Nắng Đầy Trên Vai

- Tôi sắp chuyển vào Nam rồi...!

- Gì? Ông nói ai chuyển cái gì?

- Tôi nói tôi sắp chuyển vào Nam!

- Hả? Ông? Vào Nam?

- Khổ quá! Bà không hiểu tiếng Việt hay sao mà cứ hỏi mãi thế! Về nhà... khoan tai đi!

Nhà tôi sắp chuyển vào Nam nên tôi phải vào cùng...

Lần này, Thanh không kịp cho thằng bạn một trận như mọi lần can tội bảo nó về khoan tai mà... im bặt. Cái tin thằng Hiếu sắp chuyển vào Nam làm nó rụng rời. Có nuốt vội miếng bánh mì khô khốc trong miệng, nó lùng bùng mếu máo:

- Ông đừng đi! Xin ông đấy! Đừng đi mà...

Thằng Hiếu chắc nhìn khuôn mặt của con bạn biểu cảm quá không chịu được bèn chìa ra tờ giấy ăn:

- Lau đi! Nước mắt nước mũi lòe loẹt thế kia tôi đi làm sao...

Rồi nó đưa tay lên trán băn khoăn:

- Tôi chuyển trường mà xin được tí nước mắt của bà cũng đáng. Lần đầu tiên thấy bà giống con gái.

Mặc kệ thằng bạn đang mượn cớ chọc tức, Thanh mếu máo:

- Sao bỗng dưng lại phải chuyển đi cơ chứ! Ở đây thì có sao đâu. Hu hu. Tôi không tin đâu. Ông đang đùa tôi phải không...!

Vẫn bằng cái giọng bình thản đều đều, thằng Hiếu gật đầu cái rụp:

- Ừ, tôi đùa đấy.

A... a... a... a...a... – Một chuỗi những ấm thanh quái dị vang lên. Thằng Hiếu đưa tay che gọn mồm con bạn.

- Ông trọ ở đâu?

- Tôi ở với anh chị.

- Sướng thế!

- Chẳng sướng!

- Ở với anh chị sao lại không sướng?

- Không sướng vì... quá sướng. He he.

Lần đầu nói chuyện với Hiếu, Thanh ấn tượng ngay bởi cách nói nửa đùa nửa thật của cậu. Hai đứa cứ thế trở thành bạn thân. Hiếu tốt bụng và nhiệt tình, biết chia sẻ và làm cho người khác vui. Mỗi lúc thấy buồn, Thanh lại lôi thằng bạn ra quán kem, bắt nó khao một chầu gọi là giải buồn mặc kệ thằng bạn méo mó than trời: "Dù không tốt bụng nhưng tôi cũng mong bà đừng bao giờ buồn nữa, kẻo khao kem bà mai mốt không còn tiền lấy vợ...". Cái Thanh "hứ" lên một tiếng rõ to rồi thản nhiên ngoạm một miếng kem to uỳnh kiểu "Nhớ nhá, bạn bè gì xấu tính, lần sau có mời tôi cũng chẳng thèm.", nhưng trước khi thằng bạn kịp lẩm bẩm "Làm gì có lần sau!" thì Thanh đã kịp nhét bốn que ốc quế to đùng vào bụng, rồi đứng dậy vươn vai: "Hà, ngon! Hết buồn nhá!" cứ như kiểu người đang buồn là Hiếu chứ không phải nó, rồi ung dung:

- Ê, vào trả tiền rồi đi về đi, trời bắt đầu mưa rồi đấy...

Sáng nào Hiếu cũng qua nhà đèo Thanh đi học. Mẹ Thanh đã trao cô con gái rượu cho thằng bạn trời đánh của nó với lời lẽ hết sức khẩn khoản:

- Cháu chịu khó qua nhà đón nó giúp bác, chứ không ngày nào nó cũng đi học muộn mất. Con gái gì suốt ngày chỉ thấy ngủ.

Thanh chưa kịp phản ứng vì bị mẹ nó nói ra sự thật đau lòng thì đã bị thằng bạn giục ngầu lên:

- Có nhanh không thì bảo? Sắp vào lớp rồi. Ơ hay cái bà này...

Thế là Thanh ba chân bốn cẳng chạy huỳnh huỵch lên gác thay đồ, vớ lấy gói xôi mẹ mua sẵn, nhảy lên xe thằng bạn, vừa nhồm nhoàm đằng sau vào làu bàu:

- Không phải cứ được mẹ tôi nhờ mà ông có quyền hoạnh họe tôi nhá. Cứ thấy tôi hiền là bắt nạt. (!?)

Hiếu vẫn ung dung đạp xe:

- Ngồi yên không ngã. Tôi được ma ma giao cho sứ mệnh phải trông coi bà cẩn thận. Tất cả những việc tôi làm đều là vì lo cho sự an nguy của bà thôi.

Thanh vừa bĩu môi "Cứ làm như mình có sứ mệnh cao cả lắm ý" thì chiếc xe phanh kít lại.

- Đèo!

- Gì? Tôi? - Thanh đưa tay chỉ vào mặt mình.

- Phải, chính bà!

- Này, đừng có thấy tôi hiền mà bắt nạt nha, ma ma tôi đã nhờ...

Chưa kịp nói hết câu thằng bạn đã kéo Thanh ra khỏi yên sau, ung dung ngồi vào đó với một câu có sức mạnh hơn cả triệu người:

- Nếu bà không muốn muộn học. Tôi ngồi sau còn xử lí được những lúc bà nói linh tinh, ngồi trước vướng chân vướng tay lắm.

Thanh hậm hực ngồi lên yên gò lưng đèo thằng bạn trời đánh, không quên đế thêm một câu mong xoay chuyển tình thế:

- Mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái.

Thằng Hiếu ung dung ăn nốt gói xôi:

- Bà đâu có là con gái.

Sáng chủ nhật, Thanh đang ngủ nướng trên giường thì nghe tiếng Hiếu eo éo ngoài cổng:

- Thanh ơi!...

.....

- Thanh ơi ới ời....

.....

Đang mơ đến đoạn hoàng tử nắm tay mình, Thanh mặc kệ, rồi vùi đầu vào trong gối... mơ tiếp.

"Tìm lại đi hay tìm lại cho mỗi người, để ta luôn thấy ta như lúc này, đường xa quá dài để ta mệt nhoài vì ta không đứng bên nhau nữa rồi..."

Trâu? Bò? Ếch? Nhái? Những âm thanh khủng kiếp đo không phát ra từ chiếc đĩa của nhóm nhạc rock mà Thanh yêu thích, mà từ... mồm của thằng bạn. Thanh giật mình vùng dậy. Chàng hoàng tử trong mơ cuống cuồng nhảy lên bạch mã phi mất, bỏ quên một chiếc ủng, còn chưa kịp trao cho nàng công chúa Thanh nụ hôn nồng cháy. Cay cú vì hoàng tử nhát chết, bạc tình, lại thêm thằng bạn phá hỏng giấc mơ ngọt ngào của mình, Thanh không nói không rằng nhảy một phát từ trên giường xuống đất với bộ dạng sư tử, và giọng nói thánh thót như chim hót khiến thằng bạn ngay lập tức đưa cả hai tay lên bịt tai:

- Tên kia...ia...a...a...a! Ai cho ông vào phòng con gái?

Hiếu thản nhiên:

- Mẹ bảo tôi lên đánh thức bà.

- Ông biết hôm nay là thứ mấy không hả?

- Chủ nhật. Thôi dậy đi cổ vũ cho tôi.

- Cổ vũ gì?

- Bóng rổ.

- Ông có chui trong rổ ý chứ bóng banh gì!

Nói vậy nhưng Thanh vẫn đi thay đồ, lát sau nó đã gọn gàng trong chiếc quần jean lửng đến gối, áo thun thể thao, tóc đuôi gà cột cao lúc lắc sau mũ lưỡi trai. Trông nó đầy cá tính. Hiếu xuýt xoa: "Hôm nay trông bà xinh thế!", Thanh bĩu dài: "Xì, không phải nịnh. Ngày nào tôi chẳng xinh." rồi leo tót lên xe, tóc đuôi gà ngoe nguẩy.

Thế là mất toi buổi sáng. Không biết hoàng tử của mình hôm nay có kịp về...Tiếc thật. Chỉ tại thằng Hiếu. Tối nay mà không mơ được tiếp, ông sẽ biết tay tôi.

- Ê...

Đang mải nghĩ, Thanh giật mình đánh thót. Hiếu lù lù ngay trước mặt Thanh.

- Bà cổ vũ cho tôi kiểu gì vậy?

Thanh lúng túng:

- Tôi xin lỗi. Ông xuống thi tiếp đi...!

- Xong rồi còn đâu nữa mà thi.

Thanh đưa mắt nhìn quanh. Mọi người đang lục tục về. Trận đấu đã kết thúc từ lúc nào.

- Ơ thế đội nào thắng, ông?

- Chả đội nào cả.

Hiếu lạnh lùng nói đúng một câu làm Thanh phát hoảng:

- Ông giận tôi đấy à?

- Ừ...

- Này...?

- Lên xe, đi về.

Suốt quãng đường dài Hiếu chỉ im lặng làm Thanh luống cuống. Chưa bao giờ Hiếu giận Thanh. Vậy mà lần này... .Chưa biết xin lỗi thế nào thì Thanh đã nghe giọng Hiếu buồn buồn:

- Trận đấu này là dành do bà đấy.

Thanh không hiểu.

- Còn chuyện hôm trước tôi nói với bà là thật.

- Chuyện hôm trước là chuyện gì?

- Tôi sắp vào Nam...

- Hả?

- Trận này tôi thi đấu hết mình là vì bà, vì người bạn gái mà tôi nhớ mãi. Tôi muốn để lại chút gì đó ấn tượng với bà... nhưng mà...

Hiếu chưa nói hết câu Thanh đã òa khóc:

- Không... Tôi xin lỗi .... Ông đừng đi mà ... Tôi không muốn ông đi...

- Hiếu xin lỗi...

Thanh buồn bã đạp xe sang nhà Hiếu đúng lúc Hiếu đang chuẩn bị lên xe ra sân bay.

- Đến rồi à? Tôi tưởng bà không đến. Thôi lên xe đi. Giới thiệu với bố mẹ: Đây là Thanh, bạn con.

- Cháu là Thanh à? Hai bác nghe Hiếu kể rất nhiều về cháu. Cảm ơn cháu đã đến tiễn hai bác.

Thanh cúi đầu chào bố mẹ Hiếu rồi quay sang nhìn bạn. Nhìn bộ dạng tươi tỉnh của Hiếu mà Thanh tủi thân muốn khóc. Cậu ấy chẳng có vẻ gì là buồn khi phải chia tay với Thanh cả. Vậy mà Thanh... Thanh không muốn Hiếu đi. Vắng Hiếu, Thanh sẽ buồn lắm. Bất giác nước mắt Thanh chảy dài.

- Ê, ai làm gì đâu mà khóc?

Thanh đưa tay lau vội mấy giọt nước mắt vừa kịp lăn khỏi mi.

- Đến rồi!

Cả nhà xuống xe. Mẹ Hiếu quay lại nhìn Thanh: "Chúc cháu ở lại mạnh khỏe", bố vỗ vai Hiếu: "Ở lại chăm chỉ học tập nghe con. Có gì không hiểu bảo bạn bè giúp đỡ. Bố mẹ sẽ thường xuyên gọi điện về!". Hiếu cười tươi như hoa: "Vâng, con biết rồi. Cám ơn bố mẹ đã cho con tự quyết định. Bố mẹ yên tâm, con có rất nhiều người xung quanh mà.". Mẹ Hiếu nhìn Thanh đầy ý nghĩa: "Cháu chăm sóc Hiếu giúp bác nhé. Lớn rồi nhưng nó còn vụng về lắm...". Thanh cứ tròn xoe mắt ngạc nhiên, hết nhìn sang Hiếu lại nhìn bố mẹ Hiếu. Khi chiếc máy bay từ từ cất cánh, Hiếu kéo tay "Về đi!" Thanh mới choàng tỉnh.

- Thế là thế nào?

- Thế nào là thế nào?

- Sao ông lại không đi?

- Bà muốn tôi đi lắm hả?

- Không, không... nhưng mà...

- Tôi không muốn làm cho "người ta" khóc - Hiếu ngập ngừng - tôi không đi là vì bà đó, ngốc ạ.

Những vạt nắng trải dài khắp con đường. Thanh còng lưng đèo Hiếu, miệng làu bàu: "Sao tôi lại có thằng bạn trời đánh như ông nhỉ?". Hiếu ngồi gọn gàng sau lưng chậm rãi nhai xôi: "Vì tôi với bà là một cặp trời sinh. Ha ha ha...". Nó chưa kịp cười nốt thì chiếc xe phanh kít lại:

- Đèo!

- Gì? Tôi? - Hiếu đưa tay chỉ vào mình.

- Phải, chính ông!

Thanh cố nói bấy nhiêu rồi kéo thằng bạn ra và ngồi gọn vào yên sau:

- Tôi có sứ mệnh chăm sóc ông nhưng nghe ông lải nhải, tôi điếc tai quá. Thôi chịu khó đèo đi, ông có lỡ mồm lỡ miệng rồi còn thừa tay thừa chân mà xử lí. Nhanh, quẹo trái. Ê, đèn đỏ kìa, dừng lại! Rồi,... vào Tràng Tiền nha, ha ha ha...

Hiếu chỉ còn biết kêu trời "Tại sao tôi lại có đứa bạn như bà nhỉ...". Hỏi rồi để đấy thôi, chứ cậu chàng biết rõ câu trả lời mà.

HẢI THANH  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện