Mặt trăng đỏ
1. Nguyệt cúi đầu nhìn gì đó trong cốc cà phê, vẻ chăm chú. Làn tóc rối rủ xuống che khuất gương mặt, trông cô lọt thỏm trong chiếc áo len rộng thùn tình màu tím rịm. Dường như biết là tôi đang đến, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười. Cô đứng dậy, kéo tôi đến chỗ quầy thanh toán.
- Nhật thanh toán đi, Nguyệt quên đem tiền rồi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu với cô nàng. Chúng tôi rời khỏi “Rainbow” lúc năm giờ chiều. Nguyệt ngồi sau xe tôi, cô liên tục kêu than vì lạnh. Tôi mặc cái áo phao to sụ, màu đen tuyền với cái mũ viền lông sặc sỡ. Thật sự thì tôi chẳng thích nó tẹo nào. Nhưng nó lại là quà sinh nhật năm mười bảy tuổi của Nguyệt dành cho tôi. Cô bảo, cái áo này không đẹp nhưng khi ngồi sau xe tôi mà cho tay vào túi áo thì rất ấm.
- Đạt à? – Tôi hỏi. Lúc nãy, trước khi rời đi, tôi vẫn nhìn thấy cốc cà phê ở phía đối diện với Nguyệt.
Nguyệt không trả lời, tựa đầu vào lưng tôi, im lặng. Hình như cô còn nén một tiếng thở dài. Tôi nghĩ rằng mình đã đoán đúng. Đạt và Nguyệt hẹn hò được hơn nửa năm, dù rằng thỉnh thoảng Nguyệt lại giận dỗi vô cớ nhưng cả hai vẫn thực sự là một cặp đôi đẹp.
Nguyệt nhảy xuống ngay trước khi tôi kịp dừng xe. Cô nàng này lúc nào cũng thích những thứ mạo hiểm, hoặc cũng có thể tại tính tôi luôn cẩn thận thái quá. Gương mặt Nguyệt tái đi vì lạnh, cô thì thào:
- Tối bố tớ có ca trực, sang ăn cơm cùng nhé!
Bố mẹ tôi hay đi công tác xa nên tôi tập nấu nướng từ nhỏ. Còn Nguyệt sống với bố, được nâng niu từng ly từng tí, thành ra chẳng biết nấu nướng gì. Chúng tôi học cùng nhau từ hồi cấp Hai nhưng phải đến tận khi học cùng đội uyển Hóa lớp Chín, cả hai mới thực sự thân nhau. Đến khi thân nhau lại phát hiện ra nhà hai đứa cũng chỉ cách nhau vài trăm mét. Bố mẹ tôi với bố mẹ Nguyệt cũng là bạn học cấp Ba, thân càng thêm thân là như vậy. Tính Nguyệt trẻ con, còn tôi lại trưởng thành sớm, gần như tôi luôn coi cô là em gái nhỏ để chăm sóc. Nhưng tôi cũng biết, với tôi, Nguyệt không chỉ là em gái nhỏ!
Tôi cởi áo khoác ngoài, Nguyệt đón lấy rồi treo lên mắc giúp tôi. Hừm, hiếm có những lúc cô biết điều đến thế, ngoại trừ khi tôi nấu ăn cho cô. Cô lúc nào cũng đứng ngay bên cạnh khiến tôi vướng víu. Nhưng mặc tôi phàn nàn thế nào, cô cũng chỉ ngồi ở bàn ăn chứ không ra ngoài phòng khách. Nguyệt bảo, cô thích nhìn cách tôi nấu ăn, trông rất đẹp mặt. Tôi cười bảo, tự nấu rồi tự nhìn còn đẹp mắt hơn đấy! Cô chỉ hừ nhẹ, vẻ giận dỗi.
Thỉnh thoáng, cô thích gõ tay lên mặt bàn một cách vô thức. Tiếng xào xáo thức ăn xen lẫn với những tiếng gõ đứt quãng nghe thật yên bình, tôi nghĩ vậy. Hoặc có lẽ tiếng đập rộn ràng của trái tim khiến tôi nghĩ như vậy.
Đột nhiên Nguyệt thở dài, cô cất giọng bình thản, nhưng hình như không hợp với nội dung của nó cho lắm:
- Tớ với Đạt chia tay rồi.
- Sao? - Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn cô.
Tôi gần như đã cho rằng mình nghe nhầm, hoặc là buổi tối hôm nay trời đẹp đến mức tôi tự tưởng tượng ra cuộc đối thoại vừa rồi, nếu như cô không lặp lại nó một lần nữa.
- Đạt bảo tớ không yêu cậu ấy.
Tôi dọn bát đũa ra mâm rồi bê đến trước mặt cô. Xới cơm cho Nguyệt rồi tôi mới hỏi:
- Làm sao cậu ta biết?
- Bởi vì tớ biết. - Cô đón lấy cái bát, trả lời không chút do dự.
Tôi sửng sốt nhìn cô. Tôi chưa từng cho rằng cô không yêu Đạt. Nếu vậy, tại sao cô lại đồng ý hẹn hò cùng cậu ta? Nhưng tôi không hỏi, vốn dĩ ai với ai chẳng có một vài bí mật, kể cả là bạn thân với nhau đi chăng nữa.
Chúng tôi kết thúc bữa ăn trong im lặng. Nguyệt đề nghị mang theo sách vở lên tầng thượng để học. Cũng nhân tiện ngắm trăng, hôm nay là ngày rằm. Nguyệt bày sách vở la liệt, bút thước máy tính để lung tung, cả hai cùng trao đổi những bài tập khó. Phải đến tận hơn mười giờ mới xong, tôi nằm luôn xuống sàn, gối đầu lên hai tay và nhìn lên bầu trời. Nguyệt tựa người vào lan can, cũng ngước mắt nhìn lên những ngôi sao lắp lánh. Mặt Trăng tròn đầy nhưng cũng thật cô độc.
- Nhật có thấy Mặt Trăng cô đơn không?
Thật ra cô đơn và cô độc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tôi chỉ nghĩ rằng Mặt Trăng cô độc. Cô độc vì chỉ có một mình, ừ thì bầu trời đêm còn có cả những ngôi sao nữa. Nhưng mà, ngôi sao là ngôi sao, làm gì có thêm mặt trăng nào thứ hai? Mặt Trăng chỉ có một mình, thật là cô độc.
- Đừng vì cô đơn mà yêu ai đó.
- Gì cơ? - Tôi khó hiểu nhìn Nguyệt.
- Đạt bảo tớ thế!
- Nguyệt cô đơn? - Tôi nhướn mày. Cô bật cười, giống như đang nói về chuyện thời tiết ngày mai.
- Trông tớ có giống không?
Tôi mím môi, không trả lời, vì tôi cũng không chắc câu trả lời. Vì cô đơn nên cô mới hẹn hò với Đạt? Cô đơn, thì ra lại ở gần như vậy.
Trước khi về, tôi giúp cô sắp xếp lại giá sách. Cô đứng một bên, nhìn tôi làm tất cả rồi đột nhiên kiêu lên như nhớ ra điều gì đó.
- Hôm trước đi chùa với lớp, tớ lấy bùa bình an cho cậu đấy!
Cô lấy một mẩu giấy màu đỏ, được ép dẻo cẩn thận. Tôi cẩn thận nhìn ngắm nó một lúc thật lâu, nhưng có lẽ Nguyệt không biết, khóe mắt tôi vẫn vô tình rơi trên cái áo len màu tím rịm của cô.
Cả đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi nhưng không ngủ nổi. Một điều mơ hồ nào đó khiến tôi thấy ngột ngạt kinh khủng. Rõ ràng Nguyệt mang theo ví tiền nhưng vẫn cố tình gọi tôi đến.
2. Từ sau ngày chia tay với Đạt, Nguyệt trở nên trầm lặng một cách kì lạ. Cô từ chối mọi lời đề nghị không cần thiết, buổi đi ăn kem mỗi chiều thứ Năm cùng tôi, hay buổi làm báo tường với lớp. Cô giống như một chiếc lá đang cố bứt khỏi nhành cây và bay đi. Nguyệt khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, khó nắm bắt hơn cả khi cô quen Đạt. Tôi gần như chẳng sao hiểu nổi những gì cô đang vướng bận.
Một buổi chiều, tôi đến và bắt gặp cô đang ngồi trên một cái cây trong vườn. Ngày bé chúng tôi từng cãi nhau chỉ vì mỗi đứa nghĩ rằng đó là một cây khác nhau. Tôi bảo nó là cây nhãn, còn Nguyệt cứ cho rằng nó là cây vải. Cuối cùng thì cô thắng! Nhưng những chuyện ngày bé thì thường xa xôi lắm. Như hồi bảy tuổi, tôi thấp hơn Nguyệt cả cái đầu và lúc nào cô cũng cười nhạo tôi là chú lùn trong truyện cổ tích "Bạch Tuỵết và bảy chú lùn” mà mẹ thường kể trước khi đi ngủ. Tôi luôn cứng họng và không nói nổi câu gì.
Hay như tôi vẫn cứ nhớ mãi về lần bắt cô gọi mình là "anh" nhưng không thành công. Lí luận của tôi là cô sinh sau tôi những ba tháng. Còn lí luận của cô, là phải đợi tôi phải cao hơn cô từng này này - nó bằng hai gang tay bé xíu của cô. Nhưng giờ, tôi còn cao hơn cô những hai gang tay đó rất nhiều rồi. Chỉ là, không phải chuyện gì cũng đều được người khác nhớ đến.
- Cậu đang nhìn gì thế?
Nguyệt quay đầu nhìn tôi, có lẽ đã đoán ra tôi đúng khoanh tay như thế từ rất lâu rồi. Hoặc,cũng có thể, cô chỉ nhìn thôi chứ chẳng đoán gì cả.
- Tớ đang ngắm nỗi cô đơn.
Tôi trèo lên một nhành cây khác và hỏi cô:
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
- Tớ sắp đi du học. - Cô cất giọng đều đều, giống như đã sẵn sàng với mọi thứ.
- Gì cơ?
Tôi bàng hoàng hỏi lại nhưng chẳng hề nhận được một câu trả lời nào khác. Từ khi nào, cô trở nên kiệm lời như vậy? Cả hai cứ ngồi yên lặng như vậy. Mặt Trời dần dần xuống núi, tạo thành một mảnh đỏ ửng trên nên trời.
3. Nguyệt đã hoàn tất mọi thủ tục, chỉ còn chờ ngày bay nữa thôi. Tôi đã tưởng tượng ra cái cuống lá của cô cuối cùng cũng bứt được ra khỏi nhành cây dai nhách, và đã sẵn sàng cho hành trình bay đi khắp mọi nơi của mình. Và hình như, tôi là cái nhành cây dai nhách đấy! Và tôi cũng chẳng thể cản được chiếc lá bay đi.
Những ngày cuối cùng, tôi vẫn cố gắng dành tất cả thời gian của mình ở bên cô. Chủ yếu là để ngắm nỗi cô đơn - giống như Nguyệt nói - của Mặt Trời và Mặt Trăng. Kể cả những chiều mưa, chúng tôi cũng lặng lẽ ngồi bên của sổ. Nguyệt bảo, khi mưa, chỉ còn lại nỗi cô đơn là khô ráo. Có lẽ là vậy thật! Nếu là lúc trước, tôi sẽ nắm lấy tay cô thật chặt. Nhưng giờ thì tôi không thể nữa rồi.
Ai đó nói rằng, những người bạn thân thường dễ thích nhau, nhưng không cùng một thời điểm. Vậy nếu, tôi vẫn cứ thích cô nhiều như bây giờ, và đợi một ngày nào đó, cô lại thích tôi, có được không?
Tôi nhận ra vẻ bất lực của mình. Nguyệt bay, chuyến bay lúc tám giờ sáng Chủ Nhật, lúc Mặt Trăng đã lên cao. Cô đi, không biết có phải là do sự nhút nhát đáng thương của tôi không nữa...
Tôi đi lang thang cả một ngàỵ trời. Đến tất cả những nơi cả hai cùng thích đến. Khi biết chắc chuyến bay của cô đã hạ cánh, tôi lấy điện thoại ra, muốn soạn một tin nhắn thật dài. Nhưng lại đã nhận được tin nhắn cô, cũng là một tin nhắn thật dài khác.
"Nhật này, có lẽ cả hai chúng ta đều là kẻ nhút nhát đến đáng thương. Nhưng tớ chưa từng nghĩ rằng cậu cũng sẽ thích tớ nhiều đến thế, nếu không có những ngày vừa rồi. Liệu bây giờ có hơi muộn để bắt đầu không? Tớ không còn muốn là một Mặt Trăng cô độc trên bầu trời nữa rồi, Mặt Trăng đỏ à...”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Mặt Trời vẫn ở đó. Sáng đến chói mắt. Nhưng liệu nó có biết, nó còn có một cái tên khác là “Mặt Trăng đỏ" hay không? Nhưng tôi biết, Nguyệt biết, có lẽ là đủ rồi...