Trú chân ở thiên đường
Năm đó tôi mười sáu tuổi, mới lên lớp mười. Và hôm đó trời đang mưa. Những giọt nước to, nặng. Tôi đứng trú mưa trước một cánh cửa nhỏ hẹp, đợi mưa ngừng thì sẽ lập tức rời đi.
Quán cà phê nằm cạnh một con hẻm khá rộng, với cánh cửa dẫn vào nhỏ hẹp màu sôcôla im lìm. Điều đó khiến người ta không nghĩ đến việc nó là một quán cà phê. Ngay cả cái bảng hiệu Paradise cũng không trưng to lên, mà chỉ là một mảnh gỗ khắc chữ treo bên phải, gần như khuất sau một giỏ hoa treo màu đỏ. Nếu không vì cơn mưa và vì sự xuất hiện của một chàng trai thì tôi đã không để ý đến nó.
Chàng trai đấy có vẻ lớn tuổi hơn tôi nhiều, đang chạy lại từ phía đối diện. Trông anh ta như một nghệ sĩ với mái tóc nhuộm hoc vàng, lối ăn mặc hơi lạ lùng, xỏ một khuyên tai. Dù vậy, ở anh ta gợi lên cảm giác gắn gũi, không “nguy hiểm” lắm. Một tay ôm túi thực phẫm, một tay đẩy cửa, anh ta nhìn tôi và hỏi: “Không vào à, cô nhóc?”. Cứ như một lời mời. Thế là tự dưng tôi bước vào theo, để rồi ngỡ ngàng nhận ra đằng sau cánh cửa nhỏ ấy là một không gian khác, rộng lớn hơn, ấm áp hơn thế giới bên ngoài kia. Cứ như đó là một thế giới khác. Một mùi hương ngọt ngào lạ lùng tràn đầy mỗi góc phòng. Tường được sơn màu xanh lơ, có vẽ những đám mây. Trong quán có một cây piano và dãy dài những kệ sách.
Thế rồi từ đó tôi đã trở thành quán quen của Paradise, tính đến nay đã được gắn hai năm. Tôi gắn bó với nơi này không phải vì một thức uống đặc biệt nào đó mà chỉ là vì thích cảm giác ngồi trong quán, có cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh, đầu óc trở nên trống rỗng, nhẹ thênh thang. Và chẳng có điều gì đáng để phiến muộn nữa.
Sau này nghĩ lại, tôi có cảm giác Thiên đường đã ở đó chỉ để đợi tôi đến.
***
Anh chàng nhuộm tóc hoe vàng xỏ khuyên chính là chủ quán. Theo như những gì tôi biết thì anh tên Nguyên, 26 tuổi, thích nhạc Schubert, văn hóa Nhật Bản và ăn chocolate. Còn lại thi mù tịt. Tôi không thấy anh Nguyên làm gì ngoài việc ở quán cà phê ngó nghiêng, xem xét sổ sách, đọc những quyển sách mình yêu thích. Có lần tôi thắc mắc vê “sự rảnh rỗi” đó thì anh tròn mắt bảo.
- Ồ, em không thấy còn trẻ như anh mà đã sở hữu một quán cà phê là quá ngon lành à?
Tôi cũng không biết phải đối đáp sao trước lời lẽ tự tin đó. Mà điều anh nói có lẽ cũng không phải là không có lý.
Rồi anh chàng chủ quán kỳ lạ đó trở thành bạn tôi. Người dường như có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để lắng nghe những chuyện có vẻ quan trọng trong cuộc sống của một con nhóc mười tám tuổi. Lâu lâu là người cho phép tôi có thể uống cà phê và ăn bánh ngọt miễn phí. Thỉnh thoảng lại được cho một thỏi chocolate để nhâm nhi. Anh cũng là người sẵn lòng giúp đỡ tôi làm một vài bài tập ở trường. Tôi yêu những tháng ngày ở đó, có cảm giác bình yên trôi dưới chân mình.
Rồi tôi nghĩ mình đã thích anh Nguyên. Tôi nghĩ nhiều một chút vể dáng vẻ hay hay của anh ấy, đôi ba lần nhắc vu vơ về anh trên Facebook. Tôi thử nghe những bản nhạc của Schubert. Và những vụn vặt kiểu như thế.
- Có một cậu bạn mời em đi chơi, anh nghĩ em có nên đi không?
- Nên chứ sao không? Chỉ đi chơi thôi mà. Nếu lần đầu ổn, em có thể thêm vài lần hẹn hò để hiểu đối phương hơn. Còn nếu không, thì thôi.
Trông anh có vẻ thú vị với điều mà tôi vừa nói. Tôi hơi thất vọng, vì tôi mong anh sẽ buồn hoặc cáu.
- Em định mặc gì cho buổi hẹn hò đầu tiên?
- Sao anh biết là đầu tiên? — Tôi hơi tự ái.
- Thế là lần thứ mấy ?
- Lần đầu tiên.
Anh Nguyên phá ra cười ha hả.
- Thế em định mặc gì cho buổi hẹn hò đó?
- Như thế này.
- Thế này? Quần jeans và áo thun? Em không có bộ váy nào sao ?
- Không ạ.
- Oh, bất ngờ thật. Sao em không mua?
- Em không thích. Em nghĩ mình không hợp.
- Em mặc váy đẹp mà. Con gái thì nên có ít nhất một chiếc váy chứ.
- Tại sao em lại phải tốn tiền mua một cái váy chỉ mặc một lần?
- Mặc một lần?
Tôi ngập ngừng một chút.
- Vì em nghĩ là sẽ không có lần thứ hai. Em không thích bạn đó. Em có người khác để thích rồi.
- Không thích tại sao em còn nhận lời đi chơi ? Và tại sao em lại không đi chơi với người mà em thích?
Tôi không trả lời. Tôi nhận lời đi chơi của cậu bạn kia vì muốn xem xét phản ứng của anh. Nhưng rốt cuộc nhận được chỉ là những phản ứng hờ hững. Đối với anh, tôi chỉ là cô em gái, một con nhóc con thôi.
Hôm hai đứa Hẹn hò, tôi cố tình cùng cậu ấy đi ngang qua Paradise và bắt gặp anh đang trên đường về quán. Nhưng anh chẳng hề nhìn tôi lấy một cái. Điều đó khiến tôi có chút hụt hẫng, dù tôi đã ít nhiều biết trước.
Cậu bạn dành cả ngày Chủ nhật để đi chơi với tôi là Tuấn học chung lớp với tôi. Cậu ấy nói đã thích tôi từ những ngày đầu học cấp ba bằng cái vẻ bối rối rất ngộ, và rủ tôi đi xem phim cuối tuần. Tuấn là một anh chàng dễ thương, tôi nghĩ vậy. Cậu ấy cũng tốt tính và thông minh. Thông minh đến nỗi tôi đôi lần ghẹn tị, sao có những kẻ không học ngày học đêm mà điểm trên lớp vẩn cao chót vót như thế. Cậu ta có thời gian để đi chơi với đá banh với bọn con trai khác cơ mà. Điểm số của tôi không phải quá tệ, nhưng đó là kết quả của việc học bù đầu bù cổ. Tôi thừa nhận mình không thông minh nhanh nhạy lắm, nhất là với những con số.
Tôi không ghét Tuấn. Những khi ở bên cậu ấy tôi thấy dễ chịu. Nhưng tôi lại nghĩ về anh Nguyên nhiều hơn. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật là một kẻ xấu xa.
Khi tôi đến Paradise lần tiếp theo, tôi nhận ra quán có nhiểu đổi thay. Những chậu hoa mười giờ đủ màu sắc được đặt và treo khắp nơi.
- Đẹp quá.
Anh Nguyên gật gù có vẻ tự hào. Anh hỏi tôi có thích không rồi cho tôi một chậu.
- Em không thích trồng hoa đâu.
Tôi chau mày. Nhưng lại chăm sóc chậu hoa mười giờ đó rất cẩn thận. Mỗi ngày cho nó ở bệ cửa sổ để hứng nắng. Đến khi tưới lại đem ra bồn rửa chén, cho nó ít nước rồi lại mang lên. Dù vậy, sự chăm chỉ đó được hơn một tuẩn thì chậu hoa bắt đầu héo rủ vì tôi lười, quên tưới nưóc. Có lẽ chúng đã chết khô nếu mẹ tôi không chăm sóc giùm. Cuối cùng thì tình yêu cũng không thắng được bản tính lơ đãng cố hữu.
Tuấn mang tặng tôi một chậu xương rồng. Cậu ấy bối rối bảo mình chỉ vô tình nhìn thấy nên mua tặng thôi. Hành động tử tế ấy khiến tôi càng cảm thẫy mình là một kẻ xấu xa.
Tôi run run nói với Tuấn rằng tôi chỉ xem cậu ấy là bạn thôi. Khi nói ra điều đó tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bạn ấy.
- Tớ xin lỗi.
Tôi đưa lại cho Tuấn chậu xương rồng. Nhưng cậu ấy lắc đầu.
- Chúng mình sẽ vẫn là bạn chứ?
- Ừ. – Tuấn đùa - Nhưng tớ vẫn đặc biệt hơn những bạn nam khác một chút, phải không?
- Dĩ nhiên rồi.
- Đối với tớ, chắc như thế là đủ rồi.
Tuấn cười, nhưng ánh mắt của cậu ấy lại buồn. Và lạ lùng là tôi cũng thấy mình buồn.
Kỳ thi Đại học sắp đến. Việc học cũng vì thế mà căng thẳng hơn. Tôi có cảm giác thời gian của mình chẳng dùng làm việc gì khác ngoài việc học. Trên lớp, học. Ở nhà, học. Thầy cô nhắc nhở phải học. Bố mẹ dặn dò phải học. Trên xe bus đầu óc tôi cũng nghĩ đến những để cần giải tối nay. Trước khi trùm chân ngủ tôi cũng nghĩ đến những ki thi sắp tới. Tôi phát chán với những công thức lúc nào cũng có đầy trên bảng và trong vở. Đến nỗi tôi căm ghét việc phải thức dậy mỗi sáng, tan trường mỗi chiều và mài quần ở lớp luyện thi. Tôi chỉ yêu thích cảm giác ở Paradise. Trước đây tôi chỉ đến Paradise vào cuối tuần, nhưng giờ thì có vẻ như thường xuyên hơn.
Một hôm, tôi trốn giờ học thêm tiếng Anh để đến Paradise đọc truyện. Tôi và mẹ đã có một cuộc cãi nhau vỡ nhà bếp khi mẹ tra hỏi tôi về những điểm số bị sụt giảm. Anh Nguyên tỏ ra ngạc nhiên.
- Hôm nay không phải em có giờ học sao ?
- Em bùng.
- Sĩ tử sắp ra chiến trận rồi mà sao trông có vẻ rảnh rỗi nhĩ ?
Tôi nhún vai bất cần. Anh không nói gì nữa, chỉ cười. Nhưng đó lại như không phải nụ cưòi.
Hôm sau đến trường, Tuấn cho tôi mượn để chép lại những gì đã bỏ lỡ hôm qua. Tôi mang đến Paradise để chép, ăn trưa rồi bùng luôn giờ học ở trung tâm hôm đó, quên cả mang trả vở cho Tuấn. Cậu ấy không trách, tỏ vẻ hơi lo lắng. Hôm khác tôi lại bùng, đến Paradise ngồi, mang theo cả hồ sơ Đại học để làm. Quán vắng khách, anh Nguyên mân mê lại gần, ăn một thỏi chocolate.
- Anh, em nên chọn trường nào đây nhỉ ? Trường nào thì chắc chắn đậu ?
- Sao em lại hỏi anh? Mà tại sao em lại hỏi thế?
- Thì để làm hồ sơ thi Đai hoc.
- Với một suy xét sơ sài như thế cho một quyết định khá lớn?
- Có gì quan trọng ạ ? Chỉ là đậu Đại học thôi mà. Mẹ em chỉ cần thế thôi.
- Vậy điều em cần là gì ? Và sau khi đã đỗ Đại học thì sẽ ra sao?
Tôi không trả lời. Anh Nguyên nhếch môi cười.
- Em định để người khác quyết định cuộc sống của mình để không phải chịu trách nhiệm về nó hả? Khi cuộc sống đấy không được như em mong đợi em sẽ trách cứ người khác và cho rằng đó không phải là lỗi của mình? Em định rũ bỏ mọi trách nhiệm của bản thân ngay cả với chính cuộc đời của em?
Có cảm giác như vừa bị tát một cái thật rát và đau. Tôi bỏ về.
Nhưng tôi biết anh nói đúng. Tôi chưa bao giờ quyết định điều gì cho cuộc đời mình hay ít ra suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Tôi học chỉ vì bố mẹ và thầy cô mong muốn vậy. Tôi gọi điện cho Tuấn và bật khóc, để nói về nỗi hoang mang của mình. Cậu ấy im lặng, rồi nói khẽ:
“Chúng mình sẽ từ từ tìm ra đáp án. Cậu không chỉ có một mình mà.”
Tôi không đến Paradise thêm một lần nào sau đó nữa. Tôi và Tuấn vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, nhưng khá thân thiết. Cậu ấy và tôi cùng ôn bài, cùng nghĩ về những lựa chọn của mình. Những hôm ở lại học muộn, tôi mua hộ cậu ấy hộp xôi hay ổ bánh mì nóng. Hai đứa chia sẻ cho nhau vài câu chuyên vụn vặt vui vẻ. Cậu ấy không hề nhắc đến chuyện tôi khóc một lần nào, xem như vụ yếu đuối đó chưa từng tồn tại. Nhưng những khi thấy tôi tỏ vẻ mệt mỏi hay stress vì một điểu gì đó, sau buổi học cậu ấy chở tôi đi lòng vòng phố xá. Và trùng hợp thay, cậu ấy cũng nghe nhạc Schubert.
Tôi chia sẻ những suy nghĩ của mình cho cậu ấy, và cảm nhận được một cảm giác tin cậy. Nhưng tôi chưa bao giờ dẫn cậu ấy đến Paradise hay nói về nó. Nơi đó giống như một nơi chốn chỉ thuộc về riêng tôi mà tôi không sẵn lòng để chia sẻ nó với bất kỳ ai khác.
Tôi chỉ quay lại Paradise khi nhận thấy bản thân mình đã thay đổi. Tôi đến quán để khoe với anh Nguyên điểm của kỳ thi thử Đại học. Điểm không tồi. Và để chứng tỏ cho anh thấy, ít ra, tôi không cảm thấy hoang mang nhiều nữa. Anh nói đơn giản “giỏi” rồi cho tôi uống miễn phí ba cốc sinh tố xoài. Rồi tôi về. Trước khi đi, tôi bảo.
- Anh này, em nghĩ là em thích anh.
Anh Nguyên cười.
- Cô nhóc sẽ hối hận với lời nói hôm nay thôi.
- Em không còn là trẻ con. Em sẽ trưởng thành. Vậy nên nhớ đợi em nhé.
Anh lại cười.
Nhưng anh đã không đợi.
Anh Nguyên đi đâu đó, chẳng rõ, vì gần như tôi mù tịt về cuộc sống của anh ngoài Paradise. Nhưng chắc chắn là anh đi để làm điều mình thích, đuổi theo ước mơ của chính mình. Trông coi quán cà phê này chỉ là một nốt lặng để trong khoảng thời gian đó anh tập trung cho một ước mơ lớn hơn. Và bây giờ, khi cơ hội đến thì anh đi. Anh để lại cho tôi một bộ váy màu xanh tươi sáng, tựa một mảnh trời. Tôi đã treo nó lên, chưa biết khi nào mình sẽ dùng đến nó.
“Tặng em một mảnh Thiên đường. Bộ váy này có lẽ em sẽ không mặc nó, hoặc mặc không vừa. Nhưng cứ giữ nó nhé. Như một kỷ niệm. À, rồi một ngày nào đó em sẽ nhận ra em không thích anh như những gì em nghĩ nhóc con ạ.”
Quán cà phê để lại cho người khác, người ta cũng thay đổi phong cách. Những mảng trời biến mất. Những giỏ hoa được trưng dụng theo một cách khác. Rất lâu, khi cầm tấm giấy báo đỗ Đại học trên tay, tôi đến và thấy Thiên đường của mình đã hoàn toàn mất dấu. Dẫu cánh cửa màu sôcôla im lìm vẫn y nguyên như vậy.
Từ đó, tôi không còn ghé đến Paradise thêm một lần nào khác nữa, mà tìm một nơi khác, để giữ mãi Thiên đường xinh đẹp ấy trong hồi ức. Mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn còn nguyên cảm giác Thiên đường đã ở đó để đợi tôi đến. Để tôi có thể trú chân ở đó vào những tháng ngày hoang mang nhất của tuổi trẻ. Để ít ra không lạc lỗi ở những ngày sắp tới.
°
Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra tình cảm ngày đó chỉ là những gì bồng bột nhất. Tình cảm đó gần giống như một thứ tình cảm ngưỡng mộ. Còn tình cảm chân thật lại đến từ từ, chậm rãi nhưng lại bất ngờ. Như chậu xương rồng sáng nay đã nở một nụ hoa nhỏ màu hồng xinh.