Bụi bay lấp lánh

"Không biết đó là xứ sở nào, dưới hẻm vực hình lòng chảo thênh thang, đất trời không tối nhưng cũng không sáng hẳn. Mùi hoai mục rõ nhất dưới gốc một cây sồi già ở lưng chừng vách. Tôi là con bé ngồi dưới gốc cây ấy, gục đầu lên gối và khóc thút thít. Chẳng có ai hay con vật nào tồn tại, chỉ có hơi ẩm lạnh, rất nhiều dây leo bò trườn trên đất và cái quang cảnh màu tím khói đậm dần khi nhìn xuống và mờ ảo không thấy nỗi Mặt Trời khi ngước mắt nhìn lên. Tôi gào khản cổ bảo con bé đứng lên, để trèo lên miệng vực hay yếu ớt cất một lời kêu cứu, tai sao cứ ngồi như thế mà không thứ làm bất cứ điều gì. Đôi lúc tôi muốn chối bỏ con bé ấy không phải là mình, để chạy đi thật xa và bỏ rơi nó lại. Nhưng những giấc mơ chẳng dễ dàng buông tha, chúng trêu ngươi, bằng cách để tôi đứng bất lực nhìn bản thân mình khóc. Hết lần này đến lần khác, đến mức tôi không còn muốn thúc giục con bé phản kháng nữa. Chỉ ước một lần có thể chạm vào, cho nó một cái ôm."

Giấc mơ ấy lại ám ảnh tôi, thức giấc thấy lưng áo và thái dương ướt đẫm mồ hôi. Mở tủ lấy nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, tôi khựng lại trước khi mở nắp chai, dưới nhãn quảng cáo thường thấy bên ngoài mỗi chai nước khoáng nổi lên vài kí tự. Xé lớp vỏ bọc, tôi đọc dòng chữ viết tay hiện trên mảnh giấy dán cẩn thận giữa hai lớp băng dính loại trong có lẽ được người ghi dự trù sẽ ngăn nước không làm rách giấy hay nhòe chữ. "Ăn nhiều vào nhé, anh để lại cho T một thứ bên dưới nắp chai!" Tôi uống từng ngụm nước mà thấy mắt mình giàn giụa, chợt nhớ con bé trong giấc mơ kì dị, chắc nó phái khổ sở lắm khi khóc giúp cho sự chai lì bấy lâu của tôi mà chẳng trách cứ lời nào.

Mảnh giấy ấy của một người tên G.

G luôn có một style quen thuộc – áo sơ mi quần kaki lửng – dù đi học hay ở nhà. Tôi nhớ lúc ôm lấy lưng G, hít hà mùi áo khen thơm, G hay nói một câu quen thuộc ràng T mít ướt nịnh người nghe giả dối quá thể. Tôi nhớ G tỉ mẩn mua gỗ về đóng kệ sách treo thật cao trên tường, bảo là đóng cho em để ké, sách để bên này em sẽ hay sang thăm G hơn, em lại còn lùn nên với không tới xong phải nhờ G giúp, thế mới có cớ mà bắt nạt. Tôi nhớ G nắm tay rất khẽ, xong rồi trách organ không chọn đi học guitar làm gì cho chai hết cả tay. Tôi nhớ buổi sáng G qua đèo đi học tôi hay bắt ngồi ở ghế đá dưới hàng tigon để chải tóc cho xù lên, G trêu bọn anh hôm nào thay tóc như này đều hỏi anh lại làm gì phật ý em à? Tôi nhớ trận cãi vã cuối cùng trước khi G đi, tôi đã nói rất to "Em chẳng tin vào phép màu, nhưng anh cứ thử không về xem..." G đã rơi nước mắt rồi ôm tôi vào lòng.

Người tên G ấy, đã xa xôi gần một năm trời.

***

Tôi đến trường bằng xe buýt. Xe ghé đến trạm dừng thứ hai thì Nim bước lên. Cậu ấy nhìn thấy tôi, chẳng chào hỏi gì, tìm một chỗ ở hàng ghế đối diện rồi ngồi xuống. Bọn tôi biết kha khá về nhau nhưng không muốn bắt chuyện bao giờ. Tóc Nim ngắn ngủn nhưng trông mềm và lúc nào cũng rực rỡ. Cậu ấy bất chợt quay lại, ánh nhìn xoáy thẳng làm tôi không kịp né. Nim giữ ánh nhìn thêm vài giây rồi chuyển ra ngoài cửa sổ. Bọn tôi xuống cùng một trạm, lớp Nim cách lớp tôi một cái sân thể thao. Trước khi bước vào cổng trường, Nim gọi tôi:

– Hôm qua tôi nằm mơ thấy cậu khóc.

Tôi đơ ra vài giây. Chưa kịp phản ứng gì thì Nim tiếp tục:

– Cái kiểu cậu khóc làm tôi hơi sợ, cảm giác của một điềm gở, về G.

– Cậu im đi!

Tôi bỏ đi. Mấy ngón tay tay bấu chặt vào quai cặp, sự bất an cuộn lên khóe mắt cay xè.

Buổi học hôm đó, tôi không thể nào tập trung, tôi lững thững đi về khi buổi chiều chỉ còn một nửa. Nắng vàng ngọt chảy sóng sánh trên mặt đường, tôi thấy người ta đi lại nhẹ nhàng, không phải vồ vập hay lăm lăm che chắn. Phía bên kia đường, một khu chế xuất giấy đã bỏ hoang từ lâu, mảnh tường ngoài hàng rào bị đập vỡ mất một góc giờ đang có một cánh rừng già đẫm nước mưa bay. Mái tóc ngắn nhuộm hồng bạch kim, đôi tay nhấp nhô cùng những mỏng màu xanh thâm.

Tôi cứ đứng như thế nhìn bức tranh dần hoàn thành, đợi làn xe thưa bớt thì bước qua những vạch kẻ trắng nằm ngang trên đường.

– Cậu có muốn vẽ thêm một bức khác không?

– Không. – Nim nhìn tôi rồi nhìn sang bức tranh ra vẻ không quan tâm.

– Ở bức tường phía ngoài lan can phòng G?

– Cậu có chìa khóa?

– Ừ.

Cánh cửa mở ra với cơ man là bụi. Nim ra hiệu bảo tôi đứng im, bạn ấy đi ra phía cửa sổ bật tung hai cánh. Ánh sáng ùa vào, bụi và nắng hân hoan tựa đã từ rất lâu không gặp, chỉ là bụi bay trong nắng mà tôi cứ ngỡ ai đó vừa tung hô một nhúm phép màu lấp lánh. Tôi ngẩn ngơ, tưởng mình đang bước vào một nơi nào đó trong câu chuyện cổ tích thời thơ ấu được nghe.

Nim phá vỡ không gian đẹp đẽ của tôi bằng một tràng ho sặc sụa. Cậu ấy bảo chắc không vẽ vời gì nữa, hôm nay quét cho bớt bụi rồi ngày nào đó rảnh thì tính tiếp. Tôi gật đầu.

Hai đứa bọn tôi lặn hụp trong không gian đã rất lâu chưa có ai thăm ghé.

Cô gái khi sáng làm tôi sợ hãi giờ đang ở ngay bên cạnh. Cuộc sống có những điều hết sức vô lý xảy ra, do khách quan hoặc xuất phát từ chính bản thân mình. Giống như ngay lúc này tôi vần chưa tin lắm về lời đề nghị của tôi không dành cho ai khác mà là Nim, địa điểm lại còn ở ngay trong căn phòng của G. Tôi không còn sợ hãi, chỉ thấy rất lạ lùng.

Nếu không tính buổi sáng hôm nay thì chưa bao giờ tôi với Nim nói chuyện. Những công việc chung luôn tạo nên cơ hội để người ta trao đổi đôi điều, vài đoạn đối thoại ngăn ngắn chẳng hạn:

– Cậu lau chỗ này nhé!

– Ừ

– Sao không có chuột nhỉ?

– Cậu thích à?

– Hơi hơi – Tôi cười.

Rồi Nim cũng bật cười.

Cơ hội luôn làm thay đổi gì đó, như việc mình nhận ra không có ai là thấy ghét hoàn toàn.

Tra ổ khóa và chạy hối há xuống ba tầng lầu vẫn không kịp chuyến buýt cuối cùng. Hai cái lưng áo đẫm mồ hôi giờ gió lùa vừa mát vừa gai gai lạnh. Đường bắt đầu vắng, cô đi bộ thêm ba mươi phút nữa tôi sẽ tới phòng trọ của mình nhưng chỗ Nim thì còn rất xa. Những đề nghị sẽ đi đôi trách nhiệm, tôi rủ Nim, bảo cậu ấy về phòng mình rồi sáng sớm hãy bắt chuyến đầu tiên để về. Nim thoáng ngạc nhiên. Sau đó thì không trả lời mà im lặng bước cùng tôi.

Về đến phòng, tôi chỉ cậu ấy chỗ vệ sinh cá nhân và đi hâm đồ ăn trong tủ lạnh. Nim bước ra từ phòng tắm, ngồi xuống bàn ăn, cậu ấy nhìn tôi:

– Có chìa khóa sao cậu không đến thường xuyên?

– Thật ra tôi không còn can đảm...

Nim không hỏi thêm gì nữa.

Ăn xong Nim giành phần rửa chén, nên tôi đi lau nhà. Cậu ấy kể chút ít về căn phòng của mình, tương đồng với phòng của tôi chỗ bậu cửa sổ có hàng xương rồng nhỏ. Cũng lâu lắm rồi tôi không mời ai về phòng mình, hoặc ăn cơm tối cùng một người nào đó. Giường tôi hơi bé, cả hai quyết định trải nệm ngủ dưới sàn. Bọn tôi nằm quay chân về phía cửa sổ, hôm nay trời nhiều sao. Nim đưa tay lên gối đầu, im lặng hồi lâu thì đề nghị:

– Có gì đó mở nghe đi T, im ắng vậy khó ngủ quá!

Tôi với điện thoại mở Thương, Nim bảo ít biết nhạc Việt nên chưa nghe bài ấy bao giờ. Tôi gật.

– Cũng sâu sắc phết. – Nim nhận xét sau khi đoạn nhạc cuối cùng kết thúc.

– Ừ. Nhạc Lê Cát Trọng Lý bài nào cũng hay.

– G thích nghe không?

– Không.

– ....

– Giọng, ca từ, ngữ nghĩa của những bài Lý hát là một trong những thứ ám ảnh và cuốn hút tôi nhất trên đời. Vài lần ngồi nghe tôi khóc trong vô thức không hay, G đưa tay lau nước mắt rồi bảo đừng bao giờ nghe nữa. Nhạc của Lý tôi tải, G xóa, tôi lại tải, hai đứa cứ âm thầm như thế không biết bao nhiêu lần. Đến giờ chẳng ai động vào điện thoại của mình, tôi vẫn nghe nhưng thôi không còn khóc nữa.

Thấy Nim đưa ánh mắt sang phía mình, tôi quay lưng vào tường che vụng về giọt nước mắt vừa rơi.

Hình như tôi chìm vào giấc ngủ trước Nim. Ba giờ sáng thì cậu ấy lay tôi dậy. Cơn mơ nửa chừng đứt đoạn. Nim đi rót cho tôi ly nước, hỏi tôi gặp ác mộng à. Tôi không trả lời, đứng dậy leo lên thanh ghế dài kê dọc cửa sổ, Nim cũng đến ngồi ngay bên cạnh.

– Chắc cậu nói đúng, chuyện nằm mơ thấy tôi khóc...

Tôi kể cho Nim giấc mơ kì dị, lòng bàn tay không kiểm soát nổi cứ run lên nhè nhẹ.

– Nhưng tôi tin không có điềm gở nào đâu!

– Tôi nói bằng chất giọng của người hụt hơi.

Nim đặt tay lên vai tôi, bỏ đi đâu mất cái quãng âm đanh đá, cậu ấy cất lời rất nhỏ:

– Tôi xin lỗi T à!

Tôi gật đầu.

Chúng tôi ngồi đợi Mặt Trời hiện lên gọi những vì sao về ngủ. Tôi tiễn Nim ra bến xe, trước khi lên xe, Nim có quay lại:

– Lần sau tôi sẽ cho cậu ngủ nhờ.

Tôi mỉm cười đưa tay vẫy chào chiếc buýt vừa mới rời đi.

Nim là bạn gái cũ của G.

Đẹp, tài giỏi, tự tin, nổi bật trong số những cô gái khác bên khoa Mỹ thuật trong ngôi trường năng khiếu của bọn tôi. Tôi và G học chung khoa Nhạc. Ngày đầu mới thích G, tôi hơi ngại ngần bởi ánh hào quang còn sót lại của Nim. Nhưng đứng lên và cố gắng sẽ tốt hơn nhiều so với ngồi đây để so sánh hoặc tự ti, hơn hết, sự dịu dàng của G khiến tôi không còn bận tâm nhiều lắm.

Dù vậy, thi thoảng tiếng tăm của vài giải thưởng Nim mang về cho khoa Mỹ thuật vẫn làm tôi có ghen ty ít nhiều.

Sau đó thì G ra nước ngoài. Xương khuỷu tay có những dấu hiệu bất thường ở học kì thứ ba, ban đầu G đàn hay lỗi nhịp, sau đó thì Đông – Tây y mỗi bên một phác đồ điều trị. Cha mẹ G bay về nhất quyết đưa G đi, thiết bị y học hiện đại ở những nước Tây Âu cho đúng một kết quá liên quan đến tủy. Người ta nói về các biện pháp giữ lại sự sống nhiều hơn việc G có còn chơi được nhạc hay không. Những đoạn hội thoại ngắn dần rồi thưa dần, ba tháng gần đây thì đứt hẳn. G đã thông báo trước về việc cách ly sóng của thiết bị di động cho những lần điều trị về sau, bảo đừng lo gì cả. Tôi thấy chới với, những điều xảy ra đang đi quá xa so với tầm kiểm soát của mình.

Tôi và Nim gặp nhau thường xuyên hơn. Cũng chẳng biết giải thích thế nào, có lẽ việc nhìn thấy nhau giúp chúng tôi thêm niềm tin rằng G – sợi dây nối hai đứa với nhau vẫn ổn. Ban đầu, tôi và cậu ấy thỏa thuận cuối mỗi tuần sẽ sang quét phòng hộ G. Nim bảo coi như làm hộ một người bạn đang có việc đi xa, đó là một cách để chờ đợi nhưng không gây áp lực gì nhiều. Sau đó thân thiết hơn, giữa hai cô gái luôn có hàng tá những thứ để làm. Bọn tôi chọn quần áo giúp nhau, cuối tuần thảnh thơi thì mua màu về nhuộm tóc hoặc lôi chiếc xe đạp cũ của G ra sửa rồi giữa trưa cong lưng chở nhau trên đường đi tìm mua mấy trái xoài xanh. Thật bất ngờ vì những chuyện vô lý cũng có thể trở nên đẹp đẽ.

Hôm nay ghé phòng G, cả hai cùng mặc quần soóc rồi nằm gác chân lên song chắn ngoài ban công, cái rèm hoa họa tiết vintage cuộn gió bay phấp phới trên đầu. Uống Mojito thơm mùi mùa Hè, Nim cao hứng kể về lần đầu gặp gỡ.

– Cậu ta chạy hớt hải va vào tôi làm đổ nguyên khay màu nước vừa pha. Nhìn quần áo lấm lem tôi chỉ muốn quạt cho một trận nhưng khi thấy G luống cuống xin lỗi thì thôi rồi, lúc đó mới hiểu cảm giác bị sét đánh trúng tim trong truyền thuyết là như thế nào.

– Nói đoạn Nim nhìn tôi – Còn cậu, có muốn kể không?

– Tôi cười – Mới đầu chỉ thấy tóc búi lại còn undercut rất ngầu. Sau mới hay chơi guitar cực giỏi và hôm được dắt xe giúp thì phát hiện thêm là G có giọng ấm áp lịm tim. Vậy là chọn guitar làm môn nhạc cụ, mua một cây đàn, viện đủ lí do và chiêu trò để gặp, nhờ vả, làm thân rồi nghe một lời tỏ tình. Sau này thì tự thú haha.

-...

-...

– Tôi đã từng rất sốc khi biết G quen cậu. Ban đầu tôi thấy cậu quá bình thường, mãi cho đến sau này thì hiểu. Như uống Mojito giữa trời trưa, dễ chịu. – Nim cười.

– Cậu đã buồn lắm đúng không? – Tôi khẽ hỏi.

– Tất nhiên rồi. Nhưng giờ thì đỡ hơn, tôi mong G bình an hơn bất cứ điều gì.

– Cảm ơn Nim!

Nim lại cười. Đẹp như một tiểu tiên tóc hồng nào đó đáp xuống cạnh tôi những tháng ngày chênh chao.

...

Sinh nhật tôi, Nim bảo sang phòng G ăn mừng, dù gì cũng không có điện, đốt hết bọc nến mười chín cây thì phụ thuộc trăng sao rọi qua cửa sổ muốn mờ hay tỏ thì tùy. Hai đứa sẽ ngủ lại đó đêm nay. Bọn tôi mua bia và nhiều gà chiên. Chẳng hiểu sao lúc bật lửa thắp nến, nước mắt tôi cứ thế tuôn không kìm được. Nim ôm lấy vai tôi:

– Này đừng khóc, thổi nến đi rồi lát nữa tôi tặng quà cho nhé! Tôi và Nim ăn đến cái cánh gà thứ hai thì điện thoại cậu ấy reo. Nim ra ngoài nghe rồi trở vào.

"Đi kiếm nắng, tận mây xa, mong cho lòng ấm lại

Để còn nghe mùi gió mới, để còn say tình chênh vênh

Hát vu vơ về mây, về mưa, tình em giờ đây giữ riêng mình

Múa vi vu ngàn câu, ngàn ca vì nhớ ban mai.

Tính sao đây tình em, dòng sông giờ như mùa Xuân úa phai màu

Vẫn như ta đành thương, đành vương, dành nhớ thế thôi..."

Chàng trai có chất giọng ấm áp lịm tim, chàng trai cản không cho tôi nghe nhạc Lê Cát Trọng Lý, chàng trai mà tôi bất chấp chai tay để chọn học guitar, chàng trai đi xa để lại cho tôi niềm nhớ thương miên mải... giờ đây đang hát khúc tình ca tôi thích bằng những thanh âm của người trở về sau một trận đấu tranh khốc liệt và cuối cùng đã giành chiến thắng.

– Chúc mừng sinh nhật Tí

-...

– Sóng yếu lắm nhé, em định cứ khóc như thế đến khi mất liên lạc luôn à?

– Không ạ...

Tôi nghe tiếng G cười. G nói thêm vài thứ, bảo yên tâm hơn một tháng nữa G sẽ về, sau đó thì điện thoại mất tín hiệu thật. Nim ngơ ngác:

– Ơ lại mất sóng à? Thế mai gọi nhé, mà thôi cũng nghe hát xong rồi nhờ!

Tôi ôm chầm lấy Nim. Chẳng nói lời cám ơn nào!

Sau này G về nhất định tôi sẽ kể với G rằng tôi thấy rồi, mảnh giấy, chữ viết, chai nước và cả một nụ hôn G để lại bên dưới nắp chai. Tôi cũng tin rồi!

Tình cảm của tôi.

Tình cảm của G.

Tình cảm của Nim.

Tất cả, chính xác là một phép màu.

Từ nay sẽ không còn thấy con bé tôi ngồi khóc nữa, bởi tôi tin trong giấc mơ là một nơi đầy nắng và hàng ngàn hạt bụi lấp lánh đang bay. Giấc mơ ấy sẽ về sớm thôi, chỉ cần G về là ba bọn tôi sẽ lấp đầy lên mảng tường ngoài ban công đầy gió.

T Phan.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện