ĐỪNG LỠ HẸN VỚI MÙA
1. Tôi đã bắt đầu mối quan hệ với cậu ấy một cách rất kỳ lạ.
Đầu năm lớp Mười Hai, tôi tham gia một cuộc thi âm nhạc và gặp cậu ấy ở đó. Tôi thi hát, còn cậu ấy giúp đệm đàn cho một người bạn cũng tham gia cuộc thi. Tôi đã ấn tượng từ lúc cậu ấy và người bạn biểu diễn trên sân khấu, bài hát mà tôi rất thích Tình ca du mục. Lúc biểu diễn, cậu ấy và cô bạn như thoát ra khỏi cái sân khấu bé tí, đắm mình trong một thảo nguyên bao la, đầy gió và mây, cũng đầy những nỗi buồn. Tiếng hát mê đắm, tiếng đàn tha thiết, phóng khoáng như đuổi theo những cơn gió của thảo nguyên. Tiết mục ấy đã đạt giải Nhất cuộc thi, hoàn toàn không bất ngờ.
Điều bất ngờ là cuối đêm thi, cậu ấy chạy theo phía sau tôi – lúc ấy đã đi gần ra chỗ lấy xe. Chiếc đàn guitar đeo phía sau đập vào lưng phát ra thứ âm thanh bộp bộp. Cậu ấy gọi với tôi lại – "Thanh Vy" – cũng chẳng hiểu sao cậu ấy lại nhớ tên tôi nữa, rồi chạy lên bước song song. Tôi nghe cậu ấy nói trong tiếng thở gấp, chắc là đã chạy theo tôi rất nhanh:
-Này, cho tớ xin số điện thoại của cậu được không?
Tôi ngơ ngác ngạc nhiên. Còn cậu ấy cười rất chân thành:
-Thế nào nhỉ? Dù cậu đạt giải Ba nhưng tớ lại thích tiết mục của cậu nhất. Thật đấy. Thích cái lúc cậu hát "Why don't you remember... don't you remember... the reason you loved me before..."
Cậu ấy "nhại" lại giọng tôi và vẻ mặt biểu cảm lúc đó. Tôi phì cười. Thế là lôi mảnh giấy nhớ ra viết số điện thoại của mình lên đó và đưa cho cậu ấy. Cậu ấy cũng viết số điện thoại của mình lên phần còn lại của mảnh giấy, cẩn thận viết thêm chữ "Hoàng", rồi xé mảnh giấy ra làm hai, đưa lại cho tôi.
Chúng tôi đã chính thức quen nhau như thế.
Chúng tôi lưu số điện thoại của nhau trong danh bạ. Nhưng chưa bao giờ liên lạc với nhau . Cho đến một buổi tối mùa thu........
2. Tôi không biết gọi tên mối quan hệ giữa tôi và Hoàng như thế nào. Một tình cảm cứ lửng lơ nhưng đầy lãng mạn. Không phải tình yêu, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải tình bạn. Dành cho nhau những tình cảm rất đặc biệt, gọi tên nhau một cách rất trìu mến, ở bên nhau những lúc thật-sự-cần, nhưng lại hiếm có mối liên hệ nào trong đời sống thực.
Ví như, tôi không biết cậu ấy nhà có mấy anh em, chẳng biết cậu ấy ở lớp học hành thế nào. Tôi cũng chẳng rõ cậu ấy khi không-có-tôi là một chàng trai như ra sao. Chỉ là, những lúc chúng tôi ở cạnh nhau, Hoàng luôn rất dịu dàng.
Tôi còn nhớ như in buổi sớm hôm đó, nửa năm sau lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi nhận được tin nhắn của Hoàng, khi trời đất còn mờ sương. Cậu ấy nói rằng: "Cậu có muốn lòng vòng một chút với tớ không?" Lúc ấy, tôi đang trùm chăn kín mít, chưa tỉnh ngủ. Ấy thế mà linh cảm thôi thúc tôi phải dậy. "Hẳn đây sẽ là một cuộc hẹn rất đặc biệt" – tôi nghĩ thế, và với điện thoại nhắn lại cho cậu ấy: "Cậu đang ở đâu? Đến đón tớ. Tớ ở... phố..." 15 phút sau thì Hoàng gọi, nói rằng đã ở ngoài cổng rồi. Tôi trèo xuống khỏi giường. Khoác vội cái áo mỏng.
Trời Hà Nội đã vào thu...
Tôi ngồi sau xe cậu ấy, rồi nói:
-Lúc cậu nhắn tin thì tớ đang ngủ đấy. Và giờ vẫn buồn ngủ lắm.
-Vậy thì cậu ngủ tiếp đi.
Dù ngồi phía sau lưng, nhưng tôi biết là cậu ấy đang cười. Chẳng hiểu sao, lúc ấy tôi tin là Hoàng đang nói thật. Thế là tôi áp má mình vào lưng cậu ấy, khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng bầu không khí trong lành và không gian sớm mai yên tĩnh. Tôi thấy gió trời như đang ru mình ngủ, còn phố phường cứ thế trôi đi. Trong cơn mơ màng, tôi thấy cậu ấy vòng tay ra phía sau nắm lấy tay tôi, đặt nó vòng ngang qua eo mình rồi giữ chặt lấy nó. Cậu ấy như sợ tôi ngủ say và sẽ rơi ra khỏi chiếc xe đang chạy. Gần-như-một-cái-ôm – ý nghĩ đó làm tôi thoáng đỏ mặt. Tôi không rút tay mình ra mà cứ để nó yên trong tay cậu ấy. Và những con đường cứ bồng bềnh như đang bay...
"Buổi hẹn" đầu tiên đã diễn ra như thế. Tôi áp mặt vào lưng Hoàng ngủ, còn cậu ấy chạy xe trên những con đường Hà Nội thu. Chúng tôi chẳng nói với nhau bất cứ điều gì, và chẳng hiểu thêm về nhau bất cứ điều gì cả. Chỉ đơn giản là ở bên nhau theo một cách rất đặc biệt. Tôi thấy rất dễ chịu và hài lòng về "buổi hẹn" hôm ấy. Và cậu ấy dường như cũng vậy. Lúc chia tay, cậu ấy đã nhìn sâu và mắt tôi và nói: "Vy này, cảm ơn vì đã ở bên tớ hôm nay."
3. Buổi gặp mặt lần thứ hai của chúng tôi cũng rất bất ngờ. Đó là vào những ngày đầu đông, khi trời đã chớm lạnh. 5h chiều – khi tôi vừa đi học về thì nhận được tin nhắn của cậu ấy: "Vy này, cậu có muốn đi nghe guitar với tớ không?" Lần này, tôi cũng chẳng do dự đáp lại: "Có chứ."
Đêm nhạc diễn ra trong một cái quán bé tin hin, người hát ngồi trên một các bậc cao hơn chỗ khán giả ngồi một tí, còn khán giả thì cứ ngồi san sát nhau. Đêm nhạc chẳng loa chẳng micro, chỉ mộc mạc tiếng hát và tiếng đàn của những người nghệ sỹ. Mà có lẽ vì thế mà âm nhạc cứ như đang thủ thỉ, rót từng lời vào tai. Khi buổi diễn gần tàn thì trời đổ mưa. Hoàng khều nhẹ tay tôi: "Ra ngoài kia với tớ."
Chúng tôi đứng ở mái hiên nhà bên, chênh chếch một ngọn đèn đường màu vàng. Tiếng mưa cứ rơi đập vào mái hiên nhà những âm thanh lộp bộp. Lúc đó, nghệ sỹ của đêm nhạc đang đàn bản Wind song – chúng tôi cứ đứng vừa nghe mưa rơi, vừa nghe cái tiếng đàn guitar lúc xa lúc gần, thấy thật dễ chịu. Lúc ấy Hoàng đã hỏi:
-Này, cậu đã yêu ai chưa? Sao lại hát bản Don't you remember của Adele hay đến vậy?
Tôi cười, lắc đầu. Thấy đôi mắt Hoàng chìm vào xa xăm.
4. Có rất hiếm người trong cuộc đời mà mỗi buổi hẹn với họ bạn cảm thấy đều là một buổi hẹn đặc biệt. Và càng hiếm những buổi hẹn mà bạn ghi nhớ gần như tất cả mọi chi tiết trong đó – cả khi nó đã qua đi nhiều năm.
Tôi gần như ghi nhớ mọi chi tiết trong những buổi hẹn với Hoàng. Có lẽ bởi số lần gặp của chúng tôi từ trước đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và bởi, Hoàng luôn có cách của riêng mình để khiến mọi khoảnh khắc ở bên cậu ấy đều trở nên đặc biệt.
Buổi hẹn thứ ba, là hồi Hoàng mới bắt đầu học chụp ảnh. Hôm đó cậu ấy cầm máy ảnh theo và nói rằng sẽ chụp tôi. Lúc tôi và cậu ấy ngồi cạnh nhau bên vệ đường, và tôi hoàn toàn lơ đãng, một cơn gió thổi qua, làm tung lên mái tóc dài của tôi, Hoàng đã bắt đúng khoảnh khắc đó. Bức ảnh đẹp đến nỗi tôi đã ngẩn ra một lúc. Thì ra tôi có thể nữ tính và "xa xôi" đến vậy, khác hẳn vẻ ngoài trẻ con, có phần hơi "ngố". Tôi xin Hoàng bức ảnh đó, nhưng cậu ấy không cho. "Điều gì ở trong ký ức chính là điều đẹp nhất" – Hoàng đã nói với tôi như vậy. Rồi cậu ấy chạm tay vào tóc tôi. Nói rằng: "Tóc Vy mềm thật. Rất thơm." Tôi chẳng hiểu sao lúc ấy tôi không hề khó chịu với hành động đó của cậu ấy, cũng không thấy ngượng ngùng, chỉ thấy một điều gì đó rất dễ chịu. Về sau, có lần tôi đã đọc được một câu (mà tôi cũng chẳng biết là sai hay đúng): Con gái chỉ cho người mà họ yêu quý chạm vào tóc của mình.
Buổi hẹn thứ tư, là khi Hoàng bắt đầu nuôi một chú chó. Cậu ấy đặt tên nó là Cua béo. Tôi và cậu ấy cùng dắt Cua béo đi dạo, cảm thấy ở nhau một sự liên kết dịu dàng và vững chắc, dù mọi thứ giữa chúng tôi rõ ràng là rất mơ hồ.
Buổi hẹn thứ năm... rồi thứ sáu... Mỗi buổi hẹn cách nhau tầm ba tháng, thật kỳ lạ. Và giữa những khoảng thời gian ấy, chúng tôi chẳng hề liên lạc với nhau.
Hoàng hẳn rất đào hoa, tôi nghĩ vậy. Dù Hoàng chẳng bao giờ thừa nhận với tôi điều đó. Chỉ là cậu ấy cư xử quá dịu dàng và tinh tế, mà một người con trai như thế, tôi chưa hề gặp trong đời.
-Này, nói thật xem, có rất nhiều cô gái thích cậu đúng không? – Tôi đã hỏi Hoàng như thế vào lần hẹn thứ bảy. Đó là một ngày cuối mùa hạ.
-Ừ, cũng có thể nói là nhiều – Hoàng đáp thành thật.
-Tớ biết thế mà. Ngay từ đầu đã biết – Tôi hơi cười.
-Nhưng giờ tớ chẳng yêu ai cả – Hoàng bình thản, rồi cậu ấy đột ngột quay sang tôi, và hỏi – Vy này, cậu đã bao giờ cảm thấy thật hụt hẫng khi bị người mình đã từng yêu thương rất nhiều quên lãng chưa?
Khi cậu ấy hỏi câu ấy, tôi bỗng thấy tim mình đập hụt một nhịp, rất nhói. Nhưng không phải bởi nghĩ đến việc có ai đó đã quên lãng mình – tôi vốn chưa từng yêu ai cả, mà bởi sự hẫng hụt khi nhận ra là mình chẳng hiểu gì về Hoàng cả, chẳng hiểu gì...
5. Buổi hẹn thứ tám. Hoàng đưa tôi đến bãi sông Hồng, phủ kín những ngọn cỏ lau. Hôm ấy Hoàng đã bảo: "Ước gì tớ gặp Vy sớm hơn." Tôi cười xòa, lấy tay xoa đầu cậu ấy. Chẳng hiểu sao lại làm như thế. Giây phút ấy, tôi chỉ nghĩ là Hoàng đang buồn.
Buổi hẹn thứ chín. Lúc tôi và Hoàng ngồi vắt vẻo ở cầu Long Biên, nghe chung một bản nhạc. Tôi quay sang Hoàng, lấy hết can đảm và bảo: "Này, hình như là tớ thích cậu." Đúng lúc đó thì một chiếc xe tải chạy qua. "Vừa nãy Vy nói gì?"
Tôi cười. "Hoàng này, hai năm rồi cơ đấy. Hà Nội lại mùa thu rồi..."
6. Bạn đã bao giờ gặp một người mà mỗi buổi hẹn với họ đều là một ngày đặc biệt. Và bạn có bao giờ ghi nhớ gần như tất cả mọi chi tiết trong buổi hẹn – cả khi nó đã qua đi nhiều năm?
Trước khi gặp Vy, tôi đã thích ba người. Những tình cảm rất sáng trong và đẹp đẽ. Nhưng rồi tôi lần lượt chia tay ba cô bạn đó. Vì chúng tôi không thật sự hiểu nhau. Có lẽ bởi tôi là một thằng con trai quá ư nhạy cảm, hoặc khó hiểu. Cũng có thể bởi trong cả ba mối quan hệ đã qua, cả tôi và những người bạn gái ấy đều không kiên nhẫn và quan tâm tới nhau thực sự để giải quyết vấn đề đến tận cùng.
Lần đầu nghe Vy hát Don't you remember tôi đã ngỡ Vy hát cho riêng tôi. Cái cách Vy biểu cảm ca từ của bài hát, nó da diết và đau đáu, giống hệt như những điều trước nay tôi vẫn cảm nhận, rằng tại sao những người đã từng yêu thương nhau đến vậy, lại có thể dễ dàng lãng quên nhau. Tôi nghĩ mình phải xin số điện thoại của Vy, chẳng để làm gì cả, chỉ là linh cảm nói với tôi rằng Vy rồi sẽ trở thành một người đặc biệt trong cuộc đời tôi.
Buổi hẹn thứ nhất với Vy là khi gà bông thứ hai của tôi có người khác. Hôm ấy khi tan học về, tôi gặp cô bạn đang tay trong tay anh chàng kia trên phố. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, nhưng cô ấy quay mặt đi như không hề quen biết. Chúng tôi đã từng là những người thân thương là thế, vậy mà sau một cuộc giận dỗi, giờ chỉ giống hai kẻ xa lạ, không hơn.
Buổi hẹn hôm ấy, Vy ngủ áp mặt vào lưng tôi, còn tôi chạy xe chầm chậm. Cảm thấy ở Vy một sự an ủi kỳ lạ, dù là chúng tôi chẳng nói với nhau bất cứ điều gì suốt những con đường thu.
Buổi hẹn thứ hai, là tôi muốn đi nghe guitar, và nghĩ đến Vy. Muốn chia sẻ cùng cô một điều gì đó thật dịu dàng. Gần cuối buổi diễn thì trời mưa. Chúng tôi ra ngoài, đứng ở mái hiên nhà bên, lắng nghe tiếng guitar hòa cùng những âm thanh của trời đất. Thấy cuộc đời thì ra vẫn đáng yêu.
Buổi hẹn thứ ba, là khi tôi học chụp ảnh. Hôm đó, qua góc nhìn nghiêng của ống kính máy ảnh, lần đầu tiên tôi phát hiện ra là Vy rất xinh. Và lúc chạm vào tóc Vy, lòng tôi bỗng tràn ngập cảm giác ấm áp rất dễ chịu.
Buổi hẹn thứ tư, tôi nghĩ rằng tôi phải giới thiệu Cua béo với người bạn rất đặc biệt này của mình. Hôm ấy ba chúng tôi đã cùng nhau đi dạo. Nghĩ lại mới thấy, tôi hầu như muốn chia sẻ mọi thứ mà mình đã trải nghiệm và yêu quý với Vy.
Buổi hẹn thứ năm... thứ sáu... thứ bảy...
Tôi nhận ra là mình thích Vy.
Nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi khi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đến với nhau, yêu quý nhau, rồi chia tay và trở thành những người xa lạ. Như những mối quan hệ trước đây của tôi.
Buổi hẹn thứ chín. Khi chúng tôi đang nghe chung một bản nhạc của The Beatles, Vy nói rằng thích tôi. Nhưng tôi đã vờ là mình không nghe thấy.
Buổi hẹn thứ mười. Tôi nói với Vy rằng:
-Tớ sẽ không gặp cậu nữa.
Vy hơi ngạc nhiên, im lặng một lúc, cô hỏi:
-Tại sao?
-Vì tớ sợ rằng tớ sẽ thích cậu hơn. Rồi tớ lại sợ rằng tớ và cậu sẽ trở thành một cặp đôi thật sự. Sau đó thì sợ cậu hoặc tớ phát hiện ra rằng chúng ta thật ra không hợp nhau. Và cuối cùng, sợ chúng mình sẽ đến lúc trở thành những kẻ xa lạ – Tôi nói một hơi.
-Này, có điều gì cậu không sợ không?
-.......
-Tớ đùa đấy. Bỏ qua những điều kia nhé! Tớ thấy vui vì cậu đã nói rằng thích tớ. – Vy ngước ánh mắt lên nhìn tôi. Rồi lấy ngón tay cái miết nhè nhẹ lên mu bàn tay tôi, rất dịu dàng – Không gặp nữa cũng không sao đâu. Tớ sẽ chờ. Cho đến một ngày cậu không sợ nữa...
7. Những ngày thu cuối cùng của năm. Tôi thấy mình trở nên rất nhạy cảm. Tôi dậy rất sớm và thức rất muộn. Nhưng thường thì hay tĩnh lặng trên chiếc giường tầng của mình, đeo tai nghe và đọc sách. Kể cả khi ấy vẫn hay nghĩ đến Hoàng.
Tôi sẽ chờ đợi Hoàng bao lâu? Bao giờ thì cậu ấy sẽ bỏ qua những nỗi sợ hãi? Tôi cũng không biết nữa. "Chẳng biết sẽ bao lâu, nhưng ít ra cho đến lúc cậu thôi đặc biệt với tớ." – tôi đã nói với Hoàng như thế, vào buổi hẹn thứ mười. Mà người đặc biệt như Hoàng có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lần nữa...
Tôi và Hoàng vẫn giữ thói quen cũ, không liên lạc, dù vẫn luôn tha thiết nghĩ về nhau. Cho đến một hôm, khi tôi đã thiếm thiếp ngủ, thì tin nhắn đến.
"Tớ chẳng muốn chờ đợi thêm một mùa thu nữa. Vy này. Tớ đã lo sợ nhiều thứ. Nhưng lại không biết rằng, điều đáng sợ nhất là sẽ không còn được gặp cậu nữa..."
"Tớ đang ngủ mà giờ lại tỉnh như sáo. Cậu đến đón tớ bây giờ.
Được không?
AUTHOR: LYNH MIÊU