Khoảnh khắc đẹp nhất
Đầu năm lớp 11, gia đình tôi chuyển từ quê lên thành phố nơi bố vừa nhận công tác. Ngôi trường mới khá đẹp, khuôn viên trồng đầy hoa, các dãy phòng học xếp hình chữ U, bao quanh một khoảng sân rộng rợp bóng phượng vĩ. Trường có vẻ cổ kính nhưng pha một chút hiện đại và nghịch ngợm. Đó là tất cả những gì tôi quan sát được khi đứng ở hành lang chờ cô chủ nhiệm dẫn vào lớp.
- Bạn Hà sẽ là thành viên mới của lớp, kể từ hôm nay.
Các bạn trong lớp xôn xao. Cô chủ nhiệm chỉ chỗ ngồi cho tôi, chỗ duy nhất còn trống trong bốn dãy bàn đông đúc, cứ như thể nó đã trống từ rất lâu để chờ tôi vậy. Cậu bạn ngồi cạnh quay sang tôi, lấy cái bút bi gạt mấy sợi tóc mái phất phơ. Cậu ta cười. Nụ cười rất lạ từ một người không quen, nhưng lại là tất cả những gì tôi cần cho ngày đầu tiên vào lớp mới.
*
Tôi đi học sớm. Tôi vẫn luôn đi học sớm từ khi còn ở trường cũ. Tôi đạp xe chầm chậm trên con đường gió thổi nhè nhẹ, xào xạc những lá phượng bay. Tôi kéo thấp cái mũ xuống một chút, mặt cúi xuống cặm cụi đạp xe.
"Nụ cười rất lạ từ một người không quen, nhưng lại là tất cả những gì tôi cần cho ngày đầu tiên vào lớp mới..."
Tôi thích màu đỏ, nhất là gam màu đỏ rất tươi của cánh phượng vĩ trong những ngày rất nắng. Hơi nóng gay gắt từ gam màu rực rỡ đó làm tôi cảm thấy choáng ngợp và bất an, nhưng vô cùng thích thú. Tôi đứng trên hành lang, nhìn ra khoảng sân rộng của khuôn viên trường và say mê ngắm nhìn gam màu nóng rực của cây phượng già lừng lững. Một cánh phượng rơi, chao nghiêng và bay về phía một người đang ngồi trên chiếc ghế đá ngay gần đó. Đó là cậu bạn ngồi cạnh tôi ở lớp. Cậu bạn ngồi chăm chú nhìn lên đám hoa đỏ rực, rộn lên nhè nhẹ mỗi đợt gió qua. Bất giác mái tóc phất phơ đó hướng về phía tôi. Tôi không phải là người duy nhất say đắm màu sắc đặc biệt đó...
*
Phía sau lưng dãy nhà A của trường là một khoảnh sân nhỏ. Đám học sinh ít khi chạy qua đó chơi, vì chỗ đó không tiện đường từ các khu nhà khác.
Tôi ngồi trên ghế đá, đeo tai nghe và chờ gió. Chiếc máy nghe nhạc bật đi bật lại mỗi một bài, thói quen của tôi mỗi khi có chuyện không vui. Một bài hát nghe lại cả chục lần trong một buổi chiều gió cũng như dòng nước chảy, tràn qua những ký ức đã bám sâu như gốc rễ, bật lên những âm hưởng để nhâm nhi...
Con đường khuya, ngã tư không đèn...
Những đêm vắng... dẫn lối ta về với tuổi thơ...
Ở ngay ghế đá bên cạnh, Hiếu, cậu bạn ngồi cạnh tôi trên lớp, đang nghêu ngao hát ra thành tiếng. Hai tay cậu ta dang ra thư thái, mặt ngửa lên trời và chụp lên cái mũ lưỡi trai xanh, đôi chân duỗi ra nhịp nhịp theo bài nhạc. Tôi ngạc nhiên cười. Điệu cười bối rối của một người bị "đụng hàng" âm nhạc, nhưng cảm thấy thật sự thoải mái. Hình như tiếng cười của tôi làm cậu bạn giật mình. Hiếu bỏ cái mũ ra, quay sang và cười thật tươi khi nhìn thấy tôi.
-Tớ hát to quá hả? Xin lỗi nhé!
-Không sao, cũng đúng nhạc mà. – Tôi nháy mắt tinh quái.
Hiếu cười khoái chí. Gió vẫn thổi rì rào, một buổi chiều tưởng vắng người mà hóa ra cũng không vắng lắm. Tôi gỡ tai nghe, đứng dậy.
-Tớ về trước nhé!
-Bye! – Hiếu đưa tay lên vẫy nhẹ và lại lấy cái mũ xanh úp lên mặt.
"Chỉ là một bài nhạc thôi mà. Một bài nhạc mà hầu như ai cũng biết và rất nhiều người nghe..." Tôi đi bộ ra nhà để xe, những cảm giác khó chịu tích tụ sau một buổi sáng nắng gắt đã nguôi ngoai đi rất nhiều.
"Chỉ là một bài nhạc thôi mà. Một bài nhạc mà hầu như ai cũng biết và rất nhiều người nghe..." Tôi đi bộ ra nhà để xe, những cảm giác khó chịu tích tụ sau một buổi sáng nắng gắt đã nguôi ngoai đi rất nhiều.
*
Tôi không phải là một người dễ làm quen với người khác, nhất là khi tôi đột ngột bị đẩy vào một môi trường lạ hoắc. Tôi thường đi học một mình, về cũng một mình nốt. Tôi không thể hòa nhập được với những câu chuyện dài bất tận, khác hẳn với những gì bọn bạn ở quê tôi thường bàn tán. Tôi cứ ngồi mãi ở chỗ của mình, chìm trong im lặng và lắng nghe những tiếng xì xầm tám chuyện của các nhóm lớn nhỏ trong lớp.
Bộp!! Trước mặt tôi là một túm hoa ngọc lan. Tôi ngẩng lên nhìn, thấy Hiếu đang cầm cái mũ xanh, thứ vừa được dùng để đựng đám hoa này, nheo nheo mắt với tôi thích thú.
-Cậu thích cái này không?
-Tớ thích mùi ngọc lan nhất! Làm sao cậu biết?
-Biết thì biết thôi, hehe. Thật ra tớ cũng thích mùi này.
Tôi không ngạc nhiên nữa, mà thay vào đó là choáng váng. Những sở thích của Hiếu ăn khớp với tôi một cách kỳ lạ. Tôi lấy tay gẩy gẩy đám hoa trắng muốt, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi về sự quan tâm bất ngờ và đặc biệt của cậu bạn mới này.
-Sao cậu không ra "tám" với lũ con gái? – Hiếu chống cằm nhìn tôi.
-Tớ thấy không hợp thôi.
-Sao lại không hợp? – Cậu ta lại lấy cái bút nghịch ngợm đám tóc mái.
-Không hợp thì không hợp thôi.
Đã hai tuần kể từ ngày đầu tiên vào lớp mới. Tôi vẫn thấy quá ngột ngạt và xa lạ với những gì đang diễn ra quanh mình. Tôi muốn về lại nhà cũ, trường cũ, về với đám bạn quen thuộc của tôi.
*
Tôi đứng trên hành lang một mình khi cả lớp đã về hết. Những ngày này, tôi chỉ cảm thấy thật sự thoải mái khi được ở một mình. Những người bạn ở lớp mới của tôi không hề xấu mà thật sự thân thiện, nhưng tôi luôn cảm thấy giữa tôi và tụi nó là những khoảng cách quá lớn.
-Đứng đây một mình làm gì thế cậu?
"Chúng tôi đi tha thẩn trong sân trường. Những lời "gạ gẫm" của cậu bạn thế mà lại ảnh hưởng đến tôi mạnh mẽ. Đám cây giữa sân trường vẫn đang rì rào ngả nghiêng theo gió. Tháng Tám sắp hết, những cánh phượng cuối cùng cố gắng đậu lại trên nhành cây, rồi cũng lặng lẽ rơi"
Hiếu đã đứng cạnh tôi từ lúc nào. Mỗi lúc tôi muốn tận hưởng một thứ cảm xúc riêng tư nào đó, cậu bạn này lại xuất hiện...
-Cậu muốn xem cảnh đẹp nhất của trường mình không? – Hiếu nháy mắt.
-Ở đâu thế?
-Phải chờ đến hoàng hôn!
Chúng tôi đi tha thẩn trong sân trường. Những lời "gạ gẫm" của cậu bạn thế mà lại ảnh hưởng đến tôi mạnh mẽ. Đám cây giữa sân trường vẫn đang rì rào ngả nghiêng theo gió. Tháng Tám sắp hết, những cánh phượng cuối cùng cố gắng đậu lại trên nhành cây, rồi cũng lặng lẽ rơi.
-Đến giờ rồi, đi theo tớ!
Thái độ của cậu bạn giống hệt trong mấy bộ phim phiêu lưu dành cho con nít. Tôi đi theo Hiếu qua dãy hành lang dài tăm tắp, đến cầu thang cuối cùng của dãy phòng học và đi dần lên trên.
Cửa mở.
Happy Birthdayyyyy!!! Bộp bộp bộp !!!
Tôi tối tăm mặt mũi. Cả một tràng pháo tay ầm ĩ và pháo giấy tới tấp hướng về phía tôi.
-Chúc mừng sinh nhật cậu! Hehe...
Những gói quà to nhỏ, xanh đỏ tím vàng đủ loại. Tôi ngạc nhiên. Hóa ra cả lớp mới này đã biết ngày sinh nhật của tôi, và đây là cái kết cuối cùng của "kịch bản" mà Hiếu đã chuẩn bị cả buổi chiều này. Tôi khóc như mưa, vừa hờn giận đám bạn mới cho tôi một quả đứng tim, vừa bất ngờ và xúc động. Mấy đứa bạn trong lớp lần lượt đứng lên hát mấy bài chúc mừng, trong khi tai tôi thì ù đi còn mắt mũi thì ướt nhèm.
Mặt trời xuống dần, sân thượng của dãy nhà C ngập trong sắc đỏ của nắng hè sắp tắt. Hoàng hôn ở đây rất đẹp, tôi biết. Nhưng những gì đang diễn ra còn đẹp hơn rất nhiều lần.
*
-Tớ biết cậu thích mùi ngọc lan, tớ biết cậu thích hoa phượng, tớ cũng biết luôn là cậu thích nghe bài nhạc đó những lúc buồn.
-...
-Không có sự trùng hợp nào ở đây cả Tớ đã hỏi bố cậu về cậu và những người bạn cũ của cậu. Tớ đã liên lạc với một trong số đó. Tớ biết việc chuyển trường không hề đơn giản, vì chính tớ cũng đã từng như vậy.
"Để ngắm được những cảnh đẹp nhất, ta phải chờ đến hoàng hôn. Tôi vẫn ngắm hoàng hôn ở khoảnh sân nhỏ ngay sau dãy nhà A. Hiếu bảo, đó là khoảnh khắc kết thúc đẹp nhất của ngày. Tôi đồng ý với cậu ấy!"
Hiếu ngửa mặt lên trời, hai tay vòng ra sau gáy, nói tiếp:
-Nhưng điều quan trọng là cậu rất đặc biệt!
Tôi chuyển hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cậu ấy biết quá nhiều thứ về tôi. Tôi hỏi khẽ:
-Tớ đặc biệt ở chỗ nào?
Hiếu cười, lắc đầu không nói.
*
Sân trường mới của tôi đầy lá rơi vào buổi chiều cuối hè. Mặt trời xuống dần. Mọi thứ xung quanh đang trở nên mỗi lúc một thân quen. Để ngắm được những cảnh đẹp nhất, ta phải chờ đến hoàng hôn. Tôi vẫn ngắm hoàng hôn ở khoảnh sân nhỏ ngay sau dãy nhà A. Hiếu bảo, đó là khoảnh khắc kết thúc đẹp nhất của ngày. Tôi đồng ý với cậu ấy!
IDOKIDO