Mùa xanh
Thả bộ chầm chậm, Tóc nâu nghe bước chân mình êm êm trên trên vỉa hè xanh xám. Không có headphone trong tai, thấy thiếu vắng một tí. Cũng như không có Xe ôm, thấy ngơ ngẩn một tí. Thường hai đứa vẫn đi về cùng nhau, nhưng cả tuần rồi thằng bạn ấp ủ âm mưu gì đó toàn không chịu về cùng. Như hôm nay, vừa trống tan trường, hắn luống cuống gom sách vở, thả lại một cái cười toe toét rồi chạy biến đi.
Thì thôi, Tóc nâu về trước. Không headphone và chẳng Xe ôm.
*
Trưa vắng. Phố yên bình và có cái vẻ dịu dàng mỏng mảnh rất... mùa Xuân. Chà, nếu Xe ôm ở đây, hắn sẽ lẩm cẩm giải thích rất khoa học rằng thì là vì nhiệt độ, độ ẩm (và những gỉ gì gi chỉ... Xe ôm mới biết) nên cũng một buổi trưa nhưng mùa xuân sẽ khác mùa Hạ, mùa Thu và mùa Đông – tất nhiên! Ôi, kệ hắn thôi. Tóc nâu ngả đầu cười. Thấy lâng lâng êm đềm trong con phố toàn cây bàng, xanh ngời một góc trời với những búp non mơn mởn trên nền vỏ cây đen sẫm.
Thật chẳng uổng khi gọi đây là phố-mùa-nào-cũng-yêu và cây-mùa-nào-cũng-đẹp. Mùa hè, phố mát rợp, mắt hoa lên vì nắng dịu đi ngay dưới bóng râm um tùm. Nắng ngoài kia chói gắt là thế, được lọc qua tầng tầng lớp lớp tán bàng những đốm hoa nắng dịu dàng. Cuối Thu – sang Đông, bàng chuyển màu đỏ ối. Những sớm đi học, sắc lá đỏ sẫm lẩn khuất trong sương, lòng dâng lên cảm giác yêu thương đến lạ kỳ...
Đang miên man nghĩ, chợt con bé ngỡ ngàng không thốt nên lời trước một khung cảnh đẹp như mơ. Trên con phố vắng, giữa những đốm lá xanh như hàng ngàn ngọn nến trôi bềnh bồng, một cậu trai áo trắng quần xanh đen cặm cụi chở một cô nhỏ áo dài, tóc dài tha thướt. Không gian lặng phắc. Xe đạp lăn êm. Màu áo tươi sáng và tinh khôi, đi đến đâu là rắc nắng tới đó theo từng vòng bánh xe. Tóc nâu sững sờ đến nghẹt thở, tưởng như họ là thiên thần thả mình lơ lửng trong không gian ấy.
"Cuối Thu – sang Đông, bàng chuyển màu đỏ ối. Những sớm đi học, sắc lá đỏ sẫm lẩn khuất trong sương, lòng dâng lên cảm giác yêu thương đến lạ kỳ..."
Bỗng đâu, một giai điệu trong veo mơ màng ngân nga trong đầu khiến nó cuống quýt gỡ balô lôi giấy bút ra ghi chép, gạch xóa, lẩm bẩm. Rồi khấp khởi rảo bước cho nhanh về nhà, sợ quên mất. Rồi dừng lại nhăn nhó khi lỡ hát không đúng nốt nhạc tưởng tượng trong đầu. Nó mê mải quên hết xung quanh, cho đến khi thế giới nhắc nó về sự tồn tại của mình bằng vòng bánh xe chầm chậm lăn bên cạnh.
Tóc nâu giật mình quay sang, gặp ngay vẻ mặt quạu cọ ông cụ non không lẫn đi đâu được của Xe ôm. Không để cho hắn kịp la mắng nửa lời, Tóc nâu rối rít:
- Bạn!!! Xem đây!!!
Nó chìa ra "tác phẩm" vừa viết xong, nhưng rồi giật lại ngay.
- À mà thôi...
- Bạn hâm vừa chứ! – Xe ôm nhăn mặt hờn dỗi như trẻ con không được quà. Tóc nâu tảng lờ, nhét bài hát vào ba lô rồi tỉnh bơ trèo lên xe cho hắn đưa về, vừa đi vừa khe khẽ hát thầm cho riêng mình nghe.
Tới trước cửa nhà mới thấy con bé cười cười ngon ngọt:
- Vào ăn cơm với tớ luôn đi, rồi tớ đàn thử cho nghe. Tác phẩm mới ra lò, hehe!
*
Cũng phải mất một lúc dò hợp âm – đủ cho Xe ôm ăn hết các thứ có thể ăn, Tóc nâu mới chơi được tác phẩm chưa kịp đặt tên của nó – một lần hoàn chỉnh.
Khúc nhạc đã dừng mà Xe ôm vẫn im lặng như thể tim rụng đi đâu. Rồi hắn mới rú lên, túm vai Tóc nâu lắc lắc lắc lắc.
- You save my life aaaaaaaaaaaaaa!!!
- Ôi giời ôi, gì thế!
Tóc nâu vừa vui, vừa buồn cười, vừa hồi hộp trước cái điệu bộ sắp sửa tuôn ra một tràng hồ hởi của Xe ôm. Nhưng y như khi Tóc nâu định khoe bài hát mà rồi giằng lại: Xe ôm đang hớn hở bỗng khựng lại, mặt mũi đỏ tưng bừng. Hắn tảng lờ đi ra phía tủ lạnh.
- Ăn táo không, tớ lấy cho.
Mặc kệ Tóc nâu nhìn mình như từ trên trời rớt xuống, Xe ôm gặm táo chăm chú quá mức cần thiết. Rồi như thể rất khách quan và chưa hề có cơn điên vừa rồi, hắn lỉnh thỉnh nhận xét:
- Ôi, có phải đây là Tóc nâu bạn mình không? Bạn làm tớ ngỡ ngàng đấy. Mới học đàn hai tháng mà viết nhạc á.
- Không dám. Mình chỉ viết lyric với hợp âm thôi, mình không viết được nốt nhạc.
- Thôi thế là khá rồi, chơi lại cho tớ nghe đê.
Rất là ra cái vẻ bề trên chứ! Tóc nâu lườm hắn một cái rõ dài.
- Ờ thì, tớ năn nỉ ỉ ôi bạn cho tớ cái vinh dự được nghe tuyệt phẩm này một lần nữa, được không?
- Có thế chứ!
Và Tóc nâu ôm đàn chơi thêm vài lượt, càng chơi càng mê mải tới nỗi chẳng hề để ý thấy Xe ôm lén lút lấy mobile thu lại.
Buổi chiều kết thúc khi Xe ôm lại hớt hải chạy cho kịp ca học tối. Nhưng trước lúc hắn biến đi, Tóc nâu, lần thứ hai trong ngày, làm tim hắn rớt ra ngoài bằng một thông báo bé xíu:
- Bạn, cho tớ 500 tự tin: Chủ Nhật, tớ sẽ chơi bài này trong show diễn hàng tháng của lớp guitar!
"Mặc dù vậy, Xe ôm không quên trọng trách "500 tự tin". Bằng những tin nhắn khi nhí nhố, khi nghiêm trọng bất kể ngày đêm. Bằng đống đồ ăn vặt – bất cứ khi nào hắn có thể tạt qua...."
*
Cả tuần ấy trôi vèo và kể từ buổi chiều êm đềm ở nhà Tóc nâu, không hôm nào hai đứa cùng đi về hoặc ngồi với nhau được quá 15 phút. Tóc nâu, lo sốt vó tập tành cho màn trình diễn lần-đầu-tiên với tác phẩm đầu-tiên của nó. Xe ôm, vẫn với kế hoạch nào đó, đi sớm về muộn đầy bí hiểm.
Mặc dù vậy, Xe ôm không quên trọng trách "500 tự tin". Bằng những tin nhắn khi nhí nhố, khi nghiêm trọng bất kể ngày đêm. Bằng đống đồ ăn vặt – bất cứ khi nào hắn có thể tạt qua. Ào một cái, cuối tuần sập đến. Thứ Bảy, Xe ôm đưa cho Tóc nâu một tấm thiệp, thì thào "handmade đấy!". Khuya, Tóc nâu giở ra. Ngơ ngẩn thấy một màu xanh ngắt bút chì tô trên giấy trắng. Vừa lúc Xe ôm gọi điện.
- Nhạc đêm khuya đê!
- Nhưng thiếp gì lạ thế?
- Bạn chơi bài ca không tên cho tớ nghe, rồi tớ nói cho.
Tóc nâu đàn một lượt êm ru để nghe bên kia trả lời, tưởng tượng vẻ mặt hắn hết sức khoái chí:
- Đấy là bạn ngồi chơi đàn. Tranh trừu tượng đấy, haha!
*
Vậy mà Xe ôm vắng mặt trong buổi diễn của Tóc nâu. Chỉ tới khi ra về, mới thấy hắn đứng chờ. Hắn ngẩn người thấy Tóc nâu mặc áo dài, và càng vụng về hơn với một ôm hoa loa kèn trắng xanh tươi rói. Hắn lúng túng vẽ ra một nụ cười mà không giấu nổi vẻ thiểu não.
- Chúc mừng bạn "lần đầu làm chuyện í". Tớ biết là bạn làm tốt, à không, xuất sắc. Bạn Tóc nâu của tớ mà!
- Bạn nhầm rồi. Tớ đã chơi rất tệ.
- Bạn đùa à.
- Aiza, tớ đâu có biết đùa – Tóc nâu thở dài – Cơ mà hoa thì đẹp quá, tớ cứ nhận đấy. À, nhưng tội lỗi to đùng của bạn hôm nay thì...
- Aiza... – Tới lượt Xe ôm thở dài – Tớ biết buổi hôm nay cực kỳ quan trọng với bạn, và... – hắn hít một hơi – Thôi rồi, để tớ tự thú. Hôm nay cũng là một ngày rất nghiêm trọng đối với tớ.
- Ồ. Hèn chi ăn mặc nghiêm chỉnh, áo trắng quần xanh đen. Được á!
- ... Tớ đem bài hát của bạn đi thi văn nghệ.
- Cái gì???
- Ừ thì bạn chưa thấy tớ hát hò bao giờ. Nhưng từ hồi bạn tập đàn hát, tớ cũng... thấy thích – Thực ra là Xe ôm muốn làm Tóc nâu bất ngờ, nhưng không đành nói ra như thế trong khi sự thật thì thê thảm thế này...
Tóc nâu bật cười. Vừa thấy tội cho Xe ôm, vừa bất ngờ và cảm kích ghê gớm.
- Ù ôi... Xe ôm, bạn làm tớ tự hào quá thể!
Nhận một vòng tay ôm không ngần ngại của Tóc nâu, Xe ôm thấy cục thảm hại trong tim vơi đi quá nửa!
*
Đường về. Hai đứa lặng thinh với những suy nghĩ miên man. Mãi mới thấy Xe ôm cất lời.
- Giám khảo nói tớ hát thiếu cái gì đó. Mặc dù bài hát này không tệ.
- À há.
Tóc nâu hôm nay được khen nhiệt liệt tuy nhiên tự nó cũng cảm thấy phần biểu diễn của mình làm sao đó... Nhưng mà, đã tới phố xanh.
- Phố xanh! – Tóc nâu thầm thì.
Xe ôm chạy chậm lại. Ngước nhìn. Trước, Xe ôm còn chưa kịp nhìn.
" Tóc lòa xòa và vạt áo dài bay nhè nhẹ trong gió, tận hưởng cảm giác trôi bềnh bồng giữa những ngọn nến xanh và rắc nắng theo từng vòng bánh xe chầm chậm. Tóc nâu thấy phơi phới như nắng bừng trong tim còn Xe ôm thấy lòng nhẹ tênh như chưa từng thất thểu!"
Trước, Tóc nâu chỉ đứng ngoài sững sờ ngó. Giờ, nó ngồi sau Xe ôm: Tóc lòa xòa và vạt áo dài bay nhè nhẹ trong gió, tận hưởng cảm giác trôi bềnh bồng giữa những ngọn nến xanh và rắc nắng theo từng vòng bánh xe chầm chậm. Tóc nâu thấy phơi phới như nắng bừng trong tim còn Xe ôm thấy lòng nhẹ tênh như chưa từng thất thểu!
Cả Xe ôm lẫn Tóc nâu bỗng dưng hiểu ơi là hiểu rằng bài hát kia cần phải hát thế nào!
Nên, Tóc nâu cười tươi rói như hoa loa kèn tháng tư, khi nghe Xe ôm nói:
- Này bạn, sao mình không thử hát đôi?
Trang Lax