Chương 97: Chiêu Thức Lấy Lòng (Thượng)
Nhan Đàm bị đánh thức bởi tiếng vàng anh lảnh lót ngoài cửa sổ. Nàng bật dậy như lò xo. Đêm qua dường như nàng đã chiêm bao một giấc mơ rất kì lạ, trong mơ nàng ở cạnh diễn bích đan nhưng mãi vẫn không dám chìa tay nhón.
Mất giây lát để tỉnh hẳn ra, Nhan Đàm phải gọi là thất đảm kinh hồn. Đêm qua Dư Mặc sơn chủ bảo nàng xem chừng giờ gọi người dậy, thế mà nàng lại lo ngoảnh mông ngủ khò mất. Nàng khẽ nhúc nhích, một tấm chăn vừa mềm vừa xốp tuột khỏi người, lại xoay đầu nhìn mọi thứ xung quanh, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Nàng không những đã ngủ quên, mà khi thức dậy còn đã bay sang nằm trên giường sơn chủ. Việc này không khỏi có phần giật gân.
Nàng kéo chăn ra, chỉ thấy giường trong hoàn toàn phẳng phiu, xem chừng không có ai vừa nằm qua.
… Dư Mặc sơn chủ đâu rồi?
Nhan Đàm dọn giường xong xuôi thì nhìn thấy chiếc hộp gấm đựng diễn bích đan được đặt tùy tiện trên bàn, bụng rất muốn lấy nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Bây giờ mà lấy thì chẳng khác nào bảo với sơn chủ vật là do nàng cuỗm mất.
Cả ngày trời Nhan Đàm cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Bách Linh mở nắp lò trầm hương nhìn vào trong, cười nói: “Cũng tại ta quên không dặn, thứ trầm hương này có tác dụng giúp dễ ngủ, đốt quá nhiều sẽ không khác gì mê hương, chỉ cần một mẩu bằng chừng móng tay là đủ, nàng xem đã đốt hết nhiều thế này. Cũng may nàng có mở cửa sổ thông gió, nếu không ngủ liền mười ngày nửa tháng cũng chưa dậy nổi.”
Nhưng Nhan Đàm biết cửa sổ vốn được đóng kín, đương nhiên người mở cũng không phải nàng.
Nhan Đàm thở ra một hơi. Thảo nào tối qua nàng không cưỡng được mà ngủ thiếp đi, hóa ra là do chỗ trầm hương này.
“Dư Mặc sơn chủ đi đâu rồi?”
“Nàng chưa biết sao, sơn chủ người gần đây bị thương còn chưa bình phục nên thường xuyên vào núi, tối đến thể nào cũng về một chuyến.”
Nhan Đàm đến rầu thối ruột. Sơn chủ bỏ đi thật phóng khoáng thật hào sảng, nàng thì phải ngồi đây mặt đối mặt với diễn bích đan, chỉ có thể gọi là cực hình. Xem ra Dư Mặc sơn chủ không coi trọng gì mấy viên đan này, nàng phải nghĩ cách gì lấy lòng người, rồi trong lúc vui vẻ nói không chừng sơn chủ sẽ chọn thứ gì đó thưởng tặng nàng, khi đó có thể danh chính ngôn thuận lấy được đồ vật vào tay.
Nhưng phải làm sao lấy lòng sơn chủ cho khéo không để bị lộ tẩy đây?
Tộc trưởng nịnh bợ phải gọi là quá lộ liễu, xem chừng kết quả cũng chả tới đâu, nàng phải làm sao cho thật tài tình thật kín đáo mới được.
Sư tôn Nhan Đàm là thượng tiên rất lợi hại trên Cửu Trùng Thiên, thích nghe những lời có cánh.
Nàng từng có dạo sống cùng phàm nhân, tên Hoa Hàm Cảnh bình thường chả vác bộ mặt tươi tỉnh ra tiếp được ai nghe tâng mặt mày cũng giãn ra một hai phần.
Thế yêu thì sao?
Lúc đi ngang dãy hành lang nối liền các khu phòng, Nhan Đàm tình cờ bắt gặp Tử Lân sơn chủ đang mặt mày hầm hầm vẻ rất nghiêm nghị ngược chiều đi tới, bèn lập tức nở một nụ cười mua chuộc lòng người: “Tử Lân sơn chủ, người hôm nay đúng là thần thái ngời ngời, anh tuấn phi phàm.”
Tử Lân vốn đang mặt mày u ám nhoẻn môi cười đáp trả nàng.
Nhan Đàm không ngừng phấn đấu, tận dụng thời cơ bồi thêm câu: “Tử Lân sơn chủ người cười lên thật là đẹp.”
Tử Lân sắc mặt hồng hào đi lướt qua nàng, sau lưng dường như có một vầng mặt trời đỏ nhô lên, hào quang rạng xa tám thước.
Nhan Đàm bụng nghĩ, mấy lời có cánh với yêu mà nói, quả nhiên cũng có tác dụng.
Nàng rẽ một khúc ngoặt, ra đến hậu hoa viên thì thấy Dư Mặc đang ngồi tựa chếch người trên băng ghế quý phi dưới gốc hòe già, y phục không mấy chỉnh tề mà có phần xộc xệch, một tay gác gối, tay còn lại đang cầm một quyển sách đọc. Nghe tiếng chân hắn chỉ ngẩng đầu liếc qua, đoạn lại cúi xuống đọc tiếp.
Tiến sang chỗ hắn, Nhan Đàm lòng rất ngập ngừng: Làm sao để bắt chuyện được với đối phương đây? Nếu đứng trước mặt thì há chẳng phải là từ trên cao ném ánh nhìn xuống, vậy thất lễ quá. Nhưng nếu như ngồi chồm hổm bên ghế quý phi thì tư thế hơi bị khó coi. Ngẫm tới nghĩ lui, rốt cuộc nàng cảm thấy bản thân hiện giờ tốt xấu gì cũng mang danh hão là thị thiếp của sơn chủ, biểu hiện thân mật một tí cũng là lẽ thường.
Nàng nhắm chuẩn xong vị trí, xoay người nhẹ nhàng ngồi xuống. Vốn theo hình dung trong đầu Nhan Đàm thì nàng sẽ ngồi ngay cạnh Dư Mặc, lát nữa bất luận là hắn muốn ôm eo nàng hay nàng nép vào lòng hắn như chú chim nhỏ đều sẽ dễ như trở bàn tay. Dè đâu ngay trước khi nàng kịp đặt mông xuống, Dư Mặc đã đột ngột đổi tư thế, ngồi lại ngay ngắn đường hoàng, thế là giữa hai người lập tức hình thành một khoảng cách đủ nhét vừa thêm một người nữa.
Nhan Đàm ngẩn tò te. Vừa mở màn đã không thuận lợi, nhưng nàng đã dốc túi đặt cược, nhất định phải làm sao ười phân vẹn mười, chút vấp váp mọn không thèm đếm xỉa. Mặt không biến sắc, nàng nhích một chút về phía Dư Mặc, thấy hắn không phản ứng gì, bèn nhích gần thêm chút nữa.
Dư Mặc đặt sách xuống, dùng một ánh mắt điềm nhiên nhìn nàng.
Nhan Đàm hít mạnh một hơi, nghiến răng kéo lấy tay Dư Mặc, cứng nhắc mở mồm: “Sơn chủ, người đang đọc sách gì vậy?”
Dư Mặc không thốt nửa lời, lật bìa sách cho nàng xem.
Trên trang bìa màu lam nhạt là bốn chữ viết bằng lệ thư (1), “Phục Hi toán thuật”.
Nhan Đàm vốn còn tính mượn quyển sách hắn đang đọc thể hiện một chút học thức của bản thân, tiện thể lấy đó mào đầu câu chuyện. Nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ ngoài bìa thì nàng đã ngay tắp lự ỉu xìu. Phục Hi toán thuật là môn học vấn rất cao thâm, trước đây nàng từng không dưới một lần định ngồi vào bàn học thử, kết quả lần nào lần nấy cũng đều lết không hết nổi một trang. “Sơn chủ người đúng là bác học đa tài.”
Dư Mặc để mặc cho nàng níu lấy tay mình, nửa cười nửa không: “Vậy sao.”
Nhan Đàm vội đáp: “Đúng vậy đúng vậy, sơn chủ không những bác học đa tài, tướng mạo lại còn rất điển trai.” Câu này vừa ra khỏi miệng thì cảm giác ngượng mồm trước đó cũng tiêu tan hết, nàng lưu loát tiếp luôn: “Tiếc là Nhan Đàm không thấy sơn chủ người cười gì mấy…”
Dư Mặc khẽ nhướn mày: “Ngươi muốn thấy ta cười?”
Thấy chủ đề cuộc thoại đã rẽ vào đúng hướng, nàng liền cười mỉm chi đáp: “Người cười thì nói lên tâm tình đang rất tốt, vậy Nhan Đàm trong lòng dĩ nhiên cũng vì sơn chủ vui mà vui lây rồi.”
Dư Mặc nhìn nàng hết một lúc, nhoẻn môi cười: “Ngươi cũng thật biết nói chuyện.”
Nhan Đàm tức khắc tiếp lời: “Đâu có đâu có, đây toàn bộ đều là lời từ tâm can Nhan Đàm mà .”
“Vậy theo ngươi thấy, ta là người như thế nào?”
“Sơn chủ đại nhân vừa đẹp trai vừa thông minh, tu vi lại thâm hậu, tính khí điềm tĩnh ôn hòa, không ra vẻ bề trên, rất dễ gần…” Nàng đã chẳng tâm trí đâu để ý xem Dư Mặc có những ưu điểm này không, phàm thứ có thể nghĩ ra đều liệt kê tuốt, nhiệt liệt tâng bốc đối phương thành một yêu tinh anh minh thần vũ trên trời dưới đất có một không hai.
Đợi nàng nói dứt, Dư Mặc rút tay về: “Nhan Đàm, nếu những lời tâng bốc này ngươi đã nói xong, phiền ngươi giúp ta pha một tách trà mang sang đây, nhà bếp ở trước mặt rẽ trái.”
“…”
Nhan Đàm nhận ra, chỉ dựa vào vài lời nói ngọt mà muốn lấy lòng đối phương, đó là điều không thể.
Nàng đã làm một việc ngu xuẩn.
Nhan Đàm quyết định đi thỉnh giáo Bách Linh.
“Bách Linh, tỉ nói xem sơn chủ thích nhất là thứ gì?”
“Ờm… Hình như không đặc biệt thích thứ gì thì phải.”
“Vậy tỉ có nhớ trước giờ có khi nào sơn chủ nhìn thấy thứ gì thì tâm trạng đặc biệt vui vẻ không?”
Bách Linh chau mày nhớ lại một lúc, bảo: “Có lần nọ ra ngoài xem tuồng, xem liên tục mấy ngày liền, chắc cũng có thể coi là một sở thích…”
Nhan Đàm xụi lơ: Dư Mặc thích nghe tuồng hát, nàng đâu thể nào dùng yêu thuật biến ra gánh hát diễn cho hắn xem. Còn nếu bắt bản thân nàng xông pha ra trận thì thôi miễn đi, mắc công nàng hát quá khó nghe chọc cho đối phương nổi đóa nữa.
“A, ta nhớ rồi, ao cá sau hậu hoa viên là của sơn chủ nuôi, giờ Dậu ngày nào người cũng ra cho cá ăn, nhưng cái này xem ra là thói quen thì đúng hơn.”
Bất luận là sở thích hay thói quen, tóm lại đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Nhan Đàm lòng đầy mãn nguyện bưng một lọ thức ăn cho cá, canh giờ đứng sẵn bên ao đợi Dư Mặc đi ngang. Giờ Dậu kém một chút, nàng bắt đầu rải thức ăn xuống ao, đám cá nhỏ trong ao con nào con nấy quẫy đuôi bơi tới giành nhau đớp mồi.
Lúc Dư Mặc tới nơi, lọ thức ăn trên tay Nhan Đàm đã vơi hết nửa, con cá giành ăn hăng nhất ao đang ngửa bụng lên trời chậm chạp lật mình lại. Dư Mặc chìa tay, con cá vừa ăn no trương bụng xoạch cái từ trong ao bay ra đáp xuống tay hắn. Hắn kẹp lấy con cá, đôi mắt thâm trầm đen sẫm liếc nhìn Nhan Đàm, tay bóp nhẹ, con cá kia lập tức nôn sạch không sót một miếng chỗ thức ăn vừa đớp ra.
Nhan Đàm rất tự biết thân biết phận, rón ra rón rén từ từ lùi ra sau.
Dư Mặc bước tới cạnh ao sen, ném con cá vừa nôn xong xuôi trở vào, con cá vừa xuống nước thì đã lập tức hoạt bát bơi khỏi. Hắn chắp hai tay sau lưng, bình thản cất giọng gọi: “Nhan Đàm.”
Nhan Đàm đang định xoay người tháo chạy thì bị giọng nói này làm cho bất động tại chỗ. Nàng lúng ta lúng túng mở mồm: “Sơn chủ, người gọi Nhan Đàm?”
Dư Mặc giọng điệu bình đạm vô cùng: “Bầy cá ở đây, sau này ngươi không cần nhớ đến cho ăn nữa.”
Liên tục làm ra hai việc ngu xuẩn, nàng đã không thể nào ngóc đầu dậy, chỉ cúi gằm mặt lí nhí: “Dạ, Nhan Đàm biết rồi.”
Hố liền hai vố như vậy, cho dù da mặt Nhan Đàm có dày hơn nữa cũng chịu không nổi.
Nàng có chút ngao ngán nghĩ, cứ tiếp tục thế này chi bằng bỏ cuộc cho rồi, cho dù thật sự phải trở thành một hoa tinh người đầy thi ban thì chắc cũng cần một thời gian rất lâu nữa, trong thời gian đó nói không chừng sẽ có chuyển biến mới. Thật sự nói cho cùng thì, nàng cũng chỉ là có phần ham hố viên diễn bích đan mà thôi.
Đến ngày thứ ba, trong lúc đi ngang nhà bếp, nàng thấy Bách Linh đang cầm quạt quạt gió vào lò, một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi.
Nhan Đàm dừng bước, lấy làm lạ hỏi: “Bách Linh, tỉ đang nấu gì vậy?”
Bách Linh bịt mũi đứng dậy: “Là thuốc của Dư Mặc sơn chủ, tuy đều là các loại thuốc rất bổ nhưng mùi thì đúng là khó ngửi.”
Nhan Đàm nhớ lại tình trạng mình trông thấy mấy ngày nay của Dư Mặc, càng lấy làm lạ: “Nhưng nhìn sơn chủ đâu có vẻ ốm đau gì, không lẽ vết thương của người vẫn chưa khỏi à?”
Bách Linh thở dài: “Việc này, ta không thể tùy tiện nói với nàng được đâu.”
Nhan Đàm sóng mắt đảo nhẹ, chợt nhớ Nguyên Đan từng bảo Bách Linh ưa buôn chuyện chẳng giữ kín được việc gì, bèn tỉnh rụi bảo: “Đã là bí mật, vậy thôi đừng kể ta nghe làm gì.”
Bách Linh lấy làm lạ nhìn nàng: “Nàng không tò mò ư?”
Nàng làm ra vẻ chả buồn để tâm: “Đây là việc riêng của sơn chủ mà, ta biết hay không thật ra cũng không quan trọng. Bách Linh tỉ không cần nói cho ta biết đâu.”
Bách Linh cúi đầu quạt quạt, được một chốc lại hoài nghi liếc mắt nhìn nàng. Nhan Đàm trong bụng buồn cười, giơ tay sờ sờ má, giả đò hỏi: “Mặt ta dính gì dơ hả?” Bách Linh lắc lắc đầu, lại cúi xuống, chẳng mấy chốc sau thì thật tình nhịn không nổi nữa, dằn thấp giọng nói nhỏ với nàng: “Ta nói rồi nàng cứ xem như chưa từng nghe thấy cũng đừng đi kể cho người khác nghe, thật ra thì…”
Nhan Đàm ngồi chồm hổm cạnh Bách Linh, khẩn thiết ngắt ngang: “Tỉ không cần khó xử vậy đâu, thật sự không cần cho ta biết mà.”
“Ta nói nàng cứ nghe là được rồi. Sơn chủ đợt này ra ngoài không biết làm sao bị trọng thương, đến hình người cũng giữ không xuể, rất nhiều lúc chỉ có thể hóa về nguyên hình. Nàng đừng nhìn người giống như không có việc gì, thật ra sơn chủ nội đi vài bước thôi cũng đã rất mệt.” Bách Linh vừa mở miệng thì đã tuôn liền một tràng liên tu bất tận, “Nghe nói là vì dị nhãn nên mới bị thương… Nàng có biết dị nhãn không? Nghe đồn đó là bảo vật tích tụ tinh hoa đất trời, sơn chủ mang nó bên người đã lâu lắm rồi, đột nhiên bị một hoa tinh cướp mất, hoa tinh nọ vừa lấy được dị nhãn vào tay thì không biết làm thế nào tu vi tăng đáng kể, nhưng vẫn không phải là đối thủ của sơn chủ. Nhưng sơn chủ vận khí quá xui xẻo, cuối cùng ngược lại còn bị thương…”
“Đến hình người cũng giữ không xuể, nghiêm trọng dữ vậy?” Nhan Đàm vừa chống má vừa nói. “Vậy chân thân của Dư Mặc sơn chủ là gì?”
Bách Linh nhìn nàng thâm thúy: “Làm sao mà ta biết được? Yêu tinh chúng ta không thể tiết lộ chân thân cho người ngoài biết, không phải đến cái này nàng cũng không biết đó chứ? Càng huống hồ chi, tu vi của sơn chủ cao như vậy, người đã không muốn cho ta thấy, ta đời nào lại nhìn ra được chân thân của người?”
Nhan Đàm là một hoa tinh nửa mùa, chuyện này trước nay tộc trưởng chưa từng nói với nàng, nàng đương nhiên là không biết. Quả thật trước đó nàng có ý định xem thử chân thân của Dư Mặc là thứ gì, nhưng lần nào cũng nhìn không ra, hóa ra là vì tu vi của đối phương cao hơn nàng. Thế nhưng khi nhìn Tử Lân, nàng có thể lờ mờ trông thấy thứ gì đó tròn tròn màu vàng đất, là thứ gì vậy cà?
Mà chuyện này tạm gác sang bên khoan bận tâm cái đã. Dư Mặc sơn chủ bị thương, cần phải điều dưỡng cơ thể mới được. Chỗ thuốc đun trong nồi đất dù bổ hơn nữa thì cũng là thuốc, nhất định rất khó uống.
Thật ra nàng có thể học hầm canh cho sơn chủ uống, làm thế vừa là tấm lòng của nàng, lại vừa có thể đường đường chính chính thể hiện với người, so với hai việc ngu xuẩn trước đó phải nói là có ích hơn nhiều.
(1) lệ thư (chữ lệ): lối viết chữ Hán hình thành vào thời nhà Tần & phát triển đến đỉnh cao dưới triều Đông Hán. Chữ lệ có hình dạng bành, bẹt, nét ngang dài, nét dọc ngắn.