Chương 72
Cổ độc phản kháng, tức là người đó không còn sống được bao lâu nữa. Tiểu Yêu sững sờ, không biết phải an ủi Cảnh thế nào, nàng nhẹ nhàng vỗ về chàng.
Cảnh nói:
– Bà nội muốn ba ngày sau ta phải tiếp nhận chức vị tộc trưởng. Ta không có cách nào từ chối.
Tiểu Yêu nói:
– Em hiểu.
– Ta đã quyết chí, dù là bà nội có đồng ý hay không, ta vẫn sẽ ở bên nàng… Nhưng bây giờ… Ta xin lỗi!
– Không sao, không sao đâu!
Tiểu Yêu thở dài. Không phải nàng không buồn, nhưng nếu Cảnh bất chấp tính mạng của bà nội, từ bỏ họ Đồ Sơn để đến bên nàng, Cảnh sẽ không còn là Cảnh mà Tiểu Yêu yêu nữa.
Đêm đó, Cảnh không về Thanh Khâu.
Đêm đó, Hầu cũng không về nhà. Lam Mai đã quen với chuyện đó, nàng chẳng buồn làm lớn chuyện, chỉ lẳng lặng hóa phép thành cáo nhỏ, lén đến phòng Ý Ánh và phát hiện Ý Ánh cũng không có nhà. Đây không phải lần đầu trong suốt sáu mươi năm qua Hầu và Ý Ánh cùng đột ngột biến mất, cũng không phải là lần đầu Lam Mai vùi mặt trong chăn, khóc lóc đến tận nửa đêm. Nàng khóc không phải vì Hầu không về nhà, mà vì sợ hãi khi nàng biết được những điều không nên biết.
Chiều hôm sau, Cảnh và Hầu mới quay về.
Lão phu nhân sai người gọi cả hai đến gặp bà.
Lão phu nhân ngồi trên giường, sắc mặt vẫn võ vàng, nhưng vì đã được chỉnh trang tề chỉnh nên trông bà không giống một người sắp ra đi.
Bà hỏi Cảnh:
– Cháu suy nghĩ xong chưa?
Cảnh quỳ xuống, thưa:
– Cháu xin tiếp nhận chức vị tộc trưởng tộc Đồ Sơn.
Khóe môi bà thoáng nở nụ cười. Bà nhìn sang Hầu:
– Còn cháu, đã nghĩ thông chưa?
Hầu quỳ xuống, thưa:
– Cháu hứa không bao giờ tranh đoạt chức vị tộc trưởng nữa.
Lão phu nhân nhìn xoáy vào Hầu:
– Cháu có bằng lòng thề trước linh vị của tổ tiên, rằng sẽ không bao giờ tranh đoạt chức vị tộc trưởng, không bao giờ hãm hại Cảnh?
Hầu trầm ngâm một lát, đáp:
– Cháu bằng lòng.
Lão phu nhân thở phào như vừa trút được gánh nặng, rồi bà vừa cười vừa đưa tay lên chấm nước mắt:
– Bõ công ta thương yêu các cháu!
Hầu và Cảnh cùng dập đầu, đồng thanh:
– Cháu có tội vì khiến bà phải chịu khổ sở!
Lão phu nhân nói:
– Lát nữa hãy thông báo cho các trưởng lão chuẩn bị để ngày mai Hầu sẽ tế lễ và thề trước mặt tổ tiên.
Hầu cung kính thưa:
– Vâng!
Lão phu nhân cho phép họ đứng lên, rồi tay trái bà nắm tay Hầu, tay phải nắm tay Cảnh. Bà hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, vẻ mặt rạng rỡ:
– Dù phải chết ta cũng thấy vui lòng!
Cảnh nhìn Hầu. Từ ngày trở về, chàng đã thử mọi cách để hóa giải mối hận thù giữa hai anh em nhưng Hầu kiên quyết không chấp nhận. Lẽ nào Hầu sẵn lòng vì bà nội mà buông bỏ hận thù ư?
Khi cả hai cùng rời khỏi nơi ở của Lão phu nhân, Hầu rảo bước thật nhanh, Cảnh gọi với theo:
– Đại ca!
Hầu dừng bước, Cảnh hỏi:
– Huynh bằng lòng thật sao?
Hầu cười nhạt:
– Ngươi sẵn sàng từ bỏ tự do vì bà nội, lẽ nào ta không thể từ bỏ dã tâm vì bà?
Trong thoáng chốc, Cảnh không diễn tả nổi cảm xúc của mình. Chàng nói:
– Nếu đã biết đệ chẳng màng chức trưởng tộc thì vì sao mấy chục năm trước huynh không chịu giúp đệ. Năm xưa đệ đã nói với huynh, đệ không muốn làm tộc trưởng, cũng không còn căm hận huynh nữa. Nếu khi ấy huynh chịu hợp tác thì từ lâu huynh đã được như ý!
Hắn cười khinh bỉ:
– Những gì ta muốn ta sẽ tự mình giành lấy, không cần công tử Cảnh đây ban phát! Vì sao ngươi không trả thù? Phải chăng tha thứ cho ta sẽ khiến ngươi thấy mình cao quý hơn ta? Phải chăng làm vậy thì ngươi có thể ung dung ngồi trên cao mà đoái thương đến một kẻ bị hận thù làm cho nhân dạng trở nên méo mó là ta đây?
Hầu lấn lướt bước tới, bức Cảnh lùi lại, chàng không nói được lời nào.
Hầu tóm lấy vai Cảnh, ghì thật chặt, như thể muốn bóp nát chàng:
– Vì sao ngươi không trả thù? Thà ngươi cứ tìm ta mà trả thù. Ta ghét nhất bộ dạng giả nhân giả nghĩa của ngươi! Vì sao ngươi không hận ta? Lẽ nào khi nhìn lại những vết thương ghê tởm trên cơ thể, cái chân bệnh hoạn khiến người phụ nữ của ngươi cũng ghê sợ ngươi, muốn tránh xa ngươi, ngươi không hề căm hận ta ư? Hãy đến tìm ta mà trả thù, đến đi!
Cảnh nắm lấy tay Hầu mà rằng:
– Đại ca, đệ không hề căm giận huynh!
Hầu đẩy mạnh Cảnh:
– Vì bà nội, chúng ta hãy làm cho hết trách nhiệm của mình thôi, không cần vờ vịt thân mật thế đâu. Dù sao thì bọn họ cũng đã biết ta là con trai của người hầu, không thể sánh với kẻ có thân phận cao quý như ngươi.
Cảnh xoa bóp bả vai đau nhức, nhìn theo bóng Hầu đi xa dần, chàng chợt hiểu rằng, chàng và Hầu sẽ chẳng thể như lúc xưa. Sự hy sinh của bà nội để đổi lại việc anh em họ ai lo việc người nấy, không tàn sát lẫn nhau đã là kết quả lý tưởng.
Hai ngày sau, nhà Đồ Sơn long trọng tổ chức nghi lễ tiếp nhận chức vị tộc trưởng. Hoàng đế, Tuấn đế, bốn dòng họ lớn nhất Đại hoang và sáu dòng họ lớn nhất Trung nguyên đều cử người đến tham dự. Tuấn đế cử Đại Vương cơ và Nhục Thu đến dự. Tiểu Yêu thầm cảm ơn phụ vương vì nhờ cha mà nàng có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện ở Thanh Khâu, chứng kiến nghi lễ đặc biệt quan trọng của cuộc đời Cảnh.
Có lẽ vì cáo chín đuôi đều có màu trắng nên họ Đồ Sơn rất sùng bái màu sắc này. Đài tế lễ nổi bật bởi một màu trắng tinh khôi. Trên các thanh lan can làm từ ngọc trắng phía dưới đài tế lễ, người ta chạm trổ hình cáo chín đuôi với đủ mọi biểu cảm, thần thái kỳ ảo khác nhau.
Cảnh vận bộ lễ phục trang trọng nhất, quỳ lạy trước trời đất, tổ tiên và Lão phu nhân. Cuối cùng, chàng bước lên đài tế lễ, tiếp nhận ngọc ấn hình cáo chín đuôi từ tay các vị trưởng lão, biểu trưng cho sự sung túc và quyền lực của nhà Đồ Sơn. Hai vị trưởng lão khoác lên người Cảnh chiếc áo choàng màu trắng làm từ da cáo. Nghe nói, chiếc áo này được may từ phần da trên đỉnh đầu của hàng vạn con cáo, là biểu trưng cho vua cáo chín đuôi, minh chứng rằng tộc Đồ Sơn có thể thống lĩnh loài cáo.
Tiếng trống tiếng nhạc vang lên rộn ràng, trưởng lão tuyên bố nghi lễ kết thúc.
Cảnh quay người lại, bước tới sát mép đài tế lễ, đưa mắt nhìn khắp lượt cháu con nhà Đồ Sơn đứng dưới lễ đài.
Một con cáo chín đuôi khổng lồ bỗng đâu xuất hiện ngay sau lưng chàng, chín chiếc đuôi mềm mại như nhung, giống hệt chín đuôi rồng đang vờn bay giữa không trung, chiếm lĩnh cả khoảng không gian rộng lớn, phô bày pháp lực thần thông.
Không phải nghi lễ tế kế vị của các đời tộc trưởng đều xuất hiện hình ảnh kỳ ảo ấy. Hình ảnh thiêng liêng ấy mang lại điềm lành cho cả họ tộc. Tất cả cháu con nhà Đồ Sơn đều rưng rưng cảm động, nhất loạt quỳ sụp xuống vái lạy Cảnh. Lão phu nhân cũng không ngoại lệ, bà rơm rớm nước mắt, âm thầm cầu nguyện:
– Xin tổ tiên phù hộ cho nhà Đồ Sơn đời đời kiếp kiếp được hưng thịnh.
Trong tiếng vái lạy, tiếng hô hào vang dội của lớp lớp cháu con nhà Đồ Sơn, người đàn ông đứng trên đài tế lễ màu trắng kia trở nên xa vời!
Tiểu Yêu bỗng thấy lòng buồn rượi rượi. Kể từ khoảnh khắc này, Cảnh sẽ phải gánh trên vai vận mệnh của cả một gia tộc! Từ nay, chàng không còn là Diệp Thập Thất của nàng nữa.
Yến tiệc bắt đầu. Tiểu Yêu uống liền mấy chén rượu rồi mượn cớ nhức đầu, bỏ Nhục Thu ở lại tiếp khách, một mình lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc, men theo con đường nhỏ, chầm chậm xuống núi.
Con đường mới hiu quạnh, tĩnh mịch làm sao. Đường đi quanh co uốn lượn, chỗ thì bằng phẳng, chỗ lại gập ghềnh, trải dài đến vô tận, hệt như đời người.
Tiểu Yêu cười buồn. Nàng vốn rất sợ cô đơn, ghét phải đi lại một mình, nhưng cuộc đời vốn là hành trình của một người. Có lẽ nàng chỉ có thể tự mình đi hết chặng đường này.
Tiếng bước chân vọng tới, Tiểu Yêu ngoảnh lại, trông thấy Phòng Phong Bội.
Bất giác, tim Tiểu Yêu đập dữ dội như muốn thúc nàng chạy trốn. Nhưng nàng kịp trấn tĩnh lại, vờ như không có chuyện gì, nói:
– Khi nãy trong buổi lễ không thấy huynh đâu.
Phòng Phong Bội cười mỉa:
– Khi nãy trong mắt cô ngoài Đồ Sơn Cảnh còn ai khác nữa đâu.
Khẩu khí này rõ ràng là của Phòng Phong Bội. Điều đó khiến Tiểu Yêu cảm thấy tự nhiên, thoải mái hơn. Nàng ngượng ngùng chữa thẹn:
– Đến dự lễ không nhìn Đồ Sơn Cảnh thì nhìn ai?
Hai người cùng men theo con đường nhỏ, so vai sóng bước. Bàn chân giẫm lên lá khô phát ra những tiếng lạo xạo, cảm giác núi đồi chừng như càng trở nên quạnh quẽ, tĩnh mịch hơn.
Phòng Phong Bội lên tiếng:
– Ta nghe em gái nói Cảnh không chịu làm tộc trưởng. Vì muốn hủy bỏ hôn ước với Ý Ánh, cậu ta đã quỳ suốt một ngày một đêm trước cửa phòng Lão phu nhân. Nếu cậu ta không làm tộc trưởng nữa, chắc chắn em gái ta sẽ khôn khéo nghĩ cách để hủy hôn sau cho ổn thỏa. Nhưng nay cậu ta đã làm tộc trưởng, hy vọng bao năm của muội ấy đã sắp thành hiện thực, muội ấy sẽ không từ bỏ đâu.
Phòng Phong Bội quay sang Tiểu Yêu:
– Cô có buồn không khi mà trong thoáng chốc, niềm hy vọng bỗng nhiên tan biến?
– Có buồn đôi chút nhưng có lẽ vì từ nhỏ đến lớn tôi đã quen với vận xui, nên dù gặp được việc tốt lành, tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với đổ vỡ. Dù nghe được những lời thề thốt đẹp đẽ, tôi cũng không tin tuyệt đối, điều đó giúp tôi không quá đau buồn.
Ngay cả mẹ cũng sẵn sàng vì đại nghĩa mà bỏ rơi nàng, thì hỏi rằng trên đời này, làm gì còn ai xứng đáng cho nàng tin tưởng nữa đây?
Phòng Phong Bội khe khẽ cười:
– Tính cách thật kỳ quặc! Dù vui vẻ hân hoan nhường nào cũng vẫn dành ra một khoảng trống để chờ đợi đau thương ập đến.
Tiểu Yêu mỉm cười:
– Chính vì vậy tôi mới trân trọng niềm vui ngắn ngủi trong thực tại, vì chỉ có nó mới thực sự tồn tại.
Phòng Phong Bội dừng bước, cười hỏi:
– Vương cơ có muốn đi tìm vui không?
– Vì sao không?
Phòng Phong Bội huýt sáo gọi Thiên mã. Khi gã nhảy phốc lên lưng Thiên mã, chìa tay kéo Tiểu Yêu lên theo.
Phòng Phong Bội thúc Thiên mã phi đến thành Thanh Khâu, đưa Tiểu Yêu đến sòng bạc ngầm của tộc Ly Nhung.
Tiểu Yêu đón lấy chiếc mặt nạ đầu chó, khen ngợi:
– Không ngờ đám đầu trâu mặt ngựa này lại có thể làm ăn buôn bán trước mũi nhà Đồ Sơn.
Phòng Phong Bội đập vào gáy nàng:
– Cô không sợ tộc Li Nhung, nhưng ta thì sợ vô cùng!
Tiểu Yêu đội mặt nạ lên, bỗng biến thành một thiếu nữ mình người đầu chó. Nàng nhe nanh, sủa mấy tiếng trêu trọc Phòng Phong Bội.
Phòng Phong Bội lắc đầu ngán ngẩm rồi sải bước vào trong:
– Tránh xa ta ra! Đừng để đến khi cô bị họ đánh thì ta cũng bị vạ lây!
Tiểu Yêu cười khì khì, chạy đuổi theo gã, tóm lấy tay gã:
– Ta cứ đi gần huynh đấy, cứ khiến huynh bị vạ lây đấy!
Nàng vừa nói vừa cố tình sủa ầm ĩ.
Phòng Phong Bội vội bịt miệng nàng lại, cầu xin:
– Bà cô của tôi ơi, đừng ồn ào nữa!
Phòng Phong Bội đã rất lão luyện trong trò cờ bạc, gã đưa Tiểu Yêu đi đánh bạc.
Tiểu Yêu vẫn luôn cho rằng đánh bạc và uống rượu là hai thứ tuyệt hảo vì chúng giúp thần kinh của người ta tạm thời mất hết cảm giác. Dù gặp phải bất cứ chuyện đau buồn gì, chỉ cần uống vài chén rượu, ngồi xuống chiếu bạc là bạn có thể tạm thời quên hết mọi sự đời.
Phòng Phong Bội ra dấu cho người hầu mang tới sáu chén rượu mạnh. Gã nâng chén, hướng về phía Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cũng nâng chén, cả hai không ai nói lời nào, chủ động uống cạn ba chén rượu phần mình.
Tiểu Yêu tươi cười gia nhập chiếu bạc, Phòng Phong Bội cũng đi kiếm niềm vui của riêng mình.
Tiểu Yêu vừa uống rượu vừa chơi, thắng được một túi tiền nho nhỏ, khi ấy Phòng Phong Bội mới đến tìm nàng:
– Muốn xem nô lệ thi đấu không?
Tiểu Yêu không chịu đứng lên:
– Đàn ông các người sao lại thích đấu đá vậy nhỉ? Máu me vương khắp người, có gì hay ho đâu!
Phòng Phong Bội xốc nàng lên:
– Cứ đi xem khắc biết, bảo đảm cô sẽ không hối hận!
Ngồi trong trường đấu, Tiểu Yêu vừa uống rượu vừa ngó nghiêng xung quanh.
Hai nô lệ, những người sẽ thi đấu cho đến chết, cùng bước ra. Tiểu Yêu thoáng sững sờ, nàng ngồi thẳng dậy, quan sát. Nàng nhận ra một người trong số họ, đó là tên nô lệ mà nàng và Phòng Phong Bội từng đánh cược ở thành Hiên Viên. Đối với nàng, dường như chỉ mới vài năm trôi qua, nhưng với người này đã là hơn bốn mươi năm dằng dặc, mỗi ngày đều phải giằng co lấy sự sống.
Tiểu Yêu lẩm bẩm:
– Hắn còn sống ư?
Tuy đã trải nhiều sương gió, đã gầy đi, đã mất một bên tai, nhưng hắn vẫn sống.
***
Phòng Phong Bội duỗi thẳng chân, gối đầu lên hai tay, thờ ơ đáp:
– Bốn mươi năm trước hắn thỏa thuận với chủ nô, nếu có thể giúp ông ta giành thắng lợi trong bốn mươi năm liên tiếp, chủ nô sẽ trả tự do cho hắn. Nếu đêm này hắn vẫn sống thì hắn sẽ thoát kiếp nô lệ, giành được tự do.
– Sao hắn có thể làm được?
– Hắn đã nhẫn nại chờ đợi bao năm tháng, chỉ vì tia hy vọng mong manh mà quyết không từ bỏ. Thực ra cũng giống tình cảnh của cô khi bị yêu tinh cáo chín đuôi nhốt trong lồng thôi.
Tiểu Yêu lẳng lặng uống cạn chén rượu trong tay, sau đó nàng ném túi tiền cho kẻ nhận tiền đặt cược, chỉ tay vào tên nô lệ đó và nói:
– Ta cược hắn sẽ thắng.
Đám đông ồ lên ngạc nhiên vì tên nô lệ mà nàng đặt cược so với đối thủ lực lưỡng, cường tráng của hắn khác nhau một trời một vực.
Trận đấu bắt đầu.
Tên nô lệ ấy quá yếu! Có lẽ vì hắn sắp được tự do, chủ nô nghĩ rằng không nên phí cơm nuôi hắn nên đã bỏ mặc chẳng thèm chữa trị vết thương từ những trận đấu trước.
Những vết thương cũ nhanh chóng toác ra, trào máu. Trong khi đó, đối thủ của hắn vẫn hùng hổ như sư tử, lừng lững trước mặt.
Bình rượu ngay bên cạnh nhưng Tiểu Yêu chẳng buồn động đến một giọt, nàng chuyên tâm quan sát cuộc đấu.
Tên nô lệ bị quật ngã liên tiếp, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng lên từ vũng máu.
Lúc đầu, trường đấu ngập tiếng hoan hô cổ động, vì ai nấy đều thích thú cảnh tượng tàn khốc đầy kích thích này. Nhưng càng về sau, khi chứng kiến tên nô lệ máu chảu khắp người vẫn ngoan cường đứng dậy hết lần này đến lần khác, ai nấy đều cảm thấy cổ họng khô rát, không kêu gào nổi nữa.
Đấu trường hoàn toàn im lặng, khán giả lặng lẽ theo dõi cuộc đấu giữa tên nô lệ yếu ớt và tên nô lệ lực lưỡng.
Cuối cùng, tên nộ lệ lực lưỡng nằm bò trong vũng máu, không đứng lên nổi. Tên nộ lệ yếu ớt cũng nằm dài trong vũng máu, không gượng dậy được.
Khi cả hai nô lệ đều không đứng lên, tức là trận đấu không có kẻ chiến thắng.
Đám đông ngao ngán, định bỏ về. Tiểu Yêu đột nhiên đứng phắt dậy, hướng về phía võ đài gào lớn:
– Đứng lên đi, đứng lên!
Đám đông nhất loạt dừng bước, cùng hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Tiểu Yêu, rồi lại hướng về phía võ đài.
Tiểu Yêu tiếp tục gào to:
– Ngươi đã kiên trì hơn bốn mươi năm, chỉ còn trở ngại cuối cùng này thôi. Hãy đứng lên, đứng lên, đứng lên đi!
Tên nô lệ yếu ớt bỗng nhiên cử động, nhưng hắn vẫn không đứng lên nổi. Đám đông xúc động, dồn toàn bộ sự chú ý về phía hắn.
Tiểu Yêu tiếp tục gào thét:
– Đứng lên, đứng lên đi, mau đứng lên! Chỉ cần ngươi đứng lên, ngươi sẽ được tự do, hãy đứng lên!
Tiểu Yêu không hiểu vì sao trái tim băng giá mấy trăm năm của nàng bỗng nhiên trở nên nóng hổi vào khoảnh khắc này. Nàng muốn hắn không từ bỏ, muốn hắn kiên trì, tuy sống sót chưa hẳn là điều tốt đẹp, nhưng nàng rất muốn hắn đứng dậy. Như vậy sự kiên trì của hắn mới có kết quả, hắn sẽ được trải nghiệm một đời sống mới. Dù sau đó hắn có căm ghét nó đi nữa, thì chí ít hắn đã được trải nghiệm.
Những người biết về giao kèo giữa tên nô lệ và ông chủ của hắn bắt đầu rì rầm truyền tai nhau. Chỉ một lát sau, tất cả khán giả có mặt trong trường đấu đều biết gã nô lệ này đã kiên trì suốt bốn mươi năm, và đây là bước cuối cùng để hắn đến được với tự do.
Tiểu Yêu gào lớn:
– Đứng lên! Mau đứng lên!
Đám đông không kìm được cảm xúc, tất cả cùng đồng loạt hô vang theo Tiểu Yêu:
– Đứng lên, đứng lên đi, hãy đứng lên!
Nhân tính có lúc thật u tối, nhưng cũng có lúc thật xán lạn. Ví như lúc nàu, tất cả mọi người đều lựa chọn sự tốt đẹp. Họ cùng hy vọng tên nô lệ sẽ đứng dậy, tạo nên một kỳ tích.
Mọi người cùng nhất loạt hô vang:
– Đứng lên, đứng lên, hãy đứng lên!
Tên nô lệ yếu ớt ấy, cuối cùng cũng gượng dậy được. Tuy bộ dạng của hắn lúc này vô cùng thảm bại, máu me khắp người, chao đảo như sắp ngã quỵ, nhưng rõ ràng là hắn đã đứng lên, hắn đã chiến thắng!
Hầu hết mọi người đều không thắng cược nhưng họ không bận tâm đến điều đó, vẫn hân hoan chúc mừng kẻ chiến thắng. Mặc dù chiến thắng ấy không liên quan đến họ, nhưng mặt tốt đẹp của con người khiến họ quên đi được mất của bản thân, ai nấy đều mừng cho tên nô lệ, như thể họ mừng cho chiến thắng của chính mình trước những gian nan tưởng chừng không thể vượt qua được của cuộc sống nghiệt ngã.
Tiểu Yêu cười vang, nàng quay lại ôm chầm lấy Phòng Phong Bội, xúc động nói:
– Huynh thấy không? Hắn đã thắng và đã được tự do!
Phòng Phong Bội chăm chú nhìn tên nô lệ đang bước đi loạng choạng, mỉm cười nói:
– Đúng vậy, hắn đã thắng!
Tiểu Yêu nhìn thấy gã chủ nô đưa tên nô lệ đến gặp ông chủ trường đấu, xóa tên hắn khỏi danh sách nô lệ.
Tiểu Yêu ngồi nghe người ta bàn tán xôn xao, lặng nhìn đám đông dần tản mác. Cuối cùng, cả đấu trường chỉ còn lại mình nàng và Phòng Phong Bội.
Tiểu Yêu ngắm nhìn đấu trường trống trải, hỏi:
– Vì sao huynh đưa tôi đến đây xem thi đấu?
– Tìm vui chứ còn làm gì?
Tiểu Yêu trầm ngâm, lát sau nàng nói:
– Chúng ta về thôi!
Tiểu Yêu và Phòng Phong Bội trả lại mặt nạ đầu chó rồi rời khỏi sòng bạc ngầm.
– Khoan, khoan đã!
Một kẻ lẩy bẩy bước đến, áo quần phong phanh, vết máu trên mặt đã được rửa ráy qua loa, mái tóc buộc gọn trên đầu. Nếu như không thiếu một bên tai, trông hắn không khác những thanh niên bình thường, có điều gầy và hốc hác hơn.
Hắn ấp a ấp úng nói với Tiểu Yêu:
– Khi này, tôi nghe thấy tiếng gọi của cô, tôi nhận ra, cô chính là người từng ôm tôi ngày trước.
Tiểu Yêu vui mừng nói:
– Ta cũng nhớ ngươi. Ta rất mừng vì ngươi đã thắng.
Rồi nàng trỏ Phòng Phong Bội:
– Ngươi còn nhớ người này không?
Phòng Phong Bội không buồn quay đầu lại, bóng hắn đổ dài trong đêm vắng. Nhưng chàng trai này sống trong trường đấu nô lệ đã nhiều năm, anh ta vốn chỉ thấy những nhân dạng mình người đầu chó, anh ta không nhận diện người khác thông qua gương mặt.
Anh ta gật đầu, đáp:
– Nhớ chứ. Tôi nhớ hơi thở của ngài ấy. Ngài ấy đã đến xem tôi thi đấu tổng cộng bảy lần!
Anh ta xúc động nói với Phòng Phong Bội:
– Bây giờ tôi đã được tự do, tôi sẵn lòng làm mọi việc, ngài có thể cho tôi đi theo ngài không?
Phòng Phong Bội lạnh lùng đáp:
– Ta không cần ai đi theo.
Chàng trai có vẻ thất vọng nhưng không buồn tủi. Anh ta nói với Phòng Phong Bội và Tiểu Yêu:
– Cảm ơn các vị!
Anh ta định đi thì Tiểu Yêu cất tiếng gọi lại:
– Ngươi có tiền không?
Chàng trai ngẩn ngơ, có lẽ anh ta chưa có ý niệm về tiền bạc. Tiểu Yêu trao cho anh ta toàn bộ số tiền nàng vừa thắng cược:
– Đây là số tiền khi nãy ta thắng cược, hãy cầm lấy, ngươi xứng đáng.
Chàng trai cúi nhìn túi tiền trơ lạnh trong tay, Tiểu Yêu hỏi:
– Ngươi tên gì? Ngươi định sẽ làm gì?
Chàng trai ngẩng đầu, chân thành đáp:
– Họ gọi tôi là nô lệ thứ mười hai. Tôi muốn ra biển vì nghe nói biển rộng vô cùng.
Tiểu Yêu gật đầu:
– Đúng vậy, biển rất rộng và rất đẹp, ngươi nên đi ngắm biển… Ta tặng ngươi một cái tên, được không?
Chàng trai ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn Tiểu Yêu. Anh ta gật đầu chắc nịch.
Tiểu Yêu ngẫm ngợi một lát, nói:
– Tai trái của ngươi không còn nữa, vậy gọi ngươi là Tai Trái nhé! Hãy ghi nhớ, ngày sau nếu có kẻ cười nhạo ngươi vì ngươi không có tai trái, ngươi đừng bận tâm, trái lại, ngươi nên tự hào về điều đó.
– Tai Trái ư?
Chàng trai lẩm nhẩm tên mình rồi nói:
– Tên tôi là Tai Trái!
Tiểu Yêu gật đầu:
– Nếu đã ngắm chán phong cảnh hoặc có kẻ nào ức hiếp ngươi, ngươi hãy đến núi Thần Nông, tìm một người tên là Chuyên Húc, nói với người đó rằng ta giới thiệu ngươi đến. Người đó sẽ cho ngươi một công việc. Ta tên Tiểu Yêu, ngươi đừng quên nhé!
– Núi Thần Nông, Chuyên Húc, Tiểu Yêu, Tai Trái nhớ rồi!
Tai Trái cầm túi tiền trên tay, chống nạng, tập tễnh đi vào bóng đêm.
Tiểu Yêu ngóng theo hắn, đột nhiên nàng nghĩ, năm, sáu trăm năm trước, khi bước ra từ đấu trường nô lệ, có lẽ Tương Liễu cũng là một chàng trai trẻ như vậy. Thương tích khắp người, tiều tụy, mệt mỏi như thể vừa trải bao gió sương thăng trầm của kiếp người, nhưng thực chất lại giống một đứa trẻ sơ sinh, gặp được người thế nào sẽ được ban phát vận mệnh thế ấy.
Nhưng, khi ấy nàng còn chưa chào đời!
Phòng Phong Bội búng tai Tiểu Yêu:
– Hắn đi xa rồi còn đứng ngây ra đấy làm gì!
Tiểu Yêu vừa bước đi vừa nói:
– Tôi đang nghĩ, khi huynh thoát khỏi đấu trường nô lệ, tôi là người cứu giúp huynh thì tốt biết mấy! Nếu vậy, tôi sẽ khiến huynh chỉ mãi là Phòng Phong Bội. Ước gì tôi ra đời sớm hơn vài trăm năm, tôi nhất định sẽ đến đấu trường nô lệ tìm huynh…
Phòng Phong Bội chợt dừng bước, lặng nhìn Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu quay lại, bắt gặp ánh mắt gã. Hai người nhìn nhau trong bóng đêm u tịch, muốn nói mà chẳng thể cất lời.
Phòng Phong Bội đưa tay ra, dường như muốn vuốt ve gương mặt Tiểu Yêu. Nhưng khi sắp chạm đến nàng, gã đột nhiên rụt tay về, ánh mắt lướt qua vai nàng, cất giọng mỉa mai:
– Ngữ như cô mà đòi cứu ta?
Tiểu Yêu lí nhí giải thích:
– Tôi không có ý chê bai đại nhân Cộng Công, chỉ là tôi nghĩ rằng…
– Im đi!
Đột nhiên, Phòng Phong Bội như vừa khoác áo giáp sắt lên người, sát khí đằng đằng.
Tiểu Yêu sợ hãi nhìn Tương Liễu, từng bước lùi lại phía sau, đề phòng.
Nàng chạm phải một vòng tay quen thuộc:
– Cảnh?
– Ừ.
Cảnh ôm chặt Tiểu Yêu, trừng mắt cảnh cáo Phòng Phong Bội.