Chương 1: Cảnh trong mơ

Giọt mưa rơi xuống mặt hồ, trời đất mịt mờ sương mù. Làn sương bồng bềnh lượn lờ, vấn vít quấn lấy cầu Bạch Thạch.

Tôi nhìn thấy mưa làm ướt áo người trên cầu, chàng cầm ô lẳng lặng đứng đợi trên cầu. Thời gian chầm chậm trôi qua, cũng không thấy chàng mất kiên nhẫn chút nào. Cho đến khi trong làn mưa bụi dần xuất hiện một bóng hồng nhạt, tay cầm ô của chàng mới khẽ động đậy, giọt mưa xung quanh chàng cũng lặng lẽ rối loạn tiết tấu.

“Tàm Nguyệt.”

Chàng đứng trên cầu, ánh mắt ấm áp, dịu dàng nhìn cô gái đang nhấc vạt váy chạy tới.

“Tôn Thi Nhiên.” Cô gái đứng dưới cầu, gọi chàng, “Nhìn chàng chọn ngày kìa! Trời mưa lớn như vậy, vạt váy ta ướt hết rồi, biết đi đâu xem đom đóm bây giờ!”

Tôn Thi Nhiên nhìn nàng cười khẽ, sau đó ném ô của mình, đi đến chui vào ô của nàng, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng mè nheo bên tai nàng: “Tàm Nguyệt, Tàm Nguyệt. . . . . .” Dường như ngoài hai chữ này, chàng không thể nói được bất cứ lời nào khác.

Mưa to không dứt, dường như sẽ kéo dài bất tận.

Tôi đứng bên cạnh bọn họ, nhìn giọt mưa xuyên qua thân thể tôi, rơi xuống mặt đất. Tôi muốn bỏ đi, nhưng chân không nhúc nhích được.

Tôn Thi Nhiên dường như đã dùng một sợi dây thừng trói tôi lại bên cạnh chàng, nhìn chàng khóc, nhìn chàng cười, nhìn chàng trải qua giấc mộng quá khứ hết lần này đến lần khác.

Đúng vậy, ở trong mơ.

Bởi vì tôi đã chết rồi, tiểu viện trong núi, tôi trơ mắt nhìn mình bị lặng lẽ mai táng. Rõ ràng tôi biết mình đã chết, nhưng tôi không biến mất, tôi. . . . . . Bị nhốt trong giấc mơ của Tôn Thi Nhiên.

Một giấc mơ không biết kéo dài tới khi nào

Chàng không tỉnh, tôi cũng sẽ không thoát được.

Tôi không rõ Tôn Thi Nhiên vì sao sau khi tôi qua đời cứ lặp đi lặp lại những giấc mộng quá khứ vô nghĩa này. Là tiếc nuối hay là nhớ nhung? Bất kể là cái gì, những tình cảm này đối với Tôn Thi Nhiên mà nói, đều quá buồn cười.

Gió lạnh thổi tan suy nghĩ của tôi, mưa to đã ngừng, “Tôi” trong lòng Tôn Thi Nhiên biến mất dần, chàng có vài phần sững sờ.

Ánh trăng ló đầu khỏi đám mây. Cầu Bạch Thạch biến mất, đổi lại là bàn đá, bày bàn cờ chưa hạ hết quân.

Ở trong giấc mơ của Tôn Thi Nhiên, bốn mùa xuân hạ thu đông thay đổi thất thường, cảnh tượng biến hóa tùy ý, thời không trong lúc này giống như món đồ chơi trong tay chàng, không ngừng bị vê tròn bóp dẹt, nhưng cũng có lẽ Tôn Thi Nhiên mới là món đồ chơi trong cảnh mộng, bị những ký ức quá khứ trêu đùa như một tên ngốc.

Tôi nhìn Tôn Thi Nhiên không tìm được “Tôi” đứng đó bất lực như một đứa trẻ, đôi môi bỗng mím lại.

Rất tốt, tôi nghĩ, Tôn Thi Nhiên, nhốt ta trong giấc mơ của chàng, nhìn dáng vẻ chàng luống cuống như thế, rất tốt.

Nụ cười toan tính mới tồn tại trên môi không lâu, tôi liền trông thấy một cô gái mặc váy trắng ngồi bên nước cờ tàn trên bàn đá: “Tôn Thi Nhiên.” Cô gái khẽ gọi chàng, “Ta giao mạch máu của nhà họ Cố vào tay chàng.”

Tôi rốt cuộc không cười được nữa.

Đúng rồi, năm ấy tôi dùng vẻ mặt đó đưa vận mệnh của nhà họ Cố và mình vào trong tay Tôn Thi Nhiên.

Tôn Thi Nhiên chợt xoay người, trông thấy cô gái bên cạnh bàn đá, sững sờ chôn chân tại chỗ như mất hồn.

“Phụ thân năm đó tự giao Kim Ấn nhà họ Cố vào tay ta, hôm nay ta trao cho chàng là bởi vì ta tin chàng.” Nàng nhìn một quân cờ trắng trên bàn cờ, rồi lại quay đầu nhìn Tôn Thi Nhiên, “Ta tin tưởng sự lựa chọn của chàng, tin tưởng điều chàng ủng hộ, An Bình Vương có thể giữ quyền vị tối thượng. Ta cũng tin tưởng, từ nay về sau trong đại cục rung chuyển, chàng có thể bảo vệ nhà họ Cố ta phồn vinh không thay đổi.”

Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Tôn Thi Nhiên, ánh trăng kéo dài cái bóng của nàng, đè lên áo bào Tôn Thi Nhiên, giống như không xương dựa vào chàng. Trên má trái nàng còn vết sưng đỏ: “Tôn Thi Nhiên, chàng có phụ lòng tin của ta không?”

Tôn Thi Nhiên run rẩy giơ tay lên chạm vào bên má sưng đỏ của nàng, nhưng chỉ dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái liền dừng tay lại.

Giọng chàng cực kỳ khàn khàn: “Vĩnh viễn không phụ lòng nàng.”

Cảnh tượng này tôi còn nhớ rõ như in.

Lúc đó Tấn quốc vẫn còn, An Bình Vương đang muốn đưa binh lên phía bắc cướp thiên hạ của Triệu gia. Chiến tranh cần binh lính, ngựa, lương thảo, cần nhất là tiền. Mà trong tay nhà họ Cố chính là hơn một nửa tiền tài Tấn quốc.

Khi đó, Tôn Thi Nhiên muốn mượn tôi Kim Ấn của nhà họ Cố giúp An Bình Vương đoạt giang sơn, tôi đưa Kim Ấn cho Tôn Thi Nhiên, thúc phụ giận dữ, tát tôi trước mặt mọi người.

Màn đêm buông xuống, khi tôi thấy Tôn Thi Nhiên ở vườn hoa sau Cố phủ đã nói lời này. Nhưng tôi nhớ, vẻ mặt Tôn Thi Nhiên lúc đó không như thế này.

Lúc ấy chàng chỉ ôm tôi vào lòng, vẻ mặt kích động nhưng không bi thương, giọng điệu kiên quyết nhưng không hề khàn khàn, chàng nói: “Vĩnh viễn không phụ lòng nàng.” Là thề, chứ không phải. . .

Tuyệt vọng và vô cùng hối hận như lúc này.

Tôi lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau, nhìn mình năm đó khẽ nói nhỏ bên tai chàng: “Tôn Thi Nhiên, người nhà của ta cũng không ủng hộ quyết định của ta, bọn họ cho là ta sai, ta phải chứng minh cho bọn họ thấy, ta đúng, ta phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Cho nên từ nay về sau, ta sẽ dốc hết sức giúp chàng thắng cuộc chiến này.” Giọng điệu kiên quyết như vậy, “Chỉ mong tương lai, chàng cũng có thể dốc hết sức bảo vệ ta cùng gia tộc của ta.”

Đứng ở góc độ người xem, tôi chợt phát hiện, hóa ra lúc ấy mình ngu xuẩn như vậy, ngu xuẩn đến mức làm cho Tôn Thi Nhiên im lặng.

“Ta sẽ bảo vệ nàng.” Tôn Thi Nhiên siết chặt tay, mạnh đến mức tất cả các khớp xương ngón tay đều trắng, “Tàm Nguyệt, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Tôi gục đầu xuống, nhìn ngón tay đã trở nên mờ ảo của mình.

Dối trá.

Tôn Thi Nhiên, chàng là đồ dối trá.

Cái gì mà bảo vệ ta cùng với nhà họ Cố chứ. . .

Tôi nhắm mắt lại, những ký ức khi còn sống hiện lên rõ mồn một trước mắt.

Ngày xưa tôi vì câu ‘muốn chứng minh cho bọn họ thấy’ mà mặc chiến giáp, gia nhập dưới trướng Tôn Thi Nhiên, theo hắn cùng An Bình Vương vì thiên hạ phách nghiệp mà chinh chiến sa trường.

Nhà họ Cố tuy là gia tộc buôn bán, nhưng cũng kết bạn với không ít người trong võ lâm. Từ khi tôi còn bé, phụ thân đã mời Huyền Âm Chân Nhân đến dạy tôi võ công. Trên chiến trường, tôi cũng không kém bất cứ đại tướng nào dưới tay Tôn Thi Nhiên. Kể từ lúc đó, tôi không còn trang điểm, cũng không còn mặc váy.

Kỳ thật khi đó tôi nên hiểu, nếu Tôn Thi Nhiên thật lòng quan tâm tôi, thương tôi, thì dù tôi biết võ công, chàng cũng nên khuyên tôi không lên chiến trường chém giết.

Tôi là quân lương của chàng, ngựa cùng binh khí của chàng, cũng là Phó tướng của chàng, trợ thủ và huynh đệ của chàng. Có lẽ chàng quan tâm tôi, cảm kích tôi, nhưng chàng cũng không thật lòng yêu tôi. Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó tôi vẫn ôm ảo tưởng về Tôn Thi Nhiên, nhưng ảo tưởng cũng mãi chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Thời gian tựa hòn đá xù xì sắc nhọn, mài rách da người, cạo nát máu thịt, cuối cùng lộ ra xương trắng, trả lại hình dáng đáng sợ nhất của sự thật.

Trận chiến ở sông Tam Toại, Tôn Thi Nhiên bí quá hoá liều, một mình xông vào thành Tam Toại, bị đại tướng Tấn triều dùng kế vây bắt. Đó là lần duy nhất Tôn Thi Nhiên phải trả giá đắt vì chính sự tự phụ của mình, nhưng cái giá đó lại là đôi mắt và võ công của tôi.

Tôi vì cứu chàng mà đơn thương độc mã xông vào thành Tam Toại, trúng tám mũi tên độc, gần như là dẫn chàng bò lết về quân doanh An Bình Vương.

Về sau tôi bị giam lỏng ở tiểu viện trong núi, phụ trách chăm sóc tôi – Tôn Mộc từng nói với tôi, ngày đó máu tôi chảy còn nhiều hơn Tôn Thi Nhiên, rung động tất cả cường binh hãn tướng trong đại doanh, thậm chí là An Bình Vương cũng phải biến sắc.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại, thế giới của tôi đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Độc ngấm vào tâm mạch, dù y thuật có một không hai thiên hạ như thần y Tạ Hân cũng chỉ có thể nặng nề thở dài.

Khi mới tỉnh, tôi cực kỳ tuyệt vọng vì bị mù và mất hết võ công, chỉ hận không thể chết ngay lập tức, đỡ liên lụy tới người khác. Cuối cùng vẫn là Tôn Thi Nhiên khuyên tôi, chàng dùng bàn tay ấm áp cầm tay tôi, dùng giọng nói dịu dàng nói với tôi: “Tàm Nguyệt, khi nào bình định xong thiên hạ, nàng muốn làm cái gì, ta đều sẽ làm cùng nàng, nàng muốn nhìn cái gì, ta sẽ nhìn giúp nàng. Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng.”

Tôi tin chàng.

Tôi cho rằng giọng chàng khàn khàn là vì đau lòng, tôi cho rằng chàng nói mãi mãi ở bên tôi là vì thật sự thương tiếc tôi. Tôi biến sự đau lòng của chàng thành cây cột chống, chống đỡ cuộc đời gần như đã tan nát của tôi. Tôi biến thương tiếc của chàng thành dũng khí, để cho tôi bám víu tiếp tục sống sót.

Nào ai ngờ, giọng chàng khàn khàn là vì áy náy, hứa hẹn bên nhau trọn đời chỉ là cảm kích ơn cứu mạng.

Mà áy náy và cảm kích của Tôn Thi Nhiên cũng chỉ là nhất thời.

Cho nên sau khi đánh hạ được Tam Toại, chàng liền đưa tôi tới tiểu viện trong núi Mang tĩnh dưỡng.

Lúc đầu, tôi thật sự cho rằng chàng đưa tôi đi tĩnh dưỡng, cho đến khi An Bình Vương cuối cùng cũng đoạt được thiên hạ, cho đến khi Kinh Thành truyền đến tin Tôn Thi Nhiên thành thân cùng con gái An Bình Vương, cho đến khi tôi nghe được tin Tôn Thi Nhiên tự mình lãnh binh san bằng nhà họ Cố, giết chết hai trăm mạng người nhà họ Cố . . . .

Tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Tôn Thi Nhiên lừa tôi, tôi tin sai người rồi, lựa chọn sai lầm rồi.

Nhưng khi ấy, tôi đã chẳng thể nào quay ngược được thời gian.

Tôi mắt bị mù, võ công bị phế, mất đi thân phận hiển hách, không có gia tộc làm chỗ dựa, tất cả mọi thứ của tôi đều bị Tôn Thi Nhiên cướp đi hơn nữa sẽ chẳng bao giờ lấy lại được

Tôi biến thành một quân cờ bỏ, bị chàng ném trong rừng sâu núi thẳm, đợi thời gian phong hóa, để tôi từ từ mục rữa, sống hết quãng đời còn lại.

May là tôi ra đi sớm, không bị giày vò quá thảm hại.

Nhưng Tôn Thi Nhiên, chàng tại sao lại muốn nhốt tôi trong mộng hết lần này tới lần khác, tại sao không chịu để tôi đi. Trở về những ngày xưa, rốt cuộc chàng còn muốn làm cái gì đấy.

***

p.s: Edit đoản SE của Cửu là bao nhiêu từ ngữ văn hoa sến sẩm được tuôn ra hết. Móa há há há

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện