Chương 97: Ôn chuyện cũ, nét mặt thẫn thờ [1]

[1] Dẫn từ điệu từ “Thích thị” của Liễu Vĩnh, đời Tống, Trung Quốc. Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999.

Những ngày tháng trên Tiểu Nguyệt Đỉnh cứ thế trôi đi trong yên bình, nhàn tản.

Chuyên Húc bảo Thần Nông Sơn và Ngũ Thần Sơn như nhau cả. Kỳ thực không phải vậy. Ngũ Thần Sơn không nhiều kỷ niệm, trong khi Thần Nông Sơn, Trạch Châu, thành Chỉ Ấp đều đầy ắp kỷ niệm. Đi tới đâu cũng khiến nàng nhớ về chuyện cũ.

Không biết vì lười biếng hay vì không thích nhớ lại chuyện xưa, Tiểu Yêu không muốn đi đâu hết. Chuyên Húc gợi ý nàng mở một tiệm thuốc ở Chỉ Ấp như dạo ở Ngũ Thần Sơn nhưng nàng không thích.

Ngày nào Tiểu Yêu cũng thức giấc vào buổi trưa, sau đó uể oải lật mở vài cuốn sách y học. Chỉ những lúc chế thuốc độc nàng mới tỏ ra tập trung và hứng thú.

Thấy nàng lúc nào cũng ủ ê, Hoàng đế đề nghị:

- Thằng nhóc nhà Phòng Phong tên là Phòng Phong Bội đúng không? Ta thấy cháu rất thích chơi với hắn, vì sao mấy năm nay không thấy gặp mặt? Hay là cháu đi tìm hắn mà dạo chơi đây đó.

Hoàng đế không nhắc đến thì thôi, càng nhắc Tiểu Yêu càng ủ dột. Nàng bỏ bê cả việc chế thuốc độc, suốt ngày ngồi thẫn thờ trước hiên nhà.

Một ngày nọ, Hoàng đế gọi Tiểu Yêu lại, đưa nàng đến một gian nhà trúc.

Đồ đạc trong nhà rất đơn sơ, giản dị, thứ duy nhất gây được sự chú ý là một chiếc hộp ngọc ở đầu giường.

Hoàng đế nói với Tiểu Yêu:

- Gian nhà này từng là nơi ở của Viêm đế.

Tuy đã biết Hoàng đế nhắc đến vị Viêm đế nào, Tiểu Yêu vẫn gạn hỏi:

- Ngài Viêm đế được người đời ca tụng là ông tổ nghề y, đúng không ông?

- Đúng vậy, chính Viêm đế đã viết cuốn “Thần Nông bản thảo kinh”.

Tuy chưa từng gặp mặt nhưng Tiểu Yêu không khỏi tò mò về người đã viết “Thần Nông bản thảo kinh”, nàng đưa mắt quan sát hết lượt gian nhà.

Hoàng đế đến bên giường, trỏ hộp ngọc và nói:

- Đây là những ghi chép về y thuật của Viêm đế, cháu xem đi.

Tiểu Yêu không mấy hứng thú, nàng ậm ừ qua quýt.

Hoàng đế nói:

- Lòng kính trọng mà người đời dành cho Viêm đế kể cả lúc ông ấy còn sống hay khi đã thành người thiên cổ đều vượt xa so với lòng kính trọng họ dành cho ta. Sau khi thống nhất Trung nguyên, để giữ yên lòng dân, ta không thể không tế bái ông ấy, nhưng thực lòng, ta không phục. Nhưng từ ngày đến Tiểu Nguyệt Đỉnh và tình cờ phát hiện ra những ghi chép của ông ấy lúc còn sống, ta đã đọc rất kỹ những tư liệu này và cuối cùng phải thừa nhận mình không bằng ông ấy. Chí ít thì ta ngày trước không bằng ông ấy! Tiểu Yêu, bình sinh ta chỉ tin vào chính mình, Viêm đế là người đàn ông duy nhất ta nể trọng, kính phục.

Tiểu Yêu kinh ngạc nhìn Hoàng đế, nàng không thể tin nổi một người tài trí, mưu lược kiệt xuất, kiêu ngạo tự phụ như Hoàng đế lại có thể thốt ra những lời này.

Hoàng đế tiếp tục:

- “Thần Nông bản thảo kinh” nằm trong đầu cháu đã mấy trăm năm, nhưng dù cháu có thuộc nằm lòng cuốn y thư này, dù cháu đã giúp đời giúp người chữa trị được nhiều chứng bệnh nan y, nhưng cháu vẫn chưa thực sự hiểu về nó. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt tức giận ấy. Khi nào cháu đọc hết những ghi chép này, cháu sẽ hiểu điều ta nói.

Tiểu Yêu tò mò mở chiếc hộp, nàng nhặt một thẻ ngọc và bắt đầu đọc.

Tiểu Yêu đọc mê mải đến nỗi Hoàng đế rời đi từ lúc nào nàng cũng không hay biết.

Từ chiều đến tối, từ tối đến sáng, nàng không ăn không ngủ, vẫn miệt mài nghiên cứu.

Trong những ghi chép đầu tiên, Viêm đế viết rằng, ngài đã ăn thử mọi loại cây cỏ để nhận biết dược tính của chúng, và ngài đã trúng độc. Sau khi phát hiện ra điều này, ngài bắt đầu tìm cách giải độc cho mình.

Ngài đã ghi chép lại chi tiết, rõ ràng tất cả các loại thảo dược mà ngài từng uống.

Vì cần thiết phải phân biệt triệu chứng của người bệnh trước và sau khi dùng thuốc, Viêm đế đã ghi chép rất tỉ mỉ những phản ứng của cơ thể ngài mỗi lần uống thuốc: chân tay nhức mỏi rã rời, buồn nôn, bụng đau quằn quại, ù tai, hoa mắt chóng mặt, co giật, tim đập dữ dội, liệt nửa người, nôn khan…

Ghi chép của ngài thật khoa học và nghiêm túc, không xen bất cứ xúc cảm cá nhân nào. Tiểu Yêu chỉ nhìn thấy những con chữ lạnh lùng, vô cảm, nhưng đằng sau đó là bao nỗi đau đớn, thống khổ mà cơ thể của Viêm đế phải chịu đựng.

Lúc đầu, nàng cảm thấy rất đỗi băn khoăn, lẽ nào người viết “Thần Nông bản thảo kinh” không biết cách uống thuốc để giảm đau cho chính mình hay sao?

Nhưng sau khi đọc kỹ những ghi chép tỉ mỉ về các triệu chứng của cơ thể khi phản ứng với thuốc, nàng mới hiểu ra, không phải không biết, mà Viêm đế không muốn dùng thuốc giảm đau. Ngài muốn ghi chép một cách chính xác những phản ứng nguyên thủy nhất, tự nhiên nhất của mỗi loại dược liệu để người đời sau biết sẽ đau đớn ra sao nếu sử dụng chúng.

Về sau, có lẽ Viêm đế đã biết chất độc ngấm trong cơ thể ngài không cách gì chữa nổi, nhưng ngài vẫn kiên trì dùng cơ thể mình để thử nghiệm mọi loại thảo dược, mong lưu lại cho đời sau thêm nhiều tư liệu về các loại thảo dược này.

Có loại giúp giảm đau tim, nhưng lại khiến tứ chi co giật.

Có loại giúp giảm chứng nôn ọe, nhưng lại kích thích thần kinh, gây khó ngủ.

Có loại chữa được đau bụng nhưng lại khiến người bệnh hoa mắt và rụng tóc…

Đằng sau những con chữ vô tình ấy, ẩn chứa một tấm lòng bao la, nhân hậu, kiên cường biết chừng nào!

Ngài là bậc đế vương nhưng đã sẵn lòng chịu đựng mọi cơn đau, những mong lưu lại cho đời sau nhiều dược liệu quý, giúp giảm cơn đau cho con người. Tuổi thọ của Thần tộc tuy dài lâu, nhưng nếu năm tháng dằng dặc ấy chỉ dành để nếm trải hết cơn đau này đến cơn đau khác thì phải đòi hỏi một dũng khí lớn lao biết chừng nào?

Những ghi chép này chỉ là một phần nhỏ sau khi Viêm đế trúng độc. Có lẽ vì ngài không còn nhiều thời gian để có thể lặp đi lặp lại những thử nghiệm và rút ra kết luận, vì vậy “Thần Nông bản thảo kinh” không ghi lại những loại thuốc có trong tài liệu mà Tiểu Yêu đang đọc. Mỗi loại thảo dược, mỗi phương thuốc, mỗi cách chữa trị trong “Thần Nông bản thảo kinh” đều được ghi chép vô cùng chi tiết và chuẩn xác. Vậy những ghi chép đó là thành quả của bao nhiêu lần thử nghiệm, của bao đớn đau, của bao kiên trì, nghị lực?

Tiểu Yêu ngồi thẫn thờ rất lâu sau khi đọc hết các ghi chép rồi nàng mới rời khỏi gian nhà trúc.

Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, Tiểu Yêu nói:

- Cháu đã sai! Cháu chưa bao giờ thực sự hiểu về “Thần Nông bản thảo kinh”!

Trước kia, nàng thường nghe người ta bảo “Thần Nông bản thảo kinh” là tâm huyết cả đời của Viêm đế, nhưng nàng không bận tâm, cũng chẳng buồn tìm hiểu kỹ càng. Giờ thì nàng đã hiểu, nàng đã thờ ơ không phải chỉ với một cuốn sách mà là tâm huyết cả đời của một bậc đế vương.

Hoàng đế gật đầu:

- Nếu biết sai thì nên sửa lỗi thế nào đây?

Tiểu Yêu không trả lời được.

Hoàng đế tiếp tục:

- Viêm đế đã không kịp chỉnh lý những ghi chép này. Ông ấy chắc chắn chẳng bận tâm việc ta có cúng bái ông ấy hay không. Nếu ta có thể tập hợp và chỉnh lý toàn bộ tư liệu ghi chép ấy, làm lợi cho muôn dân thì đó mới là sự tế bái thành tâm nhất dâng lên ông ấy. Hiềm một nỗi, ta không thông hiểu y thuật.

Hoàng đế vác cuốc, đi vào ruộng thuốc.

Tiểu Yêu ngồi khoanh tròn dưới hiên nhà, tĩnh tâm suy ngẫm.

Chiều muộn, khi Chuyên Húc tới thăm Hoàng đế và Tiểu Yêu, Tiểu Yêu nói với hắn:

- Muội muốn học y thuật.

Chuyên Húc kinh ngạc:

- Y thuật của muội rất khá kia mà?

- Chỉ là kiểu học thực dụng mà thôi!

Con đường theo học y thuật của Tiểu Yêu ngắn ngủi và kỳ cục. Nàng nghiên cứu các loại thảo dược chỉ nhằm mục đích giết người. Nhờ có “Thần Nông bản thảo kinh”, nàng chữa được nhiều căn bệnh phức tạp mà các danh y với trình độ y thuật cao minh không chữa nổi. Nhưng kiến thức nền tảng của nàng rất sơ sài, một vài căn bệnh đơn giản nàng không biết cách chữa, nàng thậm chí còn khiến cho nó trở nên phức tạp, gây nhiều khổ sở cho người bệnh. Vì vậy, nàng chưa phải một thầy thuốc chân chính.

Nàng đã nhận ra điều này khi hành nghề chữa bệnh trên đảo Doanh Châu. Nhưng nàng không để tâm đến nó vì nàng không có ý định dang tay cứu giúp chúng sinh. Nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng, những bệnh nàng không chữa được, ắt sẽ có người chữa khỏi. Mãi đến hôm nay nàng mới thực sự đối diện với vấn đề của mình, nàng quyết định học lại từ đầu, sẽ quên hết mọi thứ trong đầu và nghiêm túc theo nghề y.

Chuyên Húc hỏi:

- Muội dự định học thế nào? Ta cho danh y Ngân đến dạy muội nhé?

Tiểu Yêu lắc đầu:

- Muội vẫn chưa xứng đáng được theo học ông ấy.

- Muội muốn làm gì ta đều ủng hộ.

Quan phủ triều đình đã mở ra những lớp học y thuật trong thành Chỉ Ấp. Chuyên Húc còn ban lệnh, buộc các danh y trong Hoàng cung cũng phải luân phiên đến giảng bài ở các lớp học này.

Tiểu Yêu đội mũ che mặt, biến mình thành học sinh vỡ lòng, chăm chỉ theo học các giờ học về kiến thức nhập môn của nghề y.

Nàng không còn lười biếng như trước kia nữa. Buổi sáng nàng thức dậy từ rất sớm, đến lớp học bài. Hoàng đế cũng thức giấc rất sớm để tập dưỡng sinh, chăm bón ruộng thuốc và đọc sách y học.

Hai ông cháu trải qua những ngày bình yên, phẳng lặng trên Tiểu Nguyệt Đỉnh.

Hằng ngày, bất kể mưa to gió lớn chừng nào, Chuyên Húc cũng đều đặn tới Tiểu Nguyệt Đỉnh dùng bữa tối với Hoàng đế và Tiểu Yêu.

Qua nhiều năm thăm dò, nghe ngóng, Chuyên Húc nhận thấy Hoàng đế đã thực sự buông bỏ, ngài không hề có ý định làm vua của vua như hắn từng lo lắng. Cũng có lẽ trải qua nhiều năm gây dựng, Chuyên Húc đã thực sự kiểm soát được toàn bộ Hiên Viên Quốc, hắn không còn phải sợ hãi Hoàng đế nữa, nên hắn đã thôi báo cáo chi tiết mọi việc lớn nhỏ trong triều như trước kia, mà chỉ trao đổi với Hoàng đế một số quyết sách thực sự quan trọng.

Phần lớn thời gian, Chuyên Húc không nhắc đến việc chính sự, không nhắc đến cung Tử Kim mà chỉ chuyện phiếm với Hoàng đế về đất đai, thời tiết, hỏi thăm Tiểu Yêu học hành ra sao, có nhiều bạn mới không, chơi có vui không.

Có lúc hắn dùng bữa xong là đi ngay, có lúc sẽ nán lại, ngồi ghế đu, hóng mát cùng Tiểu Yêu hay giúp nàng vài việc lặt vặt, hoặc cùng nàng đi dạo trong rừng phượng.

Tiểu Yêu cảm thấy mọi thứ giữa nàng và Chuyên Húc dường như không hề thay đổi, Chuyên Húc vẫn là người thân thiết nhất của nàng. Nhưng cũng lại rất khác vì từ khi nàng quay về núi Thần Nông, Chuyên Húc chưa khi nào đưa nàng lên thăm đỉnh Tử Kim, cũng không cho nàng tới cung Thượng Viên. Thực tế là, nàng đã bị Chuyên Húc đẩy ra bên ngoài cuộc sống của hắn. Nhưng Tiểu Yêu không lấy thế làm phiền, nàng biết, giờ đây hắn không còn cần đến nàng nữa.

Đông qua hạ tới, thời gian không ngừng chảy trôi. Chớp mắt, Tiểu Yêu đã theo học y thuật được hai năm.

Một buổi chiều nọ, khi Tiểu Yêu vừa bước chân ra khỏi lớp học đã thấy Phong Long đứng bên đường chờ sẵn.

Tiểu Yêu tươi cười bước lại:

- Hôm nay rảnh rỗi vậy sao?

Phong Long cười, đáp:

- Ta sẽ đưa nàng về.

Mấy năm qua, mỗi khi tới Chỉ Ấp, Phong Long đều dành thời gian lên Tiểu Nguyệt Đỉnh thăm Tiểu Yêu, trò chuyện với Hoàng đế, nếu Chuyên Húc cũng tới thì bốn người sẽ cùng ăn tối.

Từ ngày Tiểu Yêu về sống ở Tiểu Nguyệt Đỉnh, Hinh Duyệt chỉ ghé thăm nàng một lần. Vì đó là nơi ở của Hoàng đế nên đỉnh Tiểu Nguyệt vô hình trung trở thành nơi mà tất cả mọi người đều né tránh, nhất là Hinh Duyệt. Có lẽ vì ngay từ khi sinh ra, nàng đã phải làm con tin ở Hiên Viên nên trong tâm thức của nàng, Hoàng đế đại diện cho sự uy hiếp về cái chết. Nỗi sợ hãi Hoàng đế của nàng theo nàng suốt quãng đời thơ bé cho đến khi trưởng thành. Dù giờ đây nàng đã là Vương hậu Hiên Viên và biết chắc Hoàng đế chẳng thể đe dọa đến mạng sống của nàng nữa, nhưng nỗi sợ hãi vẫn đeo đẳng, ăn sâu vào tâm trí khiến mỗi lần gặp Hoàng đế, nàng đều trở nên bối rối, thiếu tự nhiên. Bởi vậy, Hinh Duyệt thường cố gắng tránh mặt ngài. Nếu được quyền, nàng sẽ lập tức tống khứ ông ta về núi Hiên Viên.

Lần viếng thăm duy nhất ấy, Hinh Duyệt đã rất khách sáo, nàng chỉ ngồi một lát rồi đi ngay.

Phong Long thì khác, sau khi chào đời, hắn được tộc trưởng đưa về Xích Thủy nuôi nấng. Hắn lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông ngoại, chẳng phải lo phiền điều gì. Dù khi trưởng thành, hắn biết Hoàng đế đã chia rẽ gia đình hắn, buộc bốn người phải sinh sống tại ba nơi nhưng lúc ấy mọi chuyện đã kết thúc. Hắn từng căm tức nhưng không nuôi lòng oán hận Hoàng đế, càng không sợ hãi. Thậm chí, hắn còn âm thầm sùng bái ngài. Lòng sùng bái của hắn đối với ngài không phát xuất từ tình cảm mà đó là khát vọng hướng đến quyền lực lớn lao rất bản năng của cánh đàn ông. Giống như một con mãnh hổ kính sợ một con mãnh hổ khác hùng mạnh hơn nó.

Các quan lại trong triều cũng ra sức tránh né Hoàng đế vì một nước không thể có hai vua, bọn họ e ngại nếu quá ư thân mật với Hoàng đế, Chuyên Húc sẽ nghi kỵ. Nhưng Phong Long là trường hợp đặc biệt, có lúc hắn rất nhạy bén, thông thái, nhưng cũng có lúc hắn hoàn toàn vô tư, không mảy may toan tính. Bởi vậy, hắn chưa bao giờ tránh né, trái lại, hắn thường viện cớ đến thăm Tiểu Yêu để có thể tiếp cận Hoàng đế. Hắn thích trò chuyện với ngài. Hắn thảo luận với ngài mọi thứ, từ việc cai quản một dòng họ đến một cuộc chiến mà hắn đọc được trong sách. Hắn nhận thấy lời nói của Hoàng đế chứa đựng nhiều tri thức phong phú và trí tuệ tuyệt đỉnh. Phong Long muốn học hỏi nơi ngài. Biết bao người mơ ước có được cơ hội ấy dẫu chỉ một lần trong đời nhưng họ chẳng thể có được. Trong khi đó, nhờ Tiểu Yêu, hắn có cả vô số lần.

Tiểu Yêu và Phong Long vừa về tới Tiểu Nguyệt Đỉnh, Phong Long liền lập tức chạy đi tìm Hoàng đế.

Hắn hào hứng ngưng tụ thủy linh, tạo thành hình một tấm bản đồ dàn trận, rồi lại hào hứng diễn giải phương án tấn công của hắn cho Hoàng đế nghe. Hoàng đế mỉm cười lắng nghe, chờ hắn nói xong mới hờ hững hoán đổi vị trí mấy đội binh sĩ. Phong Long trố mắt kinh ngạc, hắn chau mày ngẫm ngợi một lát rồi lại phấn khởi siết chặt nắm đấm.

Tiểu Yêu lắc đầu thở dài, nàng rất nghi ngờ, không biết Phong Long đến thăm nàng vì nhớ nhung vị hôn thê hay nhớ nhung Hoàng đế.

Tiểu Yêu để mặc hai người ở đó, nàng bỏ ra chỗ hình nộm, luyện tập châm cứu.

Lúc Chuyên Húc đến vẫn thấy Phong Long say sưa thảo luận cách dùng binh với Hoàng đế, hắn tươi cười đứng ngó một lúc rồi lẳng lặng đến bên Tiểu Yêu, xem nàng châm cứu.

Tiểu Yêu vận dụng kỹ thuật bắn cung mà nàng tích lũy được sau nhiều năm luyện tập vào việc châm cứu, vì thế phương pháp châm cứu của nàng không giống những thầy thuốc khác.

Tuy chỉ là hình nộm nhưng Tiểu Yêu xem như người thật, nàng hết sức tập trung và cẩn trọng, vì vậy, kết thúc bài luyện tập châm cứu, mồ hôi đầm đìa trên trán nàng.

Chuyên Húc đưa khăn cho nàng lau mồ hôi, lo lắng nói:

- Trong cung có thiếu thầy thuốc đâu, việc gì muội phải vất vả vì mấy việc cỏn con này?

Tiểu Yêu cười, đáp:

- Ban ngày chịu khó lao động chăm chỉ, ban đêm sẽ ngon giấc hơn.

- Chứng mất ngủ của muội đã được cải thiện rồi sao?

- Kể từ ngày theo học y thuật đã đỡ hơn nhiều.

Tuy nàng vẫn khó dỗ giấc nhưng không còn giật mình liên tục trong đêm như trước kia nữa. Vì giấc ngủ được cải thiện nên bệnh đau tim cũng thuyên giảm đi nhiều.

Ánh mắt Chuyên Húc nhìn Tiểu Yêu rất phức tạp. Chứng bệnh này của Tiểu Yêu do Cảnh mà ra, tuy bây giờ Tiểu Yêu tuyệt nhiên không nhắc đến Cảnh, nhưng rõ ràng là, chừng ấy năm trôi qua, Tiểu Yêu vẫn không quên được cậu ta.

Thấy Chuyên Húc và Tiểu Yêu đang thì thầm to nhỏ trước một hình nộm, Phong Long gọi lớn:

- Tâu Bệ hạ, xin ngài cần cù, siêng năng hơn một chút có được không? Ngài không thấy hai ông cháu thần đang miệt mài thảo luyện việc bày binh bố trận hay sao? Tuy rằng có thần thì Bệ hạ khỏi cần thân chinh ra trận, nhưng ngài cũng nên học hỏi chứ!

Chuyên Húc bước lại, vung tay điều binh khiển tướng, chỉ một lát sau, quân của Phong Long đã bị bao vây không lối thoát. Phong Long tròn xoe mắt, không tin nổi.

Chuyên Húc khinh khỉnh nói:

- Hồi còn rất nhỏ, ta đã theo ông học những thứ này. Ông đã cho diễn tập lại tất cả các trận đánh lớn nhỏ, từ mấy chục quân đến mấy chục vạn quân. Vào thời khắc quyết liệt nhất của trận chiến giữa Thần Nông và Hiên Viên năm xưa, ta đứng bên cạnh ông, lắng nghe phương án tác chiến của mỗi trận đấu. Ông đã đưa ta ra chiến trường rất nhiều lần. Ông bảo rằng chỉ khi nào hai chân ta giẫm lên thi thể các tử sĩ, hai tay ta cảm nhận được hơi ấm dòng máu của cơ thể họ, ta mới biết trân trọng binh sĩ của mình.

Biểu cảm trên gương mặt Phong Long hết sức phong phú: Ngưỡng mộ có, ghen tỵ có, giận dữ có, cảm thông cũng có. Lúc hắn cùng các bạn đồng trang lứa nhặt cành cây, chơi trận giả thì Chuyên Húc đang dấn bước trên máu tươi và thi thể.

Cuộc chiến khốc liệt và sự chết chóc đáng sợ đến nỗi ngay cả những người đàn ông đã trưởng thành vững vàng cũng khó lòng chịu đựng nổi, họ thậm chí phải tìm quên trong men rượu và cờ bạc. Vậy mà một đứa bé như Chuyên Húc khi ấy đã phải đứng giữa chiến trường ác liệt.

Phong Long vòng tay lại, thở dài:

- Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm vua.

San Hô vào bẩm báo bữa tối đã dọn xong.

Bốn người vào bàn ăn, Phong Long bỗng tỏ ra bối rối, mất tự nhiên. Hắn mời rượu Hoàng đế:

- Ông ơi, ông tùy ý nhé!

Hắn uống ừng ực, cạn sạch.

Phong Long rót mời Chuyên Húc. Chuyên Húc cạn chén với hắn.

Phong Long lại rót mời Tiểu Yêu. Nàng cũng tươi cười cạn chén.

Phong Long ngập ngừng, do dự, hết nhìn Hoàng đế lại nhìn Chuyên Húc. Chuyên Húc bực mình, gắt:

- Rốt cuộc khanh muốn nói gì?

Phong Long cười khì khì:

- Muôn tâu… thần thấy… đã đến lúc tổ chức hôn lễ cho thần và Tiểu Yêu. Ông ngoại thần rất mong được bế chắt, thần nghĩ ông hẳn là cũng mong lắm.

Tiểu Yêu giật mình như thể vừa trượt chân bên vách núi. Bàn tay nàng bỗng nhiên run lên bần bật. Nàng cuống quýt nắm chặt tay lại, cúi đầu.

Phong Long tròn mắt nhìn Hoàng đế, ngài cười, bảo:

- Ta không có ý kiến. Chuyện của bọn trẻ các cháu, các cháu tự quyết định.

Phong Long cảm thấy yên tâm hơn, hắn lại chăm chú nhìn Chuyên Húc. Chuyên Húc mỉm cười, nhấc bình rượu, tự rót cho mình một chén, chậm rãi nhấp môi. Phong Long khổ sở thưa:

- Tâu Bệ hạ, ngài đã có bao nhiêu là phụ nữ, ngài cũng nên thương lấy người anh em này chứ! Thần đã hứa với Tiểu Yêu rằng cả đời chỉ yêu thương một mình nàng. Thần tình nguyện, không một lời oán thán. Nhưng gia tộc họ mạc giục giã sớm hôm, nên thần nghĩ đã đến lúc phải cử hành hôn lễ.

Chuyên Húc uống nốt chén rượu, mỉm cười bảo:

- Đây là chuyện riêng của Tiểu Yêu, hãy nghe ý kiến muội ấy.

Phong Long thầm thở phào. Hai vị đế vương này nói ra thì nghe nhẹ tựa lông hồng, nhưng thực chất, họ còn khó khăn hơn Tuấn đế Cao Tân rất nhiều. Phong Long dịch sát đến bên Tiểu Yêu, hỏi khẽ:

- Nàng thấy sao?

Tiểu Yêu cắn môi, không đáp. Lúc Phong Long và nàng về đây, hắn không để lộ bất cứ dấu hiệu nào, nhưng rõ ràng hắn đã lên kế hoạch đầy đủ. Thực ra, Phong Long không hề tùy tiện, qua quýt như vẻ ngoài của hắn.

Phong Long dịu dàng nói:

- Nếu nàng thích sống trên núi Thần Nông, chúng ta sẽ cầu xin Bệ hạ ban cho chúng ta một ngọn núi. Rất nhiều cung điện đã được trùng tu hoàn thiện và còn để trống, chúng ta là người nhà, Bệ hạ chắc chắn sẽ không từ chối. Nhà Xích Thủy có một phủ đệ rộng lớn trong thành Chỉ Ấp, nếu nàng thích sống ở đó, ta sẽ cho người tu sửa lại theo ý nàng. Nếu nàng không thích sự ồn ào, náo nhiệt ở cả hai nơi này mà thích yên tĩnh, vắng vẻ, thì hãy đến Xích Thủy. Nàng đến thành Xích Thủy bao giờ chưa? Nơi đó sông ngòi chằng chịt, rất giống Cao Tân, chắc chắn nàng sẽ thích. Phủ đệ nhà Xích Thủy rất đẹp, nằm giữa một hồ nước rộng, mùa hè đến, hoa sen bát ngát khắp mặt hồ.

Phong Long quan sát vẻ mặt của Tiểu Yêu, thận trọng nói:

- Nếu nàng yêu thích y thuật, nàng cứ việc theo học. Ngày sau nếu nàng muốn hành nghề y, ta cũng không phản đối.

Tiểu Yêu cảm thấy, nếu quả đúng như Phong Long nói thì nàng phải cảm ơn cuộc đời này đã hậu đãi mình. Thành Xích Thủy không lớn không nhỏ, xinh đẹp, yên tĩnh. Nàng có thể mở tiệm thuốc ở đó. Sẽ không còn những niềm vui khiến con tim thổn thức nhưng cũng sẽ không còn những nỗi buồn khiến tâm can nàng tan nát. Nàng sẽ được sống những tháng ngày bình yên, phẳng lặng. Nàng muốn nói, nàng đồng ý, nhưng lời nói đã ra đến đầu môi mà không sao cất nổi thành lời, nàng chỉ khẽ gật đầu.

Phong Long hỏi:

- Nàng đồng ý đúng không?

Tiểu Yêu gật đầu một lần nữa:

- Vâng.

Phong Long vui mừng rạng rỡ, hắn trở về chỗ ngồi, nói:

- Tối nay thần sẽ viết thư cho ông ngoại thần để ông bố trí người đến Cao Tân nghị bàn việc tổ chức hôn lễ.

Việc chính đã xong, bốn người bắt đầu dùng bữa. Tiểu Yêu trầm ngâm không nói, Chuyên Húc chỉ mỉm cười và rất kiệm lời. Hoàng đế chuyện trò đôi câu với Phong Long, còn lại phần lớn thời gian, Phong Long tự nói tự nghe tự cười tự vui.

Xong bữa, Phong Long không nấn ná ở lại trò chuyện với Hoàng đế như mọi khi mà xin phép về ngay. Hắn hớn hở thúc tọa kỵ bay đi.

Tiểu Yêu về phòng, viết thư cho phụ vương, nhờ cha chọn ngày lành tháng tốt để nàng lấy chồng.

Viết xong thư, nàng gọi Xích Điểu, buộc thẻ tre vào chân chim, nhưng khi nàng vừa thả cho Xích Điểu bay đi, Chuyên Húc một tay giữ con chim lại, tay kia nắm chặt lấy bàn tay Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu ngạc nhiên nhìn hắn. Chuyên Húc hỏi:

- Muội suy nghĩ kỹ chưa?

- Muội đã đính hôn, đằng nào cũng phải thành hôn. Phong Long muốn kết hôn sớm, muội sẽ chiều huynh ấy.

- Muội không nghĩ đến ai khác sao?

Tiểu Yêu bật cười:

- Sự thật là Phong Long đứng hàng đầu trong vô số nhân tài của huynh, và điều hiếm có là huynh ấy rất phóng khoáng, không đặt nặng chuyện yêu đương nam nữ và chịu chiều theo ý muội. Năm xưa, khi muội và huynh ấy đính hôn, huynh cũng từng nói, không còn ai khác thích hợp với muội hơn Phong Long.

Chuyên Húc thinh lặng.

Tiểu Yêu gọi:

- Chuyên Húc!

- Ta không muốn muội lấy chồng!

Bàn tay hắn lạnh như băng, những ngón tay đang run rẩy.

Tiểu Yêu vỗ nhẹ vào tay hắn:

- Muội hiểu.

- Muội không hiểu đâu!

Chuyên Húc cúi nhìn mũi bàn chân hắn, ánh mắt ngập nỗi bi ai và tuyệt vọng.

Tiểu Yêu nói:

- Muội hiểu mà! Năm xưa khi huynh và Hinh Duyệt thành hôn, muội đã rất buồn, vì muội có cảm giác cô ấy đã cướp huynh đi mất, từ nay, muội sẽ chỉ là một người xa lạ với huynh.

Chuyên Húc giật mình ngẩng lên, ánh mắt rực sáng nhìn Tiểu Yêu chăm chú:

- Ngày ta thành hôn, muội đã rất buồn ư?

Tiểu Yêu mỉm cười mỉa mai, gật đầu, nói:

- Khi ấy đúng là muội đã rất buồn, muội có cảm giác mình vừa bị cướp đi một thứ gì đó. Về sau muội mới nhận ra, đó là bởi muội quá ích kỷ. Huynh và Hinh Duyệt đã thành hôn được hơn ba năm nhưng huynh vẫn là anh trai của muội, Hinh Duyệt không hề cướp huynh đi mất. Sau này, dù muội có kết hôn với Phong Long, huynh cũng vẫn sẽ là người thân thiết nhất, đáng tin cậy nhất của muội.

Nhưng hắn đâu chỉ mong muốn điều này, hắn còn mong… Chuyên Húc mỉm cười, cõi lòng bỗng trở nên sầu thảm. Tiểu Yêu không đòi hỏi gì cả, nàng chỉ cần sự chung tình. Nhưng hắn bây giờ đâu còn tư cách gì!

Không phải hắn không có cơ hội. So với những người đàn ông khác, hắn có lợi thế hơn rất nhiều. Khi bọn họ còn đang khổ sở tiếp cận thì hắn đã ở trong tim nàng. Chỉ cần hắn đưa tay ra ngăn cản thì không kẻ nào có được cơ hội. Nhưng vì hắn cần sự giúp đỡ của những người đàn ông đó nên đã hết lần này đến lần khác đẩy Tiểu Yêu về phía họ.

Khi gặp nguy khốn ở thành Hiên Viên, nhờ có sự trợ giúp của Cảnh, hắn đã đến được Trung nguyên. Khi tai ương bủa vây hắn đến nghẹt thở ở núi Thần Nông, nhờ có sự giúp sức của Cảnh và Phong Long, cả Trung nguyên đã đứng về phía hắn. Nhưng tới khi hắn không còn cần sự trợ giúp của họ nữa thì Tiểu Yêu đã trao cả trái tim cho Cảnh và bây giờ, nàng lại hứa hôn với Phong Long.

Ngày ở thành Hiên Viên, dù biết rõ nửa đêm Cảnh vẫn còn trong phòng Tiểu Yêu, hắn đã vờ như không thấy. Đêm đó, hắn ngồi trắng đêm trước tấm bản đồ Đại hoang. Rồi khi ở đỉnh Tử Kim, biết Tiểu Yêu đã lẻn đến Thảo An Lĩnh hẹn hò với Cảnh, suốt đêm không về, hắn vẫn phải vờ như không thấy, cố nén lòng, vùi đầu vào công việc, suốt đêm không ngủ. Lúc nguy cấp nhất, dù biết Tiểu Yêu nhận lời kết hôn với Phong Long là vì hắn, nhưng hắn đã không làm gì… Khi hắn chẳng thể bảo vệ được mạng sống của chính mình, người phụ nữ lúc nào cũng nói yêu thương hắn đã ra sức tránh mặt hắn. Chỉ có Tiểu Yêu, vì hắn, sẵn sàng nhận lời lấy Phong Long.

Chuyên Húc siết tay Tiểu Yêu ngày càng chặt, Xích Điểu đau đớn kêu la, giãy giụa vùng thoát… Hoàng đế đột ngột xuất hiện, quát:

- Chuyên Húc!

Chuyên Húc và Tiểu Yêu cùng quay lại nhìn ngài. Hoàng đế nói với hắn bằng giọng điệu nhẹ nhàng hiếm có:

- Chuyên Húc, thả Xích Điểu ra!

Chuyên Húc chầm chậm nới lỏng bàn tay, Xích Điểu vỗ cánh bay đi, thẳng tiến về phía Cao Tân.

Tiểu Yêu xoa bóp cổ tay, nói:

- Việc này hơi đột ngột, Phong Long quả là thiếu cân nhắc.

Chuyên Húc quay người bước đi, giọng lạnh lùng:

- Thiếu cân nhắc? Hắn tính toán giỏi hơn bất cứ ai thì có!

Tiểu Yêu nhìn theo bóng Chuyên Húc khuất dạng sau từng mây, băn khoăn hỏi Hoàng đế:

- Ông ơi, Chuyên Húc và Phong Long xích mích chuyện gì vậy?

Hoàng đế cười nhạt:

- Quan hệ giữa nhà vua và bề tôi luôn là mối quan hệ phò trợ lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện