Gió ngang lưng trời

“Này, em có muốn ở cạnh tôi trong mỗi chuyến đi

Như đàn chim thiên di

Tìm nơi nào ấm áp

Chạm vào đời thô ráp

Yêu mến những miền xa...”

Năm Mười Bảy tuổi, thế giới của tôi phân rõ thành hai màu trắng và đen. Rạch ròi khó tả. Màu trắng tựa như ánh sáng, như tất cả mọi thứ mà tôi vẫn thuộc về. Việc học hành hằng ngày ở trường, giao tiếp với đám đông, tham gia vài khóa học ngớ ngẩn hoặc làm giàu thêm danh sách các hoạt động ngoại khóa để làm đẹp hồ sơ du học. Tất cả chỉ vậy. Đôi lúc, nhìn mình trong gương, tôi tự nhủ, rồi sẽ qua hết. Mớ hỗn độn chết tiệt và thời gian đằng đẵng vô vị này.

Phong là màu đen. Màu đen của đêm. Tĩnh lặng như đêm và yên bình, đáng tin cậy cũng như đêm. Sự có mặt của cậu ấy gợi nên niềm vui hiếm hoi, hệt như được uống một cốc nước mát sau hành trình mỏi mệt. Đôi lúc tôi ví Phong như không khí, lúc nào cũng lặng lẽ nhưng cần thiết. Cậu chỉ cười. Tôi nhận ra mình có thể ví cậu là bất cứ thứ gì cũng được. Cậu ấy có thể là chốn ngả đầu nghe tôi kể nhũng điều gì đâu, cũng có thể là chiếc máy hát biết bật đi bật tại những giai điệu Nirvana mà cả hai đứa cùng thích... Bọn bạn nhìn vào hai đứa, lắc đau ngán ngẩm. Nếu tôi là hình thì Phong sẵn sàng là bóng, phải vậy không Phong?

Đôi lúc, khi ném mình vào không khí tĩnh lặng chỉ có riêng hai đứa, tôi luôn nhìn Phong và tự hỏi "Liệu có bao giờ cậu ấy sẽ ớn mình đến tận cổ? Hoặc Phong quá mệt mỏi với những sở thích kỳ quái của tôi?” Suy nghĩ trong đầu bật ra thành câu hỏi hoài nghi. Cậu bạn nhịn tôi hơi ngạc nhiên, rồi cốc đầu tôi một cái rõ đau: "Đồ ngốc! Tớ bảo tớ sẽ là bóng của cậu cơ mà. Nhớ chưa, mà bóng thì không bao giờ rời xa vật chủ cả!". Tôi bật cười trước vẻ thành thật của cậu ấy. Phong ạ, cậu không biết đâu, ngày truóc tớ từng đọc truyện của Andersen. Rồi cũng có tóc bóng tự tìm kiếm một cuộc sống cho riêng mình...

Một ngày, sự trục trặc đầu tiên bắt đầu xảy đến. Như đã giao hẹn từ trước, Phong sẽ cùng làm hồ sơ và xin học bổng du học cùng tôi. Sức học của cậu không tệ, lại thêm khả năng ngoại ngữ cực ổn. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi đúng theo lộ trình hai đứa đã vạch ra. Cùng nhau đi du học. Cùng nhau làm mọi việc, từ bé nhỏ như chia nhau nửa cốc cà phê tới to lớn như "chiến đấu" với cả thế giới... Vậy mà gần đến ngày nộp hồ sơ, Phong nhìn tôi, cười buồn: "Chắc tớ sẽ không nộp hồ sơ nữa đâu!". Tôi nhìn cậu bạn thân, vẻ khó chịu và dò xét: "Lại có chuyện gì với cậu thế? Chẳng phải bọn mình đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi sao! Cho tớ xin một lời giải thích đi!. "Chỉ đơn giản là tớ không còn hào hứng với kế hoạch này nữa Minh ạ. Tớ đã có một kế hoạch khác. Xin lỗi cậu!". Chừng như thấy màn giải thích của mình chưa mấy thuyết phục, Phong say sưa kể cho tôi nghe về kế hoạch của cậu. Thực ra đó chẳng phải là một kế hoạch rõ ràng hay có mục đích gì lớn lao, theo tôi thấy là thế. Cậu ấy chỉ muốn có một năm không học hành, không lo lắng, đi lang thang cùng chiếc máy ảnh của cậu, tìm vài công việc đơn giản và nghĩ xem thực sự mình muốn gì truớc khi đưa ra các quyết định tiếp theo. Tôi nhìn Phong ngán ngẩm: "Cậu quá tệ khi giờ mới nói cho tớ biết". "Ý tưởng chỉ thực sự đến hôm bọn mình cùng xem bộ phim tốt nghiệp của các anh chị khóa trước. Nhớ không Minh, có đoạn cánh diều bị đứt dây biến mất vào khoảng trời xanh. Ai cũng nghĩ đó là sự tự do và nổi loạn. Còn tớ tò mò muốn biết xem nó đi về đâu... Chỉ cần biết xem là nó sẽ đi về đâu thôi…”

Tôi không quen lắm khi nhìn cậu ấy như thế. Nhất là vẻ nghiêm túc khó tin như vậy. "Thôi được, dù sao tớ cũng biết được với cậu tớ quan trọng ở mức độ nào. Tớ mong cậu sớm như ý…”

Những ngày cuối cùng của khóa học, tôi tránh mặt Phong. Không phải vì tôi còn giận cậu. Mà gần như lối không còn biết nói điều gì với cậu nữa. Lòng kiêu hãnh trẻ con không cho phép tôi bảo rằng tôi thực sự chẳng yên tâm khi bước một mình mà không có cậu. Đôi khi, đứng giữa mảnh sân truờng đầy nắng, tôi buồn bã nhìn chiếc bóng của mình in trên sân. Nắng mùa hè khiến nó đổ xiên, méo mó không rõ dạng thù. Có những người mình từng nghĩ thân thiết như hình bóng, hóa ra đến cuối cùng vẫn có thể trở nên xa lạ.

Rồi tất cả mọi thứ thuộc về thời phổ thông cũng đã khép lại. Tôi chuẩn bị nhập học ở trường bên Nhật sau hai tuần nữa. Phong không thi đại học. Giữ nguyên ý định của mình, có lẽ bay giờ cậu đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi xa của mình. Chúng tôi vẫn chào nhau khi đi qua, tham gia chụp ảnh niên khóa, cùng lũ bạn đập phá một trận chia tay...nhưng rất ít đi riêng với nhau. Nói chuyện cũng rất ít. "Cái bóng" của tôi đến một ngày cũng sẵn sàng rời xa tôi mà đi rồi.

Một tối, trước khi đi ngủ, có tiếng huýt sáo rất khẽ dưới nhà thứ ám hiệu quen thuộc. Mở cửa, tôi nhận ra Phong đang nhìn tôi cười rát thoải mái. "Đi cùng tớ không?". "Đi đâ?”. "Đi về phương Bắc một chuyến. Vài ngày thôi. Cậu không thấy thành phố này ngột ngạt kinh khủng ư? Đi cùng tớ, giải khuây một chút, trước khi tiếp tục hành trình của cậu....” "Nhưng, tớ chưa xin phép.." Sợ gì chứ! Chính cậu từng bảo đôi khi thói quen lập trình trước mọi thứ khiến cuộc sống bọn mình trở nên nhàm chán còn gì. Chuẩn bị đồ đi, tớ cho cậu 5 phút, gọn nhẹ hết sức có thể ".

Tôi đứng sững, như chưa kịp xử lý mớ thông tin vừa được tiếp nhận. Bản thân là người lý trí và luôn lo lặng về mọi thứ, có khi chẳng cần suy nghĩ để từ chối một đề nghị phi lý như vậy. Nhưng, đó là Phong. Là sự tự tin và đáng tin của cậu. Là mong ước được cùng cậu làm một điều gì đó thật đặc biệt trước khi rời khỏi đất nước này. Hít một hơi dài, tôi mang chiếc túi du lịch, vơ vội vài bộ quần áo và viết vài dòng cho bố mẹ. Phong là bạn thân nên tôi cũng hi vọng bố mẹ mình sẽ không quá lo lắng.

Cả đến khi đã ngồi yên vị trên tàu rồi, tôi vẫn chưa tin lắm vào câu chuyện này. Tiếng va đập của bánh xe với đường ray, của những cơn gió va vào thành cửa sổ. Chúng tôi đang từ từ rời xa thành phố này để đi về phương Bắc, trong một toa tàu bình dân, với những khuôn mặt mệt mỏi hoặc nhìn cái vẻ háo hức của hai đúa trẻ đầy ái ngại. Phong quan sát tôi, hiểu hết. 'Tớ nghĩ có lẽ chút nữa tớ nên gọi lại về nhà. Hoặc gọi khi đã đến nơi. Một mảnh giấy chắc chưa đủ để bố mẹ yên tâm". Phong nhìn tôi, lém lĩnh: 'Thực ra cũng không cần thiết lắm". "Ý cậu là gì?". "Chuyện xin phép bố mẹ ấỵ." "Cái gì cơ, tớ là một tiểu thư được giáo dục tử tế và đây là lần đầu tiên cũng như duy nhất tớ bỏ nhà đi theo một tên con trai thế này đây!". "Haha, đầu óc cậu phong phú thật. Ý tớ là chuyến đi này đã được xin phép rồi.”

Bố me cậu chỉ lo cậu bị trầm cảm vì quá trình chuẩn bị cho vụ du học, nên khi tớ ngỏ lời là được đồng ý ngay. Sợ cậu còn giận tớ nên tớ mới bày trò bí mật này ý!“. “Cậu...!". Trước vẻ ngạc nhiên của tôi, Phong không nói gì, lặng lẽ chìa một bên tai nghe cho tôi. Giai điệu quen thuộc của Nirvana. Đèn dài và lạnh. Tôi khẽ nắm chặt tay "chiếc bóng" của mình, trên chuyến tàu chầm chậm đi về phía bình minh.

Những ngày phương Bắc, trời trở lạnh, chúng tôi như hai đúa trẻ lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác, chỉ buớc chân ra khỏi lằn ranh, đã thấy thế giới thật rộng trước mắt mình. Tham gia một tour trekking cùng vài khách du lịch nước ngoài, chúng tôi mò cả vào những bản làng xa xôi, đi xuyên rừng trên những cung đường lầy lội và vồ ếch bất cứ lúc nào. Gác lại sau nhũng ngày mệt mỏi, cảm giác được tự do làm những điều mình thích thật tuyệt. Mang theo tấm thân bê bết bùn đất, chúng tôi bước đi trong tiếng cười trong trẻo của bọn nhóc ở các làng bản hai bên đường. Những lúc bị hụt lại với đoàn, Phong nắm taỵ tôi, tỏ ý động viên. Từ lúc những ngón tay gầy nhẳng của cậu chạm vào những ngon của mình, tôi hiểu được một điều, hóa ra mình chẳng mạnh mẽ như mình nghĩ. Vẫn luôn cần có ai đó nắm tay mình thật chặt và dắt đi khắp nơi như vậy. Ai đó là Phong.

Buổi tối, khi ngồi trên ban công, nhấm nháp ấm trà miền cao và lãng đãng nhìn ra màn sương đã giăng xuống khắp thị trấn, Phong nhìn sang phía tôi, nói rát khẽ:

-        Vậy là cậu cũng sắp đi rồi. Nhanh thật!

-        Ừ

-        Có điều này tớ chưa nói cho cậu biết. Lúc xem xong bộ phim có cánh diều ấy. Tớ đã định nói ngay với cậu về mơ ước của mình.

-        Mơ ước gì cơ?

-        Mơ ước được đi lang thang tới nhiều nơi và làm những gì mình thích ấy.

-        Hồi đấy tớ đã nghĩ nó là một ước mơ nhảm nhí kỉnh khủng.

-        Thật may, hồi đấy tớ đã định hỏi cậu một câu.

-        Câu gì?

-        Tớ đã định bảo cậụ: Minh ạ, tớ có một mơ ước rất điên, tớ muốn đi khắp nơi cho đến khi mỏi chân phát chán thì thôi. Cậu có muốn đi cùng tớ không?

-        Haha, ngộ thế.

-        Ừ, và bây giờ, tớ vẫn muốn hỏi lại cậu câu đấy.. .Cậu có muốn đồng hành với tớ không, trong mỗi chuyến đi ấy?

-        Câu trả lời của tớ là...

Tối hôm ấy, bọn tôi còn nói với nhau nhiều điều khác nữa. Về những hành trình của tuổi trẻ, về mọi nơi mà hai đứa cần phải đến cùng nhau trước khi tròn hai lăm tuổi. Phong khoe vỗ tôi những bức hình mà cậu chụp được từ đầu chuyến đi. Cảnh những đứa trẻ, bản làng, những người bạn đồng hành. Cả vạt gió làm tung chiếc khăn tôi quàng trong lúc đi bộ lên thác nước. Nhưng có lẽ tôi nhớ nhất bức ảnh cậu lén chụp lúc tôi ngủ say trên chuyến tàu đêm. Vẻ bình thản, nhưng vẫn gợi vài niềm bất an nho nhỏ, của một cô gái luôn cần ai đó nắm tay mình khi bước chân vào thế giới này...

Bạn đã bao giờ chợt nhận ra, trước tuổi hai mươi, mọi suy nghĩ của chúng ta đều trong trẻo và đều đẹp không? Hệt như lúc bạn nhận ra thế giới của mình không đơn thuần là hai sắc đen và trắng. Mà nó như lăng kính vạn hoa, mà mỗi ngày mở ra lại là một màu sắc khác. Tôi chớp được ý nghĩ ấy, từ lúc ngồi yên vị trên tàu điện ngầm, trở về từ giảng đường một buổi tối. Bên ngoài, tuyết trắng xóa. Hôm trước, Phong gửi cho tôi vài bức ảnh về tuyết ở Sa Pa. "Rồi một ngày tớ cũng sẽ đến Nhật để ngắm tuyết cùng cậu. Đọc những dòng ấy, tõi bất giác mỉm cười. Và nghĩ lại câu trả lời của mình trong đêm hôm ấy. Đưa tay nắm lấy vài bông tuyết, trong tiếng gió thốc ở Tokyo những ngày lạnh nhất, tôi thấy mình ấm lòng lạ. Như thể vừa chạm tay vào cơn gió ở lưng chừng trời, mang hình hài của cậu bạn đã từng nắm tay tôi trong một đêm diệu kỳ...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện