Chương 226: Thí Chủ, Chỗ Các Ngươi Bán Trẻ Con À?
Mặt trời ngã về tây, sắc trời cũng tối dần.
Một thôn nhỏ ở ngoại ô khu Giang Nam.
Tào Đức Liên đang ngồi ở trước cửa nhà cũ nát của mình, im lặng hút thuốc. Cứ rít hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng, dường như hắn đã hạ quyết tâm gì đó.
Hắn quay lại phòng, mở cánh cửa tủ âm tường ra, để lộ ra các loại tượng thần tượng phật đủ màu.
- Lão Tào ta làm xong phi vụ này thì sẽ rửa tay gác kiếm, không làm thêm nữa, nên xin các ngài nhất định phải phù hộ ta, để lần sau chót này được thuận lợi. Nếu mà sau này ta đổi đời, thì nhất định sẽ đi đặt bọc vàng cho các ngài hết.- Tào Đức Liên thắp nhang, còn đặt mấy quả trái cây lên xem như đồ cúng.
Sau đó, hắn cẩn thận đóng cửa tủ lại, sau đó thở một hơi thật dài.
Lần cuối cùng, hôm nay nhất định là lần cuối cùng! Làm xong vụ này thì sẽ rửa tay, không làm nữa, đi đến một nơi khác, thay tên đổi họ sống cho đàng hoàng, Tào Đức Liên thầm nghĩ như thế.
Sau đó hắn chỉnh lại quần áo một cái, xoay người chuẩn bị ra khỏi căn phòng cũ kỹ này để đi tìm mục tiêu của vụ cuối cùng này.
Lúc hắn quay người lại thì đột nhiên nhìn thấy, không biết từ khi nào, đã có một tiểu hòa thượng đứng trước cửa nhà mình.
Tiểu hòa thượng kia nhìn qua cỡ chừng tám tuổi, gương mặt bầu bĩnh tròn ủm, cực kỳ đáng yêu, khiến người ta nhìn thấy đã muốn véo má nó mấy cái cho đã ghiền.
Hơn nữa, tiểu hòa thượng còn cố đanh mặt ra vẻ nghiêm trang, bộ dạng thế này lại khiến nó trông đáng yêu hơn gấp bội.
Nếu mà bán thằng nhóc này đi thì nhất định sẽ có rất nhiều người đổ tiền ra muốn mua nó nhỉ? Tào Đức Liên lại lên cơn bệnh nghề nghiệp, nghĩ thầm trong lòng.
Trong lúc tên Tào Đức Liên này đang nghĩ ngợi thì chợt thấy tiểu hòa thượng kia chắp tay, cúi chào hắn: - Xin chào thí chủ, xin hỏi Tào Đức Liên thí chủ có ở nhà không?
Ủa, tiểu hòa thượng này biết tên mình à?
Trong lòng Tào Đức Liên cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn làm bộ trả lời: - Xin chào tiểu sư phụ, ta chính là Tào Đức Liên.
- Vậy thì đúng rồi.- Trên mặt của tiểu hòa thượng lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm: - Tiểu hòa thượng có việc muốn tìm Tào thí chủ, đúng rồi, có thể cho tiểu hòa thượng vào nhà nói chuyện được không?
Tào Đức Liên ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, mời tiểu hòa thượng vào trong nhà.
Sau đó, Tào Đức Liên lại dè dặt hỏi: - Không biết tiểu sư phụ tìm chú có chuyện gì hay không? Là có ai nhờ ngươi nhắn gì cho chú à?
- Không phải thế.- Tiểu hòa thượng lại thi lễ một cái, nói: - Tiểu hòa thượng tìm Tào thí chủ là vì có việc riêng. Hôm nay tiểu hòa thượng cũng nghe ngóng khắp nơi, mới tìm được chỗ ở của Tào thí chủ ngài đây.
Nghe ngóng khắp nơi để tìm mình à? Tào Đức Liên không hiểu gì hết, nên hỏi tiếp: - Không biết tiểu sư phụ tìm chú có việc gì?
- Là thế này! Tiểu hòa thượng nghe nói chỗ Tào thí chủ ngươi chuyên môn mua bán trẻ con đúng không? - Tiểu hòa thượng cười đến là ngây thơ lẫn vô hại: - Tiểu hòa thượng muốn hỏi Tào thí chủ ngài có thu mua trẻ con hay không ấy mà?
Nói tới đây, mặt của tiểu hòa thượng thoáng đỏ lên: - Nếu như ngài mua trẻ con thì ngài xem thử xem tiểu hòa thượng ta có được không? Tuy là ta đã sáu tuổi rồi, nhưng ta cảm giác ta vẫn còn đáng yêu lắm. Nếu như ngài mà chịu mua thì ta sẽ bán cho ngài với giá năm ngàn tệ có được không?
Vẻ mặt của Tào Đức Liên lúc này phải nói là triệt để ngu người.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Là gài hàng mình à? Hay là chơi đểu mình đây?
Tiểu hòa thượng thấy hắn ngây ra thì cho rằng giá tiền này không được, nên mới ỉu xìu nói tiếp: - Không được à? Thế thôi bốn ngàn tệ cũng được nữa. Không ít hơn được nữa đâu, tiểu hòa thượng phải làm phẫu thuật cắt bỏ trĩ sang, ít nhất cũng phải tốn năm ngàn tệ đấy. Trong tay của tiểu hòa thượng bây giờ chỉ có mỗi một ngàn tệ thôi.
Tào Đức Liên lại ngu người tiếp….
- Chẳng lẽ bốn ngàn cũng không được à? Nhưng không thể bớt được nữa đâu, nếu còn bớt nữa… thì tiểu hòa thượng căn bản không đủ tiền đi phẫu thuật cắt bỏ trĩ sang đâu.- tiểu hòa thượng nhíu mày nói.
Phẫu thuật trĩ sang? Thiếu bốn ngàn nữa? Cho nên mới tự đi bán mình?
Tư duy kiểu gì thế này?
Hồi lâu sau, Tào Đức Liên mới nói: - Tiểu sư phụ đừng có nói đùa nữa, người nhà của cháu đâu?
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lát rồi nói: - Ở xa lắm, bay trên trời cũng phải bốn năm giờ mới tới nơi được.
Ý là đi máy bay cũng phải mất bốn năm giờ đường à? Xa thật đấy.
Tào Đức Liên cảm giác bụng dạ mình nôn nao đau đáu: - Vậy sao cháu lại chạy tới đây?
- Tiểu hòa thượng lén trốn sư phụ chạy ra khỏi chùa, bay bốn năm giờ mới tới khu Giang Nam. Sau đó gặp được một người quen, ngủ nhờ một đêm ở nhà người nọ. Nhưng … Hôm nay tiểu hòa thượng muốn tự kiếm tiền, nên mới chạy ra ngoài.- Tiểu hòa thượng thành thực trả lời, bởi vì người xuất gia không được nói dối.
Tào Đức Liên nghe thấy thế thì hai mắt sáng rỡ lên.
Cơn đau ở bụng không cần thuốc cũng tự khỏi, hơn nữa, tim hắn dường như đập nhanh hơn. Chẳng lẽ, là do mấy tượng thần kia phù hộ hắn nên đưa tiểu hòa thượng này tới đây để hắn hốt được cú chót? Sau đó kiếm một mớ đổi đời?
Tiểu hòa thượng này trông qua kháu khỉnh đáng yêu, da láng thịt mềm. Hơn nữa nó mới có sáu tuổi thôi. Tuy rằng suy nghĩ của nó có hơi lạ, nhưng mấy thứ này có thể dạy dỗ uốn nắn lại được.
Vậy nên, hắn ngẫm nghĩ kĩ rồi hỏi dò: - Vậy người quen kia của cháu đâu?
Tiểu hòa thượng đáp: - Không biết nữa, hắn đã ra ngoài với một vị tiền bối khác rồi, cả ngày rồi chưa về. Cho nên ta mới lén chạy ra một mình. Tào thí chủ ngài hỏi mấy chuyện này làm gì thế? Ngài cứ trả lời tiểu hòa thượng đi đã, ngài có chịu mua tiểu hòa thượng với giá bốn ngàn tệ không? Nếu như ngài không mua thì tiểu hòa thượng sẽ đi tìm người khác hỏi thử!
Đúng là trời cũng giúp mình! Tào Đức Liên kích động siết tay, hắn thậm chí đã nghĩ ra vô số cách để kiếm tiền.
Chỉ cần thuận lợi bán được tiểu hòa thượng này rồi thì nói không chừng quãng đời còn lại hắn không cần phải lo lắng tiền bạc nữa. Đây nhất định là nhờ ơn mình bao ngày nhang khói cúng kiến tượng thần nên mới có thu hoạch thế này.
Lúc này, hắn đã nảy sinh tâm tư muốn lừa bán tiểu hòa thượng này.
Nhưng dẫu gì Tào Đức Liên cũng là kẻ cẩn thận, trước tiên, hắn cẩn thận ra ngoài nhìn quanh quất khắp nơi một lượt. Bên ngoài xem chừng chẳng có ai mai phục, xem ra không phải lừa hắn.
Tiểu hòa thượng này đầu óc không được bình thường lắm, nên mới tới nay bán mình.
Tuyệt quá đi mất, tiếp theo chỉ cần mình đưa tiểu hòa thượng này rời khỏi khu Giang Nam, lừa nó đến thành phố khác, thì có thể tìm người bán nó với giá hời rồi! Tới lúc đó, dù người quen của tiểu hòa thượng này phát hiện điều gì thì mình cũng đã sớm chạy mất bóng rồi còn đâu.
Nghĩ thế, Tào Đức Liên vào lại trong phòng, nói: - Cháu thật sự muốn bán mình à?
- Đương nhiên rồi, tiểu hòa thượng đang gấp kiếm tiền chữa bệnh trĩ mà.- Tiểu hòa thượng nói.
Được rồi, trị bệnh trĩ thì trị bệnh trĩ!
- Được rồi, cháu đi theo ta! - Tào Đức Liên nói với tiểu hòa thượng.
Nói xong, Tào Đức Liên vơ đại chút đồ, đi tới chỗ chiếc xe cũ kỹ ở ngoài cửa.
Ánh mắt của Tào Đức Liên vô cùng nhu hòa, nói với tiểu hòa thượng: - Lên không? Chú dắt cháu đến thành phố gần đây chơi!
- Tào thí chủ ngài thế này là quyết định sẽ mua ta đúng không? - Trên mặt của tiểu hòa thượng lộ ra vẻ vui mừng.
- Đúng vậy, cháu lên xe với chú đi! - Tào Đức Liên nói, đồng thời mở cửa chiếc xe ghẻ của mình ra, ý bảo tiểu hòa thượng lên xe.
Nhưng tiểu hòa thượng không lên xe ngay, mà xòe tay ra: - Tiền trao cháo múc đi đã, nếu như ngài đã mua tiểu hòa thượng thì phải đưa tiền cho tiểu hòa thượng trước, sau đó tiểu hòa thượng mới giao hàng cho ngài được.
Đầu óc của tiểu hòa thượng này đúng là có vấn đề!
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chắc nịch của tiểu hòa thượng, Tào Đức Liên cũng cắn răng, móc túi tiền ra, đếm đủ bốn ngàn tệ đưa cho tiểu hòa thượng: - Đây, bốn ngàn tệ đấy!
Dù sao thì đợi qua thành phố khác hắn cũng có thể chuốc thuốc mê tiểu hòa thượng, chừng đấy thì chẳng phải bốn ngàn tệ kia vẫn quay về túi của mình à?
Tiểu hòa thượng đếm thật kỹ, sau đó thỏa mãn cất kỹ tiền: - Được rồi, Tào thí chủ. tiểu hòa thượng sẽ bán mình cho ngài! Sau đó, chúng ta đi phẫu thuật cắt trĩ sang có được không?
Mẹ nó, thằng nhãi này chập mạch không phải vừa đâu. Tào Đức Liên mắng thầm, nhưng vẫn nói: - Chúng ta đi nơi khác phẫu thuật! Bệnh viện ở chỗ đó tốt hơn, cắt trĩ đau thấy mồ… A không! Cắt trĩ không đau chút nào! Cắt xong cũng sẽ không bị tái phát!
Tiểu hòa thượng gật đầu: - Được, nếu như Tào thí chủ đã nói vậy thì đến chỗ ngài nói để phẫu thuật cũng được.
Sau đó, tiểu hòa thượng ngoan ngoãn chui lên xe ngồi.
Tào Đức Liên khấp khởi mừng thầm, nổ máy xe, đạp chân ga, phóng đi cái vèo.
Làm người đúng là phải nên tin vào thần thánh, mặc kệ là tượng thần gì, cũng phải nhang khói thờ phụng thì mới được phù hộ. Ha ha ha.
…
Trong nhà của Dược Sư.
Tống Thư Hàng hỏi: - Đậu Đậu, có thể tìm được tiểu hòa thượng hay không?
Đậu Đậu đang ngồi xổm, lè lưỡi bán manh, sau đó nó nghiêng đầu nói: - Đương nhiên là được rồi, gâu! Dựa vào khứu giác của ta thì tìm ra tiểu hòa thượng chỉ là chuyện vặt.
Tống Thư Hàng lập tức ân cần mở một bịch thức ăn cho chó vị thịt gà, dâng lên trước mặt Đậu Đậu: - Vậy Đậu Đậu ngươi giúp ta tìm tiểu hòa thượng về được không?
Đậu Đậu giơ chân trước nhận lấy bịch thức ăn cho chó, trút vào trong miệng, nhai nhai, nuốt vào. Sau đó nó lại nghiêng đầu nói: - Được cái gì đây? Gâu!
Muốn nhờ Đậu Đậu giúp đỡ, thì hoặc là cho nó thứ gì đó, hoặc là tự nhiên nó nổi hứng muốn làm việc tốt.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ rồi nói: - Ta có thể dạy ngươi lái xe! Sau này mà có cơ hội thì ta sẽ tìm một khu vắng người, cho ngươi lái vài vòng chơi có được không?
Đậu Đậu liếc mắt nhìn hắn, nó le lưỡi ra, sau đó lăn lộn trên đất. Rõ ràng, điều kiện mà Tống Thư Hàng đưa ra không đủ để lay động nó.
Tống Thư Hàng cắn răng nói: - Chờ tới lúc ngươi lái rành rồi thì chúng ta có thể chọn một chiếc xe, khắc trận pháp ẩn hình, trận pháp phản trinh sát lên, sau đó cho ngươi chạy ra ngoài đua cho đủ! Muốn chạy đi đâu thì chạy!
Hắn vừa mới nói xong thì Đậu Đậu lập tức bò dậy: - Không thành vấn đề, cứ giao cho ta đi! Gâu, ta sẽ tìm được tiểu hòa thượng ngay, sau đó báo cho ngươi biết để đưa hắn về. Gâu!
Dứt lời. Đậu Đậu nhảy vọt lên, đắc ý phóng qua cửa sổ, bay ra ngoài.
Đợi Đậu Đậu đi xa rồi, Tống Thư Hàng lại hận không thể tự tát cho mình một cái, ban nãy nhanh mồm nhanh miệng, hứa đi đua xe với Đậu Đậu làm gì chứ? Mình chán sống rồi chắc!
Mấy ngày nữa phải đến bệnh viện xem thử, mua vài hủ thuốc trợ tim gấp về mới được, hắn cứ cảm thấy trái tim của mình có nguy cơ không chịu nổi áp lực mất,
- Thư Hàng, có rảnh không? - Lúc này, Bạch tiền bối vốn đang ngồi tra tư liệu trên máy tính đột nhiên quay đầu lại hỏi.
- Có.- Tống Thư Hàng trả lời, buổi tối tu luyện xong thì hắn chỉ ngồi không mà thôi.