Chương 420: Có Muốn Vẫy Vùng Vô Số Chiến Trường Mà Không Bại Không?
- Cái gì vậy? - Tống Thư Hàng lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Sau đó hắn chỉ trông thấy linh quỷ của mình giống như đang làm động tác 'hút mì sợi', 'sụt' một cái là dường như có thứ gì đó bị linh quỷ hút vào trong miệng như người ta đang hút mì sợi vậy.
Linh quỷ hút quá nhanh, đến nỗi Tống Thư Hàng trong một thời gian ngắn cũng không thể nào nhìn ra được thứ nó đang ăn là cái gì.
Cùng lúc đó, do năng lực 'cùng chung cảm thụ' mà Tống Thư Hàng cảm thấy dường như trong cổ họng mình đang truyền đến một loại cảm giác trơn tuồn tuột, giống như là đã nuốt xuống một miếng mì lạnh thanh mát, mùi vị dường như cũng không đến nỗi nào thì phải?
- Ê, này, này, ngươi vừa mới ăn thứ gì thế? - Tống Thư Hàng vội vàng hét lên hỏi.
Hắn biết kể từ sau khi linh quỷ của mình biến đổi thì đã có một vài điểm đặc biệt. Ví dụ như có lúc nó sẽ nuốt trọn một vài câu nguyền rủa, ngoài ra nó còn có thể chủ động nuốt chửng một số oan hồn nữa.
Vậy thì cái thứ mà nó mới vừa ăn là cái đây? Sẽ không phải là một loại gì đấy kiểu như oán quỷ chứ? Nếu mà là oán quỷ thì đúng là khó mà chấp nhận được.
Linh quỷ truyền một ý nghĩ vào đầu của tt "một thứ rất ngon, cực kỳ ngon. "
Tống Thư Hàng: - …
Cái cảm giác thanh mát ở trong miệng thế này, quả nhiên là nó lại ăn một thứ gì đó giống như là linh hồn nữa à? Xem ra phải nhanh chóng làm quen, nắm giữ cái 'cảm quan cộng hưởng' này giữa linh quỷ với mình mới được. Chí ít thì khi nào linh quỷ ăn một cái gì đó thì phải lập tức cắt đứt cái 'cảm quan cộng hưởng' này ngay đi.
- Đói rồi sao? - Sau khi Tống Thư Hàng thở dài một hơi, thì mở 'túi thu nhỏ' của mình ra, lấy mấy miếng hồn châu từ trong túi ra để đút cho linh quỷ.
Cảm giác khi linh quỷ ăn hồn châu cũng không khác cảm giác con người ăn sô- cô- la là bao.
Linh Điệp Tôn Giả đứng ở bên cạnh nhìn vào 'cái túi thu nhỏ hình con thỏ' của Tống Thư Hàng, trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng lạ kỳ.
- Vũ Nhu Tử, có muốn một ít không? - Tống Thư Hàng lại thuận tay đưa mấy viên hồn châu cho Vũ Nhu Tử.
- Đây là cái gì thế? - Vũ Nhu Tử đưa tay đón lấy hồn châu, tò mò hỏi lại. Trong lúc nói chuyện, cô còn định ném hồn châu vào trong miệng để nếm thử một cái.
- Đừng có bỏ vào miệng… Cái này không phải để cho ngươi ăn đâu.- Tống Thư Hàng vội vàng ngăn cản cô lại.- Đây là hồn châu, loại này có thể xem như đồ ăn của linh quỷ thì phải?.
Tống Thư Hàng cũng không chắc chắn lắm, bởi vì linh quỷ của mình là loại biến dị. Hắn cũng không biết liệu linh quỷ của người khác có thích loại đồ ăn như 'hồn châu' này hay không nữa?
Vũ Nhu Tử triệu hồi linh quỷ của mình ra, đưa hồn châu cho linh quỷ của mình. Ban đầu linh quỷ của cô vẫn dè dặt chọt chọt hồn châu thử, sau đó nó há to miệng nuốt hết mấy viên hồn châu vào trong bụng.
Sau khi nuốt xong hồn châu, linh quỷ của cô lại lui vào trong cơ thể, bắt đầu tiêu hóa năng lượng ở bên trong hồn châu.
- Nó có vị sô- cô- la.- Vũ Nhu Tử chép chép miệng, cô sớm đã cảm quan cộng hưởng với linh quỷ của mình.- Tiền bối có còn nữa không?
- Vẫn còn một ít, nhưng mà lần này ta không mang theo nhiều. Đợi một thời gian nữa, ta quay về nhà rồi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho cô một ít.- Tống Thư Hàng đáp lời.
- Vậy được. Tiền bối, đến lúc đó ta sẽ đưa địa chỉ bưu điện và cách thức liên hệ với nhân viên chuyển phát nhanh riêng của Linh Điệp đảo bọn ta cho ngươi.- Vũ Nhu Tử cười hi hi đáp lại.
Linh Điệp Tôn Giả đứng ở một bên chỉ biết: "…"
Nếu như sau khi Tống tiểu hữu biết được cách thức chuyển phát nhanh, vậy thì chẳng phải hắn và Vũ Nhu Tử sẽ thường xuyên gửi đồ cho nhau hay sao?
Đợi sau khi về đến Linh Điệp đảo, nên suy tính chuyện di dời lại vị trí của Linh Điệp đảo một chút rồi. Vì để bảo vệ tính thần bí của Linh Điệp đảo nên cứ cách khoảng mỗi một trăm năm hắn lại di dời vị trí của Linh Điệp đảo đi một chút.
…
…
Trong hang động dung nham.
Chuyện của tên 'tiên sinh' và chuyện "Kiếm quyết" xem ra tạm thời gác lại ở đây.
- Bạch tiền bối. Tiếp theo chúng ta đi bố trí đường đua hả? - Tống Thư Hàng thu hồi bốn bức họa "Kiếm quyết" lại.
Bí mật ở bên trong đã được phá giải… Đối với bọn họ mà nói, bức họa "Kiếm quyết" đã không còn tác dụng gì nữa rồi, phải tìm cơ hội để trả lại cho Sở gia thôi.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng đã tuyệt vọng đến cùng cực với khả năng lĩnh ngộ kiếm thuật của bản thân. Hắn căn bản không có cách nào ngộ ra được loại kiếm pháp thuộc về mình trên mấy bức họa này.
Xem ra, hắn đã được định sẵn là không có duyên với bộ "Kiếm quyết" này rồi.
Lúc này, Bạch Tôn Giả lại cười tủm tỉm mà nói:
- Ừ, trước khi rời khỏi đây thì trước tiên chúng ta nên mang cuốn "Kiếm quyết" này trả lại cho nguyên chủ mới được.
Nói xong, Bạch Tôn Giả quay đầu lại, nhìn vào vị trí một góc khuất trên hang động dung nham rồi nói:
- Sở đạo hữu, ra đây đi. Chúng ta không hề có ác ý với Sở gia, cũng không có ý muốn chiếm đoạt "Kiếm quyết" của Sở gia đâu.
Bạch Tôn Giả vừa dứt lời thì lão tổ Sở Khang Bá của Sở gia ngượng ngùng hiện thân từ phía sau cái vị trí kia trên hang động.
Sau đó, hắn đến bên cạnh hai vị tôn giả, đứng trước mặt Lưu Kiếm Nhất, Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử, hành lễ một cách cẩn thận rồi mới nói:
- Sở Khang Bá bái kiến hai vị tiền bối, bái kiến đạo hữu cùng hai vị tiểu hữu.
Trong lúc hành lễ, ánh mắt của hắn lại nhìn vào chiếc nhẫn cổ đồng trên ngón tay của Tống Thư Hàng, thầm thở dài lấy một hơi.
Sau khi Sở Khang Bá nhận được tin báo từ người do 'Sở Sở' phái về đã thúc ngựa chạy thật nhanh đến đây, lần theo mùi của tên 'tiên sinh' kia lưu lại, cứ lần theo dấu vết ấy mà tới tận cái hang động dung nham này.
Lúc hắn chạy tới không bao lâu, thì đúng lúcnghe được chuyện Tống Thư Hàng phá giải bí mật trong bức bích họa, sau đó lại thảo luận tin tức về vị bạn cũ 'Lý Thiên Tố' của hắn cùng hai vị tôn giả.
Lúc hắn biết được tin 'Lý Thiên Tố' đã chết, hắn lập tức ngây người… Lý Thiên Tố đạo hữu mạnh như vậy mà lại thân tử đạo tiêu hay sao.
- Vị này chính là tiền bối của Sở gia phải không? - Lúc trước Tống Thư Hàng không thấy được cảnh tượng Sở Khang Bá tham chiến Đoạn Tiên Đài, cho nên không biết hắn ta là lão tổ của Sở gia.
Hơn nữa thanh âm Tống Thư Hàng lúc này đã hồi phục gần như giống với thanh âm trước đây, bằng không nếu Sở Khang Bá mà nghe được giọng của 'Sở Sở' phát ra từ trong miệng hắn thì không biết sẽ liên tưởng đến đâu nữa?
Sở Khang Bá gật đầu với Tống Thư Hàng, khẽ nhíu mày lại, nói:
- Sở mỗ chính là tổ phụ của tộc lão Sở gia ngày nay.
Tống Thư Hàng nghe kiểu nói chuyện của người này thì có cảm giác ghê ghê răng.
- Lão nhân gia ngài đến thật đúng lúc. Đây là "Kiếm quyết" của Sở gia, giờ đây xem như vật đã về với chủ cũ rồi.- Tống Thư Hàng lấy bốn bức họa ra giao lại cho Sở Khang Bá.
- Sở mỗ cảm kích vô cùng, trên dưới Sở gia đều sẽ ghi nhớ đại ân của tiểu hữu.- Khuôn mặt Sở Khang Bá trở nên nghiêm túc hơn, rồi hắn đưa tay đón lấy bốn bức bích họa.
Sau đó hắn ngẫm nghĩ một chút rồi móc một cuốn sách cổ nho nhỏ từ trong ngực ra, đưa cho Tống Thư Hàng.
Bốn bức họa "Kiếm quyết" này đã là mạch sống của Sở gia. Tống Thư Hàng lại đem trả lại bốn bức họa này cho hắn. Ân tình này thật sự quá lớn, Sở Khang Bá nhất định phải làm điều gì đó để thể hiện thành ý mới được.
Nếu không, ở trước mặt hai vị tiền bối đây, chẳng phải hắn sẽ có vẻ vô cùng thất lễ hay sao?
Vì thế, Sở Khang Bá đã nghĩ ngay đến cuốn sách cổ nho nhỏ để ở trong ngực mình. Cuốn sách cổ này là hắn lấy ra được vào cái năm hắn và 'Lý Thiên Tố' đạo hữu cùng nhau xông vào Cổ Tiên Di Phủ.
Đây là một bộ đao pháp vô cùng mạnh, người sáng tạo ra đao pháp này đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực trong lĩnh vực sáng tạo đao pháp.
Điều đáng tiếc chính là cuốn sách cổ mà hắn thu được lại có rất nhiều chỗ thiếu sót, chỉ lưu lại được ba thức đao pháp đầu tiên.
- Đại ân của tiểu hữu, Sở gia sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu trong tương lai tiểu hữu có việc gì cần sự giúp đỡ thì dù Sở gia có phải lao vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ. Hiện trong người Sở mỗ cũng không có lễ vật nào đáng giá, chỉ có quyển đao pháp không đầy đủ này, xin được tặng cho tiểu hữu xem như là quà gặp mặt, hy vọng tiểu hữu nhận lấy.- Sở Khang Bá nói.
Khóe miệng Tống Thư Hàng không khỏi co giật. "Đao… Đao pháp. " Có điều hắn trông thấy trên mặt Sở Khang Bá hiện lên nét mong chờ nên hắn đành nhận phải lấy cuốn đao pháp kia.
Hắn trả lại bức "Kiếm quyết" cho Sở gia, cuối cùng lại đổi lấy được một cuốn đao pháp.
Lẽ nào đây chính là số mệnh của hắn hay sao?
Tống Thư Hàng thuận tay lật giở vài trang cuốn đao pháp.
Tên gọi của cuốn đao pháp này là "Nghịch Lân Đao Pháp" - một cái tên cực kỳ ngầu.
Rồng có vảy ngược, chạm vào tất nổi giận. Lẽ nào đây là một bộ sách có tác dụng trữ điểm nộ khí, sau đó có thể phóng ra đại chiêu hay sao?
Tống Thư Hàng nghĩ thế, thì hớn hở lật giở cuốn đao pháp này ra… Sau đó, hắn phát hiện ra đao pháp này chẳng ăn nhập gì với cái tên của nó cả..
Trên đao pháp có ba thức, Long Vũ Thức, Long Lân Thức và Nghịch Lân Thức.
Nghe cái tên thì quả là những chiêu thức tuyệt diệu, còn hơn cái gì mà quyền pháp căn bản một đến tận mười tám con phố luôn ấy chứ!
Cuối cùng thì Tống Thư Hàng cũng không cần lo lắng nữa, về sau khi giao đấu với người khác, người ta thét lên một tiếng: thiên ngoại phi tiên, sau đó mình tung ra một quyền, cũng hét to lên một tiếng: quyền pháp căn bản một! Độ ngầu lòi của tên chiêu thức quá thấp, trước khi đánh thì sĩ khí của mình đã bị trừ 5 điểm trước rồi..
Có điều, ba chiêu đao pháp này có chút cổ quái.
Lực công kích của ba chiêu thức này đều là 0.
Đúng thế, cả ba chiêu đao pháp này đều là đao pháp 'phòng thủ'. Đao như rồng múa, vạn thứ tà môn không thể nào xâm nhập vào cơ thể. Đao thành long lân, bảo vệ toàn thân từ trên xuống dưới; đao như nghịch lân, chiêu thức phòng thủ mạnh nhất!
Liệu có phải vị tiền bối sáng tạo ra mấy chiêu thức đao pháp này đã từng bị lừa đá cho một phát vào gáy hay không nhỉ? Đao chính là bá chủ trong các loại binh khí, chuyên tấn công, lực sát thương lớn.
Nhưng ba thức đầu tiên của bộ "Nghịch Lân Đao Pháp" này lại toàn là đao chiêu dùng để phòng thủ.
Ngươi muốn tung hoành ngang dọc vô số chiến trường mà không bại à?
Ngươi muốn nói với người đời một cách kiêu ngạo rằng: Đời này của ta chưa từng một lần thất bại không? "Nghịch Lân Đao Pháp", ngài xứng đáng có được nó.
Tuy nhiên…. Sau khi ngươi bốc phét chém gió với người ta xong thì còn phải thêm một câu trong lòng rằng: Cũng chưa một lần thắng nổi ai!
Tống Thư Hàng bùi ngùi cảm khái nhận lấy cuốn "Nghịch Lân Đao Pháp" kia.
…
…
Trong khi nhận lấy cuốn đao pháp, Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc nãy khi hắn xem cuốn đao pháp này, thì luôn có cảm giác trôi chảy, không hề có chút vấp váp gì.
Rõ ràng những từ ngữ được sử dụng để miêu tả ba chiêu thức đao pháp trong cuốn sách này đều là thủ pháp viết theo kiểu cổ văn.
"Á, lẽ nào cả đời ta thật sự đã được định sẵn là chỉ có thể dùng đao hay sao? Danh xưng Bá Đao Tống Tam đang ngoắc tay với hắn đúng không? "
Tống Thư Hàng sụp đổ.
…
…
Đúng lúc này, lão tổ Sở gia Sở Khang Bá suy tư một lúc rồi cất tiếng nói:
- Ngoài ra, việc liên quan đến cấm địa mà vị bằng hữu Lý Thiên Tố đạo hữu của Tô mỗ đã phát hiện ra, Sở mỗ có thể nói vị trí chính xác của cấm địa này cho hai vị tiền bối và các vị đạo hữu.
- Ồ? - Bạch Tôn Giả cười tủm tỉm: - Vậy ngươi có yêu cầu gì không?
- Sở mỗ chỉ muốn nhờ một chuyện.- Sở Khang Bá đột nhiên quỳ xuống tại chỗ, nói vang: - Lúc sinh thời, người bạn tốt Lý Thiên Tố đạo hữu của Sở mỗ có một cô con gái đầu lòng, con bé lại mắc một căn bệnh hết sức kỳ quái. Trong người con bé luôn sinh ra hàn băng chi khí không ngừng nghỉ, nếu như không xử lý hàn khí kia thì nó sẽ khiến toàn thân của con bé đóng thằng băng sương, trở thành người băng.
- Nguyện vọng cả đời của Lý Thiên Tố đạo hữu chính là có thể tìm ra được cách chữa trị được tận gốc hàn bệnh trong người của con gái hắn. Theo như phỏng đoán của Lý đạo hữu thì có lẽ trong cấm địa kia có cách để chữa trị bệnh tình cho con gái hắn. Nếu như các vị tiền bối có thể tìm ra được phương pháp chữa trị căn bệnh hàn khí này thì xin các vị tiền bối hãy giải cứu cho con gái của Lý Thiên Tố đạo hữu thoát khỏi căn bệnh này. Sở mỗ vô cùng cảm kích.
Hóa ra là vấn đề này à.
- Ta đã hiểu rồi.- Bạch Tôn Giả thản nhiên nói: - Nếu như có cách để trị bệnh, ta nhất định sẽ mang phương pháp trị bệnh ấy về.