Mở Đầu

Nhập táng.

Ngày đưa tang tôi, chỉ có một người khóc.

Tôn Thi Nhiên quỳ gối quan tài trước tôi, khóc đến mức thở không ra hơi.

Tôn Mộc kéo chàng dậy, thế nhưng tay chàng lại túm chặt quan tài của tôi, như thể muốn bóp nát chiếc quan tài này. Tôn Mộc thở dài một tiếng: “Ngài để nàng ấy đi đi.” Tôn Thi Nhiên cắn môi đến chảy máu, máu theo cằm rơi xuống áo liệm của tôi. Tôn Mộc túm cánh tay chàng kéo chàng đi, “Ngài hãy để cho nàng ấy đi thanh thản.”

Đúng vậy, để cho tôi đi đi. Những gì tôi có thể cho, những gì chàng muốn đều đã lấy được, chàng còn khóc cái gì. . . . . . Chàng nên cười vỗ tay, hời hợt ra lệnh “Chôn”. Làm như vậy mới là Tôn Thi Nhiên mà tôi biết.

Tôi nhìn khuôn mặt bi thương thảm thiết của chàng mà cười khẩy, tôi đã chết rồi chàng cần gì phải tỏ vẻ như vậy?

Tôn Thi Nhiên ở bên cạnh tôi không ăn không uống ba ngày ba đêm, Tôn Mộc khuyên chàng: “Tướng quân, nếu hôm nay không hạ táng, Tàm Nguyệt. . . . . . Sẽ hỏng mất.” Tôn Thi Nhiên bất động, Tôn Mộc thở dài, “Tàm Nguyệt không muốn ngài như vậy đâu.”

Tôn Thi Nhiên nghe vậy, đôi mắt mới giật giật, im lặng một lúc lâu, rốt cục gật đầu.

Quan tài được đóng lại, Tôn Mộc và người của anh ta khiêng quan tài tôi tới mộ, Tôn Thi Nhiên đi theo. Mưa làm ướt tóc chàng, tóc dán vào gò má trắng bệch, nhìn giống như chàng vừa mất người yêu, mất chân tình thật vậy. Nhưng đối với những kẻ hiểu Tôn Thi Nhiên thì đều biết chàng không có chân tình, chàng thậm chí. . .

Không có trái tim.

Quan tài đưa vào mộ, người Tôn Mộc mời tới bắt đầu xúc từng xẻng đất lấp mộ.

Tôi nhìn ráng chiều dưới núi, trong lòng nghĩ thầm, nếu kiếp sau có thể lại làm người, tôi nhất định không muốn làm phụ nữ, cũng không muốn gặp lại tên tai họa Tôn Thi Nhiên này nữa.

“Tôn Mộc. . . . . .” Tôn Thi Nhiên khàn giọng nói, từng câu từng chữ đều giống như đang run rẩy, bất lực. Thế này không giống chàng, Tôn Thi Nhiên nói cười, chém giết không bao giờ run rẩy, trong mắt chàng chỉ có kiên định, cố chấp và ẩn giấu uy nghiêm, chàng sẽ không cũng không thể mềm yếu, chứ đừng nói chi . . . . Bất lực.

“Tôn Mộc, ngươi nói xem nàng muốn cái gì?”

“Tướng quân?”

“Ngươi nói nàng không muốn ta như vậy, vậy nàng muốn ta thế nào?”

Tôn Mộc giật mình. Lại nghe Tôn Thi Nhiên nói: “Trước kia ta luôn để nàng lẻ loi một mình, liệu bây giờ nàng có muốn ta đi cùng nàng không?” Chàng đột nhiên bước lên phía trước một bước dài, “Vậy ta sẽ đi với nàng.”

Dứt lời chàng bỗng nhảy vào trong mộ, quá đột ngột làm cho thợ lấp đất không kịp dừng tay, một xẻng bùn nhão hất vào mặt chàng, người thợ kia kinh hãi, Tôn Thi Nhiên lại như không phát hiện ra. Chàng không lau bùn đất trên mặt mà đi về phía quan tài vài bước: “Tàm Nguyệt. Nàng mở cửa ra, ta về với nàng rồi đây.” Chàng gõ quan tài đã đóng kín của tôi.

Đám thợ sợ hãi nhìn nhau, chỉ có Tôn Mộc khổ sở khuyên: “Tướng quân, nàng sẽ không mở cửa đâu.”

Tôn Thi Nhiên dường như không nghe thấy, chỉ có điều lực gõ lên quan tài ngày càng mạnh, từ gõ nhẹ chuyển thành đấm, chỉ hai ba phát trên tay đã nhầy nhụa máu tươi.

“Tướng quân!” Tôn Mộc nhảy xuống kéo chàng, “Tướng quân ngài đừng như vậy!”

Tôn Thi Nhiên khàn giọng nói: “Cút!” Hắn đẩy Tôn Mộc, mạnh đến mức chính hắn cũng ngã. Nhưng cũng vì cú ngã này mà hắn không dậy nổi nữa, một tay áp chặt lên quan tài, một tay chống đất, khóc không thành tiếng, “Tàm Nguyệt, làm ơn để ta đi theo nàng . . . . .” Từng lời từng lời đau khổ cầu xin.

Trong màn mưa không ai khuyên chàng nữa.

Không biết qua bao lâu, Tôn Thi Nhiên cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại, dường như đã hoàn toàn kiệt sức, thân thể vừa trượt đã xuống đất, ngất xỉu. Tôn Mộc nhân cơ hội đưa chàng ra. Chàng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Tàm Nguyệt. . . . . .”

Tôn Thi Nhiên. . . .

“Vì sao không trả lời ta. . . . . .”

Chuyện tới nước này, chàng còn có mặt mũi cầu xin ta sao?

Tôi rũ mắt xuống, chỉ nghe thấy tiếng mưa hè rào rào rơi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện