Vai diễn nhỏ
Thay cho bài kiểm tra 90 phút tại lớp lấy điểm giữa học kỳ môn tiếng Anh, chúng tôi nhận một đề luận, viết ở nhà rồi tuần sau đem nộp. Đọc lướt qua, tôi nghĩ đề tài không khó khăn lắm với một học sinh lớp chuyên vẫn hay nhận điểm A như tôi: Hãy chia sẻ một kỷ niệm sâu sắc về cha/mẹ bạn và cho biết câu chuyện ấy ảnh hưởng đến lựa chọn con đường tương lai của bạn thế nào. Tuy nhiên, buổi tối về nhà, ngồi một mình trước trang giấy, dù các mẫu câu và ngữ pháp nắm vững, tôi vẫn không thể viết được một dòng.
Tôi đang ngồi cắn chuôi bút thì cánh cửa phòng bỗng bật mở. Hai thằng em sinh đôi xông vào như cơn lốc. Một thằng mặc đồ Người Dơi vung kiếm, suýt chém vỡ tượng thiên thần bằng sứ trên bàn. Thằng kia trùm áo Siêu Nhân nhảy loi choi, tìm cách phốc lên thật cao, bám vào kệ sách. Tôi lao đến túm cổ hai thằng nhóc, đẩy ra ngoài hành lang. Như mọi khi, lối đi bên ngoài bừa bộn hết sức khi hai "cơn lốc" kéo qua. Những món đồ chơi lăn lóc khắp nơi. Bánh ngọt và trái cây bị dẫm bẹp, bê bết ngay trước bệ cửa. Tôi giận dữ toan đét vài phát lên lưng hai thằng em phá phách. Thế nhưng mẹ tôi đã hiện ra trên cầu thang, ngăn lại. Vẫn dáng vẻ tất bật quen thuộc, trong chớp mắt, mẹ thu nhặt tất cả "tàn tích" cuộc giao đấu của Người Dơi và Siêu Nhân vào thùng giấy. Rồi mẹ lùa cả hai thằng nhóc vào phòng tắm, ra lệnh cho chúng tắm rửa sạch sẽ, đánh răng trước khi đi ngủ. Mẹ cho biết cuối tuần này hai nhóc sẽ tham gia một vở kịch ở trường, thủ vai các nhân vật truyện tranh. Mẹ đã may xong trang phục biểu diễn nên hai chú nhóc mặc thử và "nhập vai" xem sao. Tôi lặng thinh nhìn mẹ. Những sợi tóc loà xoà hai bên thái dương của mẹ đã ngả màu. Nhưng nụ cười trìu mến và ánh mắt lấp lánh vẫn như hồi tôi nhỏ xíu, nhỏ như hai thằng nhóc em bây giờ. Ngày ấy, tôi cũng chuẩn bị nhận một vai trong vở kịch quan trọng.
Đó là vở kịch về cuộc chạy trốn của những con thú nhỏ ra khỏi khu vườn của mụ phù thuỷ độc ác. Tất cả các cô bé trong lớp đều mong đợi được đóng vai thủ lĩnh Thỏ Bông có bộ lông trắng tinh đeo chiếc nơ hồng trên cổ. Tôi hy vọng rất nhiều vì ở lớp tôi rất ngoan, nghe lời cô và là người đầu tiên thuộc bảng chữ cái tiếng Anh. Tối nào tôi cũng kể cho mẹ nghe về vở kịch. Đến ngày phân vai cho vở diễn, tôi đứng hàng đầu tiên, rất gần cô, sốt ruột chờ nghe tên mình. Nhưng chẳng ai nhắc đến tôi cả. Vai chính Thỏ Bông được giao cho cô bạn xinh nhất lớp. Các vai nhỏ hơn như Sóc Nâu, Gấu Trúc hay Mèo Hin đều thuộc về mấy bạn khác. Cuối cùng, cô giáo vui vẻ tuyên bố: "Tất cả các bạn còn lại sẽ đóng vai đoàn thuỷ thủ Chuột Lang, điều khiển con tàu đưa các bạn chạy trốn đến hòn đảo Thiên đường!" Suốt giờ học còn lại của ngày hôm đó tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng khi mẹ đến đón thì tôi trèo lên xe, ôm lưng mẹ và khóc oà lên.
Mẹ vỗ về, giải thích cho tôi rằng, chẳng tệ chút nào khi vào vai thuỷ thủ Chuột Lang. Tôi cứ khóc nấc, vì làm chuột lang thì chỉ đội mũ ca-lô, và ai trong lớp cũng có thể làm Chuột Lang được. Mẹ không nói gì, chỉ mở máy may, tìm vải thừa, thức đêm và may cho tôi một bộ đồ thuỷ thủ trắng tinh, có cả cầu vai sọc xanh đẹp tuyệt. Khi mặc thử cho tôi, mẹ nói: "Nếu không có các thuỷ thủ nhanh nhẹn và thông minh, các bạn khác không thể chạy thoát khỏi mụ phù thuỷ độc ác, đúng không con?" Đó là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Ngày hội diễn, tôi chỉ xuất hiện cảnh cuối vở kịch, trong bộ đồ mẹ may, hào hứng khua mái chèo thật dũng mãnh. Khi nhìn xuống, tôi thấy mẹ ngồi hàng ghế ngoài cùng để nhìn tôi cho rõ. Mắt mẹ lấp lánh nụ cười.
Khi tôi hết tiểu học thì mẹ có thêm em bé. Giai đoạn đó tôi thường đau ốm quặt quẹo khiến mẹ phải lo lắng rất nhiều. Cho đến gần sát ngày sinh, mẹ vẫn đi làm văn phòng. Lúc ấy, ba mới đề nghị mẹ ngưng công việc, ở nhà luôn, tập trung chăm sóc và nuôi dạy các con. Kinh tế gia đình hãy để ba gánh vác vì công ty của ba làm ăn rất tốt. Mẹ rất băn khoăn. Nhưng cuối cùng mẹ cũng gật đầu. Từ một kế toán giỏi, mẹ chấp nhận trở thành người nội trợ, một phụ nữ hoàn toàn của gia đình. Suốt những năm sau này, tôi là đứa trẻ hiếm hoi không phải đi học thêm, vì được mẹ kèm cặp ở nhà. Hai thằng nhóc sinh đôi được tay mẹ chăm sóc nên mau lớn, lanh lợi và khỏe mạnh. Bất cứ chuyện gì xảy đến với tôi và hai thằng nhóc, luôn có mẹ cạnh bên chăm sóc vỗ về. Chị em tôi càng lớn, tôi cảm giác như mẹ mình ngày càng gầy hơn, trầm lặng hơn...
Khi hai thằng nhóc đã ngủ, tôi chạy xuống phòng sách. Mẹ đang ngồi trước máy tính, kiểm tra sổ sách kinh doanh của công ty giúp ba. Tôi dụi trán lên vai mẹ, hỏi mẹ có bao giờ thấy tiếc vì đã dành tất cả thời gian của mình cho gia đình hay không. Mẹ quay sang nhìn tôi, mỉm cười: "Con sẽ không bao giờ hối tiếc, nếu con chọn lựa điều con thực lòng mong muốn!" Tôi kêu lên: "Nhưng con nghĩ trước kia, mẹ muốn trở thành một kế toán giỏi!" Mẹ vòng tay ôm tôi: "Con có nhớ hồi còn bé, con muốn đóng vai Thỏ Bông, nhưng rồi con đã rất vui khi được làm thủy thủ không? Mẹ cũng vậy đấy. Mẹ rất hài lòng khi gia đình mình sống hạnh phúc bên nhau".
Bỗng dưng, những băn khoăn giấu kín lâu nay tan biến. Tôi trở lại bàn học, viết bài luận tiếng Anh một mạch, cho đến dòng cuối cùng. Tôi kể câu chuyện về vở diễn ngày ấu thơ, và viết rằng, trên mỗi chặng đường của cuộc sống, các mơ ước có thể thay đổi. Nhưng từ mẹ, tôi hiểu mình sẽ trở thành một người mà trái tim tôi mách bảo. Một người biết yêu thương và luôn cần thiết với mọi người chung quanh.
Trác Uyên