Chương 113

Tuấn Đế hỏi:

- Con bé trưởng thành rồi ư?

Vì đẻ khó, nên sau khi sinh Tiểu Yêu, A Hành hôn mê hơn một năm. Ngài đã cho Tiểu Yêu ăn, dỗ Tiểu Yêu ngủ. A Hành, vì sao ta luôn cảm thấy Tiểu Yêu của chúng ta vẫn còn bé bỏng, cần được che chở, bảo vệ? Nhưng, con bé đã thực sự trưởng thành!

Cảnh định lên tiếng, chợt nghe Tuấn Đế lẩm nhẩm:

- A Hành, con gái chúng ta đã trưởng thành!

Lúc này Cảnh mới hay, thì ra khi nãy không phải Tuấn Đế hỏi chàng.Tuấn Đế nói với Cảnh:

- Ngươi lui ra!

Cảnh hỏi:

- Thần gọi Tiểu Yêu vào gặp Bệ hạ?

Tuấn Đế xua tay:

- Hai ngươi hãy xuống núi, thuyền sẽ đưa các ngươi đến Xích Thủy.

Nói xong, ngài đứng lên, bóng ngài lướt đi như mây trôi, lát sau đã hoàn toàn mất dạng.

Cảnh rất bất ngờ khi Tuấn Đế từ chối gặp Tiểu Yêu, chàng sững sờ một lúc, mới buồn bã bước ra.

Trông thấy chàng, Tiểu Yêu lập tức chạy đến:

- Phụ... Bệ hạ trao đổi việc buôn bán gì với chàng mà lâu vậy? Ngài… bây giờ em vào gặp ngài phải không?

Cảnh áy náy nói:

- Bệ hạ bảo chúng ta hãy xuống núi, thuyền sẽ đưa chúng ta về Xích Thủy.

Tiểu Yêu thất vọng, buồn bã vô chừng, nhưng nàng vẫn tỏ ra không hề có chuyện gì:

- Em đã nói rồi, không ai ở nơi này hoan nghênh em cả, Thôi vậy, không gặp cũng không sao, chúng ta về thôi!

Vừa xuống xe mây, Tiểu Yêu liền trông thấy một chiếc thuyền lớn khắc huy hiệu của Thanh Long Bộ đậu trên biển. Nhục Thu hóa phép ngưng tụ nước biển thành cây cầu, mời Cảnh và Tiểu Yêu lên thuyền.

Tiểu Yêu đi như chạy, nàng không muốn nán lại nơi này thêm nữa. Cảnh vừa đi vừa ngẫm ngợi, chàng không hiểu mình đã nói sai điều gì, khiến Tuấn Đế thay đổi quyết định, mà đuổi chàng và Tiểu Yêu xuống núi.

Chiếc thuyền nhanh chóng đưa Cảnh và Tiểu Yêu xuôi về hướng Tây Bắc.

Tiểu Yêu nói với Nhục Thu:

- Chúng tôi tự về, ngài chỉ cần tiễn chúng tôi ra khỏi Ngũ Thần Sơn là được.

Nhục Thu đáp ngắn gọn nhưng cương quyết:

- Lệnh của Bệ hạ là đưa các vị đến Xích Thủy.

Tiểu Yêu tức giận, gọi:

- Cảnh!

Cảnh như vừa nghĩ ra điều gì, chàng kéo Tiểu Yêu ra một chỗ, hỏi khẽ:

- Nàng muốn ra biển Đông Hải chơi nữa không?

Tiểu Yêu lắc đầu.

Cảnh nói:

- Vậy chúng ta hãy đi nhờ họ một đoạn. Người chèo thuyền đều là Thần tộc, tốc độ rất nhanh, nếu trên đường không ngừng nghỉ thì chỉ ba, bốn ngày là về đến Xích Thủy.

Tiểu Yêu buồn bã, nói:

- Em cảm thấy họ làm vậy vì sợ chúng ta nán lại trên đất Cao Tân, không chịu về, nên mới áp giải chúng ta đến tận Xích Thủy.

Cảnh trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi chàng trỏ đàn hải âu đang chao liệng trên mặt biển:

- Nàng nhìn kìa!

Tiểu Yêu nhìn theo hướng tay Cảnh, nàng thấy biển trời mênh mông vô tận, vạn vật tự do bay lượn, mây khói mịt mù, Ngũ Thần Sơn lúc ẩn lúc hiện. Tiểu Yêu chăm chú ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ấy, biết đâu đây sẽ là lần cuối cùng nàng được thấy nó.

Bốn ngày sau, họ vào địa phận Xích Thủy. Tiểu Yêu nghĩ Nhục Thu sẽ cho thuyền cập bến, nào ngờ hắn vẫn tiếp tục cho thuyền ngược dòng Xích Thủy, không hề có ý định dừng lại.

Tiểu Yêu lấy làm băn khoăn, nhưng thấy Cảnh vẫn điềm nhiên như không, nên nàng cũng chẳng sốt ruột. Nàng cũng muốn xem rốt cuộc Nhục Thu định giở trò gì.

Thuyền thẳng tiến về phía thành Xích Thủy. Năm xưa, Nhục Thu từng đưa dâu qua đây. Tiểu Yêu tựa người vào lan can, nổi hứng trêu chọc:

- Không lẽ ngài vẫn để bụng chuyện tôi trốn khỏi đám cưới, nên muốn áp giải tôi về Xích Thủy, để họ trừng phạt tôi? Ngài có biết, tôi bây giờ là cái đinh trong mắt tất cả mọi người, nhà Xích Thủy chắc chắn đang mừng thầm trong dạ vì năm xưa tôi bỏ trốn đấy!

Nhục Thu đang trò chuyện với Cảnh, hắn vờ không nghe Tiểu Yêu. Cảnh mỉm cười, liếc nhìn nàng. Ánh mắt chàng khiến Tiểu Yêu trở nên bối rối, nàng quay sang hướng khác, vờ ngắm cảnh hai bên bờ.

Nguồn nước dồi dào, đất đai phì nhiêu, suốt hành trình chỉ thấy đôi bờ cây xanh lá biếc, bỗng đâu xuất hiện một vùng hoang mạc khô cằn, không một bóng cây ngọn cỏ.

Tiểu Yêu còn nhớ, lần đầu nàng và Chuyên Húc đến Xích Thủy cũng từng ngang qua hoang mạc này. Tiểu Yêu hỏi Cảnh và Nhục Thu:

- Hai người biết vì sao nơi này lại xuất hiện hoang mạc không?

Cảnh đáp:

- Nghe nói trong hoang mạc có yêu quái.

Tiểu Yêu bỗng nhiên tròn xoe mắt, nhìn trân trân về phía trước, Cảnh quay lại, và thấy Tuấn Đế. Ngài vận bộ y phục màu trắng dân dã, ngước nhìn hoang mạc mênh mông, không còn thấy vẻ uy nghiêm của bậc đế vương toát lên từ diện mạo của ngài, mà chỉ thấy vẻ tự do tự tại của một hiệp khách lãng du khắp hải hồ.

Cảnh cúi chào:

- Bệ hạ!

Tuấn Đế bước về phía Tiểu Yêu, nắm tay nàng, bay lên bờ. Cảnh vội vã theo sau.

Khi ba người lên đến bờ, Cảnh quay lại nhìn, thấy chiếc thuyền vẫn giữ nguyên tốc độ, như thể không hề có chuyện gì vừa xảy ra. Thuyền vẫn tiếp tục hướng về phía trước, thuyền viên bận rộn trên khoang, chuẩn bị xuống hàng.

Tiểu Yêu muốn rút tay về, nhưng Tuấn Đế không chịu buông. Nàng giận dỗi:

- Cha không thừa nhận con là con gái của cha thì còn nắm chặt tay con làm gì?

Tuấn Đế dắt Tiểu Yêu đi sâu vào hoang mạc. Tiểu Yêu không vùng thoát nổi, đành ngoan ngoãn theo ngài.

Lúc đầu họ còn thấy thấp thoáng mấy bụi cỏ gai, vốn là loài thực vật thường gặp trên các sa mạc, nhưng sau đó, họ không thấy dấu vết của bất cứ loài cây cỏ nào.

Tiểu Yêu ném ra một mảnh khăn lụa, mảnh khăn lập tức cháy xém, chưa kịp chạm đất đã tan thành tro bụi. Tiểu Yêu há hốc miệng kinh ngạc, lúc này nàng mới hiểu vì sao Tuấn Đế giữ chặt tay nàng không chịu buông. Nếu không nhờ ngài truyền linh lực cho nàng, chắc nàng đã bị thiêu cháy.

Tiểu Yêu băn khoăn hỏi:

- Cha ơi, cha đưa con đi đâu vậy?

Nói xong nàng mới nhận ra mình lỡ lời.

Nhưng đã không kịp đổi cách xưng hô nữa, nàng đành câm lặng.

Tuấn Đế dịu dàng nhìn nàng, ngài không trả lời câu hỏi của nàng mà nói sang chuyện khác:

- Ta là Đại hoàng tử Cao Tân, mẹ ta là người vợ kết tóc se duyên của Phụ vương. Nghe nói tình cảm của họ rất thắm thiết, tiếc thay, sau khi sinh ta, mẹ đã qua đời. Không lâu sau, một cặp chị em của Thường Hy Bộ vào cung, cha ta có được niềm vui mới. Từ nhỏ đến lớn, ta đã nhiều lần suýt chết. Và rồi, người cậu của ta đã giúp ta trốn khỏi Ngũ Thần Sơn, từ đó ta lưu lạc khắp nơi trong Đại hoang. Ta mở một tiệm rèn, kiếm kế sinh nhai. Bác cả của con đến nhờ ta sửa kiếm. Chúng ta trở thành đôi bạn chí thân khi cả hai đều không biết về thân thế của nhau…

Tiểu Yêu dỏng tai lắng nghe.

- Mẹ con là Vương cơ duy nhất của Hiên Viên, nhỏ hơn ta cả nghìn tuổi. Khi mẹ con vừa chào đời, bác cả con đã trêu đùa, bảo ta hãy làm em rể hắn. Mấy năm sau, khi ta suýt chết trong tay Hoàng hậu và mấy đứa em cùng cha khác mẹ, bác cả con đến thăm ta và đưa ra lời đề nghị chính thức: Ta và mẹ con đính hôn. Hắn phân tích cho ta hiểu, nếu lấy mẹ con, ta có thể dựa vào thân phận Vương cơ Hiên Viên của mẹ con để bảo toàn mạng sống. Hắn cũng có thể dựa vào thân phận Đại hoàng tử Cao Tân của ta để bảo vệ mẹ và các em mình. Ta đã nhận lời. Nói rằng ta và mẹ con đính hôn cũng đúng, nhưng nói rằng vì cả ta và Thanh Dương cùng lâm vào tình cảnh khốn đốn, chúng ta buộc phải liên minh với nhau cũng không sai. Khi ấy mẹ con mới vừa chập chững biết đi, còn chưa biết nói. Thực lòng, ta không bao giờ nghĩ mình sẽ cưới cô ấy. Nên ta chưa khi nào để tâm đến hôn sự đó…

Theo lời kể của Tuấn Đế, chuyện cũ bỗng trải rộng trước mắt nàng như những bức họa quyển sống động. Bao buồn vui, hợp tan khi xưa bỗng như sống lại: Bác cả Thanh Dương, bác hai Vân Trạch, bác tư Xương Ý, bà ngoại Luy Tổ, và cả người mẹ tinh nghịch, ham chơi của nàng...

Không biết trải qua bao lâu, Tiểu Yêu chợt ngửi thấy mùi cháy khét, nàng nghiêng đầu và thấy bộ y phục màu trắng của Tuấn Đế đã biến thành màu vàng, môi ngài nứt nẻ như ruộng cạn. Nàng sợ hãi gọi:

- Phụ vương!

Nàng quay đầu tìm Cảnh, thấy chàng mặt mày đỏ rực, bước đi loạng choạng, mỗi bước đều như giẫm phải sắt nung, khói nhạt bốc lên từ lòng bàn chân.

Tiểu Yêu sợ hãi, kêu lên:

- Phụ vương mau dừng lại! Nếu đi tiếp chúng ta sẽ chết mất!

Tuấn Đế quay đầu nhìn Cảnh, hỏi:

- Ngươi còn gắng gượng được không?

Cảnh gượng cười, không nói năng, chỉ gật đầu, tỏ ý chàng có thể đi tiếp. Thức thần cáo nhỏ bay ra, chau mày bất mãn, gục trên vai Cảnh, lúc này sắc mặt Cảnh mới khá lên đôi chút.

Tuấn Đế tiếp tục hành trình, Tiểu Yêu hoảng sợ:

- Phụ vương ơi, càng tiến sâu càng như thiêu đốt!

Tuấn Đế vẫn nắm chặt tay Tiểu Yêu, vừa bình thản kể lại câu chuyện cuộc đời của ngài và A Hành, vừa dắt Tiểu Yêu bay về phía trước.

Phía trước là sa mạc vô tận, phía sau cũng là sa mạc vô tận. Sức nóng thiêu đốt của sa mạc này khiến Tiểu Yêu có cảm giác như trời xanh cũng biến sắc, ánh nắng rực đỏ, sa mạc rực đỏ, vạn vật trên thế giới dường như đều bị thiêu rụi, sự sống không còn tồn tại.

Nhờ linh lực của Tuấn Đế, Tiểu Yêu không cảm nhận thấy sức nóng ngoài kia. Nhưng qua dáng vẻ thảm hại của cha nàng và của Cảnh, nàng có thể khẳng định, sức nóng ngoài kia có thể thiêu rụi mọi thứ, đốt cháy mọi sinh linh.

Thức thần trên vai Cảnh cứ nhỏ dần nhỏ dần và rồi biến mất hoàn toàn. Cảnh bất ngờ phun ra một bụm máu, lửa thiêu đốt bàn chân chàng. Tuấn Đế nắm lấy tay Cảnh, ngọn lửa lập tức bị dập tắt.

Tay trái dắt Cảnh, tay phải dắt Tiểu Yêu, Tuấn Đế vẫn giữ nguyên tốc độ, bay về phía trước. Tiểu Yêu thấy rõ từng nếp áo cha cháy thành tro. Làn da trên cánh tay ngày nứt nẻ như bờ ruộng đại hạn, máu rỉ qua từng khe nứt, nhuộm đỏ y phục của ngài.

Tiểu Yêu gào khóc:

- Cha ơi, cha là vua một nước, không thể chết ở nơi này. Cha không màng đến lê dân Cao Tân sao cha?

Tuấn Đế bước chậm lại, nhưng ngay sau đó, ngài tăng tốc bay về phía trước.

Tiểu Yêu thấy hai cánh tay ngài khô héo tựa dây leo lụi giàn, chỉ còn xương đen, không còn da thịt. Nàng kêu khóc van xin:

- Phụ vương! Phụ vương! Con xin cha hãy dừng lại! Cầu xin cha!...

Tuấn Đế như không nghe thấy lời van xin của Tiểu Yêu. Nàng đổi giọng vừa khóc vừa rủa:

- Ngài đâu phải cha tôi, chúng ta chẳng có quan hệ gì hết! Ngài buông tôi ra, vì sao giữ chặt tay tôi? Ngài buông tôi ra…

Tuấn Đế chao đảo, linh lực của ngài không đủ để truyền cho cả hai người, nhưng ngài vẫn kiên trì nắm chặt tay Cảnh và Tiểu Yêu và không ngừng tiến về phía trước.

Biểu cảm trên gương mặt ngài hoàn toàn khác trước. Ngài không còn là Tuấn Đế uy nghi lẫm liệt, gương mặt bình thản như nước, cúi trông muôn dân nữa. Lúc này, ngài hoang mang, lo sợ, cuống quít hệt như một người vừa đánh mất thứ quý giá nhất và đang nóng lòng muốn tìm lại.

---

Đường về cũng chẳng thấy đâu, Tiểu Yêu đã thôi ý định kêu gào, ngăn cản, nàng lảo đảo bước theo Tuấn Đế, nàng thực sự không hiểu cha đang tìm kiếm thứ gì.

Không biết họ đã đi bao xa, Tuấn Đế khuỵu xuống, Cảnh và Tiểu Yêu cùng ngã theo. May sao, lúc này linh lực của Cảnh đã khôi phục được vài phần, chàng vội nắm lấy tay Tiểu Yêu, nhờ vậy nàng không bị thương. Nhưng một bên chân của Tuấn Đế đã bị thiêu cháy, dường như chỉ còn xương khô.

Tiểu Yêu lôi lọ Ngọc tủy giấu trong người, đổ xuống chân Tuấn Đế, nhưng nước Ngọc tủy chưa kịp chảy xuống chân ngài, đã bốc hơi và tan đi mất.

Tiểu Yêu phẫn uất gào lên:

- Đây là nơi quái quỷ gì thế?

Tuấn Đế muốn đứng lên nhưng ngài không gượng nổi. Ánh mắt ngài ngập nỗi bi thương, ngài ngước nhìn bầu trời rực đỏ, nghẹn ngào:

- Vì sao? Ta chỉ muốn biết có phải nàng thật sự đang náu mình ở đây hay không. Ta chỉ muốn biết nàng còn sống hay đã chết, cũng không được ư?

Đột nhiên, Cảnh trỏ tay sang bên trái, kinh ngạc gọi:

- Bệ hạ, ngài nhìn xem!

Theo hướng tay Cảnh, giữa vùng trời rực đỏ và mặt đất rực vàng xuất hiện một vạt rừng hoa đào, thấp thoáng như mây khói, xán lạn tựa ráng chiều, chói đỏ như son, rực rỡ tươi đẹp, khiến lòng người ngẩn ngơ.

Tiểu Yêu dụi mắt nhìn cho rõ, nàng không tin nổi, giữa vùng đất chết chóc này vẫn tồn tại một vạt rừng hoa đào ư?

Ánh mắt Tuấn Đế thấp thoáng tia sáng rực rỡ. Ngài vịn vào cánh tay Cảnh, gượng đứng lên. Cả ba người cùng lảo đảo bước về phía rừng đào tươi thắm ấy.

Họ vừa chạm gót rừng đào, cả Tuấn Đế và Cảnh đều ngã gục, hơi thở khó khăn. Chỉ có Tiểu Yêu là bình yên vô sự, duy chỉ có mái tóc và váy áo của nàng bị cháy khô.

Cảnh vẫn cảm thấy dường như có ngọn lửa rực cháy quanh mình. Nhưng nhờ rừng đào này, chàng có thể kêu gọi thủy linh, bày trận pháp đối chọi với sức nóng thiêu đốt của sa mạc, không như lúc trước, chỉ có thể chống chịu bằng linh lực của mình.

Cảnh không buồn ngơi nghỉ, vội vã dựng một trận pháp đơn giản, chàng định kéo Tiểu Yêu vào trận pháp đó để tránh sức nóng thiêu đốt của sa mạc, chợt thấy nàng thản nhiên dạo bước trong rừng đào, tựa như thiếu nữ đang thong thả du xuân.

Cảnh tròn mắt, Tiểu Yêu đâu phải một cao thủ linh lực cao cường!

Cảnh hỏi nàng:

- Tiểu Yêu, nàng không thấy nóng sao?

- Nóng ư? Không hề. Từ lúc vào rừng đào này, em thấy rất sảng khoái dễ chịu, giống như mùa xuân trên Thần Nông Sơn vậy.

Hòa điệu với giọng nói của Tiểu Yêu, những bông hoa đào ào ạt trút xuống, cánh hoa cuộn bay rợp trời, bồng bềnh như hoa tuyết, vây quanh Tiểu Yêu. Tiểu Yêu cảm động chìa tay đón lấy những cánh hoa.

Lẽ nào chỉ mình chàng cảm thấy sự khác lạ? Cảnh đưa mắt nhìn Tuấn Đế, thấy ngài đang ngồi giữa một trận đồ bát quái ngưng tụ bởi thủy linh. Rõ ràng ngài cũng đang tìm cách tránh né sức nóng như thiêu như đốt quanh mình. Nhưng ngài không tỏ ra ngạc nhiên trước sự khác lạ của Tiểu Yêu. Ngài chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt điềm nhiên, không biểu lộ cảm xúc vui hay buồn.

Tiểu Yêu hỏi:

- Hai người định ở lại đây trị thương ư? Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục lên đường?

Cảnh cười buồn, trị thương? Có thể giữ được mạng sống đã tốt lắm rồi!

Tuấn Đế mỉm cười, nói:

- Tiểu Yêu, không phải ta và Cảnh đang nghỉ ngơi dưỡng thương, nơi này không mát mẻ, dễ chịu so với hoang mạc kia bao nhiêu.

- Nhưng con không cảm thấy gì cả.

Tiểu Yêu băn khoăn:

- Hoa đào mới rực rỡ làm sao! Đẹp hơn cả hoa đào trên núi Thần Nông.

Tuấn Đế lặng nhìn rừng đào, ánh mắt ngài ngập nỗi bi ai.

Cảnh vốn tinh thông trận pháp, sau khi quan sát rừng đào, chàng không khỏi bội phần khâm phục người dựng lên trận pháp hoa đào này. Rừng hoa đào kỳ lạ tồn tại giữa một miền đất chết, tự nó đã tạo dựng một thế giới riêng biệt, mang lại sự sống nơi cõi chết, phong tỏa yêu lực đáng sợ của yêu quái. Nhưng điều khiến chàng kinh ngạc là trận pháp này dường như được dựng lên chính để bảo vệ cho yêu quái đó. Nếu tiếp tục vào sâu bên trong, rừng đào này chắc chắn sẽ ngăn cản chàng hội tụ thủy linh, thậm chí chàng sẽ phải đối mặt với cái chết.

Cảnh kiểm chứng phán đoán của mình bằng cách thử tiến sâu vào rừng đào. Quả nhiên, chàng thấy thủy linh nhanh chóng tan biến, như một lời cảnh cáo nghiêm khắc. Cảnh bước thêm vài bước, rừng đào nổi cơn thịnh nộ, ngàn bông hoa đào lập tức biến thành ngàn mũi dao nhọn, bay về phía chàng. Tiểu Yêu thất kinh, lao đến, ôm chầm lấy Cảnh, cả hai cùng ngã xuống đất, Tiểu Yêu đè lên người Cảnh.

Một trời mũi dao nhọn hoắt đỏ rực trút xuống như mưa, nhưng vừa chạm tới Tiểu Yêu, đã lập tức biến thành những cánh hoa đào mềm mại, lả lướt, rớt rơi khắp người Tiểu Yêu và Cảnh, dịu dàng nhưng mưa bụi vùng Giang Nam.

Cảnh đột nhiên nhận ra, rừng đào bắt đầu trút xuống những trận mưa hoa ngay khi họ vừa đặt chân tới đây. Có lẽ không phải bởi họ làm kinh động đến trận pháp hoa đào, mà những trận mưa hoa ấy trút xuống là vì Tiểu Yêu.

Cảnh đã hiểu vì sao Tiểu Yêu không hề cảm thấy nóng bức. Chàng nói với Tuấn Đế:

- Thưa Bệ hạ, rừng đào… đang bảo vệ Tiểu Yêu.

Hệt như khi nãy Tuấn Đế dùng linh lực của mình che chở Tiểu Yêu khỏi sức nóng thiêu đốt của sa mạc.

Tiểu Yêu lấy làm khó hiểu:

- Phụ vương ơi, nơi này là nơi nào vậy?

Tuấn Đế đáp:

- Tiểu Yêu, ta nghĩ… mẹ còn còn sống.

Tiểu Yêu nhìn Tuấn Đế đăm đăm.

Ngài lặp lại lần nữa:

- Mẹ con còn sống.

Thế giới bỗng chốc như ngưng đọng!

Trái tim của Tiểu Yêu đột ngột chùng xuống, chìm xuống tận cùng của thế giới, nàng thấy mình không thở nổi.

Nàng nghe rõ tiếng những cánh hoa rớt rơi trên vai mình, thấy giọng nói của mình như vẳng đến từ một nơi xa xăm nào đó:

- Cha nói sao?

- Mẹ con còn sống.

Tiểu Yêu nghe tiếng trái tim đập rộn như trống giục, nàng đang vui mừng ư? Nhưng vì sao nàng cảm thấy muôn phần bi ai và phẫn nộ? Nàng cảm thấy mình rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức, nàng đang tự hỏi vì sao lại cảm thấy bi ai? Vì sao nàng không vui mừng? Nhưng nàng cũng nghe thấy tiếng nàng gào thét như điên dại:

- Con không tin! Nếu bà ấy còn sống thì vì sao không tới tìm con? Cha gạt con! Cha gạt con…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện