Thu về trên gác mái- Bảo Linh
Nhà của Nhiên là căn phòng nhỏ trên gác mái, bé như chuồng chim cu, lọt thỏm giữa một khu vườn rộng. Ba mẹ mua nó từ những ngày đầu hai người về sống cùng nhau. Cũng đã mười mấy năm rồi. Trong phòng thật ít đồ đạc, choán giữa nhà là một tấm gương soi rất lớn. Đó cũng là vật quý giá nhất của Nhiên. Bởi nó là kỉ vật của ba mẹ. Hình như một người bạn thân của ba mẹ đã tặng nhân ngày cưới của ba mẹ. Hàng ngày, mẹ soi mình trong đấy, chải mái tóc với vẻ duyên dáng, dịu dàng đặc biệt của mẹ. Khi Nhiên ra đời, Nhiên thấy mình lớn lên từng ngày qua chiếc gương. Hôm ấy, mẹ gọi Nhiên để thử chiếc áo mới, hai mẹ con tíu ta tíu tít ngắm vuốt. Cha Nhiên đang sửa lan can, nghe tiếng hai mẹ con ríu rít thì nhoài ra ngắm. Bất thần một mảng tường lở. Tiếng thét của hai mẹ con Nhiên xé ruột, xé gan..
Chiếc gương soi thành một kỉ niệm buồn của hai mẹ con. Sau khi cha Nhiên mất, hai mẹ con phủ chăn lên chiếc gương. Tới hôm mẹ đi khám về, thông báo tin "Mẹ bị ung thư", Nhiên gần ngã quỵ. Đêm hôm ấy, Nhiên giật chiếc chăn xuống, nhìn mình chằm chằm trong gương rồi từng nhát, từng nhát cầm kéo cắt tóc mình nham nhở. Nỗi đau một cô bé 16 tuổi phải gánh chịu lớn quá. Rồi mẹ ốm thật, nặng lắm. Nhìn vào gương chỉ thấy mẹ lọt thỏm trong đống chăn mền trắng toát, Nhiên đã muốn đập tan chiếc gương ấy đi. Nhưng mẹ can "Đừng con ơi. Trước khi mất, ba con đã ngắm nhìn chúng ta qua chiếc gương soi này. Mẹ giữ lại nó, bới ba con yêu nó biết bao nhiêu.." . Nhiên chỉ khóc. Thế là Nhiên cũng không căm thù nó được. Nhiên vẫn đều đặn soi gương mỗi ngày, cả khi mẹ đã mất, cho dù mỗi lần như thế, Nhiên lại thấy đau, bởi hiện ra trong đó không phải là Nhiên, mà là mẹ, duyên dáng đến thế, là bố đang cười trên lan can, và mảng tường bỗng bất nhờ đổ sụp.. Nhiên đã cố để không làm thế nữa, nhưng hôm nào cũng vậy, đó như một thứ nghi thức mất rồi..
. Đấy chỉ là ban đêm thôi. Còn ban ngày, Nhiên, cô gái 17 tuổi nhưng mảnh khành như một chíp hôi 14, theo một phản xạ tự nhiên, bước xuống đường là lẩm nhẩm lại thời khoá biểu đã được lên sẵn ngày nào cũng như ngày nào "12h tan học, 1h30 - kèm Hoàng mít, 3h30 đi đưa áo giặt, 5h chiều - quán Xanh". Một ngày của NHiên là những cuộc chạy xô, và hiển nhiên đến nỗi Nhiêu chẳng buồn thở dài khi nghe lệnh phải làm thêm giờ hay mừng rỡ vì được nghỉ sớm. Về sớm để làm gì cơ chứu?
Ông chủ Sinh trách Nhiên lại trễ giờ. Nhiên hơi cúi đầu rồi bước nhanh xuống bếp, ở đó, Nhiên đeo một chiếc tạp dề chấm đầu gối, chồng đĩa chén rửa xong, Nhiên nhanh tay nhào bột. Bánh ngọt cho buổi tối phải chuẩn bị từ sớm, khi việc vừa xong. Nhiên sẽ lựa những mẩu hơi dính cháy, nhấm nháp một mình bên khung cửa bé tí xíu mở ra con đường xanh bóng lá.
Khoảnh khắc thanh bình ấy, ngay từ ngày đầu tiên, Nhiên đã coi như một món quà tự thưởng cho mình. Cuộc mưu sinh ép Nhiên phải gồng mình, chân Nhiên, tay Nhiên làm việc nhanh hơn và cái đầu không lúc nào thôi tính: "Một đĩa bánh kem, ba cốc trà hồng, "hai chiếc áo dạ, mười đôi bít tất".. Sách vở trong lớp cũng loạn trong đầu Nhiên khiến đôi lúc Nhiên tưởng mình ngã quỵ. Nhưng không thể. Nhiên còn phải dạy kèm một thằng nhóc lớp 9 nữa.
Nhiên còn nhớ như in vẻ thất vọng của mẹ thằng nhóc hôm đầu Nhiên đến. Chắc nhìn Nhiên lành quá, trẻ nữa, làm sao mà kham nổi thằng "trời đánh" nhà bà. Nhưng Nhiên cần có tiền, và Nhiên moi hết ruột gan mình ra dạy. Thằng bé cũng không phải đứa dễ chơi. Chính cái tính lì lì và ngang bướng của Nhiên đã giữ Nhiên lại sau 12 cô gia sư trước đó. Nhiên là số 13, con số được viết to bằng phấn đỏ hôm Nhiên đến lần đầu. "Tôi thích số 13″ - Nhiên nói tỉnh bơ rồi bắt tay vào việc. "Em cũng vậy" - Thằng bé nhe răng cười, thấy Nhiên không phản ứng đành mở vội sách ra. Một tháng, hai tháng.. tháng này là tháng thứ 5, Nhiên đến lúc 1h30, mở cửa phòng và viết nhanh lên bảng. Đôi lúc Nhiên bị cuốn vào bài, không biết đang giảng cho ai nữa, những con số nhì nhằng Nhiên viết rồi xoá ngay. Bài một, bài hai, mỗi buổi tới chục bài, ghi ghi chép chép.. Tháng vừa rồi, thằng bé nhoi lên đứng thứ 5 trong lớp, Nhiên cũng thấy lạ. Cho đến hôm ấy, khi trưng trước mặt Nhiên con 10, nó rất thản nhiên: "Nói thật nhé, con 10 này là của chị, em học để chị vui thôi." Một giây ngạc nhiên đến sững người. Không ngờ thằng bé ngỗ nghịch từng "hành hạ 12 cô gia sư như nó lại có ngày nói một câu đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ và quan trọng nhất là nói một câu thiện chí đến thế. May mà nói xong thì nó chuồn lẹ, như một người lớn khô khan, lúng túng khi bị bắt gặp vừa làm gì đó thật sến. Nhiên mỉm cười thật tươi, trong lòng rộn lên niềm vui - dù thực tâm, Nhiên không biết cậu học trò của mình có thật sự mong bộ sưu tập gia sư dừng ở con số 13 hay không.
Lớp học của Nhiên hôm nay tan sớm. Thầy nghỉ ốm và tất nhiên - chẳng cần báo trước. Học sinh đạp xe gần chục cây số, vào lớp được thông báo nghỉ lại lóc cóc ngược trở ra. Không hiểu sao Nhiên lại lang thang qua quán Xanh. Nhiên chưa bao giờ tới đây với tư cách là khách hàng cả, chỉ là một ngườì làm công thôi. Ông chủ Sinh rỗi việc, ngồi gẩy vu vơ mấy sợi guitar, thấy Nhiên đẩy cửa vào, ngơ ngác hỏi:
- Lại quên gì hả Nhiên?
- Quán vắng thế chú? Nhiên hỏi thay câu trả lời.
- Nhìn thì biết. Ông chủ Sinh cười hề hề rồi tiếp:
- À tí nữa mày không quay lại thì chú cũng quên, có ai gửi cho mày cái gì ấy. Tao để đằng kia.
. Nhiên tò mò quá đỗi. Ai lại gửi gì đó cho Nhiên nhỉ? Bạn bè có ai biết Nhiên làm ở đây đâu?.. Mà đúng thế, cái gói đó không phải đến từ một người bạn, theo cái nghĩa đơn giản là bạn cũng lớp hay gần nhà. Nó là một cái phong bì to. Của đứa học trò lớp 9. Nhiên giở loạt xoạt. Ô một tấm ảnh! Ảnh Nhiên. Nhiên đang cười kìa! Nó chụp bao giờ thế nhỉ? Thôi đúng rồi, chắc là cái lúc nghe nó nói "em học để chị vui".. Nhiên thắc mắc, rồi tự trả lời. Nhưng cũng chỉ thoáng qua thế thôi. Cái quan trọng bây giờ là xem nó viết nguệch ngoạc cái gì ở mặt sau. Xem nào.. "Chị cũng biết cười đấy chứ? Sao chị không cười hả.. ?" Nhiên bật cười, nhớ ra như là đã lâu lắm rồi Nhiên chưa làm cái việc là cười thật. Và trong một giây, Nhiên chợt nhớ ra mình mới 17 tuổi, 17 thôi mà..
Chào ông chủ Sinh, Nhiên lang thang trên phố. Chưa có hoa sữa, nhưng cái se se lạnh này đúng là của mùa thu rồi. Nhiên thích thú với phát hiện của mình, dù cái hơi mùa thu ấy đã có từ đầu tháng rồi. Nhiên muốn về nhà. Cũng lâu rồi, đúng hơn là chưa bao giờ kể từ khi buộc phải đi làm, Nhiên mới về nhà ngay mỗi khi được khỉ sớm như hôm nay.
Nhiên chầm chậm về phòng. Cái gương lớn hiện ra, phản chiếu từng mảng trời tím thẫm của ngày vừa tắt nắng. Nhiên đi qua tấm gương soi, rối đứng hẳn lại trước nó. Nhiên kìa, trong gương là Nhiên giữa cái nền trời ấy, chỉ Nhiên thôi. "Con đây, ba mẹ à.." Nhiên thì thầm. Nhiên nhìn thật kĩ, những mảng tường vôi đổ sụp và cả mẹ giữa đống chăn mền trắng toát chỉ còn là quá khứ thôi, chưa xa so với 17 năm tuổi đời của Nhiên nhưng cũng chỉ là quá khứ thôi! Vẫn đứng trước gương, Nhiên với tay lấy cái lược, nhè nhẹ chải lên mái tóc mình, khẽ cài lên đó một chiếc cặp tóc hình chiếc lá, màu vàng rực như nắng thu. Nụ cười khẽ nở trên môi Nhiên. Mẹ cũng bảo Nhiên cười trông xinh lắm. Và cả cậu học trò nhỏ nữa. Nhiên biết cười mà.. Cứ thế Nhiên tự cho phép mình hưởng một buổi tối rỗi rãi. Rồi đi ngủ, để ngày mai, khi sớm mai vừa lay khẽ ngọn cây, Nhiên sẽ thức dậy cùng mảnh trăng cuối trời huyền ảo. Một ngày bận rộn sẽ vẫn bắt đầu, nhưng mùa thu đã về thật rồi đấy..