Chương 100: Bóng lẻ về đâu [1]

- Nàng có vui không?

Tiểu Yêu cười, hỏi:

- Chàng nghĩ sao?

Phong Long thấy yên tâm hơn khi nhìn gương mặt tươi cười của Tiểu Yêu.

- Cảnh nói, huynh ấy đề nghị ta hủy bỏ hôn lễ không phải vì huynh ấy còn lưu luyến nàng, mà vì huynh ấy cảm thấy nàng không hề vui vẻ khi kết hôn với ta. Khi ấy ta đã rất bức xúc, bèn đi hỏi em gái. Em gái ta nói, Bệ hạ không ép nàng phải lấy ta, nàng tự nguyện nhận lời nên không thể có chuyện nàng không vui vẻ.

Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, tươi cười nhắc nhở:

- Vợ chồng trẻ đừng tâm tình, thủ thỉ nữa, sắp đến giờ lành rồi.

Phong Long và Tiểu Yêu nín thở chờ đợi.

Tiếng chuông ngân vang, viên quan chủ trì hôn lễ tuyên bố:

- Giờ lành đã đến! Một, lạy trời đất…

Tiểu Yêu và Phong Long cùng quỳ lạy trời đất.

- Hai, lạy cha mẹ…

Ông nội Xích Thủy Hải Thiên, Tiểu Chúc Dung cùng vợ đều mỉm cười nhìn đôi trẻ.

Phong Long đưa Tiểu Yêu đến trước mặt họ. Tiểu Yêu chuẩn bị quỳ xuống theo Phong Long, chợt một tiếng gọi lớn từ bên ngoài vọng vào, cắt ngang buổi lễ:

- Tiểu Yêu!

Hết thảy mọi người đều quay đầu lại. Phòng Phong Bội vận đồ trắng chạy vào, lớn giọng:

- Tiểu Yêu, đừng lấy hắn.

Tiểu Yêu sững sờ nhìn Phòng Phong Bội.

Ai nấy đều choáng váng, bất ngờ khi một kẻ vốn chỉ là con vợ lẽ của nhà Phòng Phong lại dám phá hoại hôn lễ của tộc trưởng tộc Xích Thủy. Xích Thủy Hải Thiên nổi trận lôi đình, quát lớn:

- Người đâu! Trói tên hỗn xược, láo lếu này lại! Rồi ta sẽ đi hỏi tội cha hắn!

Đám thị vệ nhà Xích Thủy xông tới, định đuổi Phòng Phong Bội ra ngoài nhưng một luồng sức mạnh kỳ lạ nào đó đã đẩy lui bọn họ, không cho họ đến gần Phòng Phong Bội.

Phòng Phong Bội ngang nhiên tiến lại gần Tiểu Yêu, hắn đi tới đâu, đám thị vệ đổ rạp ra đất đến đó.

Phong Long cố kiềm chế cơn cuồng nộ, cất giọng uy hiếp:

- Phòng Phong Bội, rất đông quan khách đang có mặt ở đây nên ta không muốn ra tay, mong ngươi cũng đừng phạm sai lầm.

Phòng Phong Bội chẳng thèm đếm xỉa đến Phong Long, hắn nhìn Tiểu Yêu chằm chằm:

- Tiểu Yêu, không được lấy hắn!

Tiểu Yêu buồn bực hỏi:

- Rốt cuộc huynh muốn gì?

- Không được lấy Xích Thủy Phong Long!

- Huynh bảo tôi không được lấy huynh ấy?

Tiểu Yêu ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Huynh mau đi đi!

Tiểu Yêu quay sang nói với Phong Long:

- Chúng ta hãy tiếp tục làm lễ, đừng để lỡ mất giờ lành!

Xích Thủy Hiến cùng mấy cao thủ nhà Xích Thủy đứng chắn trước mặt Phòng Phong Bội. Dù linh lực của Tương Liễu rất cao cường, y cũng khó lòng vượt qua họ.

Phong Long gật đầu ra hiệu cho viên quan chủ trì buổi lễ. Viên quan tiếp tục hô vang:

- Hai, lạy cha mẹ…

Tiểu Yêu và Phong Long chuẩn bị vái lạy ông nội và cha mẹ.

Phòng Phong Bội vừa giao đấu với Xích Thủy Hiến vừa nói:

- Tiểu Yêu, còn nhớ cô từng thề độc thế nào không? Nếu cô không giữ lời, niềm vui sẽ biến thành nỗi buồn, hạnh phúc sẽ biến thành đau khổ.

Tiểu Yêu đột nhiên dừng lại, đúng là nàng từng hứa với Tương Liễu sẽ làm bất cứ việc gì y yêu cầu.

Phong Long thấy nàng chần chừ không chịu vái lạy, hắn bỗng hoảng sợ:

- Tiểu Yêu!

Tiểu Yêu chầm chậm quay lại, giận dữ nhìn Phòng Phong Bội:

- Huynh muốn gì?

Phòng Phong Bội nói:

- Ta muốn cô đi với ta!

Toàn thân Tiểu Yêu bỗng chốc tê lạnh. Tất cả các dòng họ trong Đại hoang đều tập trung ở đây. Nếu trong tình cảnh này nàng hủy hôn và bỏ đi cùng một người đàn ông khác, đó sẽ là một sự sỉ nhục lớn đối với gia tộc Xích Thủy và Phong Long. Nhà Xích Thủy sẽ đánh giá nàng thế nào, người trong thiên hạ sẽ nhìn nhận nàng ra sao?

Tiểu Yêu hỏi:

- Vì sao?

Tương Liễu, ngài biết tôi sẽ thành hôn từ hai tháng trước kia mà, vì sao lại làm ra thế này? Ngài muốn cả thiên hạ khinh bỉ tôi sao? Vì sao nhất định phải hủy hoại tôi bằng cách thức tệ hại như vậy?

Phòng Phong Bội lạnh lùng nói:

- Cô không cần hỏi vì sao, cứ làm theo yêu cầu của ta là được. Ta muốn cô đi với ta, ngay bây giờ, ngay lúc này!

Lời thề năm xưa văng vẳng bên tai nàng: “Nếu không giữ lời, niềm vui sẽ biến thành nỗi buồn, hạnh phúc sẽ biến thành đau khổ.” Nhưng trong tình cảnh này, nếu giữ lời, liệu nàng có được vui vẻ và hạnh phúc hay không?

Tiểu Yêu bật cười thê thảm, dù nàng có giữ lời thề hay không thì đời này nàng cũng không còn được sống những ngày yên bình nữa.

Phong Long nhìn Tiểu Yêu trân trân, hắn không biết giọng nói của mình đang run lên:

- Tiểu Yêu, vái lạy đi!

Phòng Phong Bội cũng nhìn Tiểu Yêu chằm chằm, lạnh lùng thúc giục:

- Tiểu Yêu, cô phải trả nợ cho ta.

Đúng là nàng nợ y! Không phải chỉ một lời thề mà là cả mạng sống của nàng.

Sắc mặt tái xám, Tiểu Yêu chao đảo bước về phía Phòng Phong Bội như người mộng du. Phong Long kéo tay nàng lại, ánh mắt ngập nỗi kinh hoàng:

- Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, đừng…

Trong mọi hoàn cảnh, hắn luôn là người kiểm soát tốt mọi thứ, nhưng lúc này, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn không sao lý giải nổi, mới trước đó, hắn vẫn đang lâng lâng trong niềm hân hoan ngập tràn, vậy mà trong thoáng chốc, niềm hân hoan ấy đã không cánh mà bay.

Tiểu Yêu run run:

- Xin lỗi, em… em… Hôm nay em không thể lấy chàng! Xin… xin lỗi!

Tiểu Yêu chỉ nói lí nhí, khách khứa có mặt trong lễ đường đều là những vị có linh lực cao cường nên họ đều nghe thấy rõ. Như có tiếng sấm làm rung chuyển mặt đất, dù là những người từng trải nửa đời sương gió nhưng các vị quan khách vẫn bị câu nói của Tiểu Yêu làm cho bàng hoàng, kinh ngạc.

Từ nhỏ đến lớn, Phong Long luôn được nuông chiều rất mực, lúc nào hắn cũng ngạo nghễ, kiêu hãnh, trên đời này chỉ có thứ hắn không buồn ngó tới, tuyệt nhiên không có thứ hắn muốn mà không được. Vậy mà lúc này, ánh mắt của toàn thể quan khách khiến hắn có cảm giác thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Phong Long chầm chậm buông tay, hắn đứng thẳng, nở nụ cười ngạo nghễ, bình tĩnh nhả từng chữ một:

- Ta không biết nàng đã hứa hẹn gì với hắn, nhưng chính nàng đã nhận lời kết hôn với ta hôm nay!

Bờ môi Tiểu Yêu run rẩy, nàng hiểu ra rằng giữa nàng và Phong Long, lý lẽ luôn vượt xa tình cảm. Nếu muốn từ chối thành hôn với Phong Long, chỉ cần lựa đúng dịp, bình tĩnh giảng giải để hắn hiểu, hắn sẽ không để bụng, cũng không tức giận. Nhưng nàng hủy hôn trong bối cảnh này thì không gọi là từ chối, mà là sỉ nhục. Không gã đàn ông nào có thể chấp nhận sự sỉ nhục này, huống hồ gã đó lại là Xích Thủy Phong Long.

Sắc mặt trắng bệch, Tiểu Yêu nhìn Phòng Phong Bội bằng ánh mắt van lơn, nhưng gã chỉ lạnh lùng bảo:

- Đi theo ta ngay lập tức!

Tiểu Yêu nói với Phong Long:

- Em… em… có lỗi với chàng!

Giọng nói và cả cơ thể nàng đều đang run lên bần bật.

- Xin lỗi chàng! Em không dám cầu xin sự tha thứ. Ngày sau dù chàng có trừng phạt thế nào em cũng chịu.

Nói xong, không dám nhìn Phong Long thêm nữa, Tiểu Yêu cất bước về phía Phòng Phong Bội.

Linh lực của Tiểu Yêu rất thấp kém, lẽ ra Phong Long hoàn toàn có thể giữ nàng lại, ép nàng thành hôn với hắn. Nơi đây là phủ đệ của nhà Xích Thủy, thủ lĩnh của bốn gia tộc lớn nhất Đại hoang, hắn lại là tộc trưởng. Dù Phòng Phong Bội có tài giỏi đến đâu, Phong Long thừa sức ngăn gã lại. Nhưng lòng tự tôn, lòng kiêu hãnh của hắn không cho phép hắn hạ mình níu kéo nàng trước mặt quan khách.

Hai thị vệ ngăn Tiểu Yêu lại, Tiểu Yêu bị linh lực của họ đẩy lùi về phía Phong Long.

Phong Long đột ngột hét lớn:

- Để cô ấy đi!

Đám thị vệ băn khoăn nhìn Xích Thủy Hải Thiên và Tiểu Chúc Dung.

Phong Long quát lớn:

- Ta nói, để cô ấy đi! Không kẻ nào được phép ngăn cô ấy lại!

Phong Long tái mặt, huyệt thái dương giật liên hồi, mắt hắn ngấn nước, sáng rực, sắc lạnh nhưng môi hắn vẫn nở nụ cười kiêu ngạo.

Tất cả các thị vệ răm rắp nghe lệnh, nhường lối.

Tiểu Yêu cúi đầu, lẳng lặng vái chào Phong Long. Phòng Phong Bội lập tức nắm tay nàng kéo đi.

Một kẻ trong bộ y phục trắng như tuyết dắt theo một kẻ vận lễ phục cô dâu chói đỏ, bỏ đi trước mắt tất cả mọi người.

Lễ đường lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, ai nấy đều đứng im phăng phắc.

Bên ngoài, tiếng nhạc lễ vẫn rộn rã, hoan hỉ.

Cảnh đăm đắm nhìn theo bóng Tiểu Yêu và Phòng Phong Bội, gương mặt chàng hồng hào lạ thường.

Phòng Phong Bội đỡ Tiểu Yêu lên Thiên mã, rồi hai người bay vút lên, biến mất giữa từng không. Cảnh cúi đầu ho một chặp, tiếng ho của chàng thức tỉnh tất cả mọi người có mặt trong lễ đường. Tiểu Chúc Dung đứng lên, bình tĩnh nói:

- Tiệc rượu đã chuẩn bị xong xuôi, chư vị quan khách không quản đường xa tới tham dự, xin mời ở lại dự tiệc rồi hãy ra về.

Khách khứa ai nấy đều làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, rào rào gật gù, tán đồng, lục tục kéo nhau rời khỏi lễ đường.

Tiểu Chúc Dung liếc nhìn cậu con trai vẫn đứng như trời trồng rồi quay sang người cha già dáng vẻ mỏi mệt, chán nản, nói:

- Cha và Phong Long đi nghỉ đi! Hai người không cần lo lắng gì cả, những việc khác, vợ chồng con sẽ lo liệu chu toàn.

Phu nhân Xích Thủy thở dài, đứng bên chồng. Lại một lần nữa, vợ chồng bà phải cùng nhau gánh vác trách nhiệm nặng nề, sát cánh bên nhau vượt qua cửa ải gian nan.

Thiên mã bay khỏi thành Xích Thủy, khi xác định chắc chắn không có ai theo dõi, Tương Liễu đổi tọa kỵ, y ôm chặt Tiểu Yêu nhảy lên lưng đại bàng lông trắng mỏ vàng.

Tiểu Yêu không nói không rằng, nàng đờ đẫn như người gỗ, mặc Tương Liễu điều khiển.

Đại bàng sải cánh bay về phía Đông, nửa đêm thì tới thị trấn Thanh Thủy.

Tương Liễu đưa Tiểu Yêu vào một gia đình thường dân, bảo rằng sẽ ở đó tạm vài ngày.

Tiểu Yêu chẳng nói một lời, nàng leo lên giường, thu mình trong góc nhỏ.

Tương Liễu hỏi:

- Cô căm hận ta vì ta phá hoại đám cưới của cô với tộc trưởng tộc Xích Thủy?

Tiểu Yêu co người lại, gục đầu xuống gối, im lặng không đáp. Dù nàng có căm hận y hay không, nàng vẫn phải trả món nợ này.

Tương Liễu chuyển chủ đề:

- Trong bếp có nước nóng, muốn tắm gội không?

Tiểu Yêu vẫn không đáp.

- Tùy cô, ta đi nghỉ đây.

Nói xong, Tương Liễu quay người bước đi.

Hắn vừa nhấc một chân qua bậc cửa, Tiểu Yêu chợt lên tiếng, hỏi:

- Ngài biết tin tôi sẽ kết hôn từ khi nào?

----

Vì nàng cúi gằm xuống gối nên giọng trầm buồn như vọng lại từ cõi xa xăm nào đó.

Tương Liễu không quay lại, lạnh lùng đáp:

- Hai tháng trước.

Tiểu Yêu uất nghẹn:

- Ngài… Vì sao ngài làm vậy?

Tương Liễu càng tỏ ra lạnh lùng hơn:

- Cô không đủ tư cách hỏi ta câu đó. Chúng ta đã có giao kèo từ trước, ta đưa ra yêu cầu và cô phải làm theo!

Tiểu Yêu không biết phải đáp lại ra sao. Tương Liễu lặng lẽ rời đi, cánh cửa phòng khép lại khe khẽ. Tiểu Yêu chợt nhớ khoảng thời gian nàng hôn mê dưới đáy biển, mỗi khi vỏ sò đóng lại cũng phát ra thứ âm thanh khe khẽ thế này. Những giọt nước mắt âm thầm trào ra nơi khóe mắt nàng.

Suốt đêm không ngủ, tờ mờ sáng Tiểu Yêu đã thức giấc, đầu đau như búa bổ. Nàng nhẹ nhàng ra khỏi phòng, xuống bếp múc nước ấm, chuẩn bị tắm gội.

Lúc thay y phục, nàng chợt nhìn lên bộ lễ phục cô dâu rực rỡ, cười buồn, không biết phụ vương, Chuyên Húc và ông ngoại nàng sẽ phản ứng ra sao khi biết tin nàng bỏ trốn. Bên cạnh giường ngủ có một chiếc tủ quần áo. Tiểu Yêu lục tìm và chọn cho mình một bộ đồ thiếu nữ giản dị, sạch sẽ.

Tắm gội và ăn mặc chỉnh tề xong, nàng thấy hơi đói. Lúc này mới nhớ ra, trước ngày thành hôn nàng hầu như không ăn uống, đến nay đã ba ngày chưa có gì vào bụng.

Tiểu Yêu ra khỏi phòng, trông thấy Tương Liễu đang đứng trong sân.

Tóc y đã trở lại màu trắng, buông thả hờ hững sau lưng như sóng dội mây tuôn. Sau lưng y là cây thích lá đỏ như lửa cháy, càng tôn thêm sắc trắng tinh khiết, thoát tục của bộ y phục và mái tóc trên người y.

Chừng như dự cảm được điều gì nhưng Tiểu Yêu vẫn không kiềm chế được nỗi hiếu kỳ:

- Phòng Phong Bội đâu?

Tương Liễu hờ hững đáp:

- Gã chết rồi.

Tiểu Yêu nhìn Tương Liễu trân trân, ánh mắt nàng nhức nhối trước sắc trắng như mây như tuyết ấy, nước mắt long lanh. Phòng Phong Bội kéo nàng bỏ trốn, nhưng gã đã chết, sẽ không bao giờ xuất hiện, từ nay về sau sẽ chỉ còn Tương Liễu. Gã trai phóng túng, phong lưu, bất trị ấy, kẻ đã dạy nàng bắn cung, cùng nàng miệt mài kiếm tìm niềm vui nhỏ bé giữa cuộc đời xô bồ, phàm tục ấy, nay đã chết.

Gã từng nói, gã và nàng chỉ giúp nhau tìm vui trong khoảng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời vô thường mà thôi. Gã không hề nói dối!

Tương Liễu lặng nhìn Tiểu Yêu, vẻ lạnh lùng, băng giá như núi tuyết vạn năm của y vẫn như ngày nào.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện