Chương 153: Lòng chưa nguôi yên

Chuyên Húc mở mắt, nhìn ra cửa sổ, thấy ráng chiều rực rỡ, trăm hoa đua nở. Lúc ấy hắn vẫn còn ngái ngủ, hắn cảm thấy khung cảnh này vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, bỗng nhiên hắn không nhớ nổi mình đang ở đâu. Mãi tới khi nghe tiếng Huyền điểu vang vọng trong không gian, hắn mới tự nhủ: Đây là cung Thừa Ân? Thì ra hắn đang ở Ngũ Thần Sơn.

Mặc dù đã quen với khung cảnh này hơn hai trăm năm, nhưng không hiểu sao, nhiều lúc hắn cứ có cảm giác đang ở Triêu Vân Phong, chỉ cần mở mắt là được thấy hoa phượng rực đỏ như lửa, nghe tiếng Loan điểu hót vang thánh thót.

Chuyên Húc khẽ thở dài, vậy là hắn đã xa quê hơn hai trăm năm. Đường về cố hương sao vẫn xa xôi vời vợi, không biết ngày tháng năm nào hắn mới lại được ngắm hoa phượng trên Triêu Vân Phong, không biết cô gái từng nô đùa cùng hắn dưới gốc phượng giờ đây lưu lạc phương trời nào. Chắc là Tiểu Yêu lớn lắm rồi!

Có lẽ vì tự tận đáy lòng, hắn khao khát được trở về Hiên Viên Sơn, và nôn nóng muốn tìm gặp Tiểu Yêu, nên đêm qua hắn đã mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, hắn tìm thấy Tiểu Yêu, nàng cùng hắn rời khỏi Ngũ Thần Sơn, trở về Hiên Viên Sơn yêu dấu, nơi đêm ngày họ hằng mong nhớ. Nhưng sau đó, hắn quyết định bỏ Hiên Viên Sơn và chọn Thần Nông Sơn. Tiểu Yêu luôn ở bên hắn suốt chặng đường dài giành lấy ngai vị Đế vương. Hắn thống nhất Đại hoang, nhưng hình như, hắn đã để mất Tiểu Yêu…

Đúng là một cơn các mộng! Chả trách hắn thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn thức giấc.

Tiêu Tiêu bước vào, cung kính vái lạy:

- Bệ hạ, Hoàng hậu đã chờ suốt ba ngày ba đêm ngoài cửa. Thị nữ động viên mãi Hoàng hậu mới chịu đi nghỉ.

Chuyên Húc kinh ngạc bật dậy:

- Ngươi gọi ta là gì?

- Bệ hạ.

Chuyên Húc bóp trán, hàng lông mày xô lại:

- Ta là Bệ hạ? Ta là Bệ hạ từ khi nào? Hoàng hậu là…

- Tên cô ấy là Cao Tân Niệm, Vương cơ nước Cao Tân.

Thế là kí ức như nước vỡ bờ, xối xả tràn vào tâm trí hắn…

Giữa hồ Giao Trì, Tiểu Yêu trong bộ váy áo màu xanh lục, mỉm cười thẹn thùng nhìn hắn. Trên Ngũ Thần Sơn, Tiểu Yêu khoác áo choàng dài tha thướt, thêu hình Huyền điểu - đào hoa tuyệt đẹp, mỉm cười dịu dàng nhìn hắn. Trên điện Triêu Vân, Tiểu Yêu ngồi ghế dây đu, mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn. Trước cổng phủ Thùy Lương, Tiểu Yêu lấy thân mình che chở cho hắn. Trong cung Tử Kim, Tiểu Yêu xiết chặt tay hắn và nói: Huynh làm gì muội cũng ủng hộ, chỉ cần huynh còn sống. Trong thành Trạch Châu, Tiểu Yêu giương cung bắn tên, hai người tác chiến ăn ý, mỉm cười nhìn nhau. Trên đỉnh Tiểu Nguyệt, ánh mắt nàng lạnh lùng băng giá, nàng giương cung bắn hắn. Trong rừng hoa phượng, Tiểu Yêu nằm gọn trong lòng hắn, từ từ trút hơi thở cuối cùng…

Chuyên Húc không rõ đầu hắn nhức buốt dữ dội, hay tim hắn đang tan nát, hắn chỉ biết, hắn vô cùng đau đớn, thống khổ, hắn gào lên thảm thiết, ôm đầu, đổ người xuống giường.

Tiêu Tiêu vội đỡ Chuyên Húc và gọi lớn:

- Ngân!

Thầy thuốc Ngân tức tốc chạy vào kiểm tra sức khỏe cho Chuyên Húc. Ông ta lắc đầu, ra dấu tay với Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đọc to để Chuyên Húc hiểu:

- Sức khỏe của Bệ hạ không sao cả, đó là di chứng sau khi giải độc. Chờ khi Bệ hạ có thể nhớ lại thông suốt mọi sự, cơn đau sẽ tự động biến mất.

Chuyên Húc gượng dậy, hốt hoảng:

- Tiểu Yêu… Tiểu Yêu…

Ngân định ra dấu tay, nhưng Tiêu Tiêu lừ mắt cảnh cáo ông ta. Tiêu Tiêu bẩm báo:

- Tiểu Yêu chưa chết.

Chuyên Húc quỳ mọp trên giường, hai tay ôm mặt, toàn thân rung lên, cổ họng hắn phát ra thứ âm thanh kỳ quặc, như khóc như cười. Lần đầu tiên Tiêu Tiêu và Ngân thấy Chuyên Húc không kìm chế được cảm xúc như vậy, cả hai cùng sợ hãi quỳ sụp xuống bên giường, đầu cúi thấp, không dám nhúc nhích.

Rất lâu sau, Chuyên Húc mới ngẩng đầu lên, giọng hắn khản đặc:

- Vì sao ta còn sống?

Ngân ra dấu tay:

- Lượng chất độc không quá nhiều. Với tài dùng độc cao minh của Tiểu Yêu, không thể có chuyện do cô ấy sơ suất. Thần nghĩ, có lẽ cô ấy không có ý định lấy mạng Bệ hạ. Tuy loại độc mà cô ấy pha chế là kịch độc, nhưng cô ấy đã cho thần biết cách thức giải độc. Tuy Bệ hạ đã trúng độc, nhưng chỉ cần trong vòng sáu canh giờ tìm thấy Bệ hạ, là có thể cứu được người. Bằng cách, trong vòng hai mươi tư canh giờ kể từ lúc tìm thấy người, dùng nước Quy Khư thanh tẩy lục phủ ngũ tạng, là có thể giải độc hoàn toàn.

Chuyên Húc lẩm nhẩm:

- Tiểu Yêu, muội vẫn không nỡ giết ta…

Hắn không rõ mình đang vui hay đang buồn. Đột nhiên, hắn hỏi:

- Tiểu Yêu nương tay với ta, còn muội ấy thì sao?

Hắn nhai một bông hoa, Tiểu Yêu cũng nhai một bông hoa, nhưng trước đó, khi ngồi chờ hắn trong rừng hoa phượng, nàng đã ăn bao nhiêu bông hoa?

Ngân đáp:

- Lượng độc Tiểu Yêu đưa vào cơ thể cô ấy đủ để cô ấy ra đi vô phương cứu chữa.

Chuyên Húc bật dậy, Ngân vội làm dấu tay, Chuyên Húc không hiểu:

- Thế nào là không chết mà cũng không sống?

Chuyên Húc hỏi Tiêu Tiêu:

- Tiểu Yêu đang ở đâu? Ta muốn gặp muội ấy.

- Bệ hạ…

- Ta nói, ta muốn gặp muội ấy!

- Vâng!

Trên biển Quy Khư, một chiếc vỏ sò trắng muốt, được yểm bùa máu, bồng bềnh trong động pha lê. Tiểu Yêu im lìm nằm giữa những bùa chú ấy. Linh khí thủy linh bao phủ cơ thể nàng, tựa một làn khói nhẹ màu lam không ngừng trôi miên man, khiến nàng trở nên thật hư ảo. Chuyên Húc chìa tay ra, hắn muốn chắc chắn nàng vẫn tồn tại, nhưng sợ sẽ phá hỏng trận pháp, hắn đành rụt tay về, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.

Tiêu Tiêu nói:

- Tiểu thư trúng độc rất nặng, lúc thần tìm thấy Bệ hạ, thì cô ấy đã tắt thở. Nhưng Ngân phát hiện ra trái tim tiểu thư vẫn còn đập, dù nhịp đập vô cùng yếu ớt. Chúng thần lập tức đưa Bệ hạ và tiểu thư đến Quy Khư. Ngân cứu được Bệ hạ, nhưng không biết làm thế nào cứu tiểu thư. Sau đó, Hoàng hậu đem vỏ sò này tới, bảo hãy đặt tiểu thư vào trong đó, có thể sẽ có tác dụng. Sau vài ngày quan sát, Ngân nhận thấy vỏ sò này quả nhiên rất hữu dụng, vì nó giúp duy trì nhịp tim của tiểu thư. Ngân muốn tìm người đã bày ra trận pháp, yểm bùa lên vỏ sò này, nhưng Hoàng hậu nói, vỏ sò nằm trong kho báu của Ngũ Thần Sơn đã rất nhiều năm, Hoàng hậu cũng không rõ vị Tổ tiên nào có nhã hứng sưu tầm bảo vật này. Bạch Đế Bệ hạ cũng không hay biết, Hoàng hậu chỉ tình cờ phát hiện ra mà thôi.

Chuyên Húc hỏi Ngân:

- Tiểu Yêu có tỉnh lại không?

Ngân ra dấu tay:

- Tiểu Yêu không có ý định buông tha bản thân, lẽ ra cô ấy không thể sống sót, nhưng không rõ vì cơ thể cô ấy kháng độc tốt, hay vì nguyên nhân nào khác, mặc dù cô ấy đã ngừng thở, đã chết, nhưng điều kỳ lạ là trái tim cô ấy vẫn còn đập. Theo như tình hình hiện nay, thì có lẽ Tiểu Yêu sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu. Thần không có cách nào khiến cô ấy tỉnh lại, nhưng có hai người có thể làm được việc đó.

- Ai?

- Một vị là Vương Mẫu ở Ngọc Sơn. Nghe nói bà ấy tinh thông trận pháp, có lẽ sẽ giải được trận pháp trên vỏ sò và giúp Tiểu Yêu tỉnh lại. Một vị nữa chính là người mà lần trước cứu Tiểu Yêu thoát chết khi thần phán đoán cô ấy đã lìa đời.

Chuyên Húc ra lệnh:

- Chuẩn bị xe mây, lập tức đi Ngọc Sơn.

Tiêu Tiêu và Ngân đưa mắt nhìn nhau. Tuy biết rằng không thể khuyên can Bệ hạ lúc này, nhưng họ không thể không lên tiếng:

- Bệ hạ vừa tỉnh lại, sức khỏe còn rất yếu, không nên đi ngay, xin hãy nghỉ ngơi một ngày rồi mai lên đường.

Chuyên Húc nhìn Tiểu Yêu đăm đắm, lạnh lùng bảo:

- Nửa canh giờ sau xuất phát!

Tiêu Tiêu cúi đầu thưa:

- Vâng!

Họ đi suốt ngày đêm không ngơi nghỉ. Đến Ngọc Sơn, Chuyên Húc để ám vệ vào thông báo, hắn muốn gặp Vương Mẫu.

Chỉ lát sau, một người đàn ông vận y phục màu đen vội vã ra đón. Người đó có cặp mắt hồ ly lúng liếng đa tình, và khi cất giọng thì thanh âm êm ái, du dương, mê hoặc lòng người, xua tan mọi nỗi mệt nhọc của đoàn khách phương xa vừa tới. Tệ Quân nói:

- Tôi và Liệt Dương đang bàn với nhau đến Thần Nông Sơn đón Tiểu Yêu về chơi, không ngờ cậu lại tới đây. Chuyên Húc, sai rồi, phải gọi ngài là Bệ hạ chứ! Ngọc Sơn vốn không quan tâm đến chuyện trần gian, tuy có nghe Bệ hạ đã thống nhất Đại hoang, nhưng không rõ thực hư ra sao. Tiểu Yêu có theo ngài tới đây không?

Chuyên Húc muốn cười, nhưng trước mặt Tệ Quân, hắn không thể giả vờ, hắn mỏi mệt nói:

- Tiểu Yêu cũng tới, nhưng… muội ấy bị ốm, ta tới Ngọc Sơn cậy nhờ Vương mẫu cứu giúp.

Tệ Quân nhìn vỏ sò màu trắng mà đám thị vệ khiêng trên vai, thu lại vẻ cười khi nãy, nghiêm nghị nói:

- Mời theo tôi.

Tệ Quân vừa đi vừa nói khẽ với Chuyên Húc:

- Lần trước khi ngài và Tiểu Yêu tới đây, Vương mẫu đã nói, người chỉ sống được vài trăm năm nữa. Mấy năm gần đây, sức khỏe Vương mẫu suy giảm nghiêm trọng, người thường mất trí nhớ. Đôi lúc không biết mình đang ở đâu. Tôi và Liệt Dương không dám rời người nửa bước. Mấy ngày trước, khi Vương mẫu đang trong trạng thái minh mẫn, người đã bàn bạc với chúng tôi về việc truyền ngôi cho đời Vương mẫu kế tiếp. Chúng tôi sợ rằng Vương mẫu sắp đi xa, nên muốn đi đón Tiểu Yêu về, để con bé được tiễn người lên đường.

Chuyên Húc thấy lòng buồn ảo não, vẫn biết sinh lão bệnh tử là vòng luân hồi tất yếu của đời người, nhưng khi phải chứng kiến những người thân quen của mình lần lượt ra đi, hắn không tránh khỏi cảm giác trống trải, thê thiết.

Tệ Quân nói:

- Lúc này Vương mẫu đang rất tỉnh táo, nên nhờ người kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Tiểu Yêu ngay.

Vương mẫu mình hạc sương mai, gầy guộc héo hon, nhưng sắc mặt vẫn rạng rỡ. Sau khi nghe Chuyên Húc trình bày, bà lệnh cho Liệt Dương mở nắp vỏ sò. Vỏ sò màu trắng chầm chậm mở ra, Tiểu Yêu hệt như một viên ngọc trai giấu mình nhiều năm trong vỏ sò khổng lồ. Vương mẫu kiểm tra sức khỏe của Tiểu Yêu, sau đó quan sát bùa chú trên vỏ sò một lát, bà phát hiện ra, đó là trận pháp giúp duy trì mạng sống. Không biết Chuyên Húc làm thế nào có được bảo bối quý hiếm này. Vương mẫu phất tay, đậy nắp vỏ sò lại, căn dặn Liệt Dương:

- Đặt vỏ sò xuống đáy Dao Trì.

Chuyên Húc thất kinh, vội vã ngăn Liệt Dương lại:

- Vương mẫu!

Vương mẫu nở nụ cười hiếm hoi, ôn tồn bảo:

- Ta không hồ đồ đến nỗi giết người của Bệ hạ trước mặt ngài đâu. Huống hồ, Tiểu Yêu là đứa trẻ ta đã nuôi dưỡng bảy mươi năm.

Chuyên Húc thở phào:

- Người khỏe mạnh cũng không thể ở lâu dưới đáy Dao Trì, huống hồ Tiểu Yêu còn yếu như vậy… Ta không biết những năm qua Tiểu Yêu đã gặp phải chuyện gì, nhưng cơ thể nó…

Vương mẫu chợt hiểu, thì ra Chuyên Húc không hề hay biết chuyện này, không rõ vì Tiểu Yêu không muốn nói, hay vì ngay cả bản thân Tiểu Yêu cũng không hay biết. Dù là nguyên nhân gì, bà cũng không nên nhiều lời.

- Ta cũng không biết phải nói thế nào, nhưng ta chắc chắn cơ thể của Tiểu Yêu không sợ nước. Tiểu Yêu đã ngừng thở, nếu không nhờ vỏ sò này, trái tim con bé sớm đã ngừng đập. Đưa nó xuống đáy Dao Trì sẽ chỉ có lợi cho sức khỏe của nó mà thôi.

Chuyên Húc không ngăn cản Liệt Dương nữa, nhưng hắn tự mình nhấc bổng vỏ sò, đi về hướng Dao Trì. Vương mẫu trông theo Chuyên Húc, bà thấy xúc động khi nhìn dáng vẻ lo lắng, đau khổ của hắn.

Chuyên Húc đặt vỏ sò xuống đáy Dao Trì theo sự chỉ dẫn của Vương mẫu.

Vương mẫu nửa đùa nửa thật, thử lòng hắn:

- Liệt Dương có một viên ngư đan, nếu Bệ hạ không yên tâm, có thể ngậm ngư đan và xuống kiểm tra.

- Được!

Chuyên Húc không ngần ngại, nhận lấy viên ngư đan và nhảy xuống Dao Trì.

Trên bờ, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Nửa canh giờ sau, Chuyên Húc mới trồi lên mặt nước, bay đến trước mặt Vương mẫu, thành khẩn nói:

- Xin Vương mẫu giúp Tiểu Yêu tỉnh lại.

Vương mẫu nói:

- Ta không có cách nào đánh thức Tiểu Yêu, ta chỉ có thể phán đoán, với tình trạng như hiện nay, nó sẽ không chết. Có thể con bé sẽ ngủ hai, ba mươi năm rồi tỉnh, có thể là hai, ba trăm năm hoặc lâu hơn nữa.

Tệ Quân và Liệt Dương rất lo cho Tiểu Yêu, nhưng khi biết nàng sẽ tỉnh lại, họ thấy yên tâm hơn. Họ sống trên Ngọc Sơn, năm tháng không có nhiều ý nghĩa, đôi khi họ bế quan tu luyện cả mấy chục năm, nên họ cảm thấy hai, ba trăm năm chỉ như thoáng qua. Nhưng Chuyên Húc thì khác, hai, ba trăm năm là bao vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, bao nhiêu vui buồn, chia ly, thậm chí là cả cuộc đời. Vừa tỉnh lại, Chuyên Húc đã phải lặn lội ngày đêm để đến Ngọc Sơn. Lúc này, nghe bảo rất có thể mấy trăm năm nữa Tiểu Yêu cũng không tỉnh lại, hắn chao đảo, chực ngã. Tiêu Tiêu vội chạy lại đỡ hắn.

Vương mẫu bỗng nhiên không nói không rằng bỏ đi mất, Liệt Dương hóa thành Lang điểu màu trắng, đuổi theo bà.

Tệ Quân nói với Chuyên Húc:

- Vương mẫu lại đãng trí rồi. Để ta đưa ngài về nghỉ ngơi. Nhưng Ngọc Sơn vốn có quy định, không cho phép đàn ông ở lại quá lâu, nhiều nhất là ba đêm. Ba ngày sau, mời Bệ hạ rời khỏi đây.

Tiêu Tiêu bất mãn:

- Vậy ngài và Liệt Dương thì sao?

Tệ Quân chớp chớp cặp mắt hồ ly tinh quái:

- Chúng tôi không phải đàn ông, tôi là cáo, Liệt Dương là chim.

Tiêu Tiêu đỏ mặt, vội nhìn đi hướng khác.

Chuyên Húc nói với Tệ Quân:

- Xin hãy sắp xếp chỗ ở cho đoàn tùy tùng của ta, ta sẽ nghỉ ngơi bên hồ Dao Trì.

Tệ Quân thoáng sững sờ:

- Ngọc Sơn bốn mùa ấm áp như tiết xuân, thế nên ngủ ngoài trời cũng không sao cả. Cách Dao Trì không xa có một đình hóng gió, chỉ cần đặt một chiếc giường gỗ, trải chăn, căng màn là có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Đêm khuya, Chuyên Húc không sao chợp mắt nổi, hắn ngồi trong đình hóng gió, đăm đắm nhìn về phía Dao Trì. Rồi đột nhiên, hắn ngậm ngư đan, lặn xuống đáy hồ, quyết định đi thăm Tiểu Yêu.

Vỏ sò hình chiếc quạt mở ra, mép vỏ sò dập dờn như sóng biển, dưới ánh sáng của đèn minh châu, Tiểu Yêu hệt như đang nằm nghỉ trên những con sóng màu trắng. Gương mặt nàng bình yên, an lành, khóe môi khẽ uốn cong như thể vừa mơ một giấc mơ đẹp.

Chuyên Húc lặng ngắm nàng, hắn thấy thật khó để đưa ra quyết định. Hắn có thể đi tìm Tương Liễu, nhờ y đánh thức nàng. Hắn đủ khả năng đáp ứng điều kiện của Tương Liễu, cùng lắm hắn sẽ để cho nghĩa quân của Cộng Công sống thêm vài chục năm nữa. Nhưng việc đánh thức nàng có thực sự tốt cho nàng không?

Những năm tháng qua, lúc nào hắn cũng có nàng bên cạnh. Dù xảy ra chuyện gì, nàng luôn ở sau lưng hắn. Hắn đánh thức nàng vì muốn nàng mãi ở bên hắn như trước đây. Nhưng, nếu tỉnh lại, liệu nàng có bằng lòng ở lại bên hắn không?

Hắn đã giết Cảnh!

Trước khi chết, hắn đã rất hối hận: “Ta sai rồi!” Hắn nói lời xin lỗi, không chỉ vì Tiểu Yêu, mà còn vì hắn nợ Cảnh. Tiểu Yêu bảo: “Muội tha thứ cho huynh!” Nhưng, đó là vì nàng biết rằng nàng và hắn sắp sinh ly tử biệt. Nàng không thể trả thù cho Cảnh, nên nàng đã chọn cái chết, nàng lựa chọn phương thức tàn nhẫn nhất để rời xa hắn.

Chuyên Húc biết rõ rằng, dù nàng có tỉnh lại, cũng sẽ không bao giờ chịu ở lại bên cạnh hắn. Buộc nàng tỉnh giấc trong nỗi đau khôn nguôi, chi bằng để nàng ngủ yên mãi mãi.

Tháng năm dằng dặc có thể khiến thiếu nữ như hoa trở thành bà lão nhăn nheo, héo hon, có thể khiến chàng trai hừng hực tráng trí trở thành bộ xương khô, khiến bãi bể biến thành nương dâu, khiến những thăng trầm trở thành nỗi niềm khắc cốt ghi tâm, và cũng có thể khiến những nỗi niềm khắc cốt ghi tâm trở thành ký ức.

Chuyên Húc khẽ hôn Tiểu Yêu, lòng thầm nói:

- Mong là khi tỉnh lại, muội sẽ quên đi tất cả! Dù muội muốn ngủ bao lâu ta cũng sẵn lòng đợi. Ta sẵn lòng đợi cho đến ngày muội bằng lòng cùng ta làm lại từ đầu! Một trăm năm, một nghìn năm ta vẫn sẽ đợi!

Ba ngày sau, Chuyên Húc chào từ biệt Vương mẫu, rời khỏi Ngọc Sơn.

Trước lúc ra đi, Chuyên Húc nói với Vương mẫu, nhưng thực chất là nói với Liệt Dương và Tệ Quân:

- Xin làm phiền các vị. Chờ khi ta tìm được một hồ nước có đủ linh khí cần thiết cho Tiểu Yêu dưỡng bệnh ở Thần Nông Sơn, ta sẽ đến đón muội ấy.

Về đến Thần Nông Sơn, Chuyên Húc vội vã tới thăm Hoàng Đế.

Kể từ ngày Chuyên Húc lên ngôi, đây là lần đầu tiên Hoàng Đế nổi trận lôi đình:

- Cháu có biết cháu có ý nghĩa như thế nào đối với thiên hạ này không? Nếu cháu chẳng buồn quan tâm, thì vì sao ngày đó còn lựa chọn con đường này? Năm xưa, ta đã cho cháu cơ hội để chọn lựa, chính cháu đã chọn con đường này cho mình.

Ngài nghĩ đủ mọi cách ngăn chặn Tiểu Yêu giết Chuyên Húc, nhưng chính hắn đã sai ám vệ phá bỏ mọi chướng ngại ngài sắp đặt, và tự mình nạp mạng cho Tiểu Yêu.

Chuyên Húc quỳ xuống, đáp:

- Cháu biết rất rõ cháu có ý nghĩa như thế nào với thiên hạ.

Hoàng Đế quát lớn:

- Nếu đã biết, vì sao vẫn đến gặp Tiểu Yêu?

Chuyên Húc trầm ngâm, vẻ mặt hắn nhuốm bi thương, một lát sau, hắn đáp:

- Cháu luôn cho rằng, Tiểu Yêu sẽ không vì Cảnh mà giết cháu. Trong lòng muội ấy, cháu quan trọng hơn Cảnh!

Hoàng Đế tức nghẹn, chỉ thẳng vào mặt Chuyên Húc, cánh tay ngài run lên:

- Cháu… cháu… cháu dám đem tính mạng của mình ra đánh cược, để biết trong lòng Tiểu Yêu ai quan trọng hơn ai sao?

Chuyên Húc mỉm cười:

- Thực tế đã chứng minh, Tiểu Yêu không giết cháu.

- Nhưng nó cũng không chọn cháu. Nó thà chết, nhất quyết không chịu sống bên cháu.

Chuyên Húc mím chặt môi, gương mặt vô cảm.

Hoàng Đế hít thở sâu liền mấy hơi, cố gắng kìm nén cơn giận dữ:

- Đây là lần cuối cùng, hãy nhớ cho kỹ, đây là lần cuối cùng!

Khóe môi Chuyên Húc khẽ uốn cong, hắn nở nụ cười cay đắng với Hoàng Đế:

- Trên đời này chỉ có một Tiểu Yêu mà thôi, ông muốn cháu có lần thứ hai cũng không thể nữa.

Người đời thường nói “món nợ nữ nhi”, bây giờ Hoàng Đế mới thấu hiểu câu nói đó. Ngài vốn vô cùng tức giận, nhưng thấy bộ dạng đau khổ của Chuyên Húc, ngài không khỏi xót thương hắn:

- Đứng lên đi!

Chuyên Húc lạy Hoàng Đế ba lạy rồi mới đứng dậy và ngồi xuống.

Hoàng Đế nói:

- Hãy viết thư cho Bạch Đế. Tiểu Yêu nhờ cậy Bạch Đế truyền nghề cho Tai Trái, giúp cậu ta có cuộc sống ổn định với người vợ của mình. Bạch Đế lo lắng Tiểu Yêu xảy ra chuyện, nên mới viết thư hỏi ta. Nếu không vì lo lắng Hiên Viên Sơn sẽ bất ổn khi ông ấy đi xa, ta tin Bạch Đế sẽ lập tức đến đây tìm hiểu mọi chuyện. Cháu tự mình giải thích với ông ấy đi.

- Cháu sẽ giải thích với Phụ vương.

- Xích Thủy Hải Thiên đã giúp chọn ra tân tộc trưởng tộc Xích Thủy, nguy cơ tạm thời đã được hóa giải, nhưng cháu đừng quên Xích Thủy Hải Thiên muốn gì.

- Xích Thủy Hải Thiên muốn lấy mạng Cộng Công và Tương Liễu, trả thù cho cháu trai ông ta. Sở dĩ cháu bày ra kế sách “từng bước tiêu diệt”, một là vì không muốn gây xung đột với các dòng họ ở Trung nguyên, hai là để giảm thiểu tối đa hy sinh mất mát. Nhưng nay Phong Long đã chết, kế sách đó sẽ khiến họ Xích Thủy và họ Thần Nông không vừa lòng, họ sẽ cho rằng cháu thờ ơ với cái chết của Phong Long. Trên đường về đây, cháu đã quyết định sẽ dốc toàn lực tiêu diệt quân đội của Cộng Công, đem tính mạng của bọn chúng tế bái vong linh Phong Long.

Hoàng Đế gật đầu hài lòng. Phàm những việc không liên quan đến Tiểu Yêu, Chuyên Húc đều xử lý rất sáng suốt.

Chiều hoàng hôn, ánh mặt trời như dát vàng muôn nơi, mây chiều rực rỡ.

Trên Ngọc Sơn, muôn dặm hoa đào đua nở, sắc hoa ánh lên dưới ráng chiều diễm lệ, đẹp không sao tả xiết. Một con đại bàng mỏ vàng lông trắng lao vút đi giữa hoàng hôn tuyệt đẹp. Tương Liễu đứng trên lưng đại bàng, áo trắng, tóc trắng, tung bay trong gió, đẹp tựa tiên nhân.

Tệ Quân trong y phục màu đen, lặng lẽ chờ đợi giữa rừng hoa đào. Nhìn thấy Tệ Quân, Tương Liễu nhảy khỏi lưng chim, nhẹ nhàng đỗ xuống trước mặt Tệ Quân, những cánh đào tươi thắm, lả tả trong gió.

Tương Liễu cúi chào Tệ Quân:

- Tôi đến thăm Vương mẫu, nghĩa phụ bảo tôi tới tạ ơn Vương mẫu vì đã nhiều lần tặng rượu bàn đào cho người. Rượu bàn đào đã giúp những cơn đau thường niên của nghĩa phụ thuyên giảm rất nhiều.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện