Chương 4

Lúc Tễ Vân tới Phúc Liễu tháp, người của Liễu Môn đã bị thuộc hạ của nàng bao vây bốn phía. Liễu Sách Viên bị bắt uống Phệ Cân Tán nhốt trong Phúc Liễu tháp đã được cứu ra. Kẻ đang đỡ Liễu Sách Viên đi ra là con trai cả Liễu Sách Phong của lão già Liễu Môn. Chỉ có điều Liễu Sách Phong lúc này đang ôm ngực, mặt xanh trắng, hiển nhiên kẻ vừa nãy ở trong phòng ám sát nàng chính là hắn. Tễ Vân cười lạnh: “Ngươi cho rằng chỉ cần cứu người ra khỏi Phúc Liễu tháp là xong sao?”

“Liễu Môn ta nuôi ra yêu nữ như ngươi là một sự sỉ nhục to lớn! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!” Liễu Sách Phong chống kiếm muốn đứng dậy. Liễu Sách Viên bên cạnh hắn lo lắng đến đỏ mắt vành mắt, “Đại ca! Huynh đừng cậy mạnh, nếu huynh có thể cử động thì mau trốn đi!”

Tễ Vân quay sang nhìn Liễu Sách Viên, nàng ta là con gái út của lão già Liễu Môn, từ nhỏ đã xinh đẹp, được người nhà yêu thương hết mực. Tễ Vân cười trào phúng, nói: “Ta nói tiệc Thí Thần sẽ tổ chức sau một tháng nữa, trong một tháng đó sẽ có kẻ phải chết. Nếu ngươi muốn chết ta sẽ không cản.”

Liễu Sách Phong nghe xong khí huyết dâng lên, nôn ra một búng máu. Liễu Sách Viên hoảng sợ, khóc òa lên, nói: “Tễ Vân, Liễu Môn ta nuôi lớn ngươi, tự nhận đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại lấy oán trả ơn!”

“Lấy oán trả ơn?” Tễ Vân ngửa mặt lên trời cười, ngay sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, thả người nhảy lên, đáp xuống trước người Liễu Sách Viên, trường kiếm đặt sát bên má nàng ta. Người của Liễu Môn kinh sợ, không ai nhớ khinh công của nàng lại lợi hại như thế, những kẻ không bị thương đều cầm kiếm chĩa về phía Tễ Vân nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tễ Vân nói: “Ta không muốn giải thích, ngươi đã nói ta là lấy oán trả ơn, vậy coi như ta lấy oán trả ơn đi. Nhưng hôm nay ca ca ngươi rạch mặt ta, có qua phải có lại, ta rạch lại ngươi một đường nhé?”

Liễu Sách Viên toàn thân run rẩy, nhưng vì trúng Phệ Cân Tán nên không thể động đậy. Liễu Sách Phong ở bên muốn ngăn Tễ Vân, nhưng hắn vừa mới cử động đã lại nôn ra một ngụm máu tươi. Tễ Vân cười khẽ: “Ta đả thương tâm mạch của ngươi, nếu ngươi còn cử động thì sẽ chết ở đây đấy… Chó canh cửa đã mấy ngày không được ăn thịt rồi.”

Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm bay tới, đâm vào chuôi kiếm của Tễ Vân, đánh văng trường kiếm trong tay nàng. Đợi khi nàng quay đầu lại, Sở Thanh Châu đã ôm Liễu Sách Viên vào lòng, lùi lại hơn năm bước. Liễu Sách Viên thấy hắn, nghẹn ngào: “Thanh Châu sư huynh! Huynh còn sống!”

Sở Thanh Châu vỗ vỗ lưng Liễu Sách Viên an ủi, ngay sau đó lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tễ Vân.

Tim Tễ Vân bỗng dưng đau xót, vẻ mặt càng thêm mỉa mai: “Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là trò hay. Vừa rồi nếu mà ta xuống tay thì chắc chàng đã giết ta mất rồi nhỉ?” Nói đến chữ cuối, giọng điệu đã trở nên hoàn toàn lạnh lùng.

“Nếu ngươi giết người, ta sẽ giết ngươi.”

Giọng hắn thật lãnh lẽo, Tễ Vân biết, hắn nói được nhất định sẽ làm được.

Tễ Vân rũ mắt: “Vậy một tháng sau, chàng tới lấy mạng ta thử xem.” Nàng vừa dứt lời, những kẻ còn đang đứng được của Liễu Môn đều quỳ xuống. Mắt Sở Thanh Châu cũng mờ dần. Có kẻ hạ độc! Trước lúc hôn mê Sở Thanh Châu chỉ nghe Tễ Vân nhàn nhạt ra lệnh, “Trừ chàng ra, tất cả nhốt hết vào tháp.”

Đặt Sở Thanh Châu lên trên giường, Tễ Vân ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn hắn, nghĩ đến nét mặt hắn khi nói muốn giết nàng, cánh tay Tễ Vân khẽ run lên. Nàng duỗi đầu ngón tay đặt trên ngực Sở Thanh Châu: “Thật muốn móc tim chàng ra. Như vậy, chàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên ta, cũng sẽ không nói ra những lời khiến ta đau lòng nữa.”

Lông mi Sở Thanh Châu khẽ động đậy. Hắn mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo, hiển nhiên là đã nghe thấy những gì nàng nói.

Tễ Vân cười khẽ: “Đùa thôi, ta yêu chàng như thế.” Nàng đưa tay đặt lên mắt hắn, “Chàng đừng nhìn ta như vậy.”

Trong bóng tối, Sở Thanh Châu không nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, chỉ nghe được những lời này. Trong một thoáng ấy, hắn như cảm nhận được đau thương trong câu nói của nàng, dường như hắn chỉ cần nói thêm một lời vô tình nữa Tễ Vân sẽ khóc mất.

Nhưng Tễ Vân cũng sẽ biết đau lòng ư?

Một năm nay nhìn thấy những việc nàng đã làm trên giang hồ, Sở Thanh Châu sớm không còn tin nàng vẫn là bé gái cô đơn lương thiện xưa kia nữa. Nàng giống như một thanh kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ, sắc bén lạnh lẽo, sao còn có thể bị thương được…

“Sở Thanh Châu.” Hắn nghe thấy nàng khẽ gọi tên hắn, sau đó đôi môi hơi lạnh ấn lên môi hắn. Sở Thanh Châu sững sờ, lại vì hiệu lực của Phệ Cân Tán mà không thể dùng sức. Tễ Vân không làm gì khác, chỉ dừng lại trên môi hắn một lúc lâu, nói: “Rốt cuộc chàng thấy ta thế nào? Chàng có từng thích ta hay không?” Môi của nàng nhẹ nhàng lướt qua bên tai của hắn, “Chàng có biết không, ngoại trừ báo thù, chàng là tất cả của ta rồi.”

Một tiếng than nhẹ, đầu Tễ Vân gục xuống bên tóc mai hắn, không cử động, nàng đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Sở Thanh Châu ngẩn ngơ, cảm thấy lớp áo chạm vào bờ vai Tễ Vân dần bị thấm ướt. Hắn giật mình nhớ ra Tễ Vân bị thương ở vai. Vì nàng không kêu đau lấy một câu nên hắn cho rằng nàng bị thương không nặng. Nhưng một kiếm của Đại công tử Liễu Môn sao có thể nhẹ được.

“Người đâu!” Hắn vận nội lực còn sót lại hét lớn, “Người đâu!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện