Chương 12
Tiểu Lục cười:
– Chưa biết được! Có khi tôi lại chính là con rắn đó, xuất hiện để mua vui cho ngài cũng nên.
Tương Liễu buông Tiểu Lục ra:
– Hãy nói về chuyện nghiêm túc.
– Kỹ viện trên phố Đông Hòe là của các ngài phải không?
– Vì sao hỏi chuyện này?
– Chuỗi Hạt nhà tôi muốn cưới cô kỹ nữ ở đó.
– Ngươi muốn ta giúp ngươi trả tự do cho cô ta?
– Kỹ viện đó có phải của các ngài không?
– Tên cô ta là gì?
– Thì ra không phải của các ngài. Tôi cũng cảm thấy thấy thủ đoạn trục lợi của kỹ viện đó không giống cách làm của ngài.
Tiểu Lục le lưỡi khả ố, ánh mắt nhấp nháy và giảo hoạt:
– Không cần ngài giúp nữa, tôi đi tìm người khác.
Quả Cầu sà xuống, lượn quanh lùm cây, Tương Liễu nhẹ nhàng bay vút lên, ngự trên lưng đại bàng.
– Đây là chuyện nghiêm túc mà ngươi nói?
– Chuyện hôn nhân của Chuỗi Hạt rất quan trọng.
Chạc cây bị đốn gãy, Tiểu Lục rơi xuống, thân thể hắn va đập vào vô số cành cây, tuy hãm được tốc độ rơi nhưng lại khiến hắn hộc máu. Tiểu Lục rơi bịch một cái xuống đất, bụi cát bay mù mịt. Quả Cầu khoái trá, đảo qua đảo lại mấy vòng sát mặt đất, khinh bỉ cười Tiểu Lục. Tương Liễu đứng trên lưng đại bàng, mỉm cười nói:
– Rốt cuộc ngươi cũng chỉ như quả trứng của con xà tinh kia, bất cứ kẻ nào cũng có thể chén.
Quả Cầu rít lên một tiếng, bay vút vào không trung, Tương Liễu đi mất. Nằm nghỉ một lúc lâu, Tiểu Lục mới gắng gượng bò dậy, nhưng đầu hắn vẫn còn nguyên cảm giác hoa mắt chóng mặt, chân cẳng bủn rủn, nhức buốt, chẳng thể đi nổi. Cú ngã điên đảo của hắn đã đánh thức đám sóc, chúng đứng trên các cành cây, ló đầu nhìn Tiểu Lục. Tiểu Lục cười tít mắt với chúng:
– Nhìn gì mà nhìn, thấy tao nực cười lắm hả, tao đang cố gắng nhẫn nhịn, thả con săn sắt bắt con cá rô đấy! Chắc chắn lần tới gặp lại, tên ma đầu ấy sẽ không còn muốn giết tao nữa…
Khi trời còn chưa sáng, Thập Thất đã tìm đến nơi. Tiểu Lục đang thiếp đi giữa đống cành cây đứt gãy, thương tích đầy mình, nhưng làn môi vẫn thấp thoáng nụ cười. Thập Thất cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt từng chiếc lá, cành cây vương trên mặt Tiểu Lục. Có vài vết răng màu đỏ tựa hình vành môi thấp thoáng dưới lớp cổ áo của Tiểu Lục. Làn mi Tiểu Lục khẽ rung động:
– Thập Thất?
Hắn mở to mắt, cười trừ với Thập Thất:
– Tôi không đi nổi.
Thập Thất vực hắn dậy, Tiểu Lục ngoan ngoãn nằm lên lưng Thập Thất.
Tiểu Lục nghỉ dưỡng liền ba ngày, ngày thứ ba, khi hắn đã có thể chống nạng đi lại, hắn nhờ Lão Mộc bày rượu thịt và mời Hiên đến chơi. Hiên đến đúng hẹn, Tiểu Lục nhiệt tình rót rượu cho tất cả mọi người. Lão Mộc và Chuỗi Hạt cạn liền hai bát, sau đó ngã vật ra đất, lịm đi. Hiên chếch môi nhìn Tiểu Lục, Thập Thất lặng lẽ ngồi một bên. Tiểu Lục nói với Hiên:
– Ta mời huynh đến là vì có việc muốn nhờ huynh.
– Xin cứ nói.
– Chuỗi Hạt muốn cưới Điềm Nhi, mong huynh giúp cho.
Hiên lặng thinh không đáp. Tiểu Lục thành khẩn tiếp lời:
– Tuy chúng ta không quá thân thiết, nhưng đây là việc lớn cả đời của Chuỗi Hạt nên ta đành muối mặt nhờ cậy huynh.
– Sao Lục huynh lại cho rằng ta giúp được?
– Mặc dù không biết thân phận thật sự của huynh và A Niệm, nhưng ta tin chắc lai lịch của hai người không hề tầm thường. Không giấu gì huynh, vì quá tò mò, ta đã đi dò la, không ngờ bị huynh tóm được. Chỉ cần Hiên huynh chịu giúp thì chắc chắn việc sẽ thành.
Tiểu Lục bắt đầu nịnh nọt, gọi Hiên hết sức thân mật là Hiên huynh. Hiên liếc Thập Thất một cái, đáp:
– Ta và A Niệm chỉ muốn sống những ngày yên bình.
– Vâng, vâng, ta hiểu, sau này ta hứa không làm phiền các vị.
Hiên nhìn xoáy vào Tiểu Lục, hắn lập tức thu lại vẻ cười cợt:
– Ta sống ở thị trấn Thanh Thủy này đã hơn hai mươi năm, ta chính là ta.
Hiên đứng lên ra về:
– Khi nào bày rượu mừng, nhớ mời ta đấy!
Tiểu Lục hớn hở:
– Vâng, vâng!
Lão Mộc mơ mơ màng màng tỉnh lại:
– Mấy cậu… sao vừa uống đã say thế?
Tiểu Lục cười khì khì:
– Tại lão uống nhanh quá đấy mà! Lẽ ra trước khi uống phải đệm ít đồ ăn vào mới phải. Mà này, ngày mai lão đến kỹ viện chuộc người đi nhé!
– Nhưng mà…
– Tôi bảo lão đi thì lão cứ đi đi.
Ở quầy thuốc Hồi Xuân đường này, thường ngày thì có vẻ như mọi việc đều do Lão Mộc là chủ, nhưng khi Tiểu Lục cất tiếng thì Lão Mộc cũng phải nghe theo.
Hôm sau, Lão Mộc ăn vận chỉnh tề, đến phố Đông Hòe chuộc người. Mụ tú bà quả nhiên đã chấp thuận đề nghị của Lão Mộc chỉ với một điều kiện: Tiểu Lục kê một bài thuốc tránh thai miễn phí cho đám kỹ nữ của bà ta. Lão Mộc nhận lời ngay tắp lự trong nỗi vui mừng khôn xiết. Thủ tục xong xuôi, Lão Mộc đưa Điềm Nhi về Hồi Xuân đường.
Lúc trông thấy Điềm Nhi, Chuỗi Hạt hoàn toàn bất ngờ, cứ dán mắt vào cô ấy, thế rồi mũi cậu ta sụt sịt, mắt cậu ta rơm rớm, cậu ta cúi xuống xách hai cái làn mây, vùng vằng bảo:
– Tôi qua chỗ chị dâu mượn cho cô mấy bộ quần áo.
Tiểu Lục cười tít mắt suốt từ nãy đến giờ, quay ra dặn dò Lão Mộc:
– Lão ra chợ mua ít thức ăn đi, tối nay chúng ta ăn mừng.
– Được!
Lão Mộc hớn hở xách làn đi chợ. Tiểu Lục quay sang Điềm Nhi, vẻ mặt nghiêm trọng:
– Cô có tin ta có thể khiến cô sống không bằng chết không?
Điềm Nhi từ tốn ngồi xuống, đáp:
– Tôi tin.
– Rốt cuộc, cô là ai?
Điềm Nhi hững hờ đưa tay lên vuốt ve gương mặt mình:
– Hình như Lục huynh hơi coi thường sự cạnh tranh khốc liệt trong cái nghề này của chúng tôi và cả đám đàn ông đó thì phải.
– Vì sao cô câu nhử Chuỗi Hạt? Ta không tin cô thật lòng với cậu ta.
– Năm mười ba tuổi tôi đã bắt đầu tiếp khách, mười hai năm qua, tôi từng gặp vô số đàn ông. Tuy Chuỗi Hạt chẳng tài cán gì, nhưng chỉ mình anh ấy bằng lòng lấy tôi.
Điềm Nhi mỉm cười:
– Ba tháng trước, một người đàn ông tìm đến, cho tôi rất nhiều vàng bạc, bảo tôi dụ dỗ Chuỗi Hạt. Tôi chẳng có địa vị gì trong cái kỹ viện đó, nếu không nghĩ cách tiết kiệm tiền bạc thì sớm muộn cũng chết già chết đói, nghĩ vậy, tôi đã nhận lời. Chuỗi Hạt chưa từng nếm mùi đàn bà, nên sau khi được tôi “đưa vào đời”, anh ấy đã thề sống thề chết sẽ cưới tôi. Từ năm mười ba tuổi đến giờ, tôi đã nghe nhàm tai những lời hứa hão như thế này nên không bao giờ tin. Nhưng tôi không ngờ các vị đã đến xin chuộc tôi ra. Tú bà giận tôi tư tình với đàn ông bên ngoài đã cố tình ra giá cao, hòng hủy hoại đám cưới của tôi. Nhưng tối hôm qua, người đàn ông đó đã đến kỹ viện, đưa cho tôi một bọc tiền và bảo rằng việc làm ăn giữa chúng tôi đã kết thúc, nếu tôi muốn lấy Chuỗi Hạt thì hãy giao số tiền đó cho tú bà để chuộc thân.
– Cô quen gã đàn ông đó chứ?
Điềm Nhi lắc đầu:
– Chắc Lục huynh cũng biết, cả thần và yêu đều có thể biến đổi dung mạo. Còn tôi, tôi chỉ là một người bình thường.
Điềm Nhi quỳ xuống:
– Mười hai năm sống đời kỹ nữ, trái tim tôi đã hoàn toàn đóng băng, cằn cỗi, thậm chí ngay cả lúc này tôi cũng không tin Chuỗi Hạt sẽ không hắt hủi tôi, bằng lòng sống bên tôi trọn đời, nhưng tôi rất muốn thử. Nếu anh ấy thật lòng muốn chung sống với tôi, tôi…
Điềm Nhi giơ tay lên, thề với trời:
– Tôi cũng sẽ một lòng một dạ với anh ấy.
Tiểu Lục lặng nhìn Điềm Nhi, không nói gì. Điềm Nhi cúi đầu, thì thào:
– Trái tim khô cằn sỏi đá giúp tôi cách ly đau khổ nhưng cũng đồng thời đẩy tôi cách xa nguồn vui. Tôi thật lòng mong mỏi có một người đàn ông giúp tôi trở lại là tôi của mười hai năm về trước, khiến trái tim tôi trở nên mềm mại, khiến tôi biết khóc thổn thức, biết cười sảng khoái. Nếu được vậy, tôi sẽ trân trọng người đó hơn cả tính mạng của mình.
***
Chuỗi Hạt kéo tay Mặt Rỗ, bước vào:
– Chị dâu bảo…
Nhìn thấy Điềm Nhi đang quỳ trước mặt Tiểu Lục, cậu ta sững sờ, lo lắng nhìn Tiểu Lục. Tiểu Lục lè lưỡi chọc Chuỗi Hạt:
– Sao thế? Tôi bắt vợ cậu dập đầu rồi lạy tôi, cậu thấy bực mình à?
Chuỗi Hạt liếc Điềm Nhi một cái, rồi hai má đỏ ửng. Điềm Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngồi phệt xuống, sau đó chậm rãi, trịnh trọng vái lạy Tiểu Lục. Lúc cô ngẩng lên, Tiểu Lục thấy mắt cô ngấn lệ. Hắn xua tay:
– Biết nấu cơm không? Nếu không biết thì vào bếp theo học Lão Mộc.
Sau bữa tối, Chuỗi Hạt và Điềm Nhi dắt nhau đi dạo dọc bờ sông, gió rét căm căm mà hai người vẫn vừa đi vừa ríu rít trò chuyện. Tiểu Lục chống nạng, ngóng theo bóng đôi trẻ, Thập Thất đi bên cạnh. Bệnh nói nhiều của Tiểu Lục được dịp tái phát:
– Thực ra, đây là một cuộc cá cược rất thú vị. Điềm Nhi không tin Chuỗi Hạt sẽ một lòng một dạ với cô ấy suốt đời nên tình cảm cô ấy dành cho Chuỗi Hạt lúc này chỉ là giả tạo. Còn Chuỗi Hạt thì không hề hay biết. Điềm Nhi ân cần với cậu ta một, cậu ta đáp lại mười. Tình cảm giả tạo ấy dần dà trở nên phức tạp vì nó có phần chân thực, sau cùng, sẽ trở thành tình cảm thực sự. Nhưng trong cả quá trình tồn tại rất nhiều rủi ro. Điềm Nhi đang đánh cược bằng cả trái tim mình, nếu Chuỗi Hạt trở mặt phụ bạc, thì một trong hai người chắc chắn sẽ chết.
Tiểu Lục mỉm cười, tiếp tục:
– Tuổi thọ của tôi còn dài lắm, tôi sẽ chờ xem kết cục.
Thập Thất nhìn cặp đôi đang sóng bước bên nhau, hỏi:
– Vì sao, Hiên?
Tiểu Lục đáp:
– Lần trước, tôi lẻn vào nhà anh ta ăn vụng gà lúc nửa đêm, anh ta nghi ngờ tôi có mưu đồ xấu nên đã mua chuộc Điềm Nhi, hòng điều tra thế lực sau lưng tôi. Nếu tôi thiếu tỉnh táo mà đi nhờ Tương Liễu giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ ngày càng phức tạp hơn. Hiện anh ta vẫn chưa tin tôi, nhưng rồi anh ta sẽ hiểu, tôi hoàn toàn trong sạch… Không thèm hứng gió bấc với bọn họ nữa, chúng tôi vào thôi.
Tiểu Lục nhét nạng gỗ vào tay Thập Thất, dang rộng hai tay, vừa cười ha hả vừa nhảy lò cò về nhà. Bậc cửa phủ một lớp tuyết mỏng, Tiểu Lục không để ý, lúc nhảy lên bậc đã bị trượt chân, ngã ngửa ra phía sau, rơi vào vòng tay Thập Thất.
– Ha ha, cảm ơn nhé!
Tiểu Lục nằm ngửa trong lòng Thập Thất, giọng nói, không hiểu sao, trở nên lí nhí. Tiểu Lục túm lấy nạng gỗ trong tay Thập Thất, định đứng lên, nào ngờ nạng gỗ rơi xuống đất, Tiểu Lục không tóm được nạng gỗ, lại ngã ngửa vào lòng Thập Thất. Hai người ngẩn ngơ nhìn nhau, Thập Thất đột nhiên xoay ngang người Tiểu Lục, bế bổng lên, bước qua bậc thềm, bước qua bậu cửa, vào đến sân sau, thận trọng đặt Tiểu Lục xuống trước cửa phòng. Hai người tiếp tục lặng lẽ nhìn nhau.
– Tôi… cảm ơn cậu.
Tiểu Lục quay người, nhảy lò cò vào phòng.
Tháng hai, giữa mùa hoa đua nở, Lão Mộc tổ chức đám cưới cho Chuỗi Hạt và Điềm Nhi.
Đám cưới rất giản dị, họ chỉ mời mấy người bạn chí cốt của Chuỗi Hạt, cả nhà họ Cao và Hiên. Xuân Đào vác bụng bầu to kềnh ngồi một bên, chỉ tủm tỉm cười mà không hề bắt chuyện với Điềm Nhi. Hễ thấy đứa lớn sán lại bên Điềm Nhi là lập tức kéo nó lại, căn dặn:
– Đừng làm phiền thím.
Chuỗi Hạt mải cười, không để ý đến những việc đó, nhưng tiếng cười rộn rã của cậu ta khiến cả căn nhà ngập tràn niềm hân hoan, phấn khởi. Tiểu Lục gặm cổ vịt, cười tít mắt. Đây chính là cuộc đời chất chứa cả ngọt ngào và cay đắng. Rốt cuộc là ngọt ngào nhiều hơn hay cay đắng nhiều hơn, một phần là do trời, phần còn lại là do con người.
Nửa buổi, A Niệm đột nhiên lò dò tới. Tiểu Lục quay đầu lại đã thấy Thập Thất chạy đâu mất. Lão Mộc vồn vã chào mời nhưng A Niệm chỉ dè dặt gật đầu đáp lại rồi quay sang nói với Hiên:
– Hiên huynh, muội nghe Hải Đường nói huynh tới đây ăn cỗ, không ngờ lại là thật.
A Niệm liếc nhìn Chuỗi Hạt và Điềm Nhi bằng vẻ khinh khi không thèm giấu giếm, khiến cho Chuỗi Hạt dù đang trong cơn phấn khích vẫn cảm nhận được rõ rệt thái độ xem thường đó của cô ả mà biến sắc mặt. Điềm Nhi thì khác, cô không hề thấy phiền lòng, vì cô nhanh chóng nhận ra rằng thái độ khinh bỉ của A Niệm là dành cho tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tiểu Lục, nhà họ Cao, Xuân Đào, thậm chí cả đứa con gái lớn của Mặt Rỗ. Thái độ kênh kiệu, hống hách, coi thường tất cả mọi người của A Niệm khiến không ai có mặt khi đó có thể ngồi yên. Nhà họ Cao chợt nhớ tới thân phận đồ tể hôi tanh của mình, Xuân Đào nghĩ đến những ngón tay két bẩn của mình… Chuỗi Hạt và Mặt Rỗ nắm chặt nắm đấm. Có điều, A Niệm không hề làm gì họ, cũng không hề nói gì cả, cô ả chỉ đứng đó một cách rất đoan trang, nhìn mọi người mà thôi. Tiểu Lục không khỏi khâm phục cô gái này, không biết cô ta đã được nuôi dạy thế nào mà có thể tự cao tự đại, coi trời bằng vung xem thường tất cả mọi người một cách “cao sang” như vậy, lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta nghĩ về mình như vậy là đúng.
Hiên đứng lên, định chào mọi người ra về nhưng A Niệm đã rút khăn tay ra, đặt lên chiếu và ngồi xuống:
– Hiên huynh, muội chưa từng được xem đám cưới như thế này, cứ để họ tiếp tục đi.
Tiểu Lục chỉ muốn gục xuống, thổ huyết; Chuỗi Hạt chực đập bàn nhưng Điềm Nhi đã giữ cậu ta lại, mỉm cười nói:
– Chúng ta nên mời rượu cô nương đây.
A Niệm kiêu kỳ đáp:
– Ta không uống, chén bát của các người bẩn lắm, ta nhìn mà buồn nôn.
Tiểu Lục nhủ thầm: Hãy cố nhịn, phải nhịn cô ta!
Hiên đón lấy chén rượu từ tay Chuỗi Hạt, ngửa cổ, uống cạn. A Niệm chau mày nhưng không nói gì, tiếp tục quan sát các món ăn trên bàn tiệc bằng cặp mắt tò mò, thọc mạch. Cô ả nói với Lão Mộc:
– Nghe nói cỗ bàn trong đám cưới thể hiện sự tôn trọng dành cho cô dâu, nhưng ta thấy các người ăn uống xuềnh xoàng thế này, chắc là chẳng yêu quý gì cô dâu này đâu nhỉ?
Điềm Nhi lanh lợi là thế, vậy mà nghe xong câu nói này cũng biến sắc mặt. Tiểu Lục quyết định tiễn khách nên quay ra nói với Hiên và A Niệm:
– Hai vị không muốn ngồi thêm chút nữa ư? Thôi thì chúng tôi cũng không ép nữa, xin mời cứ tự nhiên, thứ lỗi chúng tôi không tiễn nhé!
Hiên kéo A Niệm đứng lên ra về, tạ lỗi với Tiểu Lục. A Niệm trừng mắt lườm Tiểu Lục:
– Lần nào trông thấy ngươi ta cũng thấy nóng mắt, nếu không nể mặt Hiên huynh, ta đã sai người nện cho ngươi một trận từ lâu rồi.
Tiểu Lục thầm nghĩ: Nếu không nể anh ta, ta cũng đã tẩn cho cô một trận rồi.
Hiên và A Niệm về rồi, Tiểu Lục mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lục vòng qua chái nhà, đi qua ruộng lá thuốc, hướng về phía dòng sông. Cây cối um tùm, cỏ dại đua nhau nở rộ, Thập Thất ngồi bên bờ, ngắm nhìn dòng nước. Tiểu Lục đứng sau lưng cậu:
– Mùa xuân sáu năm về trước, tôi thấy cậu nằm trong bụi cây đằng kia.
Thập Thất quay đầu lại, khóe môi nở nụ cười:
– Đã sáu năm rồi.
Tiểu Lục tươi cười ngồi xuống cạnh cậu ta.
– Ngay cả Mặt Rỗ và Chuỗi Hạt đều thấy cậu không nên lưu lại Hồi Xuân đường. Chắc chắn Hiên cũng đã nhìn ra điểm này. Anh ta vẫn còn nghi ngờ tôi, nên chắc chắn sẽ cho người điều tra về cậu.
– Ừ.
Đôi mắt Thập Thất trong veo, lấp lánh ánh cười, vẻ mặt điềm nhiên, tự tại, thoáng nét u hoài, dường như cách xa thế tục, hòa vào làm một với non nước, cỏ hoa tươi đẹp nơi này.