Chương 499: Đại náo hôn lễ! (4 )
"Nói cái gì cơ chứ? Phụ thân ngươi đã đáp ứng hôn sự này, ngươi nhất định phải vâng theo, đây là phép tắc mà mỗi người trên đại lục đều phải biết." Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả cũng bực mình nói.
" Hừ! Ngươi còn không biết xấu hổ nói cha ta đáp ứng rồi? Ông ấy là tự nguyện sao?" Âu Dương Nhược Lan phẫn nộ nói :"Các ngươi vì bức ta thống lĩnh liên quân ba đại đế quốc, bắt cha ta lưu lại Giáo Đình cả nửa năm, nếu như ông ấy không đáp ứng hôn sự này, chỉ sợ cả đời cũng sẽ bị các ngươi giam lỏng, bức hôn như thế, các ngươi không thấy mất mặt sao?"
" Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, nói hưu nói vượn!" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả phẫn nộ giải thích.
" Những lời nói đó đều là sự thật!" Tại trong vòng vây lớn của Hoắc Phúc đế quốc, một vị lão nhân tóc trắng xoá nói, "Ta là dưới tình thế bị Giáo Đình uy hiếp, mới bất đắc dĩ đáp ứng đem nữ nhi gả đi. Bằng không, mọi người thử ngẫm lại xem, chỉ bằng cái tên hoa hoa công tử Khắc Lâm kia cũng xứng với con gái ta sao?" Người này chính là phụ thân của Âu Dương Nhược Lan, tể tướng của Hoắc Phúc đế quốc - Âu Dương Phấn.
" Ngươi, ngươi chẳng lẻ muốn tạo phản sao? "Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả chỉ vào Âu Dương Phấn nói :" Ngươi có biết vu tội Giáo Đình là tội lớn cỡ nào không? Ngươi còn muốn sống nữa hay không?"
"Lão đầu tử sống đủ rồi, chỉ cần nữ nhi có thể có cuộc sống hạnh phúc, sống chết đối với ta không là gì!" Âu Dương Phấn không thèm quan tâm nói, theo sau hắn nói với ta, "Long lãnh chủ, ta hôm nay chính thức đem nữ nhi giao cho ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với nó."
"Được, lão nhân gia cứ yên tâm, nhất định ta sẽ làm như vậy!" Bần đạo hướng hắn đảm bảo nói. Ha ha, vị nhạc phụ này thật thức thời a? Có thể là Âu Dương Nhược Lan sớm đã đánh tiếng qua.
"Bệ hạ, chẳng lẽ ngài dễ dàng tha thứ cho cái tên kinh nhờn thần minh này tại trong cung điện của ngài tùy ý vũ nhục Giáo Đình sao?" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả nhìn thấy Âu Dương Phấn không để ý tới hắn, lập tức chuyển miệng hỏi tới ý tứ của hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc.
"Điều này!" Hoàng đế cũng mơ hồ. Âu Dương Phấn này là cựu thần của Hoắc Phúc đế quốc, luôn luôn đức cao vọng trọng, tại Hoắc Phúc đế quốc uy vọng rất cao, đồng thời là bằng hữu thân thiết với hắn, chính mình quả thật cũng không đành lòng xử tội hắn. Hơn nữa việc này rõ ràng cho thấy Giáo Đình đuối lý trước, nếu xử lý Âu Dương Phấn, những đại thần khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Đó nhất định là sẽ rất thất vọng a! Cho nên hắn cũng không biết làm sao cho phải.
Ngay khi chúng ta đang nói chuyện, bên ngoài đã sớm cực kỳ hỗn loạn, mấy ngàn khách sau khi nhìn thấy đại biến xảy ra, phản ứng đầu tiên chính là chạy, cách ta càng xa càng tốt. Ai biết gia hỏa này trước đây đã từng hủy diệt Giáo Hoàng cung, hôm nay có thể hay không biến nơi này thành đống hoan tàn a? Vì để không bị ngộ thương, đám quý tộc sợ chết này không ngừng chen lấn nhau chạy ra phía ngoài cung điện, chỉ có rất ít người có dũng khí còn biết đi vào bảo vệ hoàng đế bệ hạ.
Một bên thì vội vã chạy vào trong, một bên thì vội vã chạy ra ngoài, cứ như vậy mọi người ngay tại trên quảng trường chen chúc nhau hỗn loạn. Quảng trường tuy lớn, nhưng cũng không chứa nổi nhiều người chạy loạn như vậy a? Bọn hắn chen chúc hỗn loạn với nhau thì chẳng sao cả, thế nhưng lại đem bọn hộ vệ bên ngoài cung điện cũng chặn lại. Những hộ vệ này nguyên bản có mấy ngàn người, nhưng mà sau một hồi chen lấn, hộ vệ có thể xông phá vào đám người lộn xộn trên quảng trường cũng không có bao nhiêu.
Nhưng hộ vệ này sau khi trải qua bao khó khăn đi vào, một số thì gia nhập vào hàng ngũ bảo vệ bệ hạ, một số khác thì đi tới bao vây ta. Sau khi nhìn thấy bọn hắn, cao tầng của Giáo Đình cùng Hoắc Phúc đế quốc đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa hồ cảm thấy mình dường như đã an toàn.
"Âu Dương tiểu thư, ta khuyên cô hãy suy nghĩ thật kĩ rồi hãy lựa chọn cho đúng. Các ngươi đã bị đại quân bao vây, đây là thủ đô của Hoắc Phúc đế quốc, cho dù Long Thanh Thiên lợi hại cỡ nào, cũng không thể đáng lại một trăm năm mươi vạn hoàng gia cận vệ quân nơi đây." Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả dương dương tự đắc nói :"Chỉ cần ngươi hiện tại chịu lại đây, chúng ta đối với chuyện vừa rồi không nhắc lại nữa."
"Ha ha, cám ơn ý tốt của ngươi, bất quá ta tin vào sự lựa chọn của mình, hôm nay cho dù chết tại chỗ này, ta cũng không oán không hối hận!" Âu Dương Nhược Lan kiên quyết nói.
"Hừ, ngươi đây là tự đi tìm chết." Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả phẫn nộ nói.
" Ha ha, ngươi quá ngây thơ!" Âu Dương Nhược Lan khinh thường nói :" Âm hiểm quân không phải ngu ngốc, hắn sẽ không tự tìm đường chết. Xin khuyên ngươi một câu, ngàn vạn lần đừng nên dụng trí tuệ nông cạn của ngươi đi cân nhắc hành vi của trí giả, như vậy chỉ càng làm ngươi thể hiện rõ sự vô tri của mình."
"Ha ha, không sai, loại người toàn phân trong đầu như ngươi, làm sao có thể hiểu được hanh vi của chúng ta." Bần đạo khinh thường nói :"Mấy cái thứ vặt vãnh trước mặt, còn không để vào trong mắt ta."
"Ngươi! Được lắm, chỉ mong ngươi có thể luôn ngang ngạnh được như thế." Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả sau đó hướng hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc nói :" Bệ hạ, ta đại biểu Giáo Đình, thỉnh cầu ngài xuất động binh lính, tróc nã tên Long Thanh Thiên khinh nhờn thần minh này."
" Được rồi! Người đâu!" Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc rơi vào đường cùng, đành phải đáp ứng, bất quá mệnh lệnh của hắn còn chưa phát ra hết thì đã bị cắt đứt.
" Bệ hạ!" Âu Dương Nhược Lan vội vàng nói :" Ngài có thể nghe ta nói một chút chứ?"
"Ngươi nói đi!" Hoàng đế nhíu mày nói. Kỳ thật hắn ở trong lòng cũng là yêu thương nữ hài tử trí tuệ này, chẳng qua là bị Giáo Đình bức bách, bất đắc dĩ mới phải hạ sát thủ với nàng. Bất quá, vào lúc này, bất kể như thế nào cũng không đành lòng không cho nàng nói chuyện.
" Bệ hạ, Nhược Lan sống ở Hoắc Phúc, luôn luôn coi việc mình là thần dân của Hoắc Phúc đế quốc mà cảm thấy tự hào." Âu Dương Nhược Lan cảm động nói :" Bệ hạ vẫn luôn chiếu cố đến Nhược Lan, đối với Nhược Lan có thể nói ân trọng như núi, Nhược Lan sẽ vĩnh viễn nhớ ở trong lòng. Nếu bệ hạ còn tín nhiệm Nhược Lan, còn tin tưởng một chút tiểu thông minh của Nhược Lan, có thể nghe theo đề nghị cuối cùng của Nhược Lan đối với ngài không?"
" Ngươi nói đi, hài tử, tin tưởng ngươi!" Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc cũng cảm khái nói.
" Hiện nay, theo xu thế của các thế lực trên đại lục, Quang Minh thần giáo cùng Tự Nhiên Thần Giáo đều không ai nhường ai, giữa hai thế lực này sớm hay muộn sẽ bạo phát đại chiến liên quan đến sinh tử tồn vong đến hai bên." Âu Dương Nhược Lan nói :" Nhược Lan từng đối với trận đại chiến nhất định sẽ xảy ra này cẩn thận phân tích qua, hao phí của Nhược Lan mấy tháng thời gian, rút ra được một kết luận phi thường kỳ quái, đó chính là trong thời gian rất ngắn Giáo Đình sẽ bị đánh bại."
" Điều đó không có khả năng?" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả thấy khinh thường nói :"Ngươi rõ ràng là đang nói chuyện giật gân, dân cư, đất đai Giáo Đình khống chế gấp hai đến năm lần bọn hắn, hơn nữa Giáo Đình có lịch sử đã lâu, có năm đại quân đoàn sức chiến đấu siêu cường, tổng số có mấy trăm vạn. Tự Nhiên Thần Giáo ngay cả mười vạn người được trang bị võ trang cũng không có, chỉ dựa vào lực lượng mấy quốc gia, dựa vào cái gì có thể trong thời gian ngắn đem chúng ta đánh bại đây?"
"Năm đại quân đoàn của Giáo Đình sau khi trải qua một loạt trận chiến, còn còn lại một nửa sức chiến đấu, ta nghĩ người đang đứng ở đây cũng biết." Nhược Lan khinh thường nói :" Về phần ngươi nói đất đai màu mỡ, dân cư đông đúc, tựa hồ cũng không phải của Giáo Hoàng quốc, Giáo Đình áp bách ba đại đế quốc nhiều năm như vậy, đã sớm làm cho ba đại đế quốc tích một bụng oán khí, theo như ngươi nói, các quốc gia bị các ngươi khi dễ, sẽ cam tâm tình nguyện ở trên chiến trường bán mạng cho các ngươi sao?"
"Với lại, mấy năm này cũng với trước kia tình huống có chút bất đồng, chiến tranh không phải là dựa vào số lượng quân đội là có thể thắng, một loạt chiến tích huy hoàng của Long lãnh chủ, cơ hồ toàn bộ đều là lấy ít thắng nhiều, cho nên, ta cho rằng, tố chất của tướng lĩnh mới là điểm quan trọng quyết định thắng lợi." Âu Dương Nhược Lan tự tin mỉm cười nói :" Nói đến tướng lãnh, tứ đại danh tướng uy danh đã lâu trên đại lục đã lỗi thời rồi, bọn hắn đều đã bị người khác chém xuống dưới ngựa, trở thành bàn đạp cho những tướng lĩnh trẻ tuổi."
"Mà trong số những người trẻ tuổi, nổi bật nhất chính là nữ vũ thần cùng âm hiểm quân thần, à mà còn có Mân Nhi có thể so sánh cùng bọn họ. Ba người này trên đại lục hiện tại được công nhận là thống soái vô dịch, đều là thiên tài ngàn năm khó gặp. Ta nhìn không thấy ai trong Giáo Đình có thể đối kháng với bọn họ, Giáo Đình chính mình cũng tất nhìn ra điểm này, bằng không cũng sẽ không nhất định phải bức ta gả chồng đúng không?" Âu Dương Nhược Lan cười lạnh hỏi.
"Ngươi quả thật là nói bậy bạ, chẳng lẽ Giáo Đình không có ngươi thì không đối phó được Đại Hán sao? Đừng quá đề cao chính mình!" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả bác bỏ nói.
" Ha ha, có phải hay không mọi người trong lòng đềurõ ràng." Âu Dương Nhược Lan theo sau nói với hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc :" Bệ hạ, kỳ thật nguyên nhân ta nói Giáo Đình tất bại có rất nhiều, trong nhất thời cũng không thể nói rõ, ta chỉ có thể giản yếu nói hai điểm, một là đoàn kết, Giáo Đình cùng ba đại đế quốc luôn mâu thuẫn với nhau, có thể ở trên chiến trường hợp tác không nghi ngờ lẫn nhau sao? Ai nguyện ý vừa phải chiến đấu còn phải vừa đề phòng đồng minh chứ ?Quân đội như vậy mười thành sức chiến đấu e là cũng không phát huy được một thành."
" Trái lại Tự Nhiên Thần Giáo bên kia đơn giản hơn, Ngõa Nạp nữ vương, nhiếp chính công chúa Tạp Tây Á, thần ngữ giả của Tự Nhiên Thần Giáo toàn bộ đều là vợ của Long Thanh Thiên, làm cho giữa mấy thế lực này đều có sự tin tưởng lẫn nhau, lần này Mân Nhi dẫn dắt hải quân gây rối chúng ta, trong đó còn có hạm đội của Ngõa Nạp chiến đấu, chỉ riêng việc Ngõa Nạp nữ vương dám yên tâm đem quân đội giao ra, cũng có thể thấy được sự tín nhiệm sâu đậm giữa các nàng như thế nào." Âu Dương Nhược Lan nói :"Vậy ngài xem hai quân đánh nhau xác suất ai thắng lớn hơn đây?"