Chương 71: Sao nỡ đốt thiêu nhau[1]
[1] Mượn ý thơ trong bài “Thơ bảy bước” của Tào Thực, thời Tam Quốc.
Nửa đêm hôm đó Cảnh mới về tới Thanh Khâu. Chàng ra lệnh cho người hầu không được báo tin với Lão phu nhân. Chàng nghĩ ngơi ở nhà ngoài, chờ hôm sau bà nội thức giấc mới đến gặp.
Lòng canh cánh mối lo của Chuyên Húc và Phong Long, Cảnh không còn tâm trí nghỉ ngơi, chàng cho gọi mấy người hầu thân cận tới, tìm hiểu mọi việc diễn ra trong mấy mươi năm qua. Xong việc thì trời đã sắp sáng.
Chàng tranh thủ chợp mắt vài canh giờ rồi thức giấc, rửa mặt, vào nhà trong gặp bà nội.
Lão phu nhân đang ngồi trên giường. Hầu, Lam Mai, Ý Ánh đứng hai bên.
Cảnh bước vào, đến trước mặt bà nội, quỳ xuống:
– Thưa bà, cháu đã về!
Lão phu nhân rưng rưng nước mắt, cho phép Cảnh đứng lên:
– Cuối cùng cháu đã về. Bà những tưởng không chờ được đến lúc ấy nữa.
Thấy bà vẫn hồng hào, khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, Cảnh nói:
– Bà vẫn khỏe mạnh, hồng hào kia mà!
Lão phu nhân kéo Cảnh ngồi xuống cạnh bà:
– Gầy quá, cháu gầy quá! Phải chịu khó tĩnh dưỡng, đừng để bà phải lo phiền nữa!
Cảnh cười đáp:
– Cháu sẽ ăn thật nhiều, sẽ béo quay cho bà vui!
Lão phu nhân tươi cười gật đầu.
Cảnh quay sang chào hỏi anh trai và chị dâu. Lão phu nhân trỏ Ý Ánh, nói:
– Cháu nên cảm ơn Ý Ánh, mấy chục năm qua nó đã rất vất vả.
Cảnh khách sáo chào Ý Ánh và không nói gì thêm. Sau đó, chàng đứng lên, thưa:
– Cháu có điều này muốn thưa với bà.
– Ta cũng có chuyện cần nói với cháu.
Lão phu nhân quay sang Hầu và Ý Ánh:
– Các cháu hãy ra ngoài, ta muốn hàn huyên với Cảnh một lát.
Hầu, Lam Mai và Ý Ánh lần lượt cúi chào Lão phu nhân rồi ra ngoài.
Cảnh quỳ xuống:
– Cháu muốn nhanh chóng hủy hôn với Ý Ánh, xin bà cho phép.
Lão phu nhân không hề ngạc nhiên:
– Ta biết cháu muốn nói về chuyện này nên ta sẽ trả lời cháu ngay rằng: Không được!
Cảnh cầu xin:
– Cháu không có tình cảm với Ý Ánh, cô ấy đối với cháu cũng vậy. Vì sao bà không cho phép chúng cháu hủy hôn?
– Ta chỉ thấy cháu không có tình cảm với Ý Ánh, không thấy nó không có tình ý với chau.
Cảnh dập đầu:
– Cháu đã có người thương, xin bà giúp cháu!
Lão phu nhân thở dài:
– Thằng bé khờ khạo này! Cháu nghĩ tình yêu có thể kéo dài bao lâu? Thời gian sẽ khiến cho tình cảm, dù sâu nặng đến đâu cũng phai nhạt, và sau cùng mọi thứ sẽ trở nên rất thường. Thực ra, chuyện vợ chồng cũng giống như kinh doanh. Cháu cho cô ấy thứ cô ấy cần, cô ấy cũng vậy. Cháu tôn trọng cô ấy và cô ấy tôn trọng cháu, hai bên trao đi và nhận lại như vậy thôi.
– Thưa bà, cháu quyết không cưới Ý Ánh!
– Nếu cháu là Hầu, cháu muốn làm gì tùy ý. Nhưng cháu là tộc trưởng tương lai của tộc Đồ Sơn. Phu nhân của tộc trưởng là người có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả họ tộc. Ý Ánh là người thông minh, mẫn cán. Họ Phòng Phong không thể không dựa vào nhà Đồ Sơn nên họ sẽ biết cách bảo ban Ý Ánh. Hãy tin lời bà, Ý Ánh là người phù hợp nhất để làm phu nhân tộc trưởng. Vì gia tộc Đồ Sơn, cháu phải cưới nó!
– Cháu không muốn làm tộc trưởng, bà hãy để anh cháu làm…
– Hỗn xược!
Lão phu nhân tức giận đập tay xuống bàn khiến cốc tách trên bàn rơi cả xuống đất, nước trà vương ướt áo Cảnh. Bà ôm ngực, nói:
– Đã mười sáu năm! Ta mất mười sáu năm tâm huyết mới đào tạo được một phu nhân tộc trưởng xuất sắc nhất. Ta không thể có thêm mười sáu năm nữa!
Cảnh dập đầu liên hồi, trán chàng chạm phải những mảnh sành sứ trên nền đất, máu đỏ trào ra.
– Nếu bà không đồng ý cho cháu hủy hôn, vậy cháu chỉ còn cách rời khỏi nhà Đồ Sơn.
Lão phu nhân tức giận tới mức toàn thân run lên bần bật. Bà chỉ tay vào mặt Cảnh, dằn từng chữ:
– Nếu muốn ta chết cháu cứ việc bỏ đi! Nếu cháu thích làm theo ý mình thì hãy giết ta rồi muốn làm gì thì làm!
Cảnh không dám ngẩng đầu, chàng khổ sở van xin:
– Cháu xin bà!
Lão phu nhân thét gọi tỳ nữ thân cận:
– Tiểu Ngư, mau đuổi thằng hỗn xược này đi cho ta!
Tiểu Ngư bước vào, nói với Cảnh:
– Xin công tử thương tình Lão phu nhân tuổi cao sức yếu, xin hãy để người được nghỉ ngơi!
Thấy bà vẫn ghì tay ôm ngực, sắc mặt tái xám, Cảnh không còn cách nào khác, đành lui ra ngoài.
Nhưng chàng không về phòng mà quỳ mọp trước cửa khu nhà của Lão phu nhân. Tỳ nữ vào bẩm báo, Lão phu nhân nhắm nghiền mắt lại, giận dữ nói:
– Mặc nó! Đi mời các trưởng lão đến đây!
Cảnh quỳ hết một ngày một đêm trước cửa phòng Lão phu nhân nhưng bà hoàn toàn không để tâm, bà lệnh cho các trưởng lão thực hiện theo kế hoạch.
Khi mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy, bà cho gọi Hầu, Lam Mai và Ý Ánh đến.
Cảnh vừa bình phục đã phải quỳ dưới đất lâu như vậy nên sắc mặt chàng rất thảm hại, máu vương khắp trán. Hầu và Ý Ánh nhìn chàng bằng ánh mắt sắc lạnh, căm tức.
Vừa bước vào phòng, Ý Ánh lập tức quỳ xuống, tay áo chấm nước mắt, cầu xin Lão phu nhân giúp Cảnh.
Thấy mọi người đã đến đủ, Lão phu nhân nói với Tiểu Như:
– Gọi nó vào đây!
Người hầu dìu Cảnh vào phòng.
Ý Ánh hối hả chạy lại, muốn bôi thuốc cho Cảnh nhưng chàng thờ ơ né tránh, khách sáo nói:
– Không dám phiền tiểu thư!
Ý Ánh hờn tủi đứng sang bên, ngước nhìn Lão phu nhân bằng vẻ mặt đáng thương, tội nghiệp.
Lão phu nhân lặng thinh, lạnh lùng nhìn Tiểu Ngư xử lý vết thương trên trán chàng.
Bà cho phép Hầu và Cảnh ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn hai đứa cháu, nói:
– Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, ba ngày sau sẽ cử hành nghi lễ chính thức tuyên bố Cảnh sẽ tiếp nhận vị trị tộc trưởng tộc Đồ Sơn. Vì việc này gấp gáp nên không kịp mời đông đảo khách khứa, nhưng Hoàng đế, Tuấn đế, Xích Thủy, Tây Lăng, Quỷ Phương và sáu dòng họ lớn ở Trung nguyên đều sẽ cử người đến dự. Như vậy là đủ rồi!
Cảnh và Hầu đều mặt mày biến sắc, không ai ngờ Lão phu nhân lại âm thầm chuẩn bị mọi thứ, ngay cả quan khách đến chứng kiến nghi lễ cũng đã mời đủ.
Cảnh quỳ xuống, cầu xin:
– Thưa bà, vị trí tộc trưởng hãy để mấy năm nữa tính tiếp.
Lão phu nhân nổi giận:
– Mấy năm nữa? Cháu nghĩ ta còn sống được bao lâu? Cha cháu vừa chào đời, ông nội cháu đã ra đi, ta phải cắn răng gánh vác mọi trọng trách. Ta chờ đợi mỏn mòn mới đến ngày cha cháu cưới vợ, nhận chức tộc trưởng. Những tưởng sẽ được thảnh thơi dưỡng già, nào ngờ tên bất hiếu ấy lại… ra đi trước ta! Khi ấy, ta nghĩ mình không chống chịu nổi, may có mẹ cháu đứng ra lo liệu mọi việc lớn bé trong họ tộc… Ta và mẹ các cháu, hai quả phụ đã phải vất vả bao năm mới nuôi các cháu khôn lớn. Mẹ cháu chưa một ngày được hưởng phúc đã vội đi tìm tên bất hiếu kia. Ta ngày đêm trông ngóng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc trao trọng trách tộc trưởng cho cháu thì cháu lại đột nhiên mất tích. Ta chờ mười năm cháu mới trở về, nhưng chẳng bao lâu sau đã lại hôn mê bất tỉnh. Cháu nghĩ ta còn chịu đựng được những chuyện này bao lâu nữa?
Bao nhiêu cay đắng nhọc nhằn, khổ ải những ngày xưa cũ bỗng ùa về như sóng trào. Lão phu nhân dẫu kiên cường đến đâu cũng không khỏi xúc động.
Cả Hầu, Lam Mai và Ý Ánh đều quỳ xuống trước mặt bà. Lão phu nhân gạt lệ, than khóc:
– Ta không quan tâm các cháu nghĩ gì, lần này, dù thế nào Cảnh cũng phải tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Cảnh dập đầu van xin:
– Thưa bà, cháu không ham muốn chức vị tộc trưởng. Anh cháu là con cả, vì sao không trao trọng trách cho huynh ấy!
Lão phu nhân vừa khóc vừa nói:
– Hỗn xược! Cháu biết rõ mà vẫn cố tình hỏi sao! Có những chuyện giấu được mọi người nhưng không giấu được một vài người. Ông ngoại cháu là tộc trưởng đời trước của nhà họ Thẩm. Tộc trưởng hiện nay là cậu ruột cháu. Bà ngoài cháu là tiểu thư nhà Xích Thủy, chị họ của tộc trưởng tộc Xích Thủy hiện nay. Còn Hầu thì sao… Bọn họ có thể chấp nhận Hầu không?
Lão phu nhân ôm ngực, vừa khóc vừa hỏi:
– Cháu nói ta nghe, Xích Thủy, Tây Lăng, và sáu dòng họ lớn ở Trung nguyên liệu có đồng ý việc tộc trưởng nhà Đồ Sơn không phải là cháu không?
Cảnh dập đầu, thưa:
– Cháu có thể đến từng nhà cầu xin họ đồng ý.
– Tất cả các trưởng lão nhà Đồ Sơn đều đồng ý để cháu làm tộc trưởng. Cháu nghĩ những năm qua ta không hay biết những việc cháu làm ư? Dù cháu đã gây ra bao chuyện, nhưng không vị trưởng lão nào đồng ý cho cháu từ bỏ chức vị tộc trưởng.
Cảnh không biết phải đáp lời ra sao, chàng chỉ đành dập đầu:
– Thưa bà, cháu không hề mong được làm tộc trưởng, nhưng anh trai cháu thì có.
Lão phu nhân đưa mắt nhìn hai đứa cháu trai quỳ trước giường bà:
– Tộc trưởng phải là người được người trong họ tộc kính phục, người trong thiên hạ công nhận, không phải ai muốn cũng làm được! Hầu, cháu lại đây!
Lão phu nhân đưa hai tay về phía Hầu, hắn lê gối đến trước mặt bà. Lão phu nhân kéo Hầu đứng dậy, bảo hắn ngồi xuống cạnh bà:
– Hầu à, bà biết cháu không kém tài Cảnh, nhưng chức vị tộc trưởng can hệ đến sự thịnh vượng và suy vong của cả họ tộc. Nếu cháu làm tộc trưởng, cả chín vị trưởng lão sẽ phản đối, nội bộ dòng họ Đồ Sơn sẽ bị chia rẽ. Cháu cũng sẽ không nhận được sự hỗ trợ từ bên ngoài. Họ Xích Thủy và họ Thẩm sẽ gây khó dễ cho cháu ở khắp nơi. Trải qua nhiều đời, chúng ta mới gây dựng nên sự hưng thịnh của một dòng họ, nhưng sự suy vong thì có thể chỉ trong chốc lát.
Lão phu nhân ôm Hầu vào lòng, thổn thức:
– Trước lúc ra đi, lời cuối cùng cha cháu nói với ta là cậy nhờ ta chăm sóc cháu. Bao nhiêu năm qua, ta chưa từng bạc đãi cháu, đúng không?
Hầu đáp:
– Thưa bà, lúc nào bà cũng yêu thương cháu, không khi nào thiên vị.
Chính vì vậy, nhiều năm qua, đã bao lần có được cơ hội đoạt lấy chức vị tộc trưởng nhưng hắn không đành lòng xuống tay giết hại người bà từng thương yêu, săn sóc hắn từ nhỏ.
Lão phu nhân xoa đầu Hầu:
– Người mà cha cháu trước lúc qua đời không thể yên lòng nhất là cháu. Dù cháu giận mẹ nhường nào cũng nên hiểu rằng, mẹ cháu đã không giết cháu, trái lại, đã nuôi cháu khôn lớn, mời thầy dạy giỏi về dạy dỗ cháu nên người. Dòng máu chảy trong cơ thể cháu là huyết mạch nhà Đồ Sơn. Cháu chẳng nỡ nhìn thấy nhà Đồ Sơn suy vong, thấy bà chết không nhắm mắt, đúng không?
Hầu đau xót quỳ xuống, dập đầu vái lạy:
– Bà ơi, bà vẫn còn rất khỏe mạnh!
Nhưng hắn không chịu hứa sẽ thôi cướp đoạt chức vị tộc trưởng.
Cảnh cũng dập đầu:
– Xin bà hãy hủy bỏ nghi lễ đó, cháu không muốn làm tộc trưởng.
Cảnh cũng nhất quyết không chịu tiếp nhận chức vị tộc trưởng.
Lão phu nhân nhìn hai đứa cháu mà lòng quặn đau. Nỗi tức giận, tuyệt vọng dâng trào, máu đỏ ộc ra từ miệng bà, bắn lên người Hầu và Cảnh.
Hầu và Cảnh kinh hãi bật dậy, chạy đến đỡ bà. Sắc mặt Lão phu nhân rất đỗi vàng vọt, hơi thở yếu ớt. Cảnh muốn truyền linh khí cho bà nhưng Hầu đã gạt chàng ra, quát:
– Để ta!
Cảnh biết linh lực của Hầu mạnh hơn nên không giằng co với hắn, chàng quay ra ấn các huyệt đạo, giúp bà thông khí huyết.
Ý Ánh và Lam Mai cùng thét gọi:
– Thầy thuốc! Thầy thuốc!
Thầy thuốc riêng của Lão phu nhân, Di Mai Nhi, chạy đến, mặt mày biến sắc khi thấy những vệt máu trên người Cảnh và Hầu. Bà ấy vội vã bước tới, đặt một viên thuốc lớn bằng quả nhãn vào miệng Lão phu nhân, giúp bà ổn định lại nhịp thở.
Cảnh và Hầu lúc này mới hết sợ. Hầu thưa:
– Thưa bà, xin hãy hủy bỏ nghi lễ tiếp nhận chức tộc trưởng, sức khỏe của bà là quan trọng nhất.
Cảnh tán thành:
– Đúng vậy, bà hãy dưỡng bệnh trước đã.
Lão phu nhân cười khổ sở:
– Không giấu gì các cháu, ta chỉ còn sống được một năm nữa thôi.
Cảnh và Hầu nhất loạt đưa mắt nhìn thầy thuốc.
Bà Di Mai Nhi nói:
– Lời của Lão phu nhân là sự thật. Bà chỉ còn sống được nhiều nhất một năm nữa thôi.
Hầu xúc động kêu lên:
– Không đâu, không thể nào! Mấy chục năm qua sức khỏe của bà vẫn rất tốt, chắc chắn sẽ có cách chữa bệnh cho bà!
Lão phu nhân cất giọng yếu ớt:
– Sau khi Cảnh hôn mê bất tỉnh, ta biết cháu sẽ không chịu yên phận. Ta gánh vác trọng trách của dòng họ này suốt bao năm qua nên cháu không thể qua mặt ta. Nếu cháu không phải cháu trai của ta thì ta đã trừ bỏ cháu từ lâu rồi. Nhưng cháu lại là đứa cháu ta bồng bế thương yêu từ nhỏ đến lớn. Vì mẹ Cảnh thiên vị, yêu thương Cảnh nhiều hơn, nên ta muốn bù đắp cho cháu, dành cho cháu nhiều tình cảm và sự quan tâm hơn. Ta không nỡ ra tay, nhưng ta không thể loại bỏ dã tâm trong cháu nên đành gồng mình bảo vệ cơ nghiệp của tổ tiên bao đời. Để đấu lại với đám quỷ các cháu, ta đã lệnh cho Di Mai Nhi cấy cổ độc vào người mình. Mấy chục năm qua, ta khỏe mạnh được là nhờ cổ độc cả đó.
Cả Hầu và Cảnh đều tái mặt. Vì Tiểu Yêu, Cảnh từng thu thập nhiều tài liệu về thuật sử dụng cổ độc. Chàng lí nhí:
– Đó là thuật sử dụng bùa chú từng bị cấm kỵ.
Hầu hỏi:
– Không có cách giải độc ư?
Di Mai Nhi đáp:
– Nay đã đến giai đoạn cổ độc phản kháng, không cách gì chữa khỏi.
Hầu hốt hoảng hỏi:
– Phản kháng? Nghĩa là sao?
Bà Di Mai Nhi đáp:
– Thứ bùa chú cấm kỵ thường sẽ thỏa mãn nguyện vọng nào đó của chúng ta, nhưng bù lại, trước lúc chết, chúng ta sẽ phải trải qua giai đoạn phản kháng của bùa chú vô cùng đau đớn. Đầu tiên là cơn đau bị trùng độc gặm nhấm lục phủ ngũ tạng, tiếp đó toàn bộ tinh huyết sẽ bị trùng độc hút cạn, cuối cùng sẽ chỉ còn trơ lại xác khô.
Cảnh nhìn bà, nước mắt giàn giụa, Hầu cũng đầm đìa hai mắt:
– Bà ơi, bà ơi, vì sao bà phải chịu khổ như vậy?
Lão phu nhân cười đáp:
– Vì sao ư? Vì hai đứa bất trị các cháu đó! Dù phải gánh chịu nỗi đau tột độ, dù tan thây nát thịt ta cũng phải bảo vệ họ Đồ Sơn. Ta có chết cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông…
Lão phu nhân bỗng nghẹn lời, cơn đau quằn quại khiến bà co gập người lại. Hầu và Cảnh vội chạy lại đỡ bà.
Lão phu nhân đau đớn nói với Di Mai Nhi:
– Ra ngoài cả đi, bảo chúng ra ngoài!
Bà Di Mai Nhi nói với Hầu và Cảnh:
– Lão phu nhân cả đời oanh liệt, mạnh mẽ, bà không muốn ai thấy mình lúc này… Nếu các vị thật lòng kính trọng trưởng bối, xin hãy tạm lui ra ngoài!
Hầu và Cảnh cùng nhìn người bà đang gập người chịu đựng cơn đau dữ dội, cả hai nhìn nhau rồi lẳng lặng ra ngoài.
Lan Mai và Ý Ánh cũng vội vã đi theo họ.
– Á!!!
Trong phòng vọng ra tiếng kêu như xé ruột.
Hầu và Cảnh phẫn uất nhìn nhau, nhưng khi nghe tiếng bà kêu gào thảm thiết, cả hai cùng nhắm nghiền mắt lại. Chính vì họ mà người thân nhất đã phải chịu đựng nỗi đau đớn bị trùng độc tàn phá cơ thể.
Tiểu Ngư bước ra, nói với hai người:
– Xin mời hai vị về cho! Thời gian này mỗi ngày Lão phu nhân chỉ phải chịu đựng cơn đau trong vòng một canh giờ nên thần trí vẫn còn minh mẫn. Nhưng một thời gian nữa, cơn đau sẽ ngày một dài thêm, người sẽ mất dần sự tỉnh táo. Khi nãy Lão phu nhân có nói, người chỉ sống thêm được một năm, nhưng rất có thể… chỉ nữa năm thôi.
Nước mắt lăn dài trên má, Tiểu Ngư nghẹn ngào:
– Mấy trăm năm qua, tôi hầu hạ Lão phu nhân, chứng kiến Lão phu nhân đã làm những gì cho nhà Đồ Sơn và cho hai công tử. Nếu hai vị còn chút lòng hiếu thảo, xin hãy vì nhà Đồ Sơn mà thực hiện tâm nguyện của người, hãy để người được tận mắt thấy tộc trưởng mới của nhà Đồ Sơn, và yên lòng ra đi. Như thế, nỗi đau mà người phải chịu đựng sẽ không uổng phí.
Tiểu Ngư nói xong thì mời hai người về.
Hầu quay đi, chạy như bay ra ngoài cổng, hắn thét một tràng dài, nhảy phốc lên tọa kỵ, bay vút lên cao. Không trung truyền tới tiếng thét bi phẫn, đau thương của hắn.
Cảnh lặng thinh, chầm chậm cất bước, rời phủ Đồ Sơn, tới ngọn núi ngoài Thanh Khâu.
Tọa kỵ đỗ xuống cạnh, thân mật dụi đầu vào cánh tay chàng, dường như muốn hỏi xem chàng muốn đi đâu. Cảnh buồn bã nhìn Li Li, không biết mình có thể đi đâu. Chàng vốn nghĩ chỉ cần rời khỏi Thanh Khâu là đến dược với trời xanh biển rộng và được ở bên người mình yêu. Trớ trêu thay, chàng chẳng thể rời khỏi đây.
Cảnh quay lại nhìn Thanh Khâu.
Phủ đệ nhà Đồ Sơn xây bên sườn núi này. Trải bao đời tộc trưởng, việc trùng tu, mở rộng được tiến hành nhiều lần. Ngày nay, Đồ Sơn phủ trải rộng với mấy chục khu nhà lớn nhỏ khác nhau. Dưới ánh hoàng hôn, các công trình kiến trúc nguy nga, tráng lệ, vườn tược sum suê càng trở nên sống động.
Chàng bằng lòng từ bỏ tất cả những phồn hoa, rực rỡ ấy, nhưng chàng không đành lòng cắt đứt thân tình ruột thịt.
Bóng đêm dần buông, Cảnh vẫn lặng đứng dưới chân núi Thanh Khâu.
Bỗng đâu tiếng sấm rền vang, mưa lớn trút xối xả, Cảnh bừng tỉnh, nói với Li Li:
– Chúng ta đến Thần Nông Sơn.
Tiểu Yêu đã ngủ say từ lâu nhưng tiếng sấm lúc nửa đêm khiến nàng giật mình thức giấc.
Mưa sầm sập trút xuống mái nhà, tiếng mưa ào ạt suốt nhiều canh giờ.
Tiểu Yêu nằm nghe mưa rơi, tiếng mưa ru nàng vào giấc ngủ, chợt có tiếng hạc kêu. Nàng ngồi dậy, khoác áo, ra mở cửa.
Trời đất mịt mù giông bão, gió lốc cuồn cuộn kéo tới mang theo luồng khí lạnh tê người.
Tiểu Yêu siết chặt áo choàng, cầm đèn soi bốn phía. Một lát sau, nàng thấy hai bóng đen bước lại.
Tiểu Yêu kinh ngạc:
– Cảnh, là chàng ư?
Bóng người tiến lại gần, một người là Tiêu Tiêu đội mũ che mặt, người kia là Cảnh. Chàng ướt sũng như vừa được vớt lên, khăn mũ không biết rơi đâu mất, tóc tai rối bời, dính chặt vào mặt, càng khiến chàng trông nhợt nhạt hơn.
Tiêu Tiêu thưa:
– Thị vệ báo có người xông vào Tử Kim Cung, lúc tôi trông thấy công tử thì cậu ấy đã như vậy. Vương tử sai tôi đưa cậu ấy đến gặp Vương cơ.
Báo cáo xong, Tiêu Tiêu cúi chào rồi lặng lẽ lui ra.
– Cảnh, chàng… vào trong rồi nói!
Tiểu Yêu không kịp hỏi Cảnh vì sao nửa đêm chạy đến Thần Nông Sơn, nàng lo lắng giục chàng vào phòng.
Cảnh ngồi xuống cạnh lò hương, Tiểu Yêu lau tóc cho chàng. Nhìn thấy những vết thương chi chít trên trán chàng, nàng khẽ hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Cảnh ôm siết lấy Tiểu Yêu. Cơ thể chàng lạnh như băng đá vì chàng dầm mình trong mưa rất lâu.
Tiểu Yêu ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Cảnh.
Một lúc sau, chàng mới đáp:
– Bà nội ta sử dụng thuật bùa chú vốn bị cấm kỵ để cấy cổ độc vào người. Giờ bà đang phải chịu đựng cơn đau bị cổ độc gặm nhấm.