Chương 5
Tễ Vân giữ chặt tay Sở Thanh Châu, nhất quyết không chịu buông. Đại phu sau khi băng bó kỹ miệng vết thương cho nàng đành để nàng ngủ cùng Sở Thanh Châu.
Khi Tễ Vân tỉnh lại liền trông thấy Sở Thanh Châu ở bên lẳng lặng nhìn nàng. Nàng còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, theo bản năng khẽ gọi một tiếng: “Sư thúc.” Sở Thanh Châu lập tức lạnh đi: “Ngươi luyện võ công gì?”
Tễ Vân ngẩn ngơ, đầu óc tỉnh táo lại, nàng nhếch môi cười: “Võ công của ta đều là chàng dạy, chàng không biết sao?”
“Ta chưa bao giờ dạy ngươi thứ tà môn ma đạo ấy!” Sở Thanh Châu giận dữ, “Ngươi luyện theo võ công của gia tộc mình.”
Tễ Vân cười khảy: “Vậy thì sao, chẳng lẽ chỉ có võ công của Liễu Môn mới là chính thống sao? Động tác của bộ võ công này mặc dù độc ác, nhưng võ công vốn là một thứ công cụ, dùng nó là lòng người. Không giống với triết lý của Liễu Môn thì chính là tà môn ma đạo, lời này của chàng thật bất công đấy.”
Sở Thanh Châu hơi ngẩn ra, sau đó lại tức giận: “Ngươi có biết loại võ công giết chóc này sẽ làm tăng thêm lệ khí của ngươi, cuối cùng sẽ khiến ngươi trở thành con rối để võ công điều khiển không?”
“Kẻ vô năng mới bị điều khiển.” Tễ Vân xoay người xuống giường, không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn nữa, “Chàng nghỉ ngơi đi.”
“Liễu Tễ Vân!” Sở Thanh Châu gọi nàng lại, hắn điều chỉnh lại cảm xúc, nói, “Đừng tiếp tục nữa, nếu ngươi có thể từ bỏ trả thù, ta nguyện ở bên ngươi cả đời này.”
Đầu ngón tay Tễ Vân khẽ run, nàng quay đầu nhìn hắn: “Khá khen cho tinh thần hy sinh chí công vô tư!” Sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng, “Chàng muốn ta chọn một trong hai, ta mạn phép chọn cả hai. Thù ta phải trả, chàng ta cũng muốn. Sở Thanh Châu, từ nay về sau đừng nói những lời như thế nữa. Sỉ nhục chàng, cũng sỉ nhục ta.”
Tễ Vân giam lỏng Sở Thanh Châu trong phòng, một tháng không hề để ý đến hắn.
Ngày tổ chức tiệc Thí Thần, Sở Thanh Châu ngồi từ sáng sớm đến đêm khuya, bên ngoài lạnh hơn cả lúc bình thường, đột nhiên “cụp” một tiếng, cánh cửa được mở ra, Tễ Vân toàn thân là máu đi tới. Sở Thanh Châu chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Hắn nhìn nàng, sắc mặt trắng nhợt.
Tễ Vân lại cười: “Yên tâm, không phải máu của người Liễu Môn.” Nàng tiến lên hai bước, “Lão hồ ly Liễu Môn gian xảo, để cho lão trốn thoát mất rồi. Tiểu sư muội của chàng cũng đã được cứu, chàng an tâm đi.”
Sở Thanh Châu ngây người, đầu ngón tay lại càng lạnh hơn. Không phải máu của người trong Liễu Môn, vậy là của. . . . . . Ai?
Tễ Vân chậm rãi đi đến trước mặt hắn, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, mái tóc bết máu trượt xuống, dán lên mặt Sở Thanh Châu, lành lạnh dinh dính: “Sở Thanh Châu, chàng có vui không?” Nàng hỏi, “Nếu như ta chết, chàng sẽ vui sao?”
Thân thể Tễ Vân yếu ớt trượt xuống, Sở Thanh theo bản năng đỡ lấy nàng, lại sờ được phần lưng ướt đẫm và vết thương rách miệng. Nhiều vết thương như vậy. . . . . . Đầu ngón tay Sở Thanh Châu run rẩy, không dám đụng vào nữa. Hai tay Tễ Vân ôm cổ hắn, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hắn, như đang thành kính hôn lên tín ngưỡng của mình: “Nếu như ta chết, cho dù là giả vờ, chàng cũng hãy buồn một chút được không? Như vậy, dưới cửu tuyền, ta cũng có thể ra đi vui vẻ một chút. Sau đó. . . . . . Chàng sẽ tự do. . . . . .”
Cánh tay buông ra, môi nàng trượt khỏi môi hắn.
Trong lòng Sở Thanh Châu bỗng dưng hoảng loạn, ôm lấy Tễ Vân đã bất tỉnh. Phát hiện nàng vẫn còn thở yếu ớt, hắn cuống quít đặt nàng lên giường, lại không biết nên bắt đầu giúp nàng từ chỗ nào.
“Cha. . . . . .Mẹ. . . . . .” Sở Thanh Châu nghe nàng nói mơ, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt hoảng hốt. Lồng ngực hắn đau xót, giống như đầu thu năm đó, nàng sốt cao không giảm, nắm chặt tay hắn nói mê sảng. Ngoại trừ hắn ra, bên cạnh nàng không có một ai.
Người con gái này vẫn luôn cô độc như vậy.
“Sư thúc. . . . . .” Ngón tay nàng run rẩy như muốn níu giữ cái gì, Sở Thanh Châu mềm lòng, đưa tay nắm lấy tay nàng, lạnh buốt như không còn sự sống, “Sư thúc, sư thúc. . . . . .” Nàng cứ mãi gọi hắn, giống như thể đó là chỗ dựa duy nhất của nàng.