hàng cây thẳng băng, nắng chảy qua kẽ lá, nhỏ tong tong xuống vỉa hè đọng thành vũng, bắn tung tóe cùng mỗi bước chân.
Một từ hai âm tiết lấy đi của Minh nhiều tuần liền suy nghĩ lúc lên kế hoạch mà chẳng ra, bỗng nhiên bật sáng trong đầu tức khắc khi cậu đặt chân đến đây: Ngõ Nắng. Phải là Ngõ Nắng! Không có cái tên nào tươi - ngọt và nhiệt đới hơn được cho cửa hàng trái cây của cậu. Vậy là tấm biển Ngõ Nắng được treo lên, giữa một con ngõ ngập trong nắng.
Mặt bằng thêu được chỉ vài chục mét vuông. Cậu chủ trẻ bày biện giải tiện mà thú vị. Ngộ nhất là mấy cây bẹo bê nguyên ý tưởng từ chợ nổi miền Tây về dựng trước cửa, treo toòng teng những loại quả có bán trong ngày. Ai thấy thích thú thì mới đẩy cửa kính vào trong, đến với những khay gỗ mộc mạc Minh tự đóng, lót rơm khô êm ái, trái cây xếp bên trên khoe dáng căng đầy. Giá cả được viết bằng phấn trắng trên một tấm bảng đen treo cao. Và hoàn toàn không có mùi nilon, khách hàng sẽ mang về nhà những thứ ngọt lành được đựng trong chiếc túi giấy ngả vàng.
Thông báo tuyển nhân viên dán một ngày đã có người xé. Vi đang tìm công việc mùa Hè trong lúc chờ kết quả thi Đại học, thấy Ngõ Nắng khi đi đường tắt từ phố lớn rẽ vào Nhà chung cư trong hẻm. Chỉ tuyển một người, bán trái cây hử? Tuyệt! Gặp trúng bạn chủ bằng tuổi, cũng vừa thi cử xong muốn tập tành kinh doanh. Vòng phỏng vấn diễn ra ngon lành theo nghĩa đen, với ba quả táo. Minh lần lượt bổ đôi, hai đứa cùng ăn, tìm hiểu sơ sơ thông tin qua lại. Một hồi Minh bất ngờ hỏi, nãy giờ, Vi thấy quả táo nào ngon nhất và tệ nhất? Chúng gần như giống hệt, may sao, tớ là một appleaholic bạn chủ ơi... Vi lựa chọn, chắc giống ý Minh, cậu cười.
"Thời gian đầu hẳn vắng khách, lương sẽ không cao đâu?"
"Chỉ cần đủ cho vài quả táo mỗi ngày!"
"Vậy lau xoài đi bạn!"
Đúng thật, khách hàng ban đầu chỉ có mấy cô dì trong ngõ nhỏ ấy, tuần lễ khai trương buồn hiu. Nhưng chắc bạn hiểu, khi những bà nội trợ lên tiếng, không hình thức truyền thông nào hiệu quả bằng. Miễn ngon và lành! Mà chuyện này khỏi phải lăn tăn. Minh cực kì kĩ lưỡng trong việc lựa chọn và kiểm tra nguồn hàng. Bạn phải ngắm nghía và sờ nắn (nhưng đừng ăn thử) một quả táo mua ngoài chợ, trưng trên bậu cửa sổ sáu tháng trời, để thấy nó dù hơi nhăn nhúm da tí xíu nhưng vẫn đỏ tuyền và mọng nước, như một người quen của Minh từng tò mò thử nghiệm, mới hiểu vì sao cậu luôn tự hào khi hoa quả mình bán rất nhanh ... hỏng.
Hết mùa Hè, năm nhất Đại học không bận rộn, ngoài giờ giảng đường, Minh cùng Vi xen kẽ thay nhau trông Ngõ Nắng, đồng thời nhờ thêm một nhân viên mới giúp đỡ.
Những chiếc túi giấy đựng sự ngon lành theo tay mọi người rời khỏi Ngõ Nắng ngày càng nhiều.
Có mấy bạn học trò sáng nào cũng tạt vô chỉ để mua hai quả xoài xanh giấu hộc bàn cho giờ ra chơi. Có quán sinh tố mỗi ngày đặt hàng đến mấy thùng lớn hoa quả đủ lại. Có những ngày lễ lộc phải mở cửa từ sáng sớm bửng đến tối khuya, cân đếm, đóng gói, thối tiền liền tay, quay cuồng chẳng kịp ăn uống. Cũng có những ngày mưa lê thê, thèm mấy người ta cũng ngại ra đường, vậy nên bán ế, hai đứa rủ nhau lãng mạn, Minh đội mưa đi mua bánh nướng, Vi pha cà phê. Rồi cùng ngồi im lìm nhìn cây sũng nước.
Mưa dầm ở Ngõ Nắng chỉ nghe thôi đã thấy lâm li rồi. Lúc ấy mà kể thêm vài chuyện lạ thường khác, chắc cũng dễ chấp nhận. Vi bật cười ngớ ngẩn, trước khi chia sẻ cùng Minh kế hoạch cuộc đời trong mơ của mình.
"Tớ luôn muốn rủ ai đó cả đời cùng hành nghề buôn táo đấy Minh! Tụi tớ sẽ đi tìm thứ táo ngon lành nhất, rồi mang chúng đi khắp thế gian."
Vi hay tưởng tượng một chiếc xe tải sơn trắng, chở đầy táo đỏ, lướt khắp những cung đường màu xanh. Hành trình bắt đầu từ một khu vườn bình minh nào đó nơi ngoại ô xa xôi và kết thúc khi xe đã trống, dài nhất chắc chỉ độ một tuần thôi, trong khoảng ấy táo vẫn đủ tươi ngon. Hai người cứ miên man, ăn bờ bụi, giấc ngủ cong queo trong buồng lái xe chật hẹp. Nhưng niềm vui bao la. Vui nhất là khi dừng lại ở những làng mạc, những thị trấn, những thành phố dọc đường, để bán cho mọi người sự ngọt lành hạng nhất. Có gương mặt quen quen sẽ trách móc, "Táo này phù thủy không tẩm thuốc độc mà vẫn giết người. Vì hai bạn, sao lâu quá mới trở lại?". "Còn sao nữa, táo có quá nhiều nơi cần đi, mà chiếc xe tải con cũng cần phải ngủ. Thông cảm nha anh!" Hẳn anh ta chỉ gật đầu, nheo mắt như cười mà không thể trả lời, vì bận nhai nhồm nhoàm miếng táo vừa cắn.
Rồi đường về sẽ có thùng xe tải đã rỗng không, đựng một con nhỏ nằm khểnh, hát oang oang mấy bản indie hoang dã. Kẻ đồng hành thì mắt híp mắt mở, dụi dụi tay cho tỉnh, ráng lái xe về nhanh để còn kịp ngủ và sẵn sàng cho chuyến "du mục" tiếp theo. Sẽ là một hướng đi khác dẫn đến nơi nào đó, xa hơn, gần hơn, bất kì đâu họ hứng thú...
"Kế hoạch rõ là điên rồ, nhưng ai bảo nó điên rồ, tớ sẽ bảo họ điên khùng. Hehee!"
Cuối cùng, Vi hỏi Minh, cậu có muốn tham gia không?
"Tuyệt! Nhưng phải chờ tới khi tụi mình đủ tuổi có bằng lái xe tải chứ nhỉ?"
"Trời đất, đúng rồi, tớ chưa bao giờ nghĩ tới luôn! Có bao nhiên ước muốn trên đời phải trì hoãn vì những lí do lãng xẹt rồi nhở???"
"Lo chi, cho đến lúc ấy, cậu có thể ngồi đây và bán đống táo đằng kia. Chúng cũng là thứ ngon nhất tụi mình tìm được lúc này còn gì."
...
Ngoảnh đi ngoảnh lại, Vi và Minh đã ở cạnh nhau giữa vài chục mét vuông nhỏ bé đủ bốn mùa. Tự nhiên và chẳng cần lí do tỏ tường, giống con ngõ hầu như lúc nào cũng có nắng, họ đã thích nhau. Chỉ là không nói thôi, có nói thì cũng nói lơ mơ. Như là ngày mưa ấy, hẹn hò nhau trên một chiếc xe màu trắng, chở những quả táo đỏ, chạy khắp thế gian...
Thời gian chạy. Chẳng bao lâu nữa là họ đủ tuổi lái xe tải ba tấn rưỡi, tự do chở hàng ngàn quả táo. Thì Minh biến mất. Hãy nghĩ về làn khói xe tan nhanh, để lại một khoảng không nắng chang chang. Minh cũng vậy, biến mất không vết dấu.
Buổi sáng Vi đến Ngõ Nắng sau một hôm vắng mặt, cửa hàng trống trơn. Toàn bộ trái cây còn lại của đợt hàng đã được cho cẩn thận vào những chiếc túi, bên ngoài nghi tên khách hàng quen lâu nay. Vi đợi Minh hết buổi sáng, không thấy cậu ghé qua. Điện thoại gọi đi không nhận được hồi đáp. Buổi chiều, bạn nhân viên đến, bảo rằng đã nhận được lương từ hôm qua, nhiệm vụ cuối cùng trước khi kết thúc công việc là giao những túi trái cây này đến đúng địa chỉ, thay một lời cảm ơn từ cửa hàng. Không có chiếc túi nào ghi tên Vi. Không cho hay. Không tạm biệt. Minh để lại vài thứ gì đó cho rất nhiều người trước khi rời đi, ngoại từ Vi.
Vi thử làm mọi thứ có thể. Vi chạy đến nhà Minh, cổng khóa kín, cậu và ba mẹ đã chuyển đi đâu đó rồi, hàng xóm bảo vậy, ái ngại nhìn đứa con gái thất thểu ra về. Vi ngồi ngoài cửa Ngõ Nắng, biết đâu Minh quay lại một lúc nào đó, như mọi lần cậu ra qua hồ hởi "Hôm nay bán đủ một tấn chưa bạn trẻ?", nhưng chẳng thấy, chắc Minh sợ lần này cậu là người bị hỏi "Tại sao?". Vài ngày thì chẳng còn chỗ mà ngồi chờ, ai đó đã nhanh chóng thuê lại mặt bằng. Tấm biển Ngõ Nắng người ta gỡ xuống để treo lên một cái tên tiếng Tây cho shop quần áo. Chẳng hiểu vì cái gì, Vi khệ nệ ôm tấm biển về nhà dựng vào tường.
Những ngày ấy, ở con ngõ nắng, nắng rất hanh hao.
Rồi cuộc sống trở lại bình thản, hoặc Vi cố nghĩ rằng nó bình thản. Tham gia thêm vài câu lạc bộ, học một ngôn ngữ mới, tập chơi nhạc cụ. Bận rộn, nhưng Vi không bao giờ đi con đường tắt trước kia.
Sau đó chẳng bao lâu, những túi táo bắt đầu xuất hiện, trước cửa căn hộ chung cư tầng 6 nhà Vi.
Hai lần đầu cách nhau chừng một tháng. Buổi chiều, ba mẹ chưa ai tan việc, Vi về nhà và thấy một chiếc túi giấy đặt trước cửa. Bên trong là những quả táo đỏ mọng. Vi nghĩ ngay đến Minh, ngoài mẹ, không ai khác có thể chọn những quả táo ngon đúng ý Vi như thế. Vi không chạy quanh tìm kiếm với hi vọng Minh còn quanh quẩn. Túi giấy lạnh rồi, chẳng còn chút hơi ấm. chắc cậu đã để nó lại lâu rồi. Vi ngồi ngay trước cửa, ăn hết. Dưới đáy túi không hề có thư, cả hai lần.
Lần thứ ba, Minh bấm chuông cửa khi Vi đang ngủ trưa. Bước xuống giường lỡ chân vấp phải con gấu bông, ngã sóng soài, đến khi mở được cửa thì chẳng thấy ai, chỉ còn túi táo. Không thể biến mất nhanh vậy được! Vi lao đến cửa sổ nhìn xuống đường, không có bóng Minh. Xuống hỏi bảo vệ, chú xác nhận có một chàng trai cao cao vừa lên tìm người quen, bấm thang máy tầng 6, và cậu ta chưa hề xuống. "Tụi mình đâu còn là con nít cho trò trốn tìm, Minh!" Vi lầm bầm một mình, ngừng tìm kiếm, về ngồi trước cửa, lại gặm hết đống táo như mọi khi, nước mắt rơi không thành tiếng.
Túi táo ngon ngọt vô duyên lọt vào một quả chua loét, Vi nhăn mặt. Đúng lúc ấy, tiếng thủy tinh vỡ "Xoảng!" chói lên đột ngột. Vi nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chủ nhân căn hộ đối diện là một khách hàng ruột của Ngõ Nắng. Mảnh rèm dày buông ở cửa sổ lay khẽ, che mờ một cái bóng dịch chuyển. Cái bóng rất cao.
Vi chạy qua gõ cửa dồn dập, sau một khoảng thời gian rất ngắn như dành cho sự suy tính, nó được mở ra. Tim thắt lại nhưng cố tự trấn an, Vi nắm lấy bàn tay thân quen đã gầy đi, đang quờ quạng mất phương hướng.
Cơn choáng váng thoáng qua, xảy ra thi thoảng, là hệ quả của một nhóm dây thần kinh gặp trục trặc, liên quan đến thị giác. Những bất thường được Minh phát hiện từ khoảng nửa năm trước, ngày một nghiêm trọng. Lúc ba cậu được công ty điều động sang định cư và làm việc ở Pháp, bác đưa vợ và cậu con trai duy nhất theo cùng để tiện chữa trị. Lịch khám dày đặc và thuốc men hàng đống, vẫn không đảm bảo an toàn cho đôi mắt. Một cuộc phẫu thuật đã được tính đến, đang chờ đợi điều kiện thuận lợi nhất để tiến hành, song cơ hội giữ lại ánh sáng cũng không cao. Nắng ngoài kia, với Minh, không biết sẽ tắt lúc nào.
Im lặng bỏ đi, là lựa chọn khó khăn nhất, nhưng cũng dễ dàng nhất. Đôi lúc buồn bã, Minh muốn gọi cho Vi. Rồi tự ngăn mình lại, bởi cậu biết làm vậy sẽ đến lượt Vi buồn bã. Như thế cậu cũng không được yên. Đau đớn là thứ mà người ta thực sự chỉ nên chịu đựng một mình. Duy nỗi nhớ thì không ngăn được. Những chuyến công tác bay về Việt Nam đôi lần của ba, cậu đòi theo. Chỉ muốn lựa chọn cho Vi một túi táo. Nhìn Vi ngồi bệt trước cửa, hoang mang và uất ức, Minh đã muốn lao ra. Nhưng cậu cũng không muốn làm phiền, để những quả táo ấy được ăn ngon lành trọn vẹn. Bởi biết đâu đó là những quả cuối cùng, cậu còn được chọn cho Vi.
"Vì rảnh rỗi, tớ đã nghĩ về nhiều thứ. Giấc mơ của cậu cứ trở đi trở lại. Người ta có thể điều khiển xe tải khi đủ tuổi, nhưng không tuổi nào có thể được số mệnh. Có lẽ tớ không thể điều khiển cả hai. Có lẽ tớ chẳng bao giờ đưa cậu đi khắp thế gian cùng ngàn trái táo được. Có lẽ tớ sắp sửa không thấy được mọi thứ, song tớ muốn cậu tin, nắng ở Ngõ Nắng, ngày mưa lạ kỳ và ánh mắt cậu khi bảo muốn chia cho tớ một ghế trong buồng lái chiếc xe tải màu trắng, là những thứ tớ luôn có thể nhìn thấy rõ ràng..."
Minh nói rất chậm, rất dài, rồi kết thúc bằng một ánh nhìn buồn vào tấm biển Ngõ Nắng dựa vào tường bao lâu nay.
Không tưởng tượng nào của Vi về lần gặp lại giống những gì đang diễn ra. Đúng là Vi đã hốt hoảng, bối rối, thậm chí sợ hãi, nên im lặng. Nhưng Vi tiếp tục ăn hết túi táo, để bình tĩnh lại chứ không phải để suy nghĩ về điều nên làm.
Những gì Vi tự nhủ mình bao lâu nay, để vá lấp khoảng trống Minh để lại, giờ được đem ra làm điểm tựa, cho cả hai. Vừa nãy Minh đã diễn đạt nó thành lời một phần, giờ Vi viết tiếp. Dù không tuổi nào có thể điều khiển được số mệnh, người ta vẫn có thể xử lí êm đẹp mọi tình huống bất trắc ập đến, như cách những tay lái giỏi nhanh nhạy thắng khét nhựa trước một đứa bé đột ngột băng ngang đường, hay tự tay vá bánh xe thình lình xịt lốp. Miễn là đủ tự tin và can đảm!
"Chỉ cần cậu đỡ hộ tớ, tớ sẽ có thể cầm búa đóng cái biển Ngõ Nắng kia lên xe. Chỉ cầu cậu ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng quơ tay đáng tớ một cái cho khỏi ngủ gật, tớ thừa sức láu xe đến bất cứ đâu. Cứ tin tớ!"
"Còn bây giờ, chỉ cần cậu ngồi im, tớ sẽ..."
Vi vươn người chạm môi lên mi mắt Minh rất mỏng.
Một nụ hôn dịu dàng.
Hi Trần