Chương 114
Tuấn Đế buồn bã nhìn nàng.
Tiểu Yêu tin lời cha, rằng mẹ nàng còn sống. Nhưng tại khoảnh khắc này, nàng ước sao bà ấy đã chết! Vì như thế, nàng sẽ có cớ để tha thứ cho bà.
- Nếu mẹ còn sống thì vì sao không đến đón con? Vì sao bỏ rơi con? Mẹ có biết con lớn lên như thế nào không? Con bị người ta nguyền rủa là đồ con hoang, bị đuổi giết, trở thành kẻ không có mặt, tranh giành từng mẩu thức ăn với cả đàn sói rừng… Con bị nhốt trong lồng như thú vật suốt ba mươi năm. Linh lực mà con khổ công tu luyện tiêu tan hết, con còn bị ép phải nuốt vào bụng đủ thứ ghê tởm… Mẹ là mẹ của con kia mà, mẹ đã ở đâu lúc con bị người ta hành hạ, xỉ nhục? Mẹ sinh con ra để con hứng chịu những giày vò, hành hạ tủi nhục đó ư...
Trải qua bao khổ nạn, Tiểu Yêu vốn tin rằng nàng đã có đủ sự kiên cường và một trái tim lạnh lùng để đối mặt với mọi biến cố của đời sống. Nhưng giờ đây, nàng nhận ra rằng, có những nỗi đau, dù đã cố cất giấu dưới tầng tầng lớp lớp những vỏ bọc cứng rắn nhất, kiên cố nhất, ta vẫn không thể trốn tránh nổi. Nàng cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ rơi lệ vì những chuyện buồn quá khứ, vì nước mắt của nàng đã cạn kiệt sau bao đêm trường cô độc, bơ vơ. Kỳ thực, khi từng lớp vỏ bọc bị gỡ xuống, nàng vẫn khóc, vẫn đau khổ như xưa.
Tiểu Yêu lao như bay ra khỏi rừng đào. Ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu nàng lúc này là: Rời khỏi đây, không bao giờ quay lại!
Cảnh muốn giữ nàng lại, nhưng chàng không thể đi lại thoải mái trong rừng đào như Tiểu Yêu, mỗi bước di chuyển đối với chàng đều vô cùng khó khăn, bởi vậy chàng không làm cách nào giữ nàng lại.
- Tiểu Yêu, dừng lại!
Tuấn Đế chắn trước mặt nàng, nạt nộ.
Tiểu Yêu đẩy ngài ra, tiếp tục chạy trốn khỏi rừng đào:
- Con hận mẹ! Con ghét mẹ! Kể từ ngày mẹ bỏ con ở lại con đã không còn mẹ nữa! Bà ấy sống hay chết cũng không liên quan đến con! Bà ấy là anh hùng hay là người đàn bà dâm đãng cũng không liên quan đến con…
Bốp!
Tiểu Yêu nhận lấy một cái tát như trời giáng.
Má nàng đau rát như bốc hỏa, nàng bàng hoàng nhìn Tuấn Đế. Từ nhỏ đến lớn, cha chưa bao giờ nặng lời với nàng. Lúc băng qua sa mạc, cha dùng linh lực bảo vệ nàng, mặc cho cơ thể cha bị thiêu đốt và trọng thương. Vậy mà, vì người đàn bà từng phụ bạc cha, cha sẵn sàng tát nàng.
Tiểu Yêu trừng mắt nhìn Tuấn Đế:
- Mấy trăm năm trước bà ấy đã bỏ cha! Bà ấy không cần cha!
- Mẹ con không cần ta, nhưng cô ấy chưa khi nào muốn ruồng bỏ con! Nếu không vì con, cô ấy hà tất phải gắng gượng với kiếp sống không ra người, cũng chẳng ra ma thế này? Con hãy nhìn xem, bầu trời này, mặt đất này, có giống nơi loài người sinh sống hay không?
Tiểu Yêu sững sờ nhìn Tuấn Đế. Một bên chân của ngài khô đét như que củi, hai cánh tay ngài héo úa tựa dây leo lụi giàn. Người có linh lực cao cường như Tuấn Đế cũng không chịu đựng nổi nơi này dù chỉ một ngày. Vậy mà mẹ nàng đã phải náu thân ở đây suốt mấy trăm năm.
Cơn phẫn nộ, nỗi bất bình trong lòng Tiểu Yêu bỗng chốc tan đi như mây khói. Thay vào đó là nỗi bi ai cuồn cuộn trào dâng, bừng cháy như ngọn lửa dữ, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng nàng. Nàng quay người, lao về phía rừng đào, vừa chạy vừa gào gọi:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ...! Con đến rồi đây, Tiểu Yêu của mẹ đến rồi đây…
Hoa đào bay rợp trời, tựa màn mưa bụi tháng tư liên miên bất tận trên đất Giang Nam.
Tiểu Yêu tìm gọi mẹ giữa rừng đào:
- Mẹ ơi, mẹ, con là Tiểu Yêu đây…
Một bóng áo xanh xuất hiện giữa cơn mưa hoa rực đỏ. Tiểu Yêu dừng bước, ngẩn ngơ ngắm nhìn sắc xanh nổi bật giữa một trời chói đỏ ấy.
Giữa trời mưa hoa, bóng dáng ai đó mơ hồ không rõ, chỉ thấy bước chân của người ấy đầy vẻ ngập ngừng, thận trọng.
Người đó bước về phía Tiểu Yêu, rồi dừng lại khi còn cách nàng một đoạn khá xa. Hoa đào ào ạt trút xuống, gương mặt người đó khuất sau làn mưa hoa, Tiểu Yêu chẳng thể thấy rõ.
Tiểu Yêu há hốc miệng, nhưng cổ họng nghẹn đắng, nàng không cất nổi tiếng gọi. Tiểu Yêu muốn dấn bước, nhưng làn mưa hoa dịu dàng mà kiên quyết đã đẩy lui nàng lại.
Tuấn Đế đứng sau Tiểu Yêu, cất tiếng gọi:
- A Hành, là nàng phải không?
Rất lâu sau, tiếng người đó cất lên khản đặc, như thể cổ họng đã bị thiêu đốt.
- Thiếu Hạo ư?
- Ta đây!
Giọng Tuấn Đế run rẩy.
- Chàng già rồi!
Tuấn Đế muốn cười mà không sao cười nổi:
- Nàng... vẫn ổn chứ?
- Thiếp ổn.
Họ tỏ ra bình thản, điềm nhiên như thể vừa gặp lại nhau giữa mùa mưa bụi tháng tư trên đất Giang Nam vậy. Năm tháng qua đi, gặp lại người xưa bạn cũ, họ vẫn hân hoan nói với nhau rằng mình rất ổn.
Tuấn Đế nói:
- Ta đưa Tiểu Yêu đến gặp nàng.
Bóng áo xanh lặng lẽ đứng đó, không ai trông rõ nét mặt nàng, chỉ thấy những cánh hoa đào vấn vít quanh nàng như mây sớm tan đi, mây chiều tụ lại, biến ảo khôn cùng.
Tiểu Yêu gạt những cánh hoa ngày một trút xuống dày đặc, nỗ lực bước tới. Bóng áo xanh chừng như hoảng hốt, lập tức lùi lại phía sau:
- Đừng, đừng đến đây!
Tiểu Yêu gào lên:
- Vì sao không cho con đến với mẹ? Con muốn đến, con muốn đến! Vì sao mẹ phải trốn trong đó? Mẹ cho những cánh đào này tản ra đi!
- Tiểu Yêu, ngoan nào!
Hồi bé nàng vẫn thường nghe mẹ nhắc nhở: “Tiểu Yêu, ngoan nào” mỗi khi nàng nghịch ngợm, hay khi nàng đòi đồ ăn vặt mà không chịu ăn cơm, hoặc khi nàng không chịu gọi Chuyên Húc là “anh”… Thuở ấy giọng mẹ mới êm dịu, ngọt ngào làm sao, đâu có khản đặc như bây giờ.
Nước mắt lã chã rơi, Tiểu Yêu không ương bướng như hồi nhỏ nữa, nàng nghe lời mẹ, dừng lại. Nhưng khẩu khí của nàng vẫn ngang ngạnh hệt như hồi bé:
- Vì sao không cho con đến với mẹ?
Trong cơ thể ta có lửa Mặt trời, ngọn lửa này có thể biến vùng đất phì nhiêu, màu mỡ thành sa mạc ngàn dặm. Nếu lại gần, con sẽ bị thương đó.
Tiểu Yêu bàng hoàng, thảng thốt:
- Mẹ… mẹ chính là… yêu quái Hạn Bạt[1]?
[1] Hạn Bạt: quái vật gây ra hạn hán trong thần thoại của Trung Quốc.
- Người đời gọi ta là Hạn Bạt ư? Có lẽ vậy?
Tiểu Yêu hỏi:
- Mẹ sống ở đây từ bấy đến nay?
- Ừ.
- Không phải mẹ không muốn đến đón con mà vì mẹ không thể, đúng không?
Sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng Tiểu Yêu vẫn muốn được nghe câu trả lời của mẹ, nàng đã chờ đợi quá lâu.
Bóng áo xanh như thấu hiểu nỗi lòng của Tiểu Yêu, nàng bất giác chìa tay ra, bước thêm vài bước, nhưng lại lập tức rụt tay về, đau khổ lùi lại:
- Trong người mẹ có ngọn lửa Mặt trời, mẹ đi tới đâu vạn vật sẽ bị thiêu rụi tới đó, nên mẹ chỉ có thể ở đây chờ con tới. Mẹ chờ đợi bốn trăm năm để nói với con, mẹ xin lỗi con. Tiểu Yêu ơi, mẹ không hổ thẹn với đất nước, với muôn dân, nhưng mẹ có lỗi với con và cha con. Mẹ xin lỗi…
Sau hơn bốn trăm năm, Tiểu Yêu đã chờ được một lời giải thích mà nàng vốn nghĩ sẽ không bao giờ có được.
Mọi khúc mắc trong lòng được giải tỏa, nước mắt đầm đìa, Tiểu Yêu quỳ sụp xuống, gọi:
- Mẹ ơi!
Bóng áo xanh run lên bần bật, hoa đào cuồng loạn bay quanh nàng, như vỗ về, an ủi nàng, lại như san sẻ với nỗi bi thương của nàng.
Tiểu Yêu vừa khóc vừa hỏi:
- Mẹ ơi, một mình mẹ sống ở đây suốt bốn trăm năm qua ư?
- Không phải đâu, cha con luôn ở bên mẹ.
Tiểu Yêu bất giác quay lại nhìn Tuấn Đế, nhưng nàng lập tức hiểu ra, mẹ nàng không nhắc đến Tuấn Đế, mà là… Nàng vội hỏi:
- Xi Vưu còn sống ư?
A Hành thấu hiểu nỗi lòng con gái, nên nàng không giận Tiểu Yêu vì cách nàng gọi cha mình, nàng không trả lời câu hỏi của Tiểu Yêu, mà hỏi lại con gái:
- Chàng trai đứng sau con là ai thế?
Tiểu Yêu quay lại nhìn Cảnh, nàng vừa bối rối, lo lắng vừa xấu hổ, e thẹn, giống hệt thiếu nữ bị cha mẹ bắt gặp khi hò hẹn tình nhân.
Tuấn Đế lên tiếng:
- Cậu ta là Đồ Sơn Cảnh, tộc trưởng tộc Đồ Sơn ở Thanh Khâu.
Cảnh quỳ lạy A Hành:
- Kính chào Vương cơ!
A Hành giơ tay lên:
- Cậu là tộc trưởng, không cần quỳ lạy ta như thế.
Tuấn Đế nói:
- Cậu ta muốn có được báu vật quý giá nhất của nàng, nên mới hành xử như vậy.
A Hành thấy Cảnh quỳ mãi không chịu đứng lên, liền hiểu ra mọi chuyện. Cảm xúc trào dâng phức tạp, nàng thinh lặng không nói.
Tiểu Yêu quỳ bên Cảnh, hồi hộp không yên, lát sau, chừng như không kìm nổi nữa, nàng gọi:
- Kìa mẹ!
A Hành như vừa tỉnh cơn mơ, nàng hỏi:
- Cậu ấy đối xử với con ra sao?
- Tốt lắm, rất tốt ạ.
- Người khác không tốt với con ư? Vì sao nhất định phải là cậu ấy?
- Chàng là người duy nhất không bao giờ bỏ rơi con dù xảy ra bất cứ chuyện gì.
A Hành dường như bật cười, nàng gọi:
- Cảnh!
- Vâng.
- Xin hãy chăm sóc Tiểu Yêu.
Như vậy nghĩa là Vương cơ đã chấp nhận Cảnh? Cảnh thoáng sững sờ, sau đó, chàng lạy A Hành liền ba lạy, hân hoan đáp:
- Con sẽ chăm sóc nàng chu đáo.
A Hành hỏi:
- Chuyên Húc đâu? Chuyên Húc đâu rồi?
Tiểu Yêu đáp:
- Chuyên Húc đã lên ngôi vua Hiên Viên, hiện huynh ấy ngự trên Thần Nông Sơn.
A Hành trầm ngâm một lát, hỏi:
- Ông ngoại con qua đời khi nào?
- Ông còn sống.
Tiểu Yêu nhanh nhẹn kể cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện Hoàng Đế truyền ngôi cho Chuyên Húc. Nàng cũng không quên “báo cáo” với mẹ về tình hình hiện nay của hai người.
A Hành hỏi:
- Chuyên Húc kết hôn chưa?
Những câu chuyện dài cuốn Tiểu Yêu theo, khiến nàng trở nên hoạt bát, vui vẻ hơn nhiều, sở thích chọc ngoáy, cạnh khóe của nàng được dịp trỗi dậy. Nàng cười, bảo:
- Mẹ ơi, chắc chắn mẹ không tin nổi đâu! Bây giờ mẹ phải hỏi Chuyên Húc đã cưới bao nhiêu cô vợ rồi mới đúng!
Tiểu Yêu hào hứng kể chuyện, đổi từ tư thế quỳ sang tư thế ngồi khoanh tròn trên đất. Nàng xòe bàn tay ra, đếm cho mẹ nghe:
- Hoàng hậu họ Thần Nông này, các Vương phi: họ Thẩm, họ Cơ, họ Khương, họ Phàn; phía Bắc có họ Phương Lôi, họ Ly Nhung; phía Tây có họ Thụ Sa, họ Tiểu Nguyệt, và còn… Ôi! Nhiều đến mức con không nhớ hết nữa!
A Hành khẽ thở dài, nàng vừa mừng vì Chuyên Húc bình an, yên ổn, lại vừa buồn vì nhớ cố nhân:
- Nó không giống cha mẹ nó.
Tiểu Yêu quay sang nhìn Tuấn Đế. Chỉ có ngài mới hiểu và có thể đáp lại lời nhận xét của mẹ nàng. Tuấn Đế nói:
- Dung mạo giống Xương Ý, nhưng tính cách của Chuyên Húc rất giống Thanh Dương, cũng có vài nét giống ta. Nhưng nó tài trí và mạnh mẽ hơn cả ta và Thanh Dương. Ở nó, hội tụ đủ mọi ưu điểm của chúng ta.
Khi nãy, trong câu chuyện của Tiểu Yêu, A Hành đã biết Chuyên Húc lớn lên ở Cao Tân, được Tuấn Đế nhận làm đệ tử. A Hành nói:
- Cảm ơn chàng bấy lâu nay đã chăm sóc và dạy bảo Chuyên Húc.
Giọng Tuấn Đế sầu muộn:
- Nàng biết rằng… Không cần cảm ơn ta, ta nợ Thanh Dương, Xương Ý, và cả nàng nữa.
Tiểu Yêu nói:
- Mẹ ơi, y thuật của con rất khá, con sẽ tìm ra cách trị thương cho mẹ. Chờ khi mẹ khỏe lại, mẹ sẽ gặp được Chuyên Húc.
Tiểu Yêu nóng lòng hỏi:
- Xi Vưu đâu? Mẹ bảo Xi Vưu vẫn luôn bên mẹ kia mà, sao ông ấy không ra gặp con?
A Hành dịu dàng đáp:
- Con vừa chạm gót rừng đào, cha con đã ở bên con rồi đó.
Tiểu Yêu ngó nghiêng bốn phía:
- Đâu có! Sao con không thấy?
Thấy Cảnh vẫn quỳ mọp dưới đất, A Hành gọi:
- Cảnh, đứng lên đi!
Cảnh cung kính đứng lên. A Hành nói với Tuấn Đế:
- Thiếu Hạo, thiếp muốn nói chuyện riêng với Tiểu Yêu.
- Được!
Tuấn Đế và Cảnh bước ra xa và ngồi dưới gốc đào. Cách biệt màn mưa hoa dày đặc, họ chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng của Tiểu Yêu và A Hành, không nghe rõ họ nói gì.
A Hành dịu dàng bảo:
- Con muốn biết cha mẹ đã quen nhau thế nào, đúng không?
Tiểu Yêu gật đầu, song chợt nhớ ra, hai mẹ con cách nhau lớp lớp những cánh hoa, có thể mẹ nàng không trông thấy rõ, nàng vội nói:
- Con muốn biết.
- Ta là con gái út của Hoàng Đế Hiên Viên, trên ta còn có ba người anh. Người anh thứ hai tên Vân Trạch đã qua đời trước khi ta sinh ra. Anh cả Thanh Dương rất nghiêm khắc, trong khi mẹ và người anh thứ tư, tên Xương Ý lại rất mực nuông chiều ta. Thuở bé ta rất ham chơi, thường trốn xuống núi, nhưng mẹ không khi nào la mắng. Ta mượn họ của mẹ, tự đặt cho mình cái tên Tây Lăng Hành để ngao du khắp nơi. Một chiều mùa hạ, trên đường đến nước Bác Phụ, ta gặp chàng trai áo đỏ…
Qua lời kể của mẹ, Tiểu Yêu theo chân thiếu nữ A Hành, sống lại những buồn vui, hợp tan của nàng và Xi Vưu.
Người đàn ông tên Xi Vưu ấy dần sống lại trong ký ức tuổi thơ của Tiểu Yêu, khiến nàng không còn cảm giác lạ lẫm nữa.
Khi A Hành và Xi Vưu hẹn ước dưới gốc đào ở Cửu Lê, rằng hàng năm sẽ gặp nhau nơi đó, Tiểu Yêu mừng cho họ, lại cũng buồn cho họ.
Khi A Hành nghe tin Hoàng Đế muốn nàng đi lấy chồng, nàng đả thương Thanh Dương, trốn khỏi Hiên Viên Sơn, chờ đợi trắng đêm dưới gốc đào, nhưng vì Viêm Đế đột ngột băng hà, Xi Vưu lỡ hẹn, Tiểu Yêu không khỏi lo lắng cho họ.
Khi A Hành quyết định đi lấy chồng vì mẹ và anh trai, trên cây cầu nhân duyên do Huyền Điểu kết thành, Xi Vưu tới cướp dâu, nhưng vì linh lực không địch nổi Thiếu Hạo, đã bị đánh cho rơi xuống sông, Tiểu Yêu không khỏi đau lòng vì họ.
Khi A Hành và Thiếu Hạo giao hẹn trong đêm tân hôn, rằng hai người chỉ làm đồng minh, không làm vợ chồng, Tiểu Yêu vừa mừng cho A Hành và Xi Vưu, nhưng cũng buồn thay cho Thiếu Hạo. Khi ấy, hắn đâu biết, quyết định đó đã khiến hắn ân hận suốt đời.
…
Nước mắt Tiểu Yêu lặng lẽ tuôn rơi. Cái chết của bác cả, bác tư, niềm đau đớn của Xi Vưu, nỗi tuyệt vọng của mẹ nàng...
Tiểu Yêu đã khóc đỏ cả hai mắt, mà giọng A Hành vẫn bình thản:
- Sau lưng chàng là Thần Nông, sau lưng ta là Hiên Viên. Chàng không thể phản bội Thần Nông, ta cũng không thể phản bội Hiên Viên. Nên chúng ta đành quyết tử trên chiến trường. Mẹ xin lỗi con, Tiểu Yêu, ngày mẹ đưa con lên Ngọc Sơn, mẹ đã quyết chí chọn cái chết.
- Vậy... còn cha thì sao?
Lắng nghe câu chuyện vui buồn, hợp tan, sống chết ly tán của Xi Vưu và A Hành, từ tận đáy lòng mình, Tiểu Yêu đã chấp nhận nàng là con gái của Xi Vưu, nên nàng bật lên tiếng “cha” rất tự nhiên.
A Hành đáp:
- Ta chưa từng hỏi chàng, nhưng ta nghĩ chàng không như vậy. Con người đó ngạo nghễ là thế, đâu phải kẻ rẻ rúng mạng sống của mình. Vậy mà sau cùng, chàng đã chết, ta vẫn sống.
Tiểu Yêu nôn nóng:
- Mẹ nói bốn trăm năm qua mẹ không hề cô độc, cha luôn bên mẹ kia mà!
- Vì muốn cứu Hiên Viên, ta đã đánh thức sức mạnh của lửa Mặt trời. Nguồn sức mạnh khủng khiếp ấy, dẫu là Thần tộc cũng khó lòng chống chịu nổi. Thần trí ta tiêu tan, ta biến thành ma điên, đi tới đâu, thiêu rụi mọi thứ tới đó. Cha con lấy tim mình thay thế cho tim ta đã bị lửa Mặt trời thiêu cháy. Ta và chàng từng hẹn ước “Dây còn cây chết, dây còn quấn; cây còn dây chết, chẳng rời nhau”[2], nên ta muốn được chết theo chàng. Nhưng chàng đòi ta phải sống. Chàng bảo rằng: “Ta sinh ra không cha không mẹ, nên không muốn con gái mình cũng không mẹ không cha. Từ ngày Tiểu Yêu chào đời, ta đã không tròn trách nhiệm của một người cha. Điều duy nhất ta có thể làm cho con bé, là để nàng ở lại. Tiểu Yêu sẽ biết cha mẹ nó là người thế nào và con bé sẽ không phải sống trong nỗi tủi nhục suốt đời.”
[2] Xem “Từng thề ước” – Đồng Hoa, Tố Hinh dịch.
A Hành vịn vào cây đào, đứng lên, nói với Tiểu Yêu:
- Tiểu Yêu, cha con sống trên đời không hổ danh với trời đất, không hổ thẹn với Viêm Đế và Thần Nông, những ân nhân của cha con. Trước lúc qua đời, điều duy nhất chàng còn canh cánh bên lòng chính là con, nỗi tiếc nuối lớn lao nhất của chàng là không được nghe con gọi một tiếng “cha”! Chàng căn dặn ta: “Nàng hãy nói với Tiểu Yêu, ta rất yêu con. Hãy nói với con bé, cha mẹ nó không làm điều gì xấu xa khiến nó phải xấu hổ”.
Nước mắt như mưa, Tiểu Yêu nghẹn ngào, nức nở.
A Hành đặt một tay lên ngực, tay kia chỉ vào rừng đào:
- Trái tim cha con nằm trong lồng ngực ta, thân thể cha con đã hóa thành rừng đào này. Tiểu Yêu ơi, cha con luôn ở bên ta, chờ con đến.
Tiểu Yêu ngước nhìn hoa bay rợp trời, muôn vàn cánh hoa đào rực đỏ, tung bay vấn vít, quệt qua má nàng, rơi trên vai nàng, bao quanh thân nàng, dịu dàng, ấm áp, như vòng tay của cha.
Nước mắt trào ra như suối, Tiểu Yêu hướng mặt về phía rừng đào, gọi lớn:
- Cha ơi, cha, cha ơi...! Con là Tiểu Yêu, con gái của cha đây! Cha nghe thấy không? Cha ơi...!
Tiếng gọi xé lòng vang vọng trong rừng đào. Một trận cuồng phong nổi lên, rừng đào rung chuyển, hoa đào tung bay rợp trời.
Tiểu Yêu khóc, hỏi A Hành:
- Mẹ ơi, cha có nghe thấy không?
A Hành đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập thổn thức của trái tim nàng, nàng mỉm cười, nói:
- Tiểu Yêu, mẹ đi đây!
- Đi ư? Không, không, mẹ ơi, mẹ hãy theo con về. Con sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ…
A Hành bước về phía Tiểu Yêu, gương mặt nàng dần hiện ra rõ nét.
Giữa ánh sáng lung linh chói đỏ, Tiểu Yêu đã nhìn thấy mẹ nàng. Trên đầu mẹ không một sợi tóc, gương mặt héo hon, méo mó, xấu xí đến mức khiến người ta kinh sợ.
Rốt cuộc A Hành cũng được thấy rõ dung mạo của Tiểu Yêu. Nàng mỉm cười, nói:
- Con có đôi mắt giống hệt cha! Cha con nói đúng, khi được gặp con, mọi nỗi khổ ải, đớn đau mẹ đều thấy xứng đáng! Tiểu Yêu, mẹ biết con không đành lòng để mẹ ra đi, nhưng mẹ mệt mỏi vô cùng! Nay con đã lớn, đã có người thương, và có Chuyên Húc chở che. Mẹ có thể yên tâm đoàn tụ với cha con!
Lòng như dao cắt, nhưng Tiểu Yêu hiểu rằng, đối với mẹ nàng lúc này, cái chết là sự giải thoát tốt nhất. Mẹ nàng đã khổ sở, mỏi mòn chờ đợi nàng giữa hoang mạc nghìn dặm này suốt bốn trăm năm.
A Hành bước tới trước mặt Tiểu Yêu, nàng chìa tay ra, kéo Tiểu Yêu vào lòng giữa một trời hoa bay.
Sau cái ôm này sẽ là sinh ly tử biệt, tiếng thở dài trầm buồn nhất, nhưng chứa đựng niềm vui lớn lao nhất thoát ra:
- Xi Vưu, Tiểu Yêu, cuối cùng gia đình mình cũng được đoàn tụ!
Để vợ và con gái có được cái ôm này, rừng đào đã bùng cháy và rồi tan biến.
Thân thể A Hành cũng dần tan biến.
Tiểu Yêu ra sức níu giữ:
- Mẹ ơi! Mẹ…
Nhưng hệt như bụi cát cứ trôi tuột qua tay, nàng chẳng thể níu giữ được gì.
A Hành mỉm cười, thơm nhẹ vào vết bớt hình hoa đào trên trán Tiểu Yêu. Tiểu Yêu chỉ biết giương mắt nhìn mẹ nàng hóa thành một dải màu xanh lục, cuốn theo những cánh hoa đào, bay tít lên cao.
Giữa một trời lung linh, rực rỡ ấy, Tiểu Yêu dường như trông thấy cha nàng mặc áo đỏ, mẹ nàng mặc áo xanh, họ sóng vai bên nhau. Cha nàng vẫn khôi ngô, tráng kiện như trong trí nhớ của nàng, mẹ nàng vẫn thanh tú, xinh đẹp như khi dung mạo chưa bị hủy hoại. Cha mẹ đứng tựa vào nhau, mỉm cười nhìn nàng.
Tiểu Yêu chạy về phía họ, chìa tay cho họ, nàng muốn giữ họ lại:
- Cha ơi, mẹ ơi! Cha mẹ đừng bỏ con...!
Cha mẹ nàng xa dần, cánh hoa đào tan tác, ánh sáng lịm tắt, mọi thứ tan biến như mây khói, không còn rừng đào, không còn hoang mạc như thiêu như đốt, không còn cả trời sắc đỏ.
Tiểu Yêu ngẩn ngơ đứng đó, rất lâu sau nàng mới thẫn thờ quay lại:
- Cha mẹ con đi cả rồi!
Mái tóc của Tuấn Đế bỗng chốc bạc trắng, nước mắt ngài lăn dài nơi khóe mắt.
Tiểu Yêu muốn nhìn ngài thêm nữa, nhưng bỗng nghe tiếng sấm rền vang, mưa lớn xầm xập trút xuống, thoáng chốc, gương mặt họ ướt đầm.