Chương 133
Hầu ngước nhìn bầu trời.
Một con Thiên mã màu trắng đáp xuống, Ý Ánh mặc váy đen, tay cầm một cây cung tinh xảo.
Vì sức khỏe suy giảm, sợ mình sẽ ngã xuống khi bắn cung, Ý Ánh đã buộc chặt thân mình vào Thiên mã. Lúc này, Ý Ánh bắt đầu cởi dây buộc, để thân thể trượt khỏi lưng Thiên mã và rơi xuống. Cô ta đứng không vững, phải dùng cung tên làm gậy chống, lảo đảo cất bước.
Hầu dán mắt vào Ý Ánh, máu từ vùng ngực nhỏ xuống, hắn nhếch môi cười:
- Đây là cây cung ta làm tặng nàng.
- Đây cũng là thứ ngươi tặng cho ta!
Ý Ánh tháo bỏ khen che mặt.
Gương mặt nàng hệt như xác khô, không da thịt, không máu huyết, đó chỉ là một mảng da khô, nhăn nhúm, bám vào phần xương cốt, chỉ duy có đôi mắt vẫn tinh anh trong trẻo hệt như thiếu nữ thuở mười sáu. Sự tương phản ấy, khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy khi nhìn nàng.
Cổ họng Hầu rung lên bần bật, không biết hắn đang khóc hay đang cười:
- Nàng cứu hắn? Sao nàng lại đến cứu hắn? Nếu không tại hắn, chúng ta đâu ra nông nỗi này!
- Có lẽ ngươi nên nói, nếu không có ngươi, mọi thứ đã khác!
Ý Ánh nhìn Cảnh đang nằm dưới đất, ánh mắt phức tạp. Nàng từng hết lần này đến lần khác hãm hại chàng, nhưng chàng đã tha thứ cho nàng. Nàng từng khinh bỉ tấm lòng lương thiện của chàng và cho rằng đó là biểu hiện của sự đớn hèn. Mãi đến khi bản thân phải trải qua nỗi đau tột cùng, nàng mới hiểu, căm hận một ai đó là điều rất đơn giản, nhưng để tha thứ cho họ thì cần phải có một trái tim kiên cường, nhân hậu, bao la.
Ý Ánh lảo đảo bước về phía Hầu:
- Nhưng ta đã gặp chàng trước! Ngày hội tháng Năm năm đó, ta cùng các bạn dạo chơi trên đất Cao Tân, xem dân chúng thả hoa đăng. Ta trượt chân ngã xuống sông, ta không biết bơi, lại bị yêu tinh cỏ quấn chặt. Chính chàng đã cứu ta. Chàng chèo thuyền, đưa ta đi ngắm hoa đăng, và tìm bạn giúp ta. Nhìn chàng, ta đoán hôm đó không phải lần đầu chàng đến Cao Tân. Ta đã hỏi chàng đến Cao Tân làm gì, chàng đáp: “Để gặp một cô gái, vì nghe nói cô ấy cũng đi xem hoa đăng”. Dù đã đính hôn, nhưng không hiểu sao ta bỗng thấy hụt hẫng. Sau đó, chúng ta tìm thấy bạn bè của ta, chàng nghe họ gọi ta là “Ý Ánh”, thì tỏ ra bất ngờ và hỏi lại: “Nàng là tiểu thư Phòng Phong?” Ta nói: “Vâng”. Chàng nhìn ta chăm chú, rồi cười, bảo: “Nàng đó ư!” Nói xong, chàng dong thuyền quay lại với biển hoa đăng. Ta nghe phía xa có người gọi: “Công tử Đồ Sơn!”, chàng đáp lại họ, các bạn nhìn ta, cười râm ran. Các bạn và ta đều nghĩ rằng chàng chính là “Công tử Đồ Sơn” mà ta đã đính hôn cùng, và chàng đến đây để gặp ta. Ta dõi mắt nhìn theo chàng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trong lòng thầm reo vui: “Chàng đó ư!” Ta chuẩn bị của hồi môn chu đáo, hân hoan chờ ngày về nhà chàng, thì đột nhiên nhận được tin chàng lâm bệnh nặng, và hôn lễ bị hủy bỏ. Cha ta dò hỏi mới hay chàng không phải lâm bệnh mà là mất tích. Cha ta không muốn lãng phí “quân cờ” mà ông đã dày công bồi dưỡng, tôi luyện cho một kẻ đã chết, nên quyết định hủy hôn. Nhưng ta không quên được hình bóng chàng, giữa biển hoa đăng, chàng đứng trên mạn thuyền, cười thật tươi và nói: “Nàng đó ư!” Bất chấp sự phản đối của cha, ta kiên quyết mặc áo cô dâu, vượt ngàn dặm xa xôi, tìm đến Thanh Khâu. Ý nghĩ duy nhất trong đầu ta khi ấy là, ta phải tìm ra bằng được kẻ hãm hại chàng. Kẻ nào giết chàng, ta sẽ giết kẻ đó! Tuy chàng không cưới ta, nhưng ta tự xem mình là vợ chàng, hết lòng phụng dưỡng bà nội. Khi biết Đồ Sơn Hầu chính là kẻ hãm hại chàng, ta quyết tâm báo thù cho chàng, bụng bảo dạ, khi nào Hầu về, sẽ tìm cách giết hắn. Hôm đó là ngày hội hoa đăng của Tết thượng nguyên, chàng vừa hoàn tất một vụ làm ăn lớn, từ thành Hiên Viên quay về. Ta dìu bà nội ra đón chàng. Đèn hoa rực rỡ khắp phủ đệ, chàng xách một chiếc đèn thủy tinh, chầm chậm bước tới. Ta ngẩn ngơ nhìn chàng, bên tai văng vẳng câu nói: “Chàng đó ư!”
Ý Ánh đã dốc cạn sức lực khi bắn mũi tên kia, nên lúc này, nàng lảo đảo, đi không vững, mải kể chuyện, chân vướng vào bụi cỏ, Ý Ánh ngã sóng soài ra đất. Nàng chẳng buồn lau vết bùn đất bám trên mặt, mà ngẩng lên nhìn Hầu:
- Khoảnh khắc ấy, nỗi căm hận của ta bỗng hóa thành niềm vui bất tận. Ta không quan tâm chàng là ai, chàng từng gây nên chuyện gì. Chỉ cần chàng còn sống là ta thấy vui lắm rồi!
Ý Ánh dịu dàng hỏi:
- Hầu, em chỉ muốn biết, chàng có thật lòng với em không?
Hầu cười lạnh lùng, mỉa mai:
- Sắp chết rồi còn hỏi chuyện thật lòng làm gì.
Ý Ánh bò về phía trước, lồm cồm đứng dậy, nàng quay đầu lại nhìn Cảnh và nói:
- Ta bày ra cái bẫy này không phải để giết chàng mà là để giết Hầu. Trước đây, ta từng nói với chàng, ta không giống chàng, kẻ nào phụ bạc ta, ta bắt kẻ đó đền tội! Bé Chấn đã được giải độc, ta có gửi lại cho nó một bức thư, nói rõ mẹ nó đã mắc sai lầm, gây nghiệp chướng, mong nó sau này lớn lên, sẽ giúp ta trả món nợ với chàng. Cảnh, cho ta xin lỗi! Không phải chàng không tốt đẹp mà vì chàng quá hoàn mỹ! Ông trời biết ta không xứng với chàng, nên mới để ta gặp Hầu trước chàng!
Ý Ánh bước đến trước mặt Hầu, nàng ôm hắn vào lòng, thì thào bên tai hắn:
- Không cần biết chàng thật lòng hay giả dối, nhưng chàng đã hứa hai ta sẽ là đôi chim uyên ương, sống chết có nhau.
Một tay nàng ôm riết lưng Hầu, tay kia nắm chặt mũi tên, ấn mạnh về phía trước, để mũi tên xuyên qua tim Hầu, cắm vào tim nàng.
Bị một đòn chí mạng, nhưng linh khí trong cơ thể Hầu vẫn chưa tiêu tán hết, lẽ ra hắn hoàn toàn có thể đẩy Ý Ánh ra. Nhưng không rõ vì Hầu phản ứng chậm chạp hay vì hắn thật lòng yêu Ý Ánh, hắn để mặc nàng ôm hắn vào lòng. Dường như Hầu biết rõ Ý Ánh định làm gì, nên khi nàng nắm chặt mũi tên trong tay, hắn liền vòng tay qua người nàng, ôm ghì nàng vào lòng. Hắn nói với Cảnh:
- Trận quyết đấu này vẫn không công bằng, ngươi lại được người khác giúp đỡ, và người đó lại là vợ ta!
Khi mũi tên xuyên qua tim Ý Ánh, Hầu vắt kiệt chút sức tàn cuối cùng, lao về phía Cảnh, đá mạnh vào ngực chàng:
- Hãy chết cùng nhau!
Cảnh bị đá văng xuống dòng sông Thanh Thủy.
Cú đá ấy khiến linh lực của Hầu hoàn toàn tiêu tan, hắn trợn trừng hai mắt, hơi thở tắt lịm, nhưng cơ thể vẫn theo đà chồm lên phía trước, kéo theo cả hắn và Ý Ánh rơi xuống sông Thanh Thủy.
Ý Ánh xiết chặt lấy Hầu, tựa vào lòng hắn, nước mắt lã chã.
Hai con người, một mũi tên uyên ương, chìm giữa sóng nước cuồn cuộn.
Tiểu Yêu đến thị trấn Thanh Thủy khi mặt trời đã ngả về Tây.
Bãi cỏ hoang loang đầy vết máu, một con Thiên mã lang thang gặm cỏ, một cây cung uyên ương nhuốm máu, nằm im lìm trong bụi cỏ, ánh hoàng hôn dát vàng lấp lánh trên thân cung.
Nhưng, nơi đây không một bóng người..
Tiểu Yêu biết rõ Cảnh không giỏi đánh nhau với người khác. Khoảng cách giữa chàng và Hầu không khác khoảng cách giữa loài hổ và loài cáo trong rừng xanh. Nếu là trong rừng sâu, chưa chắc loài hổ đã dễ dàng tóm được loài cáo. Nhưng nếu phải chiến đấu trực diện, thì loài cáo chết chắc. Hầu đòi quyết đấu công bằng, nhưng thực chất hắn đã lợi dụng điểm mạnh của mình tấn công điểm yếu của Cảnh, dù Cảnh có nhận lời quyết đấu với hắn hay không thì chàng cũng phải chết.
Nhưng Tiểu Yêu không tin, nàng luôn nhắc nhở bản thân rằng, Cảnh vẫn còn sống! Chắc chắn chàng còn sống!
Bởi vì chỉ còn hai mươi tư ngày nữa là đến ngày chàng rước nàng về dinh, chàng không thể chết!
Tiểu Yêu đi dọc bờ sông, gào gọi không ngừng:
Cảnh, Cảnh ơi!
Nhưng không ai trả lời nàng.
Tiểu Yêu không chịu bỏ cuộc, dù giọng nàng đã khản đặc, nàng vẫn tiếp tục gào gọi. Tĩnh Dạ quỳ trước mặt nàng, vừa khóc vừa nói:
- Chúng em đã tìm khắp nơi nhưng không thấy tộc trưởng đâu.
Hồ Á và U đang đi đi lại lại giữa bãi hoang. U dừng bước trước một vạt cỏ bị quần nát. Hồ Á nói với Tiểu Yêu:
- Đây là máu của tộc trưởng, có lẽ cáo chín đuôi do linh lực của tộc trưởng ngưng tụ thành đã bị chặt đứt từng chiếc đuôi nên lục phủ ngũ tạng của tộc trưởng bị trọng thương, không gắng gượng nổi, cậu ấy đã ngã xuống chỗ này.
Hồ Á đi hết một vòng, rồi ngẩng lên nhìn U, U lắc đầu. Hồ Á nói:
- Đây là nơi cuối cùng lưu lại dấu vết của tộc trưởng. Cậu ấy bị thương nặng nên cử động rất khó khăn, di chuyển theo hướng nào cũng để lại vết tích, trừ phi…
U gật đầu. Hồ Á chỉ tay về phía sông Thanh Thủy, nói:
- Trừ phi tộc trưởng nhảy xuống sông.
Tĩnh Dạ mừng rỡ:
- Nghĩa là tộc trưởng đã thoát thân, chắc chắn cậu ấy còn sống.
Hồ Á liếc nhìn U, vẻ mặt u buồn:
- U nói là chưa chắc. Nếu tộc trưởng đã thoát thân thì hẳn là Hầu vẫn còn sống. Nhưng U đã ngửi thấy mùi tử khí của Hầu.
Hồ Á trỏ tay vào vệt máu dài kéo đến tận bờ sông:
- Đây là máu của Hầu, đến bờ sông thì máu của hắn đã không còn chút sinh khí nào, điều này cho thấy hắn đã chết.
Tiểu Yêu vừa sốt ruột vừa sợ hãi, hỏi U:
- Cô có thể ngửi thấy tử khí của Hầu, vậy… vậy còn người khác thì sao?
Hồ Á nói:
- Tộc trưởng là vua cáo, U không đủ khả năng phán đoán sự sống chết của cậu ấy.
Chợt thấy sắc mặt Tiểu Yêu tái xanh, ánh mắt hoảng hốt, chừng như sắp òa khóc, không đành lòng, Hồ Á vội bổ sung:
- Trước mắt mới chỉ có Hầu, U chưa ngửi thấy tử khí của Phòng Phong Ý Ánh.
Tiểu Yêu nói:
- Hai người khẳng định Cảnh đã rơi xuống sông.
- Tộc trưởng không thể biến mất vào không trung, khả năng rơi xuống sông là duy nhất.
- Tôi phải đi tìm chàng!
Tiểu Yêu nhảy tùm xuống sông, trong chớp mắt, thân thể nàng đã bị những đợt sóng cuốn đi.
Hồ Á gọi với theo:
- Chúng tôi đã cho mấy chiếc thuyền xuôi theo dòng nước tìm kiếm.
Tĩnh Dạ khóc lóc:
- Cứ để cô ấy đi, nếu không làm gì cả, cô ấy sẽ vỡ tung mất.
Đêm đó, ánh đèn chiếu sáng khắp mặt sông Thanh Thủy, thuyền bè kín mặt sông, có thuyền ngược dòng, có thuyền xuôi dòng tìm kiếm. Ngoài ra còn có mấy chục thủy yêu[2] thông thạo sông nước lặn xuống đáy sông tìm kiếm.
[2] Thủy yêu: Yêu quái dưới nước.
Đến nửa đêm thì càng có nhiều thuyền bè và nhiều thủy yêu lục tục đổ về thị trấn Thanh Thủy, tham gia đội cứu nạn. Thị trấn Thanh Thủy tấp nập như trảy hội.
Trời sắp sáng, đúng vào thời khắc tối tăm nhất trong ngày, cũng là thời khắc lạnh nhất trong ngày, Chuyên Húc đến.
Hắn mặc quân phục, dáng vẻ mệt mỏi, hẳn là sau khi nhận được tin dữ, hắn đã lập tức thúc tọa kỵ bay đến, chẳng kịp thay y phục.
Tiểu Yêu vẫn miệt mài tìm Cảnh dưới đáy sông, từ chiều qua cho đến tận bây giờ, nàng không hề lên bờ nghỉ ngơi. Nàng không bỏ qua tấc đất nào dưới đáy sông, từ thị trấn Thanh Thủy tìm ra tới tận cửa biển.
Thuyền cứu hộ đưa Tiểu Yêu về thị trấn Thanh Thủy, nhưng nàng không muốn bỏ cuộc, nàng định sẽ tìm kiếm từ thị trấn Thanh Thủy ngược lên phía thượng nguồn. Tất cả mọi người đều nhận thấy nàng đã sức cùng lực kiệt, nhưng không ai dám ngăn cản. Lúc nàng nhảy xuống sông lần nữa, đôi chân nàng đã run lẩy bẩy, nàng không còn đủ sức bơi lặn, nhưng nàng vẫn bám chặt lấy mạn thuyền, kiên quyết không lên bờ, như thể chỉ khi ở dưới nước, nàng mới được gần Cảnh hơn, chàng mới có thêm cơ may sống sót.
Mãi đến khi Chuyên Húc tới nơi, hắn mới vớt được Tiểu Yêu lên bờ.
Sắc mặt nàng trắng bệch, bờ môi tím ngắt, ánh mắt đờ đẫn, mái tóc ướt đầm, trùm hết lên gương mặt. Toàn thân nàng băng giá. Chuyên Húc gọi nàng, bón rượu cho nàng, nhưng nàng không hề có phản ứng. Chuyên Húc bóp má nàng, ép nàng há miệng, đổ một cút rượu nhỏ vào miệng nàng. Tiểu Yêu gập người ho sặc sụa, lúc ấy trông nàng mới giống một người còn sống.
Tiêu Tiêu lấy khăn khô lau tóc cho nàng, thổi khô áo quần của nàng bằng linh lực. Chuyên Húc quấn nàng bằng chăn ấm, định bế nàng rời khỏi đó. Tiểu Yêu tròn mắt khiếp sợ, nàng co người về phía sau, lắc đầu quầy quậy. Chuyên Húc không biết phải làm sao, đành để nàng ngồi lại bên bờ sông.
Tiểu Yêu thẫn thờ nhìn những chiếc thuyền cứu hộ qua lại tấp nập trên mặt sông. Chuyên Húc trò chuyện với nàng, nhưng nàng dường như không để tâm lắng nghe, chốc chốc lại hỏi:
- Tìm thấy chưa?
Đến trưa hôm đó sông Thanh Thủy gần như đã bị xới tung lên, nhưng không ai tìm thấy Cảnh, cũng không ai tìm được Hầu và Ý Ánh. Thứ duy nhất họ tìm được là một chiếc vòng ngọc. Đó là loại ngọc bích quý hiếm, lấp lánh, chiếc vòng khá đơn giản vì chưa trải qua quá trình gia công điêu khắc tinh xảo.
Tĩnh Dạ nhìn thấy, bật khóc:
- Tộc trưởng nói rằng tiểu thư không thích đồ trang sức, đeo vòng tay sẽ đỡ vướng víu hơn, nên đã tự mình làm ra chiếc vòng này.
Tiểu Yêu bật dậy, Chuyên Húc vội giữ nàng lại, hỏi:
- Tìm thấy ở đâu?
Ai đó rẽ đám đông bước tới, bẩm báo:
- Ở vùng hạ lưu, gần cửa biển.
Tiểu Yêu vội nói:
- Cảnh… Cảnh ở đó!
Sau khi phát hiện ra chiếc vòng, chúng thần đã cho tìm kiếm xung quanh, không bỏ qua dù chỉ là một phiến đá nhỏ, nhưng không có kết quả. Có lẽ tộc trưởng đã trôi theo dòng nước ra biển rồi.
- Vậy thì ra biển tìm đi.
Giọng nói của Tiểu Yêu như đàn căng dây, nghe sắc lạnh.
Không ai dám nhiều lời, tất cả đều khẽ nói:
- Đã tìm kiếm khu vực cửa biển.