Chương 499: Đại náo hôn lễ! (3)
Sự xuất hiện cường thế của bần đạo tức thì đưa tới một trận đại loạn. Nam nhân bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, nữ nhân thì sợ tới mức cao giọng hét chói tai, thậm chí còn có mấy quý phụ nhân không chịu nổi kích thích trực tiếp té xỉu. Ngất, bần đạo cũng không biết mình khi nào có lực sát thương lớn như vậy a? Vẻn vẹn chủ là báo cái tên, có cần hoảng sợ đến thế không?"
"Vệ binh! Vệ binh! Mau tới cứu giá!" Rất nhiều đại thần lão luyện thành thục lúc này coi như có thể bảo trì thanh tỉnh, vội vàng hô võ sĩ ngoài điện, đồng thời, một mực đứng cùng với cao thủ cùng đình bên cạnh hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc bảo vệ cho hắn.
Về phần bên kia, nhóm cao tầng của Giáo Đình cũng loạn cực kỳ, hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả chính là vừa thấy ta, trực tiếp sợ tới mức mặt tái lại, ù té chạy xuống khỏi đài chủ tịch, trở lại bên phía ngươi mình. Sau khi được một đám cao thủ Giáo Đình bảo vệ tầng tầng, mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Bởi vì đám cưới hai nhà là Giáo Đình cùng Hoắc Phúc đế quốc, cho nên khi an bài chỗ ngồi mà đặc biệt chia làm hai bên, bên trái đại điện là người của người của Giáo Đình, bên phải là người của Hoắc Phúc đế quốc. Mà hiện tại, lại vừa vặn đều tự hình thành một vòng vây, đem hai nhân vật trong yếu nhất bảo vệ lấy.
Những cao thủ này thật không hỗ là chuyên nghiệp, sau khi trải qua thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, thì cơ bản liền đã khôi phục lại bình tĩnh, hai bên đại điện đầy ắp người, một đám người vây quanh hai đại nhân vật đến một con ruồi cũng không thể lọt vô, về phần khoảng trống giữa đại điện, vẻn vẹn có ba người còn đang đứng, bần đạo, Khắc Lâm cùng Âu Dương Nhược Lan.
Khắc Lâm hiện tại là trực tiếp bị sợ choáng váng không còn biết nhúc nhích. Âu Dương Nhược Lan thì là vẻ mặt u oán nhìn ta. Bần đạo cũng không quản đến bọn chúng hỗn loạn như thế nào, chỉ là mỉm cười đi về phía nàng. Khắc Lâm thấy ta đi đến gần tân nương của hắn, không biết lấy một tia dũng khí từ đâu, hô lên với ta :" Đứng lại, ngươi muốn làm gì?"
"Ân?" Bần đạo khinh thường để ý đến hắn, trực tiếp dụng ánh mắt tràn đầy sát khí trừng tới, sau đó vừa muốn chuẩn bị ra tay giết người thì đã thấy tiểu tử đó xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu, "Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta không quản đến đâu, ngàn vạn lần đừng giết ta!"
Cũng khó trách hắn sợ ta như vậy, bần đạo từ khi tại trong đại chiến Thú Nhân hiển lộ thực lực, tại sau khi ta đánh chết hai Thú Thần tế tự, liền được xưng là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi. Về sau, ta ngay trước mặt liên quân ba nước, lấy sức một mình địch lại Ni Khoa, Mễ Nặc Á, Yêu Kiếm cùng đại ma đạo sư Tư Đặc Lạp Lý tứ đại cao thủ, đem bọn họ đáng phế thì phế, đáng giết thì giết, đáng bắt sống thì bắt sống.
Tin tức truyền ra, thanh danh của bần đạo rất nhanh liền uy chấn đại lục. Tuy rằng lần đó có Cái Thứ tham dự nhưng mà tại trong 10' Cái Thứ bị Ni Khoa vây khốn, ta cũng một mình nghênh chiến ba đại cao thủ, còn giết được một tên, làm bị thương một tên, thế cho nên về sau, chính Mễ Nặc Á cũng cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, trực tiếp đau đớn tự gọi mình là heo.
Cho nên, từ đó về sau, toàn bộ đại lục đều biết thực lực của ta sâu không lường được, thậm chí có người cũng hoài nghi, ta có phải hay không đã có bổn sự có thể khiêu chiến với Giáo Hoàng? Với tình huống như thế, người của Giáo Đình đối với ta tự nhiên là rất sợ hãi. Khắc Lâm bị ta trừng con mắt tràn đầy sát khí, liền sợ tới mức tè ra quần cũng chẳng có gì lạ. Nơi này ai mà không thấy ta liền giống như lâm đại địch a? Bằng không cũng sẽ không đem hai vị đại nhân vật kia bảo về tầng tầng lớp lớp như vậy.
Bất quá, hiện tại dù sao cũng là tại trước mặt mọi người, biểu hiện của Khắc Lâm cũng thật sự là làm cho Giáo Đình rất mất mặt. Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả chính là thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết, tuy nhiên lại không có thời gian vào lúc này mắng hắn, đành phải nghĩ biện pháp chuyển dời sự chú ý của người khác. Vì thế hắn liền hướng ta quát một tiếng, hỏi :" Long Thanh Thiên, ngươi thật to gan, ngươi lén vào nơi này rốt cuộc có ý đồ gì?"
" Ha ha?" Bần đạo lớn tiếng cười nói :" Hôm nay bổn đại gia là tới đánh cướp, ta muốn cướp sắc!" Nói xong, bần đạo giả vờ làm ra bộ dạng sắc lang, từ từ tiến đến trước mặt Âu Dương Nhược Lan.
"Nữ nhân! Cười một cái cho đại gia coi!" Bần đạo không biết sao, đột nhiên muốn cùng Âu Dương Nhược Lan trêu đùa một chút, ai bảo tiểu nha đầu này luôn gây phiền toái cho ta chứ? Không xả ra cơn tức này mà dễ dàng để cho nàng được theo tâm nguyện, ta cũng có chút không cam tâm.
" Nguyên lai lão mục sư kia là ngươi đóng giả?" Âu Dương Nhược Lan lại không để ý đến ta, mà là thẹn quá hoá giận hỏi :" Ngươi, ngươi, làm sao ngươi có thể như vậy. Bí mật trong lòng người ta đều bị ngươi nghe thấy hết, đáng giận, đáng ghét!"
"Ha ha!" Bần đạo cũng nhịn không được nữa, cất tiếng cười to.
Âu Dương Nhược Lan cũng bị ta đùa giỡn đến tức chết. Nàng vừa nghĩ tới chính mình ở trước mặt Long Thanh Thiên, đem chuyện tình mình thầm mến hắn từ nhỏ, từ đầu đến cuối, đều nói ra rõ ràng rành mạch, cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất. Trong cơn tức giận, nàng nắm lấy quần áo của ta vừa khóc vừa đánh, bộ dáng rất điên cuồng.
"Được rồi, được rồi, quần áo của ta rách rồi đây này!" Bần đạo sau khi cười đủ, thấy nàng tức giận đến nước mắt như mưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, da mặt cô nương này mỏng, thật sự không chịu nổi kích thích này. Ta lo lắng thân thể của nàng, vốn đã không tốt mà bị ta chọc giận đến xấu thêm thì chẳng phải là lỗi của ta sao? Cho nên không ngớt lời an ủi.
" Ta lúc ấy chỉ dẫn theo cái mồm đi, không mang theo lỗ tai, tiểu thư yên tâm, thổ lộ, thầm mến hay là chuyện tình muốn tự sát gì đó, ta tất cả không có nghe được." Bần đạo nghiêm túc nói.
"Ngươi sao không đi chết đi!" Âu Dương Nhược Lan nghe xong lời của ta, mặt đỏ đến độ có thể nhỏ ra máu, trực tiếp nhẹ giọng xấu hổ mắng :"Nào có người nào vô sỉ như ngươi vậy, như thế nào có thể lừa gạt nữ hài tử nói ra những lời xấu hổ như vậy!"
"Ha ha, đây đều là chính ngươi muốn nói, liên quan gì đến ta a? Với lại, ta chết đi, ngươi không phải cũng muốn đi theo bồi tiếp ta sao?" Bần đạo nhỏ giọng trêu chọc nói.
" Ngươi, ngươi còn nói! Không được nói nữa!" Âu Dương Nhược Lan phủ định nói, "Ngươi chết được rồi, ta vì sao phải đi theo ngươi chứ? Ta cũng không yêu thích gì ngươi!"
"Ha ha, được rồi, không nói nữa!" Bần đạo theo sau nghiêm mặt nói, "Chúng ta đi đến một bước này không dễ dàng a! Ngươi có thể hay không nói lời thật với ta, có nguyện ý đi cùng ta hay không?" Ta vừa dùng lời nói ôn nhu, vừa dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng.
"Ta còn nguyện ý chết theo ngươi, chẳng lẽ còn không chịu đi theo ngươi sao?" Âu Dương Nhược Lan nói xong, cũng không quản đến sự ngượng ngùng gì đó của thiếu nữa, tại đây ngay trước mặt mọi người, dựa đầu vào ngực tay, hai tay ôm thật chặt ta, thâm tình nói :"Đã lâu rồi, ta lúc nào cũng mơ về thời khắc này, nhưng sau mỗi lần tỉnh dậy, ta đều ôm mặt khóc nức nở. Lần này, ta có thế nào cũng không muốn tỉnh lại."
"Nha đầu ngốc, lần này không phải là mơ nữa!" Bần đạo cũng cảm động nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, dịu dàng nói :"Ha ha, kỳ thật ta lại làm sao không cảm thấy bây giờ là như đang ở trong mộng chứ?"
" Âu Dương Nhược Lan!" Thanh âm tức giận của hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả đột nhiên vang lên cắt đứt tình chàng ý thiếp của chúng ta. Lão gia hoả hổn hển nói :" Ngươi biết mình đang làm gì đó không? Ngươi là tân nương do Giáo Hoàng tự mình chỉ định a? Như thế nào có thể không biết nhục trước mặt đám đông ôm nam nhân khác như thế!"
" Giáo Hoàng chỉ hôn có được sự đồng ý của ta chưa?" Âu Dương Nhược Lan ngăn ta lên tiếng, mà là tự mình đối đáp với Tạp Ba Khả :" Ta đã sớm hứa hẹn, ai có thể cứu mạng ta, người đó là trượng phu của ta. Người nào cũng biết, là vì viên quang minh ngọc kia mới làm cho ta sống đến hiện tại, nhưng vậy Long Thanh Thiên đưa cho ta quang minh ngọc chính là phu quân của ta. Chẳng lẽ ta cùng phu quân thân thiết có cái gì không ổn sao?"
"Ngươi! Đừng quên, phụ thân ngươi chính mồm đã đáp ứng hôn sự này." Hồng y giáo chủ phẫn nộ nói.
"Hừ! Ngươi không nói chuyện này thì thôi, ngươi nhắc tới việc này liền khiến cho ta nổi giận, các ngươi đã còn không sợ mất mặt, vậy ta sẽ đem chuyện này nói ra trước mặt mọi người, nhìn xem Giáo Hoàng rốt cuộc có bộ mặt như thế nào!" Âu Dương Nhược Lan có ta làm chỗ dựa, cũng đã không cần e dè bất kỳ điều gì, lửa giận vì bị Giáo Đình bức hiếp rốt cuộc đã bạo phát ra.