Chương 2
Nhưng thương hại. . . . Cũng có thời hạn của nó.
Tiểu Lan vốn tưởng rằng hắn khỏe lại sẽ vội vã đi ngay. Nhưng thiếu niên ở đây dưỡng thương bảy tám ngày hình như lại muốn ở lại đây, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của nàng.
Trên cõi đời này, người có thể khiến nàng hiếu kính như vậy chắc chỉ có một mình sư phụ nàng – Mộ Hàn.
Tiểu Lan vì tìm người đã trả giá quá nhiều nhưng chưa bao giờ được báo đáp. Cho nên đối với những chuyện khác ở trên đời, nàng gần như cố chấp với sự ‘báo đáp’ này.
Cho thiếu niên uống thuốc, Tiểu Lan ngồi ở bên cạnh giường dịu dàng nói: “Bác nông dân vất vả canh tác, cuối cùng thu hoạch được lương thực. Ông chủ cửa hàng cố gắng kinh doanh, cuối cùng thu hoạch được tài phú. Hồ tiên tỷ tỷ ta mệt sống mệt chết cứu cậu chăm sóc cậu hầu hạ cậu, cậu nói ta nên thu hoạch cái gì đây?”
Mắt thiếu niên hơi hơi cong lên, ôn hòa mà chân thành nở nụ cười: “Cám ơn cô.”
Tiểu Lan im lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn một giây, sau đó lập tức bật cười ha hả, đưa tay ra túm lấy hắn.
Lòng bàn tay đụng vào khiến nụ cười của thiếu niên hơi cứng lại nhưng Tiểu Lan không chú ý tới biểu cảm thay đổi nhỏ này của hắn, chỉ kéo hắn xuống giường: “Nào, ta biết cậu có thể xuống giường, đi theo ta. Bước qua cửa. Đúng rồi. Ngồi ở đây, sờ phía trước xem, đây là cái gì?”
“Chậu.” Thiếu niên nghe lời sờ soạng phía trước, “Chậu ngâm quần áo.”
“Đúng rồi, thật thông minh.” Tiểu Lan xoa xoa đầu hắn như khích lệ. Thiếu niên bị xoa liền ngẩn ra, lại nghe Tiểu Lan nói, “Cậu ngồi ở đây, dùng sức mà vò quần áo cho mạnh vào, sau đó vắt khô đặt ở trên tấm ván gỗ bên cạnh, chờ hồ tiên tỷ tỷ về sẽ mang phơi nhé.” Nói xong, nàng đứng dậy định đi. Nhưng vừa mới cất bước, vạt váy đã bị kéo căng.
Tiểu Lan quay đầu lại, thấy thiếu niên ngồi trên ghế gỗ thấp, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như mọi ngày, nhưng tay túm vạt váy nàng lại hơi chặt.
Nụ cười của thiếu niên luôn có thể khiến Tiểu Lan ngây người bất cứ lúc nào, nhưng rất nhanh nàng liền bóp chết phán đoán trong đầu, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Cô định đi sao?” Hắn hỏi có chút dè dặt.
“Ừ. Hôm qua ta mới phát hiện đồ mấy hôm trước mua ở trên trấn là hàng đểu. Thứ này rất quan trọng, ta phải nhanh chóng đi đổi lấy cái khác.”
Thiếu niên vẫn không buông tay, tay nắm chặt vạt váy nàng đã hơi trắng.
Tiểu Lan suy nghĩ một lát mới hiểu ra, thiếu niên này có lẽ sợ ở một mình: “Không sao đâu, hôm nay ta chỉ đi đổi đồ, sẽ trở về nhanh thôi. Cậu cứ ngoan ngoãn giặt quần áo đi.” Tiểu Lan dứt lời, không đợi thiếu niên phản ứng liền kéo vạt váy lại, thoát khỏi tay thiếu niên, xoay người rời đi, hoàn toàn không phát hiện thiếu niên ở sau lưng nàng có chút lưu luyến cố túm hai lần nữa. Cho đến xác định hô hấp của nàng đã rời xa, hắn không bắt được nữa mới hết hy vọng cầm quần áo trong chậu.
Đông chưa đi mà đầu xuân chưa đến, nước lạnh cước tay, thiếu niên vò nhẹ hai bộ quần áo, thở ra một hơi tạo thành khói trắng trong khí lạnh.
“Lạnh quá. . . . . .”
Rõ ràng, vừa rồi đâu lạnh như thế. . . .
Lúc trở về Tiểu Lan bị vấp ngã trên con đường mòn trơn trượt, đầu gối tay áo dính đầy bùn đất. Nàng vừa lạnh vừa đau, khập khiễng đi vào trong sân. Còn chưa đóng cửa, chợt nghe một tiếng gọi vừa vội vừa nhanh: “Cô đã về rồi.” Vui mừng như thể được thỏa mãn nỗi chờ mong.
Tiểu Lan bỗng cảm thấy như mình đang nuôi thú cưng trong sân.
“Ừ, về rồi.” Tiểu Lan vừa nói vừa đi vào trong nhà, “Quần áo cứ đặt đấy đã, để ta phơi. . . . . .” Vừa mới đi đến phía sau thiếu niên đã bị túm chặt vạt váy. Tiểu Lan hơi giật mình, lập tức cười khổ, “Ta không đi đâu, chỉ về phòng thay bộ quần áo thôi.”
“Cô bị thương?” Thiếu niên nói xong túm vạt váy của nàng đứng lên.
“Vấp ngã. . . . . .”
Không đợi nàng nói hết, tay thiếu niên đã bắt đầu chầm chậm từ bên người nàng sờ soạng xuống dưới. Tiểu Lan hoàn hồn, cuống lên liền lấy tay đánh đầu hắn: “Lưu manh! Muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy hả!”
Thiếu niên yên lặng để nàng đánh, không có nửa câu oán giận, chỉ ngồi xoa đầu gối của nàng, nhíu mày: “Đầu gối cô trật khớp rồi.”
Tiểu Lan sửng sốt, giờ mới phát hiện ra: “Thảo nào đau thế!” Đang la hét, bỗng nhiên ánh sáng bạc chợt lóe lên. Tiểu Lan ngẩn ra, cúi đầu nhìn, lại thấy một luồng sáng trắng dịu dàng đang lóe lên trong bàn tay thiếu niên. Khí tức ấm áp tiến vào trong cốt tủy, giảm bớt đau đớn, sưởi ấm cơ thể nàng.
Ánh sáng chiếu lên trên mặt thiếu niên, trong lúc giật mình, Tiểu Lan giống như gặp lại được tiên nhân áo trắng khi xưa từng che chở nàng. Người xoa đầu nàng, mỉm cười: “Lan nhi đừng khóc, sư phụ trị thương cho con.”
Nàng cứ sửng sốt ngẩn ngơ như vậy, mãi vẫn không thể hoàn hồn.
“Sao cậu biết thuật chữa thương của môn phái tu tiên?” Tiểu Lan kinh ngạc hỏi, “Sao cậu biết . . . . . thuật chữa thương Đồng Nguyên giống sư phụ ta?”
Ánh sáng trắng biến mất, hai mắt thiếu niên vẫn trống rỗng vô thần: “Ta không biết.”
p/s: Bộ này HE nhé. Nói trước cho các nàng khỏi ném đá ta, tội nghiệp =3=