Chương 100: Ai Phái Anh Tới
Không kịp suy nghĩ
cái gì, cô đứng dậy, bước chân cực nhanh đi về phía cô gái kia. Đáng
tiếc, lúc tới ngõ nhỏ, bóng dáng màu trắng đó liền biến mất.
Cảm giác sau lưng hình như có người đang nhích lại gần, cả người cô đều trở nên cảnh giác hơn. Đầu cũng không động, thân thể cũng không xoay qua
chỗ khác. Chỉ muốn làm rõ là mình suy nghĩ nhiều, hay là người nọ ‘lai
giả bất thiện’ (không có ý tốt).
Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau ghìm chặt cổ cô, sức lực lớn, rõ ràng là đàn ông.
Chơi tiểu xảo này, cũng quá coi thường cô rồi!
Sở Niệm nghiêm mặt, khuỷu tay dùng sức huých vào lồng ngực người đằng sau. Cảm giác người nọ hốt hoảng lùi lại, cô dứt khoát quay lại, đạp một
phát.
Nếu như là bình thường, một cước này của cô nhất định
có thể đạp ngã người kia. Nhưng nhìn gã áo đen ở trước mặt chỉ lùi về
sau mấy bước, thân thể đã ổn định lại, trong lòng cô hơi trầm xuống rồi.
Gã đàn ông cũng không nghĩ tới Sở Niệm sẽ có thân thủ như vậy, khóe miệng
nhếch lên ý cười tà ác. Trông đôi mắt đen láy giống như thấy được chuyện tốt, hưng phấn tràn đầy ý chí chiến đấu. Vỗ
nhẹ bụi bặm ở trước ngực áo, liền đánh với Sở Niệm.
Sở Niệm
đương nhiên không phải là kẻ dễ chọc, đánh nhau kịch liệt là môn học bắt buộc từ nhỏ đến lớn của cô. Động tác nhanh nhẹn tránh thoát chiêu hiểm
của gã, tuy cô biết rõ hôm nay có thể đã đụng phải một gốc cây to, nhưng khi hai quyền đụng nhau, hồi lâu gã kia vẫn không chiếm được ưu thế
nào.
Khiêu khích nhìn ánh mắt đã từ từ trở nên lạnh lẽo của
gã, Sở Niệm cũng không muốn dây dưa gì nữa. Híp mắt, dự định kết thúc
trận đánh nhau này.
Trò chơi, giờ mới bắt đầu!
... .....
Đang ở trong nhà xem ti vi, Thương Sùng đột nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Du. Anh buồn bực nhìn di động, rồi ấn nút nhận.
"Thầy Thương, Sở Niệm đang ở chỗ thầy ạ?" Ở trong quán bar, làm sao cũng không tìm thấy Sở Niệm, Nhạc Du vội hỏi.
Thương Sùng nhíu mày, đáp: "Không phải cô ấy đã đến quán bar tìm em sao?"
"Đi khi nào?" Nhạc Du lại nhón mũi chân nhìn chung quanh.
"Em đến quán bar nửa giờ rồi mà không tìm được bạn ấy, thầy Thương, Sở Niệm ra khỏi cửa lúc nào ạ?"
"Một tiếng trước."
Thương Sùng đứng dậy, tràn đầy lo lắng nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài. Anh
nói với Nhạc Du: "Nhạc Du, em đừng lo lắng, có thể cô ấy bị tắc đường.
Em ở quán bar ăn mừng sinh nhật đi, lát nữa cô ấy sẽ đến, sinh nhật vui
vẻ."
Chờ ở trên lầu, Cẩm Mặc cảm nhận được tâm tình hiện tại của
Thương Sùng, cậu và Hoa Lệ chạy thật nhanh
xuống. Nhìn vẻ mặt âm trầm của Thương Sùng,
hỏi: "Chủ nhân, là Sở Niệm xảy ra chuyện gì sao?"
Cúp điện thoại Thương Sùng gật gật đầu.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi và Hoa Lệ lập tức đi tìm cô ấy." Cẩm Mặc và
Hoa Lệ đều rất rõ địa vị của Sở Niệm ở trong lòng Thương Sùng, hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn qua Thương Sùng, nói ra.
Thương
Sùng trầm tư một chút, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế sofa. Anh vừa đi về phía cửa vừa nói với hai người ở sau lưng: "Hai người chia nhau đi tìm, có bất cứ tin tức gì phải báo cho ta biết trước tiên."
"Vâng."
... .....
Trong ngõ nhỏ đen kịt, trải qua một phen ác đấu, Sở Niệm mới bẻ quặt hai tay
của gã áo đen. Cô dùng mu bàn tay lau lau vết thương ở khóe miệng, nhấc
chân đạp một cái vào đầu gối gã.
"Nói, là ai phái anh tới?" Nếu không phải thân thủ của mình khá tốt, hôm nay cô thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi.
Nghĩ đến vừa rồi gã ta dùng sát chiêu với mình, trong mắt cô thoáng qua sát khí.
Xem ra, là có người muốn mạng cô rồi!
"... ....."
Gã cắn môi không nói, quỳ trên mặt đất, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Rất có cốt khí, nhưng hơi vụng về ngốc ngếch một chút." Sở Niệm đứng ở trước mặt gã áo đen, nhìn gã từ trên cao xuống.
Gã nhíu mày, hỏi: "Cô có ý gì?!"
"Ý tứ quá đơn giản sáng tỏ, đã như vậy còn không phân rõ nặng nhẹ, anh
không đần thì cũng là kẻ ngu." Dưới ánh nhìn giận dữ của gã đàn ông, Sở
Niệm thờ ơ phủi bụi trên ống tay áo. Cô nhếch môi, trong đôi mắt to đen
nhánh tràn đầy khinh miệt.
Cô nói: "Nếu đã tới giết tôi, vậy anh nhất định đã điều tra qua lai lịch của tôi. Tôi cũng không sợ nói
thật cho anh biết, hôm nay anh không để cho tôi chết ở đây thì tôi chắc
chắn sẽ không dễ dàng tha cho anh. Dù sao, tôi cũng là kẻ biết mang
thù."
Gã áo đen bị nụ cười của cô làm cho kinh hãi trong
lòng, gã đột nhiên cảm thấy vụ làm ăn này không hề đơn giản như người
kia đã nói.
Kẻ thuê mình là tàn nhẫn nhưng cô gái ở trước
mặt này lại khiến cho gã run rẩy. Gã áo đen cảm thấy lúc này người đang
đứng quay lưng với mình là một ác ma có răng nanh dài, luôn dang suy
tính làm thế nào để cắn nát máu thịt trên người gã.
Gã không chịu nổi cách hành hạ tâm lý như vậy, cảm giác đó còn kinh khủng hơn cả cái chết, chờ lâu một giây đều là dày vò!
Gã khó khăn khom người xuống, nhắm chặt hai mắt, gần như tuyệt vọng gào thét: "Cô có bản lĩnh thì giết tôi đi!"
Sở Niệm như có như không nở nụ cười, cúi người xuống, quơ quơ ngón trỏ ở trước mặt gã.
"No, no, no, giết người phải ngồi tù đấy."
Sau đó dưới vẻ mặt kinh hoàng của gã, cô liếc qua gã nói: "Nhưng anh yên
tâm, tôi còn có rất nhiều cách để hành hạ anh. Ví dụ như....."
"Ví dụ như cái gì!"
"Ví dụ như cho anh gặp lại một nhà ba người mà anh đã sát hại vào một năm trước ở Đông Thành, người phụ nữ kia tên gì nhỉ?"
"... ....Trình Hồng?" Gã áo đen máy móc mở miệng, hoảng sợ đến ngay cả đồng tử đều co rút mãnh liệt.
Sở Niệm gật gật đầu, rất là hài lòng nở nụ cười, nói: "Đúng, chính là
người phụ nữ tên Trình Hồng đó. Bây
giờ cô ấy đang ở sau lưng anh, nhìn anh, giống như có lời muốn nói với
anh. Hay là, tôi cho hai người nói chuyện một chút nhé?"
"Không, không cần!"
"Không cần?"
Sở Niệm cầm ba lô của mình ở dưới đất lên, từ bên trong lấy một tờ bùa chú màu vàng phủ kín dấu chu sa. Cô nhíu mày, nói: "Dù sao anh cũng không
định nói sự thật cho tôi biết, vậy coi như tôi hoàn thành một tâm nguyện cho người khác. Anh biết thế giới này đều có nhân quả báo ứng, anh từng giết nhiều người như vậy, những oán quỷ chết trong tay anh đều đang
đứng xếp hàng chờ anh đó."
Sở Niệm nháy nháy mắt, cố gắng
làm cho mình trông thiện lương một chút. Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng
gã áo đen kia, mở miệng: "Song thấy anh đang sợ hãi như vậy, tôi có thể
nhắc nhở anh trên tinh thần hữu nghị, những con quỷ đó....Thật đúng là
quái dị. Trình Hồng đó hẳn là bị anh móc mắt ra, cô ấy hả, hiện tại mặt
mũi tràn đầy máu. Tôi nhìn mà tôi còn sợ hãi."
Trong lòng gã áo đen kêu 'Lộp bộp' một tiếng, vội vàng nhắm hai mắt. Gã cố gắng mở
miệng, lời nói ra cũng giống như đang rây bột mì, lắp ba lắp bắp: "Cầu
xin, cầu xin cô, không cần, không cần.... ..."
"Hiện tại mới cầu xin tôi, có phải hơi trễ hay không?" Sở Niệm hừ lạnh một tiếng.
"Cô, cô muốn biết cái gì tôi đều nói cho cô biết. Tôi cầu xin cô, cầu xin cô đừng để tôi nhìn thấy bọn họ. Không cần..."