Tiết Tử

"Y Y , anh không phải cố ý, anh chưa bao giờ hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta trở thành như vậy......Anh không biết, anh sẽ mang đến cho em nhiều đau khổ như thế, đáng lẽ chúng ta không nên kết hôn......"

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt xa cách, bình tĩnh của Trầm Dịch Bắc, trong mắt còn mang theo rất nhiều hối hận và đau lòng.

Cố gắng lâu như vậy, hôn nhân của hai chúng tôi chỉ còn lại có vết thương.

So với thân thể thì tâm hồn càng đau hơn.

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi cười nói. "Bắc Bắc, em tha thứ cho anh."

Tựa như trước đây, mỗi lần quấy rầy anh, tôi vẫn gọi anh là

Không có cách nào để yêu, Bắc Bắc, em tha thứ cho anh.

Cho tới bây giờ, đây vẫn là người mà tôi yêu nhất.

Tôi không có mong ước nào ngoài việc ở bên cạnh anh vĩnh viễn. Từng lời nói trước khi kết hôn vẫn xoáy trong đầu. Ngay lúc này, cả lúc hít thở cũng cảm thấy đau.

"Trời đã sáng, chúng ta chia tay thôi." Tôi đem mặt mình chôn thật chặt ở giữa đầu gối anh, lại một lần nữa hít hơi thở tươi mát của anh, cũng giống như mỗi lần trước đây lúc nào cũng không muốn rời xa hơi thở của anh.

Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, hãy để tôi buông thả một lần.

"Y Y, em thật sự quyết định cắt đứt liên hệ?" Trong mắt anh tràn đầy đau đớn, ngón tay thon dài lẳng lặng vuốt tóc tôi.

"Không được." Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, "Em nghĩ một lần nữa bắt đầu cuộc sống của chính em."

Không thành tình nhân, không thể quay về làm anh em, không tìm được vị trí thích hợp. Hai chúng tôi chỉ có thể nhìn nhau trong đau lòng lẫn xấu hổ.

"Có một ngày, nếu em hết đau khổ, em sẽ quay về chứ?" Anh lau nước mắt tôi hỏi.

"Em sẽ." Tôi nở nụ cười, nước mắt vẫn như cũ rơi xuống. "Trầm Dịch Bắc vẫn là anh trai em yêu nhất."

Nếu hai người vĩnh viễn là anh em thì thật tốt.

Nếu tôi vĩnh viễn đứng ở vị trí vụng trộm yêu thương, không tới gần thì thật tốt.

Chỉ nhớ kỹ tới nhau, không tiến lại gần, thật tốt.

"Bắc Bắc, em chỉ là tiếc nuối, rất tiếc nuối......"

Anh biết, tôi tiếc nuối cái gì.

"Thật sự rất muốn yêu một lần sao?"

Tôi gật đầu, nhắm mắt lại, nước mắt vẫn như cũ chảy ra.

Tôi là trinh nữ, lại cùng anh từng có một đứa con .

Thật là chuyện hài hước buồn cười.

Nhưng mà, tôi cười không nổi.

Tiếc nuối của tôi, chắc chắn là không có khả năng thực hiện được. Anh vĩnh

viễn không có cách nào thích phụ nữ. ((*_&))

Ở thành phố này, mọi người đều điên rồi, cho nên tâm hồn mới có nỗi khổ riêng như vậy.

"Được, Y Y, chúng ta thử."

Tôi mở to hai không thể tin vừa nghe được cái gì.

Anh đáp ứng rồi?!!

Sau đó, chậm rãi, thật chậm rãi , khóe môi của tôi từ từ nhếch lên, cố gắng lưu lại cho anh một nụ cười xinh đẹp nhất.

Không có một chút ngượng ngùng, tôi đứng lên, ngón tay kéo nhẹ quần áo trên người.

Vẻ mặt Bắc Bắc thật phức tạp, đau lòng, yêu thương...... Nhưng không có tình dục .

Quần áo trên người tôi toàn bộ rơi xuống đất.

Thân thể tôi trần trụi, cười ma mị như một tiểu yêu tinh thời cổ xưa.

"Đừng cười, Y Y...... Y Y của anh không thích hợp cười như vậy." Anh xoa xoa khuôn mặt tươi cười của tôi, nỗi đau trong mắt càng đậm.

Không, tôi muốn làm một yêu tinh, có thể làm anh say mê đến mơ mơ màng màng, quên đi yêu tinh mà mình đang yêu là ai.

"Bắc, sờ em." Đem tay anh đặt trên gò vú trắng ngần của tôi. Tôi cật lực dụ hoặc anh.

Tayanh nhẹ nhàng vuốt ve gò ngực mềm mại của tôi, mỗi một lần, đều nhẹ nhàng âu yếm.

Tôi cũng từng như vậy, đưa tay anh đặt trên ngực mình, khẩn cầu anh âu yếm. Ngược lại, anh đẩy tôi ra, nghiêng ngả chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến thất điên bát đảo* (* nguyên tác: thất linh bát lạc)

Bắc Bắc, người tôi yêu nhất, lúc này đây anh quyết tâm chiều ý tôi.

"Bắc, hôn em." Tôi nhắm mặt lại, kiên nhẫn chờ anh cuối xuống hôn.

Bắc Bắc, người tôi yêu nhất. Nếu lợi dụng sự áy náy của anh là một thủ đoạn, vậy thì tôi ích kỷ, buông thả một lần.

Quả nhiên, anh tinh tế cuối xuống hôn tôi.

Lông mi của tôi, đôi mắt của tôi, mũi của tôi, đôi môi mọng đỏ của tôi.

Nhẹ nhàng, anh khai mở hàm răng, đầu lưỡi dịu dàng quấn quít lấy tôi.

Tôi nghĩ lại cười ra nước mắt.

Bắc Bắc, cám ơn anh.

Đầu của tôi ngã về phía sau, thân thể chao đảo, thuận thế ngã trên chiếc giường lớn .

Đó là chiếc giường tân hôn của hai người. Và, đêm nay mới đúng là đêm tân hôn.

Thật châm chọc.

Nhưng mà, tôi không nỡ trách cứ anh.

Anh bắt đầu cởi quần áo của mình, không vội vàng, không táo bạo, không do không dự, anh đem bản thân mình làm thành tế phẩm. Đền bù tiếc nuối cho Y Y. Ngay cả như vậy, tôi cũng chỉ tùy hứng, thỏa mãn ước mơ. Làm cho bản thân khắc cốt ghi tâm mối

Thân thể Bắc Bắc trần trụi ép về phía tôi. Miệng anh nhẹ nhàng cắn mút đầu ngực hồng hồng của tôi, đầu lưỡi dịu dàng trêu chọc. Tôi bị một cơn kích thích, phía dưới thân trào ra một luồng nhiệt dịch. Tôi muốn anh!....Thật sự muốn anh !

Nhưng tôi biết Bắc Bắc không có chuẩn bị tốt, thân thể anh nói cho tôi biết.

Vì thế, tôi nằm lên người anh.

Bắt đầu hôn lên yết hầu anh!

Ánh mắt Bắc Bắc mở to, anh nhìn lên trần nhà, đôi mắt trầm tĩnh vĩnh viễn không làm cho người ta đoán được anh suy nghĩ gì.

"Bắc, nhắm mắt lại." Tôi khàn khàn đề nghị.

Anh nghe theo nhắm hai mắt lại.

Kỳ thật, tôi mong muốn Bắc Bắc vẫn mở mắt, giống một người đàn ông bình thường, nhu tình như nước nhìn tôi, sau đó mạnh mẽ chiếm lấy tôi. Nhưng tôi không dám mạo hiểm, tôi sợ thân thể anh, đối với tôi không có phản ứng.

Nụ hôn của tôi rơi trên ngực anh, rồi từ từ đi xuống phía dưới bụng * (*: nguyên bản: Hạ phú : phía dưới bụng 20 cm LOL).

Tôi học theo lần rình xem được đó.Tư thế giống như tình nhân của anh đã làm. Miệng tôi bao bọc "nó".

Cái lưỡi nóng liếm, mút, vuốt ve những điểm mẫn cảm.

Thân thể Dịch Bắc chậm rãi nổi lên phản ứng....Lo lắng của tôi cũng nhẹ nhàng buông xuống một chút.

Đem bàn tay mình đặt vào lòng bàn tay anh. Anh lập tức cầm tay tôi. Thật ấm áp.

Bắc Bắc, em rất yêu anh.!!!

"Em ngồi lên trên sao?" Tôi ách cổ họng hỏi, không quên tiếp tục lòng tham liếm mút vật đàn ông đã cương cứng của anh.

Vật đàn ông của Bắc Bắc đỏ hồng hào, giống như tôi đoán trước đây.....

Không đợi anh trả lời, tôi ngồi lên thân thể anh, tìm vị trí thích hợp, vội vã đem mình nhấn chìm vào thân thể anh.

Hai người cuối cùng cũng đã kết hợp .

Không có gì co rút, tôi cũng đã kích động muốn khóc.

Bắc Bắc, em rất yêu anh !!!!

Trong lòng hết lần này đến lần khác thất thần thì thào ....Dịch Bắc mở mắt, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nỗi đau thương...

Thì ra, tôi hét ra thành tiếng...

Tôi ngốc nghếch nhẹ nhàng nâng lên cao rồi hạ xuống thấp, ý đồ lấy lòng anh.

Không có kinh nghiệm gì, tôi ngốc nghếch như con chim cánh cụt, chỉ biết lắc qua trái lắc qua phải. Thật uể oải, thật là uể o

"Y Y , anh đến với em đây." Ngay sau đó, tôi đã bị đặt ở dưới thân anh!

Anh mang theo tôi xoay người, hạ thân chặt chẽ kết hợp, không một chút tách ra. Anh bắt đầu co rút, càng nhanh càng sâu hơn.

"Bắc Bắc, em cũng có lòng tham, anh nhìn em rồi, nhìn em mà làm rồi." Tôi nhắm mắt lại, từng đợt khoái cảm xa lạ đánh úp lại .

Tôi thực tham lam, thực tham lam, ngoan cố tham lam.

Thầm muốn anh nhớ kỹ, giờ khắc này, người dưới thân anh là tôi.

"Y Y, em mở mắt ra, anh luôn luôn nhìn em." Dịch Bắc từng chút, từng chút một dùng sức, mỗi một lần, đều đem mình đưa vào rất sâu rất sâu bên trong tôi.

Giống như Dịch Bắc cũng hy vọng, tôi nhớ kỹ anh.

Tôi mở to mắt, thấy anh chăm chú vào hai mắt tôi. Trong lòng gợn lên một chút ngọt ngào, tôi lại muốn tiếp tục luân hãm trong lòng tham không đáy của mình.

"Bắc Bắc, anh có thể giả bộ giống như em, rên rỉ khi cao trào không?" Tinh tế rên rỉ, tôi lại tham lam đưa ra yêu cầu..

"Y Y ngốc, đàn ông khi đến cao trào đều không có rên rỉ." Anh dịu dàng hôn hai má tôi, đưa hạ thân của mình vào càng sâu trong thân thể tôi. Nhưng anh bắt đầu rên rỉ, mất tự nhiên, cuống họng phát ra tiếng thở dốc.

Bắc Bắc ngốc, anh giả bộ rất

Nhưng mà, tôi thật thích thấy như vậy.

Ôm lấy thắt lưng anh, tôi phối hợp động tác cùng anh.

Trên người Dịch Bắc chậm rãi chảy xuồng từng giọt mồ hôi nhỏ.

Liếm những giọt mồ hôi này, là vị cay đắng, nhưng cũng là vị ngọt ngào trong lòng.

Bắc Bắc, em rất yêu anh!

Trước khi gần đạt đến thiên đường khoái cảm, tôi điên cuồng hò hét một lần cuối cùng.

Khi tôi ngừng hét, một đôi mắt ấm áp cúi xuống nhìn. Tôi nếm được dư vị nước mắt. Là nước mắt của Bắc Bắc.

Cùng lúc đó, ở nơi sâu thẳm nhất của cơ thể tôi, Bắc Bắc phun ra dịch yêu nóng bỏng!!!

.............

Trời sáng rồi.

Tôi đã mặc xong quần áo.

Trong phòng nắng sớm đã chiếu vào góc tường im lặng. Trên bàn trang điểm, đơn ly hôn sớm đã ký tên của tôi và anh!

Bắc Bắc, tạm biệt.

Tôi hôn lên gương mặt anh đang ngủ say, cũng hôn lên giọt nước mắt đọng trên đó...

Bắc Bắc của tôi giả vờ ngủ...

Tôi chỉ nói đơn giản. "Trời sáng rồi, chào tạm biệt."

Cuốn 1 « Ái Mộ »

Tiết tử

Tôi tên là Đồng Tử Y, sinh năm hợi, tháng hợi, ngày hợi, giờ hợi* (ngày sinh tháng đẻ đều là Con Heo)

Loại tử vi này gọi tử vi nguyên chi, rất đặc biệt, vô cùng bình dị, ngũ hành lưu thông thỏa đáng. Tương lai có thể giàu sang, cũng có thể nghèo khó. Gặp nhiều thăng trầm trong cuộc sống, thời gian này thật là không tốt, rất dễ gặp tai họa nhiều hơn người bình thường.

Người sinh ra trong "Tứ Hợi", khắc cha mẹ, lại còn trắc trở đường tình duyên, thật sự kỳ lạ.....

Cho nên, một ngày không tốt trong năm đó, người trong gia đình tôi đều ra đi hết trong cùng một lúc .

Cho nên, Trầm gia nhận nuôi tôi từ cô nhi viện, năm ấy tôi tám tuổi.

Sinh ra trong năm Hợi tháng Hợi ngày Hợi giờ Hợi là lí do bọn họ nhận nuôi tôi. Tôi nhớ rõ rất rõ ràng, vợ chồng họ không phải thật thích tôi, họ không thích đôi mắt quá mức quật cường của tôi. Nhưng mà, tôi sở hữu "Tứ Hợi", lại có bộ dáng thật thanh tú...

Vì thế, tôi được gặp anh.

Trầm Dịch Bắc!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện