Quyển 5 - Chương 4: Quà sinh nhật
“Bác sĩ Trầm nấu ăn? Thật sự rất khó tưởng tượng ra điệu bộ lúc cầm dao của anh nha, em rất muốn mở mang một chút kiến thức… Cho em hân hạnh được ngồi nếm thử tài nghệ nấu nướng của anh chứ?” Hàn Băng Lệ mở miệng cười…
Cái cô gái này.…..Tôi không thể không bội phục cô ta, da mặt còn dày hơn cả tường thành, không biết xấu hổ, ngại ngùng là gì!
Cô ta không sợ bị tổn thương do Bắc Bắc đối xử lạnh lùng sao?
“Chỉ sợ điệu bộ lúc nấu ăn của tôi, cô không có cơ hội để nhìn thấy!” Anh lạnh lùng bồi thêm một câu như đinh đóng vào đầu. “Hơn nữa, nếu đồ tôi nấu khó ăn, cũng chỉ có cô ấy mới được ăn.”
Trán tôi đổ mồ hôi lạnh, trước kia anh không để ý quan tâm đến sự ái mộ của người khác dành cho mình…lần này thái độ của anh thật quá mãnh mẽ, cao ngạo.
“Vậy….. xe của em bị hư đang sửa…hôm nay bác sĩ Trầm cho em đi nhờ xe được không?” Cô ta dường như quyết tâm muốn ép anh vào tình thế bắt buộc.
“Hôm nay tôi cùng bác sĩ Chu đổi ca cho nhau, cho nên tôi không đến bệnh viện.” Anh bắt đầu lấy đồ ăn bỏ ra đĩa.
Chỉ có hai cái đĩa, hai bộ dao nĩa trên bàn….…. ý nghĩa tiễn khách thật rõ ràng.
“Anh đổi ca? Nhưng anh không có dựa theo trình tự phải thông báo cho bộ phận hành chính bọn em trước! Bác sĩ Trầm, anh chưa bao giờ vô trách nhiệm lén đổi ca như vậy.” Lời nói của Hàn Băng Lệ cứng lại trong cổ họng vì cái nhìn lạnh lẽo, thiếu thiện cảm của anh.
Anh nhíu mày nói. “Hôm nay đúng lúc không có ca phẫu thuật nào. Nhưng với việc lén đổi ca cho nhau, tôi sẽ làm một văn bản kiểm điểm trình lên ban giám đốc.”
“…..À, thật ra chuyện này cũng không quá phức tạp lắm đâu……Các bác sĩ cũng thường lén đổi ca mà..…..” Hàn Băng Lệ nắm được chuyện Bắc Bắc lén đổi ca, giọng nói mềm mỏng lại và ngay lập tức thừa cơ hội đưa ra ý kiến. “Bác sĩ Trầm…..như vậy ngày mai em quá giang chung xe với anh nhé, được không?”
Đúng là biết nắm bắt cơ hội, thừa nước đục thả câu! Thật vô sỉ…..Khoé môi của tôi lạnh lùng cứng lại….
Không thích cô ta! Có thể nói là dị ứng cùng cực! Cô ta chính là người đẹp “chim sa cá lặn” trong mắt của Đại Đồng sao? Xem ra, tôi phải đưa Đại Đồng đi khám mắt. Không thể bởi vì nhìn bề ngoài xinh đẹp thì dán ngay bốn chữ “chim sa cá lặn” được.
“Ra khỏi khu phố này, đi khoảng bảy hoặc mười phút có một trạm xe, có tuyến xe buýt đi đến bệnh viện, hoặc là cô tuỳ ý lựa chọn phương tiện khác… dưới lầu có rất nhiều taxi.”
Bắc Bắc nói xong, cũng không liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngồi xỗm trước mặt tôi, mềm nhẹ nói. “Ăn nhiều một chút nhé, em ở Hàn Quốc ăn uống tiết kiệm. Ở đây, muốn ăn cái gì anh đều mua cho em, đều làm cho em…..”
Làm sao anh biết tôi ở Hàn Quốc hàng ngày ăn uống tiết kiệm? Đặc biệt trước khi làm thư ký cho Y Đằng Diệu tiền lương không cao, ban ngày đi làm, ban đêm đi học, chỉ toàn ăn mì gói hoặc là ăn cơm bình dân….
Hàn Băng Lệ nheo đôi mắt sắc sảo lại, một lần nữa bắt đầu đánh giá tôi và
Nhưng cô ta còn chưa có phát biểu thêm ý kiến gì, Bắc Bắc đã trực tiếp tiễn khách. “Cô Hàn, cô đi làm kẻo muộn, mời cô theo tôi ra cửa….Còn nữa, lần sau xin vui lòng không đập ầm ầm lên cửa nhà người khác.”
Hàn Băng Lệ tím mặt xấu hổ mất ba giây, sau đó nghiêm mặt gật đầu nói. “Được.”
Cô ta cầm lấy túi xách, bàn tay vì dùng quá sức mà trở nên trắng bạch… cánh cửa mở phịch một tiếng sau đó bị đóng sầm lại….
Cô gái này nhất định tức đến điên luôn rồi? Tâm tình của tôi ẩn chứa một niềm vui sướng, xem ra tôi thật sự là một đứa bé hư hỏng!
Anh ngồi bên cạnh tôi, cẩn thận đem bào ngư cắt thành từng miếng nhỏ, vừa cắt vừa không chút để ý hỏi. “Anh nhớ trước kia Y Y đuổi ruồi bọ thật hay, từ khi nào thì trở nên khách sáo như vậy?”
Anh đem miếng bào ngư ngon đặt trong chén tôi, giương mắt nhìn tôi…trong đôi mắt sáng chứa đựng sự ảm đạm.
Tôi chống tay, không thể trả lời…
Bởi vì trước đây khác hơn bây giờ.
May mắn, anh không có tiếp tục nói về đề tài đó nữa, anh thay một đề tài khác. “Có phải nấu không được khéo tay? Khó ăn không?”
“Dường như là vậy.” Tôi ra vẻ cợt nhả trả lời.
“Mấy năm nay anh không có nấu ăn
……
Anh không thuộc loại người có tài nấu ăn thiên phú, khi nấu đồ ăn xong, cũng có thể nói là ăn được mà thôi. Nhưng nếu tôi nấu thì sau khi vặn bếp lên, hơi nóng có thể bốc lên đến tận mái ngói, cầm dao cắt đồ ăn cũng có thể biến “máu chảy thành sông”. Cả nhà bếp thành “thiên binh thiên tướng” …..Vì vậy so với tôi, tài nghệ nấu nướng của anh cũng đủ làm tôi “kính ngưỡng”.
Không còn ăn nổi nữa, nhưng tôi cũng bị cổ động ăn thêm rất nhiều, có thể chết vì ăn điểm tâm sáng…..Sau đó chúng tôi cùng nhau ngồi phịch trên sofa, trò chuyện đủ các chuyện, chủ yếu là chuyện xung quanh cuộc sống mấy năm nay ở Hàn Quốc của tôi.
“Chờ chút.” Đột nhiên anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ, khi trở ra, trong tay anh cầm bốn hộp quà được gói rất đẹp mắt.
“Quà sinh nhật của Y Y năm 2004.” Vào mùa đông năm 2004, chúng tôi không còn cùng nhau tổ chức sinh nhật cho tôi.
“Quà sinh nhật của Y Y năm 2005.”
“Quà sinh nhật của Y Y năm 2006.”
“Quà sinh nhật của Y Y năm 2007.”
Anh đem những hộp quà sinh nhật bày ra trước mặt tôi.
“Mở ra xem đi.” Ánh mắt anh thật trong suốt nhìn tôi, khoé môi hơi nhếch lên một nụ cười.
“Được……” Tôi gật đầu, nhìn đôi mắt anh…suýt chút nữa tôthể hoàn hồn.
Tôi cúi đầu, cố che giấu tiếng tim đập nhanh, lấy tay mở hộp quà thứ nhất.
Chiếc hộp thứ nhất mở ra, là một chiếc đồng hồ màu trắng hiệu CK, bên trong của đồng hồ có màu trắng sứ rất tinh xảo, làm cho người ta thấy thú vị.
Anh cầm lấy chiếc đồng hồ trắng tinh, cẩn thận đeo vào cổ tay trái nhỏ nhắn của tôi.
Chiếc đồng hồ màu trắng đeo trên tay rất thoải mái, mặt kính bóng loáng, có cảm giác như đông ấm hạ lạnh.
“Cám ơn.” Tôi cúi đầu mỉm cười. Phần quà tặng này, tôi thích vô cùng.
Tôi bắt đầu không chút khách sáo mở hộp quà thứ hai. Lấy phần quà tặng ra, tôi sửng sốt….
Là đồng hồ Montblanc nạm kim cương…
Bên trong đồng hồ có khảm một viên kim cương tuyệt đẹp, mặt đồng hồ màu đen dợn sóng giống như viên ngọc trai và những chữ số cuốn chéo bằng những viên kim cương nhỏ. Dây đồng hồ làm bằng một loại satin tổng hợp đeo vào thật ấm áp và thoải mái.
Khoé mắt cô run rẩy, nhìn dọc nhìn ngang thì loại “vật phẩm trang sức” sang quý này đều là phong cách tặng quà của Y Đằng Diệu. Hơn nữa, hình như Bắc Bắc đã quên quà sinh nhật năm 2004 là một chiếc đồng hồ.
Tôi ngăn chận một cảm giác mất mát trong lòng, giả bộ sung sướng, vui mừng nói. “Em rất thích nha. Anh trai, em rất quý trọng……”
Anh tiếp tục lấy chiếc đồng hồ ra, tiếp tục đeo lên cổ tay trái của tôi, thản nhiên nói. “Năm 2005 cũng là năm đầu tiên đi làm, tiền lương không cao, phải dành d.”
Tôi sửng sốt, thật cẩn thận sờ nhẹ mặt đồng hồ, mất mát lúc nãy biến thành hư không, niềm trân trọng trỗi lên trong lòng.
Mở hợp quà thứ ba, lúc này đây đến lượt khoé môi tôi run rẩy.
Cũng là đồng hồ!
Tôi quả thật muốn khóc một tràng cho anh xem, thật là không có ý tưởng nào mới!
Đây là cái đồng hồ bằng bạch kim, bên trong phát ra tiếng kêu nhỏ, bề ngoài cũng không có gì đặc sắc, nhưng khi bị người ta kích hoạt vào nút, nó sẽ thấp giọng báo giờ, cuối cùng, nó còn có thể nhắc nhở gần đến thời điểm cuối ngày.
Anh lấy đồng hồ đó ra, vẫn tiếp tục đeo lên tay trái của tôi, anh cúi đầu, giọng anh nói nhỏ như kim giây của chiếc đồng hồ. “Chiếc đồng hồ này có tên là “lắng nghe” đấy.”
Hộp quà tặng cuối cùng, anh giúp tôi mở ra, không hề nằm ngoài ý nghĩ….vẫn là một chiếc đồng hồ.
Là một cái đồng hồ kiểu cổ, sử dụng chất liệu cực kỳ chói mắt, hai dây màu cam, kim giờ và kim phút màu vàng có thiết kế không giống bình thường. Trên mặt đồng hồ còn có thêm một mặt nhỏ “đếm ngược” được khảm ngọc bích.
Anh không có giải thích điều gì, nhưng những chiếc đồng hồ này có hàm nghĩa gì, tôi đều có thể mơ hồ hiểu được.
Trên cổ tay trái tôi đã đeo bốn chiếc đồng hồ không cùng một phong cách, tay trông giống như trong một cuộc triễn lãm thời trang về
“Anh trai, anh không có ý tưởng gì mới nha….Có phải năm nay cũng định mua cho em một chiếc đồng hồ nữa không?” Tôi khẽ động khoé môi, mất tự nhiên nũng nịu.
Anh nhẹ nhàng gật đầu. “Thật ra anh có tính như vậy, nhưng năm nay chắc là không cần nữa. Anh muốn hẹn trước ngày sinh nhật của em, ngày đó em dành hết thời gian cho anh, được không?”
Tôi gượng cười, gật đầu, trái tim nổi lên một cơn đau.
“Nếu em không trở về, có phải mỗi năm đều sẽ mua cho em một chiếc đồng hồ không?” Trái tim, đau quá….đau quá.
Anh thản nhiên lắc đầu. “Chỉ nghĩ đưa cho em năm lần thôi.”
Tôi nhìn anh, không hiểu ý của anh là gì, chỉ có năm năm thôi sao? Có ý gì đây?
“Anh kí hợp đồng làm việc với bệnh viện năm năm, sau khi hợp đồng hết hạn anh sẽ đi tìm em, nếu em thích ở Hàn Quốc, anh cũng ở lại đó.”
Cả người tôi chấn động mạnh.
Bắc Bắc, Bắc Bắc…..Nỗi đau từ từ sinh sôi trong trái tim của tôi, đau quá…