Chương 46.
Chương 46: Phản kích tại bước đường cùng (2)
"Trình Mục Dương," cô thấp giọng kháng nghị, "Lần sau anh có thể thông báo trước được không?"
"Thông báo trước?" Hắn cười, "Sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của em, được một mất mười."
Lý do chính đáng.
Phải nói là hắn luôn có đạo lý, mặc kệ có lý lẽ hay là ngụy biện.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, ánh tà dương như máu, sa mạc như máu.
Đồi núi cát đá xói mòn càng ngày càng gần.
Đồi núi này đã bị gió cát xâm nhập lâu năm, hình dạng khác nhau mà đứng sừng sững ở xa xa, bất luận tư thế vào ban ngày như thế nào, đếm đêm khuya ở dưới ánh trăng, đều phác hoạ bóng dáng của tượng Phật. Cô nhớ tới lúc mới đến Ả Rập Saudi cũng bị cảnh tượng như vậy hấp dẫn, Trình Mục Dương cũng từng nhắc qua Phật dưới ánh trăng.
Mặt trời lặn chỉ trong giây lát.
Sau khi bọn họ xuống lạc đà, tiến vào khe hở giữa đồi núi thiên nhiên thì trời đã về đêm. Trình Mục Dương rất quen thuộc địa hình ở đây, thỉnh thoảng ở phía trước của một vài con đường có nhiều ngã rẽ, hắn đều lựa chọn một cách quả quyết. Địa hình cồn cát lớn như thế rất dễ dàng bị lạc, nhanh chóng đi theo phía sau là sáu bảy người CIA cũng không thấy tung tích.
Cuối cùng Trình Mục Dương đi ra từ mê cung của núi âm dương, gò đất quấn quanh thật lớn, thế nhưng họ nhìn thấy hai ba đốm lửa, có người đang ngồi chờ đã lâu ở hai bên trái phải.
Còn có lều trại đã dựng lên sẵn sàng.
A Mạn và Kyle đang thấp giọng nói chuyện, nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Kyle mới cười ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu tiếng Trung khó hiểu nói: "Hai vị, lễ tình nhân vui vẻ."
Trình Mục Dương không trả lời anh ta, đi qua một bên.
Tất cả mọi người ngồi giữa đống lửa đều lập tức đứng dậy, im lặng nhìn hắn.
Trình Mục Dương cúi người, nhìn kỹ miếng thịt đang nướng trên lửa, hắn tiện tay rắc thêm một ít gia vị.
"Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là cho hai người khác đóng giả làm hai vị để dụ người của CIA," Kyle cười tủm tỉm nhìn Nam Bắc, "Đáng tiếc, hôm nay là lễ tình nhân, Trình kiên trì muốn chúc mừng với cô."
Nam Bắc cười một cái.
Sự lãng mạn của Trình Mục Dương, người bình thường không thể tiếp nhận được.
Ví dụ như có thể cho bạn sự ngạc nhiên vui mừng, sau lưng sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi. May mắn hắn là Trình Mục Dương.
Ninh Hạo ở bên cạnh A Mạn vẫn đang dùng máy tính giám sát CIA ở vùng đồi núi bên kia. Điểm đỏ là nguồn nhiệt của cơ thể con người đang di động không ngừng ở trên màn hình, có đôi khi những điểm đỏ này tụ tập cùng một chỗ, thậm chí có thể nghe được âm thanh bắn nhau trong phạm vi nhỏ cách đó không xa.
Ngay sau đó, tiếng súng dày đặc dần tan biến.
Trình Mục Dương lấy ra một con dao nhỏ ở phía sau, hắn cắt miếng thịt ra rồi đi đến bên cạnh Nam Bắc, ngồi xổm xuống đút cho cô.
Nam Bắc cắn nửa miếng thịt, nhẹ nhàng nhai nuốt.
"Ăn ngon không?" Hắn hỏi.
"Mùi vị thịt không tệ," cô cười, "Ăn rất ngon."
Trình Mục Dương cười, ăn phần còn lại của miếng thịt, hắn nói với A Mạn họ cần tắm rửa bằng nước nóng, tất cả mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch ban đầu, một giờ đồng hồ sau khi bắt đầu, bọn họ cần phải giải quyết tất cả vấn đề trước bảy giờ sáng mai.
Hắn hoàn giao mọi việc rồi dẫn Nam Bắc đi vào một túp lều nhỏ.
Thiết bị vòi tắm hoa sen đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, còn có nước ngọt dùng để tắm rửa.
"Ở đây, nước còn quý hơn cả dầu mỏ, ông chủ Trình, anh cũng thật xa xỉ." Nam Bắc ở dưới dòng nước rửa qua mái tóc của mình, cô đem phần tóc bị dính cát rửa sạch, một mảng bọt xà phòng màu trắng lớn nằm trên tóc cô, ánh mắt làm mê người.
Trong khi tiếp xúc, tay hắn giúp cô lau chùi bọt xà phòng ở bên tai, cằm và những chỗ khó rửa sạch.
Sau đó tay hắn từ cổ của Nam Bắc trượt xuống nắm lấy ngực của cô.
"Lưu manh." Cô không thể mở mắt, chỉ than thở cười mắng hắn.
"Không phải lưu manh," thanh âm hắn trêu chọc, "Là kẻ cướp."
Đây là lời cô đã cười nhạo hắn vào buổi chiều, không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.
Cô nhếch miệng cười không nói gì.
Trình Mục Dương dán sát lên thân thể cô, tắm rửa cho cô từ đầu tóc đến thân thể đều rửa sạch một cách cẩn thận tỉ mỉ: "Anh thấy có chút kỳ lạ, vì sao Chu Sinh Thần lại giúp em." Nam Bắc suy nghĩ, lắc đầu: "Có thể là nhấc tay chi lao*, hay là bởi vì em trai của anh ta rất thích em, nhưng lý do rất yếu ớt."
(*) việc đơn giản, dễ dàng, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.
Ánh mắt của Trình Mục Dương ở giữa lớp hơi nước rất sáng bóng.
Chẳng qua lúc này hắn thật sự có chút không vui.
Nam Bắc cười, dùng ngón tay chọc vào mặt hắn: "Có lẽ thế này, trong người chúng ta đều chảy dòng máu của người Hoa, nhấc tay chi lao, cớ sao mà không làm?" Trình Mục Dương không nói gì, hắn chỉ cúi đầu hôn lên môi cô.
Thân thể của hai người dán sát vào nhau, nhanh chóng đã có phản ứng khát vọng với đối phương.
Nhưng mà khi hắn sắp hành động, bỗng nhiên từ xa xa truyền đến tiếng bắn nhau, CIA hẳn là vừa gặp phải "Chướng ngại vật" ở trong khe núi. Nam Bắc nhân cơ hội kéo tay hắn ra: "Bên ngoài có rất nhiều người."
Hắn cười: "Hôm nay là lễ tình nhân."
Cô nhìn ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Sau này sẽ trả lại cho anh."
"Gấp bội?"
"Gấp bội."
"Sáu ngày sáu đêm, thế nào?"
Lòng ham muốn thật lớn.
Nam Bắc cảm thấy buồn cười nên tuỳ tiện gật đầu, cô lấy khăn tắm, nhanh chóng lau khô nước ở trên người, rồi mặc quần áo sạch sẽ vào. Ngay sau đó cô mặc áo choàng đen, khăn trùm đầu và khăn che mặt, trải qua cuộc lánh nạn vừa rồi ở trên sa mạc cô bỗng nhiên rất thích trang phục của phụ nữ Saudi, ít nhất sẽ không để cho cát bụi bay vào khắp nơi, khiến cho cả người trở nên dơ bẩn không chịu nổi.
Khi bọn họ đi tới, tất cả mọi người đều chuẩn bị ổn thoả.
Một đội người từ đỉnh núi bên cạnh bò lên trên di chuyển trên bãi đất nhấp nhô, họ có thể xuyên qua khẽ hở mà nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc dưới chân núi. Trình Mục Dương mang theo súng tự động cỡ nhỏ, dẫn mọi người đi qua đỉnh núi. Cho đến khi tiến vào vòng vây trong phạm vi nhỏ, Nam Bắc rốt cục nhìn thấy có mấy người đàn ông nằm sấp trên đỉnh núi, họ dùng tảng đá lớn che đậy chính mình, liên tục bắn súng vào người ở phía dưới.
Đây là một cạm bẫy đã được thiết kế rất tốt, đáng tiếc người của CIA còn chưa hiểu ra.
Những đặc công này tự nhận là người ưu tú nhất trên toàn thế giới, trong thời điểm chấp hành nhiệm vụ ám sát lại chạy vào cạm bẫy của kẻ địch, Nam Bắc nghĩ dù thế nào bọn họ cũng sẽ không tình nguyện chấp nhận.
Đáng tiếc, điều Trình Mục Dương muốn làm chính là để cho bọn họ tuyệt vọng.
Trình Mục Dương lấy ra bình rượu bạc nhỏ của mình rồi uống một ngụm, sau khi đến quốc gia này, đây là lần đầu tiên hắn vi phạm lệnh cấm. Đối với tín ngưỡng của bạn bè, bình thường hắn đều rất tôn trọng, mà đối với kẻ địch, hắn sẽ không nhân từ như vậy.
Sa mạc trong đêm khuya, bão cát rất lớn.
Đầu tóc của hắn cũng bị thổi rối loạn, che đi khuôn mặt, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn thẳng.
Sau khi quan sát cuộc chiến gần năm phút đồng hồ, hắn nói hai câu tiếng Nga vô cùng ngắn gọn với người của hắn và CIA đang bắn nhau. Vẻ mặt của những người đó đều có chút cứng lại, nhưng họ nhanh chóng thu hồi súng, ngưng bắn nhau.
Trình Mục Dương đeo kính có thể nhìn vào ban đêm, hắn liền giơ súng trong tay lên, nhắm vào phía dưới, âm thanh của viên đạn rít lên xé rách không khí, không gián đoạn, không lưu tình, Nam Bắc tiếp tục nhìn thấy bóng dáng người ném súng xuống, nhưng không ai ngã xuống.
Hắn chỉ là tháo dỡ súng của bọn họ.
Có thể nói là kinh sợ.
Tư thế bắn của hắn vô cùng xinh đẹp, hơn nữa ở giữa bão cát hắn có một lực đe doạ khiến cho người ta nghẹt thở.
Người ở trên đỉnh núi cộng thêm đặc công của cục an ninh Moscow có khoảng 25, 26 người, nhưng chỉ có chính hắn tỏ rõ uy lực của bản thân, tiến hành việc bắn súng trông có vẻ rất khinh thường.
"Tôi không muốn giết các người," hắn rốt cục bỏ súng xuống, dùng tiếng Anh nói với những người Mỹ kia, "Ngược lại, tôi còn muốn trả lại cho các người một người bạn, để các người an toàn về nước. Cho nên buông súng xuống mới có lợi cho tất cả chúng ta."
Bóng người ở dưới chân núi không có thay đổi, nhưng hiển nhiên đã ngừng bắn.
Trình Mục Dương ném khẩu súng qua bên cạnh A Mạn.
Sau đó hắn đi về phía sau, ngồi xổm xuống nhìn A Fa Fu đang bị trói hai tay hai chân và miệng bị bịt lại nói: "Tôi biết mục đích chuyến đi lần này của các người, mà các người cũng có thể đã biết rõ tôi đến đây làm gì."
A Fa Fu mở to hai mắt nhìn hắn.
Người đàn ông này, cô ta đã từng đọc qua rất nhiều tài liệu về hắn, nhưng đều rất sơ sài, cho đến khi hắn bỗng nhiên xuất hiện ở Philippines, cấp trên lập tức ra mật lệnh hủy bỏ nhiệm vụ nằm vùng nhiều năm của cô ta, thay đổi thành theo dõi hành tung của ông trùm súng ống đạn dược này.
Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Ở trên hòn đảo Philippines, người đàn ông này chăm sóc bạn gái rất dịu dàng, đây là ấn tượng đầu tiên của cô ta. Sau đó, tổ chức vũ trang của Philippines bị đột kích khủng bố khiến nội bộ hao tổn, làm cho hắn biến mất không dấu vết. Khi cô ta trở về tổng bộ mới nhìn thấy hình ảnh đẫm máu mà một mình hắn giết hại mấy đặc công, dùng lời nói của người Châu Á mà hình dung, hắn là ác quỷ đến từ địa ngục, A tu la.
Tội phạm truy nã quốc tế, nhân vật quan trọng nằm trên danh sách ám sát, thế nhưng ngang nhiên cướp đi người kỹ sư hạt nhân mà bọn họ xúi giục ở Ả Rập Saudi, bắt cóc cô ta, thậm chí còn ở trong vùng nội địa của sa mạc mà bao vây những đặc công CIA chịu trách nhiệm ám sát hắn.
Trình Mục Dương nhìn ánh mắt của A Fa Fu, kéo xuống tấm vải che miệng của cô ta.
"Anh muốn làm gì?" A Fa Fu khàn giọng hỏi hắn.
"Giao cô và nhóm người kia cho Ả Rập Saudi," vẻ mặt hắn bình thản, lạnh lùng mà thờ ơ, "Đương nhiên cô có thể tố giác với bọn họ tôi đã cướp đoạt người kỹ sư hạt nhân, bất luận bọn họ có tin hay không, việc đầu tiên sẽ lấy mạng của các người, sau đó sẽ có rất nhiều phần tử tôn giáo coi quốc gia của các người là kẻ thù, tấn công khủng bố sẽ bất giác kéo dài khiến các người chẳng thể đề phòng."
Bởi vì hắn nói một cách thong thả nên giọng điệu lạnh giá lộ ra sự uyển chuyển.
Phân tích khách quan khiến cho người ta khó mà kháng cự.
Mỗi câu của Trình Mục Dương đều không sai, ở trên thế giới này, nước Mỹ đã đắc tội phần lớn với các tôn giáo và quốc gia, các mối quan hệ đã không còn biện pháp để tu bổ. Cho nên những việc họ đã và đang làm là không ngừng tìm đủ loại cơ hội để hạn chế và kiểm soát những quốc gia đó, Trung Đông là một nơi rất nguy hiểm, nếu chuyện này bị vạch trần sẽ mang đến càng nhiều thù hận hơn.
"Nếu đã hiểu rõ, tôi sẽ cho cô xuống dưới," Trình Mục Dương cười một cái, "Ngày hôm sau, các người sẽ tiếp nhận một cuộc thẩm vấn dài đằng đẵng, sau đó, quốc gia của cô nhất định sẽ lấy việc đầu tư kinh tế làm thỏa hiệp, trao đổi những đặc công là các người quay về. Tôi có một lời khuyên thiện ý, ngậm miệng của các người lại, quên đi chuyện kỹ sư hạt nhân, như vậy các người mới còn mạng mà trở về."
Hắn nói xong thì đứng lên.
Ra hiệu cho người xung quanh cởi trói cho cô ta.
"Chúc cô may mắn."
Hắn không hề nhìn cô ta mà trở về bên cạnh Nam Bắc, hắn nhẹ nhàng giúp cô vén lên phần tóc bị thổi rối loạn rồi hôn lên trán của Nam Bắc. Giống như hắn và cô chỉ tình cờ đi qua nơi này, thả A Fa Fu cho cô ta một con đường sống mà thôi.
"Trình Mục Dương," Nam Bắc khẽ nói, "Có đôi khi, anh rất dọa người."
"Thật vậy sao?"
Ánh mắt cô hơi cong lên: "Thật sự."
"Anh không có thiện cảm với người Mỹ," hắn thấp giọng nói, "Bọn họ kì thị chủng tộc, anh chỉ muốn hù dọa họ thôi."
Nam Bắc dần dần nghe được tiếng cánh quạt chạy nhanh như gió. Tiếng ồn đinh tai nhức óc cắt ngang đối thoại của bọn họ. Càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, có ánh sáng chiếu rọi rất mạnh, hơn nữa không chỉ có một ngọn đèn.