Phải thật hạnh phúc được không?

Hồi mới yêu Hoàng, An 20 tuổi. Trẻ măng và ngốc nghếch. Tóc rối xù đen láy, còn viền mắt khi nào cũng kẻ màu xám tro. Hoàng đã từng ôm siết An và thủ thỉ "Anh sẽ luôn nắm chặt tay em khi em đau và không cười khi em khóc". Lời hứa chắc nịch ấy tựa hồ viên gạch tin tưởng đầu tiên được đặt xuống cõi lòng của những người trẻ, như An, như Hoàng. Năm tháng miệt mài trên giảng đương đại học cũng là thời điểm in dấu tình yêu giản dị mà đậm sâu của hai ngươi. Những ca học mệt nhoài, những buổi hẹn hò chớp nhoáng. Mỗi người đều có những niềm riêng, bận rộn quá đỗi trong sự cố gắng chứng tỏ bản thân ở mảnh đất thủ đô, nhưng chưa một phút giây ngồi nghỉ sự quan tâm dành cho nhau.

Mẹ An mất trong một vụ tai nạn giao thông. Dễ đến nhiều tuần sau đó, An vẫn đi về lặng lẽ như một cái bóng. Sự ra đi đột ngột của người thân duy nhất đẩy An tới trạng thái kiệt sức hoàn toàn. Rất nhiều đêm, cô tỉnh giấc trong nước mắt. Bố An mất sau thời gian dài chiến đấu với căn bệnh ung thư, khi An chỉ là một cô nhóc lớp 2 bé bỏng và chưa hiểu chuyện. Kí ức chỉ in trong đầu một buổi chiều mùa Hạ, bố gọi An đến bên giường, cho cô vài đồng bạc lẻ để mua nước mía. Trở về với túi nước mía trên tay, An đưa mắt về phía bố, chờ đọi một lời khen ngợi như mọi bữa, nhưng chỉ thấy bố lặng im. Họ hàng tự lúc nào đã ngồi kín trong căn phòng nhò, mắt ai cũng đỏ hoe. Mẹ bước đến ôm An vào lòng. Đá từ túi nưóc mía tan ra trong tay An, lạnh toát. Bàn tay mẹ bấu chặt bờ vai An để không gục ngã. An thấy đau nhưng không kêu. Từng hạt nưóc mưa như cũng thấm qua lớp ngói đỏ, rớt xuống tóc An, tí tách, tí tách.

Sau ngày mẹ đi, An thường xuyên rơi vào trạng thái chơ vơ, sợ hãi. Cô để tấm ảnh đen trắng chụp bố mẹ hồi mới cưói lên mặt bàn học, thảng hoặc lại lảm nhảm những điều xưa cũ. Hoàng nhìn An, nhói lòng bất lực. Nếu có thể, anh sẵn sàng chịu đựng những vết dao cứa thật sâu chỉ để An được ngủ một giấc thật ngon và thôi mộng mị.

Một ngày, anh tìm thấy cô dưói tán cây cổ thụ trong một ngôi chùa nhỏ, nơi cô thường đến để cầu bình an cho bố mẹ mình. Gương mặt nhợt nhạt chẳng còn chút sức sống hơi ngẩng lên, nở một nụ cười với anh. Hoàng quỳ xuống, nắm lấy hai bàn tay lạnh giá của An. Cô gái ấy đã và đang phải chịu đựng quá nhiều thiệt thòi. Từ giây phút ấy, Hoàng đã tự hứa với lòng mình, đã thầm hứa vói An rằng sẽ yêu thương cô bằng cả tình yêu của bố và mẹ. Hoàng chăm sóc An một cách dịu dàng và ân cần, bao bọc An bởi sự yêu thương vô bờ bến. Những ngày mưa, Hoàng ở bên An đến tối muộn. Chỉ sợ nước mắt An lại rơi khi anh rời đi.

Tháng năm dường như là phương thuốc tốt nhất để chữa lành những vết thương. Mắt An đã thôi trống rỗng còn nỗi buồn như cũng dần vơi. Hoàng thở phào, anh thương An xiết bao. An nhìn anh, long tự nhủ lòng, giờ bên cạnh mình chỉ còn có người con trai này, chỉ còn có mình anh ấy mà thôi!

Không phải đến tận bây giờ, An mới nghĩ về điều ấy. Thông minh, xinh đẹp, lại có tài ăn nói, An trở thành đối tượng theo đuổi của không biết bao nhiêu người. Những mối quan hệ bạn bề mang tính gọi mở, chàng trai nào cũng trông ngóng từ An một cái gật đầu. Cuối cùng, An chọn Hoàng. Không đắn đo, không do dự. Chỉ bởi tình yêu và sự quan tâm của người con trai ấy khiến An tin rằng đó sẽ là ngưòi cùng mình đi đến cuối cuộc đời.

Hoàng khuyên An chuyển về sống cùng cô chú, bởi anh không yên tâm để cô sống một mình. Hoàng bảo sẽ chơ An hoàn tất 4 năm đại học rồi hai đứa sẽ cùng đi du học. Bố mẹ anh thương An nhiều. Hai người ngỏ ý chăm sóc cô, như con gái trong nhà, hoặc, như một cô con dâu tương lai. Dẫu sao, chúng ta cũng sẽ là người nhà". Bác gái đã vỗ nhẹ tay An, khẽ khàng thổ lộ như thế. Những ngày u tối dần trôi về quá khứ. Tương lai của An, viễn cảnh cô vẽ ra cho những ngày phía trưóc, thật diệu kì khi luôn có sự xuất hiện của Hoàng.

Hoàng nắm tay An đi qua giông tố. Hoàng bao bọc An cả trong những giai đoạn khó khăn nhất. Hoàng thương yêu An, thật nhiều. Nhiều như tình yêu cô dành cho Hoàng, người mà dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, An cũng nguyện yêu đến cuối cuộc đời.

Vụ tai nạn giao thông không những cướp đi sinh mạng của mẹ An, mà còn gieo vào lòng cô những bất an không dứt. Cô lo sợ những điều chẳng may sẽ đến với Hoàng, nên luôn từ chối những lần anh ngỏ ý chạy xe đến đón. Cô có thể tự mình chạy xe, nhưng không thể để mất thêm một người thân yêu nào nữa.

Có hôm, trời đột ngột để mưa rất to. Bong bóng phập phồng khoảng vỉa hè nhỏ bên ngoài quán cà phê. An đưa cho Hoàng áo mưa của mình khi anh quên mang theo, nói cô muốn ngồi ở lại, chỉnh sửa bản kế hoạch một chút trưóc khi gửi lại cho ban giám đốc.

"Mưa sẽ tạnh sớm thôi. Em sẽ không bị ướt đâu. Anh đừng lo"

Hoàng đi rồi. Lát sau, An chạy xe trong mưa. Anh đến đường lấp loáng sau màn nước cao và dày. Mưa rơi xuống, thấm qua làn áo mỏng. Thật lạ lùng, An không hề thấy lạnh. Người ta luôn cảm thấy ấm khi được thương yêu người rất mực thương yêu mình. An đã vỡ ra điều đó sau

buổi tối dầm mưa buốt lạnh ấy.

Tháng năm dìu nhau cùng bước. Lá cây trong thành phố cũng đã đổi màu hai, ba lần. Những nếp gấp trong cuộc sống đời thường những tưởng sẽ gắn con người ta lại với nhau, mãi mãi. Có ai ngờ đâu một ngày, chất keo ấy hóa lỏng, người ta buông tay nhau, vĩnh viễn.

An đến nhà tìm Hoàng. Hoàng bỏ mặc cô ngồi chuyện trò cùng mẹ mình, lên sân thượng nói chuyện điện thoại với người nào đó.

Chẳng còn bao nhiêu nữa là đến ngày giỗ bố An. Hoàng biết, nhưng chỉ ừ hữ cho qua.

Hôm ấy, Hoàng không về. Hoàng bận công chuyện gì đó ở trường. An chẳng trách, nhưng nưóc mắt lại rơi khi đi ngang phố, chọn mua hoa quả đem về thắp hương, tình cờ nhìn thấy Hoàng ngồi trong quán cà phê, đối diện là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Ánh nhìn tình tứ, nụ cười thoải mái, những điều ấy chẳng phải vốn thuộc về An sao?

Những phỏng đoán của An trở nên không cần thiết lúc cô gái ây xuất hiện trước mặt An.

"Dù em có nghĩ thế nào thì chị cũng chỉ muốn nói để em biết, những người yêu nhau rồi sẽ trở về vói nhau thôi em à!"

Ra là người yêu cũ của Hoàng. Ra là người Hoàng đã từng yêu thiết tha trong những năm tháng học cấp ba.

Thế nhưng, sự trịch thượng ở người con gái ấy đâu dễ làm An đau nếu không có chuyện Hoàng ôm eo chị ta trong bữa tiệc của một người quen của An. Cô tình cờ được mời đến, và tình cờ được thấy trái tim mình như muốn vỡ ra, tan ra mãi mãi.

Có người bảo, con người An kì thực rất giống một cỗ máy. Một khi đã yêu thương ai, sẽ rất khó để từ bỏ. Như thể đã dốc lòng dốc dạ mà thương yêu, thật khó để nít lại. Như thể chiếc khóa tình yêu trên một chiếc cầu tình, An đã khóa và ném thẳng chiếc chìa khóa xuống lòng sông. An bị mắc kẹt, trong khi người ta đã lạnh lùng ôm vào lòng thương yêu mùa khác.

An tìm đến những nơi chốn cũ, để mặc lòng gọi tên người cũ. An bỏ mặc bản thân nhìn xa xăm trong những buổi tụ tập cùng bạn bè. Đứa nhìn An e ngại, đứa thẳng thừng, tiếc gì một người như thế, An lặng im. Cô dọn ra khỏi nhà cô chú, chuyển về căn nhà của bố mẹ. Đứng trước bàn thờ của hai người, An roi nước mắt. "Mẹ biết anh ấy yêu con mà, mẹ biết anh ấy rồi sẽ trở lại với con mà, đúng không mẹ?"

Không một thanh âm vọng lại. Sắp đến ngày giỗ mẹ. An đột nhiên nhớ ra Hoàng từng nói sẽ yêu An thay cả phần của bố va mẹ. Thế mà bây giờ, Hoàng lại để An cô đơn.

An tìm đến những hội ban, và khóc.

An tìm những cốc rượu, để quên.          

An tìm thuốc lá, để đau. ...            

Nhưng lòng mãi không sao quên được.

An gặp lại Hoàng trong một buổi họp mặt bạn cũ.

Hoàng nhìn An, đau xót. "Đừng ngốc nghếch như thế nữa, em à!"

Bao nhiêu khổ đau, chịu đựng bấy lâu bỗng dưng vụn vỡ. Đáng không? Hoàng từng yêu An, yêu nhiều như tình yêu cô dành cho anh vậy. Nhưng tình cảm không thể cứ nói là được, cứ bảo lòng yêu mãi mãi là sẽ vĩnh viễn yêu. Thay đổi, đôi khi chẳng nằm trong sự kiểm soát của mỗi người. Làm đau người mình thương yêu, không bao giờ khiến mình hạnh phúc. Hoàng hiểu. An cũng hiểu.

An bước ra ngoài sảnh, nhìn bóng mình trong tấm kính cửa sổ rộng lớn. Bộ váy dạ hội sang trọng không che được gương mặt tiều tụy. Người ta luôn thay đổi, hà cớ gì An chỉ yêu một người duy nhất? An châm một điếu thuốc, để làn khói trắng đục bao quanh mình, khẽ cười chua chát. Nước mắt vô tình chảy xuống. Anh sáng bên ngoài hơi yếu, chắc chẳng ai nhận ra. Một tiếng động nhỏ vang lên từ bên phải. Tức khắc, An phát hiện một người đã đứng đó tự lúc nào.

"Dù thế nào thì An cũng phải thật hanh phúc nhé, được không?"

Đó là anh chàng đã thầm yêu An bấy lâu, yêu An bền bỉ như cách An yêu Hoàng. Cuộc đời hóa ra giông hệt trò đuổi bắt. Người ta cứ chạy trốn yêu thương tìm đến với mình để theo đuổi yêu thương ở rất xa xôi. An dụi điếu thuốc trên tay, quẹt ngang nước mắt và nhìn vào mắt người đã đứng canh mình nãy giờ, nở một nụ cười. Thực sự.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện