Chương 98

Tiểu Yêu định nói gì đó nhưng nàng lại thôi. Hoàng đế tiếp tục:

- Đừng lo lắng gì cả. Phong Long là người thông minh. Cậu ta biết cách mưu lợi cho bản thân mình nhưng sẽ không vượt quá chức phận của một bề tôi. Trên đời này, phàm những kẻ có tài thì đều có tật, Chuyên Húc đã dùng cậu ta thì phải chấp nhận cả những thói hư tật xấu của cậu ta! Đấng quân vương phải có được cái khí độ ấy!

Tiểu Yêu thở dài:

- Sau khi thành hôn, cháu sẽ đến Xích Thủy. Nơi này quá ư ồn ào, phức tạp!

Hoàng đế mỉm cười, khẽ thở dài. Phong Long quả nhiên là người thích hợp với Tiểu Yêu hơn cả. Tuy hắn không thể tặng cho Tiểu Yêu một tình yêu sâu nặng, nhưng hắn có thể đem lại cho Tiểu Yêu một cuộc sống yên ổn, thanh bình.

Hoàng đế định ra về nhưng ngài bỗng quay lại. Ngài thấy Tiểu Yêu đang nghiêng đầu bên cửa sổ, thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời đêm u tịch.

Hoàng đế hắng giọng, Tiểu Yêu như vừa tỉnh cơn mộng:

- Ông vẫn chưa về nghỉ sao?

- Ta từng nhờ Chuyên Húc chiêu hàng Cửu Mệnh Tương Liễu.

Tiểu Yêu giật mình, đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn Hoàng đế.

Ngài nói tiếp:

- Những năm qua, Chuyên Húc đã sử dụng mọi kế sách và biện pháp, nhưng y đều cự tuyệt.

Tiểu Yêu ngước nhìn chân trời xa xăm, nàng không tỏ ra vui hay buồn vì chuyện này.

- Ngọn núi Lưỡng Vọng ở cực Bắc của dãy Thần Nông được Chuyên Húc liệt vào hàng cấm địa, phụ trách canh gác đều là tâm phúc của nó. Chắc cháu biết vì sao nó làm vậy. Tuy Tương Liễu đã cứu mạng cháu, nhưng cháu không hề nợ nần y.

Tiểu Yêu mỉm cười:

- Cháu biết thưa ông.

- Nghỉ ngơi sớm đi!

Chuyên Húc về cố đô Hiên Viên xử lý một số việc liên quan đến miền Tây, vì vậy hơn chục ngày liền hắn không ghé thăm đỉnh Tiểu Nguyệt.

Thay vào đó, người hầu như không khi nào đặt chân đến đỉnh Tiểu Nguyệt, đột nhiên lại đến gặp Tiểu Yêu.

Lần viếng thăm gần đây nhất của Hinh Duyệt là khi Tiểu Yêu mới dọn về đỉnh Tiểu Nguyệt chưa được bao lâu. Nhưng lần đó, Hinh Duyệt đã thất thố đến mức quên cả nếp xã giao, mời Tiểu Yêu lên chơi đỉnh Tử Kim.

Hinh Duyệt nay đã là Vương hậu, nàng rất mực hãnh diện với vinh quang chói lọi mà danh phận cao quý này mang lại. Nàng thích được thấy mọi người cúi đầu trước mình. Kể cả Ý Ánh, kẻ trước đây thường khiến nàng muối mặt trước đám đông, thì nay, khi gặp lại nàng cũng phải cúi đầu khép nép. Nhưng, Tiểu Yêu lại là trường hợp ngoại lệ.

Tiểu Yêu tỏ ra lễ phép, khách sáo nhưng không bao giờ cúi đầu trước nàng. Hinh Duyệt không biết phải đối phó với Tiểu Yêu ra sao. Dùng lợi ích dụ dỗ nàng ư? Tiểu Yêu không màng đến bất cứ thứ gì. Dùng quyền thế trấn áp nàng ư? Quyền thế của Hinh Duyệt là do Chuyên Húc ban cho. Cung Tử Kim có rất nhiều phụ nữ đang trông chờ Chuyên Húc phế bỏ nàng. Hinh Duyệt hiểu rất rõ rằng, nàng không được phép khiêu khích Chuyên Húc. Anh trai đã nhiều lần nhắc nhở nàng, không được phép ỷ vào họ Thần Nông mà xem thường Chuyên Húc. Bởi vậy, Hinh Duyệt đành chọn cách tránh mặt, tạm thời không cho Tiểu Yêu xuất hiện trên đỉnh Tử Kim.

Mỗi lần nghĩ đến Tiểu Yêu, cảm xúc của Hinh Duyệt hết sức phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ đụng phải một thiếu nữ như Tiểu Yêu. Tiểu Yêu không khinh ghét người thấp hèn, cũng không xun xoe trước kẻ quyền thế, nàng vốn không khát cầu, cũng không mưu toan bất cứ điều gì.

Hinh Duyệt mến Tiểu Yêu vì Tiểu Yêu khác những người phụ nữ khác, nàng lúc nào cũng thẳng thắn, đường hoàng. Nhưng Hinh Duyệt cũng thấy ghét Tiểu Yêu vì điều đó. Những điều mà đám phụ nữ xem trọng thì đối với Tiểu Yêu, chỉ như cát bụi mà thôi.

Ngoài ra, trong lòng Hinh Duyệt còn một cảm giác thấp thỏm lo âu khác nữa.

Ngày thành hôn, Chuyên Húc luôn giữ vẻ cười trên môi nhưng trực giác nhạy bén của phụ nữ mách bảo Hinh Duyệt rằng, hắn không hề vui vẻ. Thậm chí nàng còn cảm thấy, Chuyên Húc mặc bộ lễ phục màu đen trong ngày thành hôn là để tuyên bố với cả thiên hạ rằng hắn không vui vẻ chút nào.

Đêm tân hôn, Chuyên Húc không hề động vào nàng. Nàng đã phải cắn răng, gạt qua nỗi ngượng ngùng xấu hổ, vờ trở mình để nằm sát vào người hắn. Nhưng Chuyên Húc đã trở mình, nằm cách ra xa, xoay lưng về phía nàng. Hinh Duyệt không hiểu nổi, nàng đã sợ hãi suốt đêm hôm đó và tự nhủ lòng rằng, đó là vì Chuyên Húc quá mệt. Khi trời sáng, nàng gắng gượng vui vẻ, đón nhận những lời chúc tụng của mọi người.

Đêm thứ hai, Chuyên Húc vẫn không động vào nàng. Hinh Duyệt rối bời, hoảng loạn. Sáng hôm sau, dù đã trang điểm kỹ càng, phấn son vẫn không thể giúp nàng che giấu quầng thâm nơi khóe mắt. May mà ban ngày Chuyên Húc vẫn dịu dàng, ân cần với nàng như mọi khi, khiến mọi người đều nghĩ theo hướng khác. Ly Nhung Sưởng còn trêu đùa rằng, Bệ hạ hãy tiết chế, không nên khiến Vương hậu mệt quá.

Đêm thứ ba, nỗi sợ hãi khiến Hinh Duyệt quên cả xấu hổ. Khi Chuyên Húc vẫn một mực xoay lưng lại với nàng, Hinh Duyệt đã cởi bỏ nội y, vòng tay qua lưng Chuyên Húc, ôm lấy hắn. Nàng không xinh đẹp như Kim Huyên, không dễ thương như Tiêu Tiêu, không dịu dàng như Thục Huệ, không duyên dáng như Vương phi Phương Lôi… Nhưng nàng vẫn luôn tự tin, bởi nàng có thể mang lại cho Chuyên Húc những thứ mà người phụ nữ khác không thể. Nhưng vào thời khắc này, nàng cảm thấy vô cùng lo sợ.

Chuyên Húc không buồn xoay lưng lại, hắn vẫn lạnh lùng như một tảng đá. Hinh Duyệt rơm rớm nước mắt, chủ động ôm hôn hắn.

Cuối cùng, Chuyên Húc cũng chịu xoay người lại. Hắn lật người, đè Hinh Duyệt dưới thân mình. Trong đêm tối, Hinh Duyệt không nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ có thể cảm nhận bằng cơ thể. Chuyên Húc lúc này với Chuyên Húc khi nãy như thể hai người hoàn toàn khác nhau. Động tác của hắn đầy kích thích và khao khát, dịu dàng và thương yêu. Hinh Duyệt cảm thấy nàng được yêu chiều, được trân trọng rất mực. Và tới khi Chuyên Húc đi vào cơ thể nàng, nước mắt Hinh Duyệt lã chã rơi. Nhưng trong khoảnh khắc mông lung, mơ hồ ấy, nàng bỗng nghe Chuyên Húc thì thầm gọi “Tiểu Yêu”. Nàng như chú mèo con lúc sợ hãi, hai tai dựng ngược lên, lắng nghe. Nhưng Chuyên Húc không phát ra bất cứ thanh âm nào nữa, có chăng chỉ là hơi thở gấp gáp, nặng nhọc. Dục vọng đã nhanh chóng cuốn đi mọi ý nghĩ của nàng.

Buổi sáng thức dậy, nàng không còn nhớ tiếng gọi đêm qua là thật hay chỉ là ảo giác.

Sự kiện đêm thứ ba trở thành bí mật của riêng Hinh Duyệt.

Dần dần, nàng quên bẵng chuyện đó. Phần vì nàng muốn quên đi, phần cũng vì, tuy Chuyên Húc không mặn mà với nàng, nhưng hắn cũng không bao giờ tỏ ra lạnh nhạt, chính xác thì, hắn yêu chiều nàng hơn hẳn những phi tần khác. Bởi vậy, Hinh Duyệt rất hài lòng.

Nhưng đúng vào lúc nàng đã quên đi mọi chuyện thì Tiểu Yêu đột nhiên lại trở về. Hinh Duyệt hoàn toàn không biết Tiểu Yêu quay về bằng cách nào. Khi nàng biết thì Tiểu Yêu đã có mặt trên đỉnh Tiểu Nguyệt.

Tiếng gọi mơ hồ đêm đó khiến Hinh Duyệt không khỏi sợ hãi. Nỗi sợ hãi âm thầm ấy, nàng không thể nói với bất cứ ai, chỉ có thể lẳng lặng quan sát. Hơn hai năm qua, ngày nào Chuyên Húc cũng đến đỉnh Tiểu Nguyệt, bất kể mưa nắng bão giông. Tất nhiên, trước khi Tiểu Yêu trở về, hắn vẫn ngày ngày đến thăm hỏi sức khỏe của Hoàng đế nên không ai nhận thấy có điều gì khác lạ. Nhưng Hinh Duyệt lại thấy có gì đó bất thường đang xảy ra, và nàng không thể diễn đạt bằng lời. Có thể là nụ cười ẩn hiện trên môi khi Chuyên Húc chuẩn bị đến Tiểu Nguyệt Đỉnh, cũng có thể là vẻ mặt dịu dàng của hắn lúc trở về, hoặc thậm chí là thoáng bồi hồi của hắn khi chốc chốc lại hướng mắt về phía Tiểu Nguyệt Đỉnh.

Hinh Duyệt càng quan sát thì càng sợ hãi. Nhưng đó là nỗi sợ hãi hoàn toàn không có căn cứ. Với tính cách của Chuyên Húc, nếu chuyện đó là thật thì vì sao hắn không cưới Tiểu Yêu? Hắn đã là vua một nước, hắn đâu cần kiềm chế bản thân? Hinh Duyệt đành tự nhủ lòng, rằng nàng đã nghiêm trọng hóa sự việc. Tất cả đều tại tiếng gọi thoảng qua trong đêm đó.

Nhưng Hinh Duyệt không thể yên lòng. Nàng đến gặp Phong Long, hỏi hắn khi nào tổ chức lễ cưới với Tiểu Yêu. Câu trả lời của anh trai khiến nàng rất vui, Phong Long bảo rằng hắn cũng đang tính đến chuyện đó. Phong Long thở dài, nói:

- Muốn cưới thì phải cưới ngay, bằng không, chờ khi đôi bên giao chiến, không biết Tiểu Yêu có còn chịu lấy ta nữa không.

Hinh Duyệt kinh ngạc, hỏi:

- Huynh nói vậy là ý gì?

- Muội phải giữ kín đấy!

Hinh Duyệt gật đầu:

- Xưa nay muội vẫn luôn kín miệng mà!

- Quan sát những động thái gần đây của Chuyên Húc, ta nghĩ Bệ hạ đang lập kế hoạch tấn công Cao Tân.

Hinh Duyệt tròn mắt kinh ngạc. Phong Long cười, nói:

- Vậy nên ta mới nhắc nhở muội không được xem thường Chuyên Húc. Chuyên Húc là người đàn ông vô cùng đáng sợ!

Sau nỗi kinh ngạc là niềm hoan hỉ, Hinh Duyệt có cảm giác nàng sắp được chứng kiến số phận bi đát của Tiểu Yêu.

Khi Phong Long nói với Hinh Duyệt, rằng Tiểu Yêu đã đồng ý cử hành hôn lễ, Hinh Duyệt sốt sắng hỏi:

- Bệ hạ nói sao?

- Cả hai vị đều đồng ý.

Hinh Duyệt đã hoàn toàn yên tâm. Nàng thấy rằng mình đã suy nghĩ hơi nhiều, âm thanh mà nàng nghe được đêm đó chỉ là tiếng thở trong vô thức của Chuyên Húc mà thôi. Nàng đã nghe nhầm!

Hinh Duyệt đến thăm Tiểu Yêu lần thứ hai bằng tâm thế hoan hỉ, vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, ngoài ra còn xen lẫn một chút thương hại trong đó.

Tiểu Yêu không nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Hinh Duyệt giữa hai lần viếng thăm. Nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng, có lẽ vì nàng và Phong Long sắp thành hôn nên Hinh Duyệt mới tỏ ra thân thiết với nàng như thế.

Với Hinh Duyệt, Tiểu Yêu vẫn giữ thái độ lịch sự nhưng không xun xoe, khúm núm.

Hinh Duyệt say sưa tán dóc với Tiểu Yêu, chẳng muốn ra về.

Mãi cho đến khi Hoàng đế vác cuốc đứng trước cửa nhà.

Đầu đội nón, ống quần xắn cao, bùn đất lấm lem, Hoàng đế mỉm cười nhìn Hinh Duyệt rất mực thân thiện nhưng vẫn khiến Hinh Duyệt có cảm giác mọi tâm tư của mình đang bị phơi bày trước mắt Hoàng đế. Nàng có tật giật mình, không ngồi yên được nữa, đành vái lạy Hoàng đế và ra về.

Tuấn đế trả lời thư Tiểu Yêu, thông báo rằng ngài và ông nội của Phong Long đã định được ngày lành tháng tốt, hai tháng sau tổ chức lễ thành hôn.

Từ ngày Tiểu Yêu đính hôn, Tuấn đế đã chuẩn bị đầy đủ của hồi môn cho nàng, Tiểu Yêu không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, ngày thành hôn, nàng chỉ có mỗi việc là mặc áo cưới. Nhưng Tuấn đế yêu cầu nàng phải về Ngũ Thần Sơn chuẩn bị cho hôn lễ.

Tiểu Yêu thấu hiểu ý tứ của Tuấn đế. Ngài không bận tâm đến những lễ tiết rườm rà. Lúc này, ngài không phải bậc đế vương mưu lược mà chỉ là một người cha bình thường, lo lắng cho con gái sắp đi lấy chồng. Ngài muốn khẳng định chắc chắn tâm ý của con gái ngài, rằng liệu Phong Long có phải là người đàn ông mà con gái ngài muốn gửi gắm cả đời mình hay không.

Tiểu Yêu viết thư cho cha, nói rằng nàng cần giải quyết một vài việc riêng, khi nào hoàn tất nàng sẽ về Cao Tân ngay.

Tiểu Yêu nhờ Ngu Cương chuyển lời đến Xích Thủy Hiến, nhắn cô ấy đi lấy cho nàng thứ mà mấy năm trước nàng nhờ cất giấu.

Đó là lần đầu tiên kể từ khi Chuyên Húc lên ngôi, Tiểu Yêu công khai lợi dụng thân thế của mình để kiếm tìm và thu thập những thứ quý hiếm.

Nàng tìm được một khối băng phách trên đỉnh núi tuyết ở vùng Tây Bắc. Loại băng phách này vốn không có độc, nhưng nếu trong quá trình đông kết, ta đưa một lượng chất độc vào băng phách, băng phách sẽ hút kiệt hàn độc trong tuyết, trải qua hàng ngàn vạn năm tích tụ, băng phách sẽ trở thành một khối chất độc vô địch. Có lẽ trong quá trình hình thành, khối băng phách ấy đã kẹp chặt lấy cơ thể của một con yêu quái sâu băng bị thương, chất độc trong cơ thể sâu băng thấm vào băng phách, kết hợp với hàn độc tích tụ ngàn vạn năm trên núi tuyết, tạo nên một khối băng phách kịch độc hiếm gặp. Nhìn bề ngoài, khối băng này không khác một khối ngọc trắng trong suốt, lấp lánh. Nhưng thực tế, đó là một khối chất độc đáng sợ, băng lạnh thấu xương, chất độc xuyên tim.

Tiểu Yêu đã đổ không biết bao tâm huyết mới có thể điêu khắc khối băng phách ấy thành hình một con sò biển trắng tinh như tuyết, viền mép vỏ sò là những đường vân uốn lượn như sóng biển. Vỏ sò khép hờ, giống hệt một đóa hoa đang từ từ bung nở.

Tiểu Yêu lại kỳ công phối trộn các loại độc dược và linh thảo quý hiếm, nặn thành hình hai người cá. Nàng gắn nàng người cá lên vỏ sò và đặt chàng người cá ở một góc xa. Nàng còn tạo ra những cây san hô đỏ và những con cá ngũ sắc rực rỡ, xinh xắn.

Khi những phần việc trên hoàn tất, nàng thuê thợ khoét rỗng lòng khối băng pha lê mà nàng đã cất công tìm kiếm và chuyển về từ tận vùng cực Bắc, gắn cố định những cây san hô đỏ vào đáy khối băng pha lê đã đục rỗng. Sau đó, nàng đổ toàn bộ hỗn hợp đã trộn đều, gồm rượu độc, chất độc của yêu tinh cóc xanh các loại ngọc tủy quý hiếm lấy trên Ngọc Sơn vào khối băng pha lê rỗng ấy. Khối chất lỏng màu lam sóng sánh, giống hệt nước biển. Tiểu Yêu thận trọng đặt vỏ sò và người cá vào “đại dương” xanh ấy, lại thả thêm những chú cá ngũ sắc xinh xắn, đóng khối băng pha lê lại rồi dùng linh lực phong kín tạm thời toàn bộ khối băng.

Muốn gắn kín toàn bộ phần băng pha lê đã bị khoét rỗng, cần phải cho người chuyển khối băng đến vùng cực Bắc nghìn năm tuyết phủ, giấu trong núi băng. Sau đó, phải mời cao thủ linh lực cao cường bày trận pháp, phong kín khối băng lại. Cứ thế, khoảng hai, ba năm sau, những chỗ bị khoét rỗng sẽ liền như ban đầu.

Năm đó, Tiểu Yêu đã vắt óc suy ngẫm làm thế nào để tâm huyết của nàng không bị đổ sông đổ bể, ngẫm nghĩ mãi, Tiểu Yêu nhận thấy, cao thủ hàng đầu Đại hoang hiện nay là Xích Thủy Hiến. Nàng hỏi Chuyên Húc liệu hắn có thể nhờ Xích Thủy Hiến giúp nàng một việc hay không. Chuyên Húc cười, bảo:

- Muội tìm đúng người rồi đó. Ta sẽ sai Ngu Cương đến tìm Xích Thủy Hiến cho muội. Cô gái lạnh lùng như băng tuyết ấy khá cởi mở, tử tế với Ngu Cương.

Tiểu Yêu vốn cho rằng khi Hiến đến gặp nàng, chắc chắn sẽ tỏ ra bất mãn vì một cao thủ hàng đầu Đại hoang như Hiến lại phải lãng phí tài năng vào việc này. Chẳng ngờ, vừa nhìn thấy khối băng của Tiểu Yêu, Hiến hào hứng nói:

- Đẹp quá! Chắc hẳn Vương cơ đã phải bỏ ra rất nhiều công sức!

Tiểu Yêu gật đầu.

Hiến nói:

- Tôi sẽ giúp cô giấu nó trong núi băng lạnh nhất ở cực Bắc. Khi nào cần lấy ra, cô cứ cho người nhắn với tôi.

Bốn năm trôi qua và giờ là lúc Tiểu Yêu cần lấy khối băng đó.

Hiến chuyển khối băng đến cho Tiểu Yêu, nó được đặt trong một chiếc hộp, bên trên tuyết phủ trắng xóa, trông không khác một khối băng pha lê thông thường vừa được đào lên từ núi băng.

Tiểu Yêu thuê thợ đục đẽo khối băng thành hình tròn, mất ba ngày ba đêm mới hoàn thành.

Đó là một khối băng pha lê tuyệt đẹp, trong lòng khối băng là nước biển với màu xanh ngọc bích, những chú cá ngũ sắc tung tăng bơi lội, những cụm san hô đỏ rực rỡ, còn có cả một con sò biển, giống hệt một bông hoa đang độ nở rộ, một nàng người cá yêu kiều ngồi nghiêng trên vỏ sò, mái tóc xanh, mượt mà như rong biển buông xõa, nửa chiếc đuôi xinh đẹp phơi trên vỏ sò trắng muốt, nửa còn lại bồng bềnh trong làn nước xanh. Một cánh tay nàng đặt lên tim mình, cánh tay còn lại giơ lên cao như muốn níu giữ điều gì, lại như đang nhắn gọi ai đó. Ở phía cánh tay nàng hướng đến, có một chàng người cá đang bơi lội giữa những ngọn sóng, chàng ở cách vỏ sò không xa, nhưng ánh mắt lạnh lùng của chàng đang hướng về một nơi xa vời nào đó, khiến người ta có cảm giác chàng thuộc về một thế giới khác đại dương bao la, thanh bình này.

Thế giới dưới đáy biển trong lòng khối băng pha lê đẹp như một giấc mộng xanh thẳm.

Khối băng được đặt lên bàn, hơi lạnh tỏa lan ra không gian xung quanh tạo nên một khung cảnh mờ ảo, huyền hoặc, gợi cảm giác nó có thể tan đi theo gió bất cứ lúc nào. Kỳ thực, khối băng pha lê ấy vô cùng cứng và chắc, đao kiếm cũng khó phá nổi.

Ngay cả Hoàng đế cũng ngỡ ngàng trước tác phẩm của Tiểu Yêu. Ngài bước vào phòng, chăm chú quan sát một hồi. Nhưng ngài không hỏi gì, chỉ thở than:

- Chỉ có cháu là kẻ sẵn sàng phung phí!

Tiểu Yêu lặng ngắm quả cầu pha lê, nói:

- Đây là lần cuối cùng.

Tiểu Yêu bọc Quả Cầu pha lê bằng da của loài yêu tinh gấu ở vùng cực Bắc, đặt quả cầu cùng một thẻ ngọc vào một hộp ngọc, đóng kín lại rồi đưa đến trạm xe ngựa của nhà Đồ Sơn. Nàng trả khoản phí tổn gấp năm lần mọi khi và yêu cầu họ lập tức chuyển đến thị trấn Thanh Thủy.

Nàng chỉ viết một câu trên thẻ ngọc:

“Hai tháng nữa tôi kết hôn, đây là món quà cuối cùng tặng ngài, xin nhận cho.”

Rời khỏi trạm xe ngựa, Tiểu Yêu bước đi giữa phố xá Chỉ Ấp, nàng cảm nhận được cuộc sống ngày càng ấm no, phồn vinh nơi đây.

Kinh đô mới này cởi mở hơn, bao dung hơn, giàu sức sống hơn kinh đô cũ ở Hiên Viên. Nhưng không hiểu vì sao, Tiểu Yêu thấy rất nhớ thành Chỉ Ấp hồi nàng và Chuyên Húc mới đến đây.

Mùi thơm từ các tiệm đồ ăn bay tới, Tiểu Yêu ghé vào mua một ít cổ vịt và chân gà, nhờ bà chủ gói lại bằng lá sen. Rồi nàng mua thêm một cút rượu Thanh Mai.

Khi ấy, nàng vẫn rất thích ăn đồ ăn vặt. Năm xưa, nàng cứ nghĩ đồ ăn vặt là món ăn hấp dẫn nên mới nhiều người thích như vậy. Bây giờ nàng mới hiểu, không phải vì hương vị của đồ ăn vặt có gì đặc biệt, mà là do tâm trạng của con người. Khi ấy, nàng cảm thấy mình đã già nua, kỳ thực vẫn chỉ là một thiếu nữ đang mặc sức tận hưởng cuộc sống.

Tiểu Yêu ra khỏi thành Hiên Viên, Miêu Phủ đã chờ sẵn bên xe mây. Nhìn thấy nàng xách theo hai túi đồ ăn, nàng ấy cười bảo:

- Đã lâu Vương cơ không ăn mấy món này.

Tiểu Yêu trèo lên xe mây nhưng đột nhiên nàng bảo:

- Chưa về vội.

Miêu Phủ cười, hỏi:

- Vương cơ muốn đi đâu nữa?

Tiểu Yêu trầm ngâm một lát, đáp:

- Đưa ta đến Thanh Khâu.

Miêu Phủ sững sờ, không tin nổi:

- Vương cơ tới đó làm gì?

Tiểu Yêu nhìn Miêu Phủ, Miêu Phủ vội nói:

- Vâng, chúng ta sẽ đi ngay!

Một canh giờ sau, xe mây đáp xuống ngoại thành Thanh Khâu.

Tiểu Yêu xuống xe, ngước nhìn núi Thanh Khâu, thoáng chút thảng thốt vì núi xanh vẫn đó, nước biếc vẫn trôi, chỉ có con người đã hoàn toàn thay đổi.

Tiểu Yêu chầm chậm cất bước trên đường phố Thanh Khâu.

Thành Thanh Khâu ở rất gần Chỉ Ấp, nhưng rất khác Chỉ Ấp. Nhờ có nhà Đồ Sơn, đời sống của người dân Thanh Khâu sung túc, giàu có hơn Chỉ Ấp, bởi vậy bước chân của khách qua đường dường như cũng chậm rãi hơn, nhàn tản hơn.

Quyết định đến Thanh Khâu của Tiểu Yêu quá ư đột ngột, kỳ thực nàng cũng không biết mình muốn làm gì. Nàng cứ lang thang vô định hết con phố nọ đến con phố kia, Miêu Phủ chầm chậm cất bước bên nàng.

Tiểu Yêu bước đi như người mộng du. Miêu Phủ đột nhiên gọi:

- Vương cơ!

Nàng kéo tay áo Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu dừng bước, băn khoăn nhìn Miêu Phủ, Miêu Phủ thì thào:

- Bên kia!

Tiểu Yêu nhìn theo Miêu Phủ, và nàng thấy Cảnh. Cả hai đều bất ngờ khi gặp nhau trên đường phố Thanh Khâu. Phố xá tấp nập, người qua người lại như mắc cửi, hai người như bị thôi miên, họ đứng đó, ngẩn ngơ, thẫn thờ.

Cảnh là người đầu tiên bừng tỉnh, chàng bay đến trước mặt nàng:

- Tiểu Yêu…

Ngàn vạn điều muốn nói nhưng sao không cất nổi nên lời.

Tiểu Yêu nở nụ cười thật rạng rỡ:

- Tôi đến dạo chơi thôi, không ngờ lại gặp huynh ở đây.

Tiểu Yêu trao cho Cảnh túi đồ ăn và cút rượu Thanh Mai. Cảnh lập tức đón lấy. Tiểu Yêu cười tươi như hoa:

- Hai tháng nữa, tôi và Phong Long sẽ thành hôn, mời huynh và phu nhân đến chung vui với chúng tôi.

Gói đồ ăn trong tay Cảnh rơi bịch xuống đất, chai rượu Thanh Mai vỡ choang, rượu vương khắp nơi, hương rượu thoảng trong không gian.

Tiểu Yêu vờ như không thấy, nàng tươi cười cúi chào Cảnh rồi quay đầu, rảo bước.

- Tiểu Yêu…

Cảnh chìa tay ra nhưng không níu giữ được, chàng đành đứng đó nhìn theo vạt áo nàng lướt qua lòng bàn tay mình, bay trong gió xa.

Rất lâu sau Cảnh mới cúi xuống nhặt gói đồ ăn, giữa lớp lá sen là những chiếc cổ vịt và chân gà.

Trong thoáng chốc, bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về.

Đó là lần đầu tiên chàng vào bếp, tay chân lóng ngóng, Tiểu Lục bật cười ha hả, cười xong thì bước lại giúp chàng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện