Chương 472: Lại Đã Thêm Nữa À?
- Ta là Xá Lam Thiên Thủ Môn … Ta là chủ nhân của hang động dung nham này, ta là người điều khiển tất cả các con rối! - Xá Lam lẩm bẩm, kể từ giờ phút này, toàn thân hắn đều xảy ra biến hóa.
Giống như bị thôi miên hoàn toàn vậy.
Mà đúng vào lúc này, ý thức của Tống Thư Hàng hơi chấn động, thoát ra khỏi giấc mộng này.
Cảnh trong mơ, dừng lại ở đây.
Lại là một giấc mơ chẳng học thêm được thứ gì… Cũng đúng, không phải giấc mơ của ai cũng có thể giống giấc mơ của ‘tán tu’ Lý Thiên Tố, có thể may mắngặp được vị tiền bối có cấp bậc cao như Xích Tiêu Tử đạo trưởng, hơn nữa lại còn tốt bụng truyền lại một chiêu ‘Hỏa Diễm Đao Pháp’ cho hắn nữa.
Thế nhưng, giấc mơ lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì, hóa ra chỗ sâu nhất của hang động dung nham trong lòng đất kia lại có một bức tường kép.
Bên trong còn cất giấu một con rồi hình người vô cùng tinh xảo.
Con rối hình người tinh xảo đó và kẻ đứng sau màn cải tạo toàn bộ cơ thể Xá Lam có quan hệ gì đây?
Thú vị lắm.
Sau này lại đến cái hang động dung nham dưới lòng đất đó một chuyến nữa xem sao.
Dù sao thì cũng phải đi cùng Tư Mã Giang về địa bàn của Sở gia một chuyến, linh quỷ của hắn còn đang ở trong thùng bưu kiện chuyển phát nhanh gửi cho ‘Sở Bá Khang’ kìa.
Nhưng mà, đến lúc đó, tốt nhất có thể đưa một vị tiền bối có thực lực cao cường cùng đi tới hang động dung nham dưới lòng đất đó để phòng ngừa xảy ra chuyện gì bất trắc mới được.
*************
Như vậy, chắc là đến lúc tỉnh lại rồi nhỉ?
Tống Thư Hàng mở mắt ra.
Sau đó, hắn phát hiện ra hắn đã quay về thân thể của mình rồi… Đúng là thân thể của hắn, hắn rất chắc chắn. Bởi vì hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc, mỗi một tấc da thịt, tay và bàn tay, đều quen thuộc như thế.
Lúc này, phía trước có một luồng khí bắt đầu chuyển động, hóa thành một làn gió nhẹ lướt qua mặt, khiến da đầu của hắn có cảm giác là lạ.
Đó là cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ… cảm giác có tóc!
Tóc của ta đã mọc lại rồi sao?
Ấy, không đúng. Cảnh giới của mình hình như không được đúng lắm. Cảnh giới của mình bây giờ sao lại là cảnh giới nhất phẩm thế này… Rõ ràng mình đã tấn thăng lên đan điền thứ hai của nhị phẩm rồi mà.
Chăng lẽ, giấc mộng đó vẫn còn đang tiếp tục ư?
Lúc này, hắn phát hiện ra trước mặt mình còn có một bóng người.
- Ha ha ha ha, bế quan vài năm cùng với ta là được chứ gì, yên tâm đi, chỉ là bế quan thôi mà, chớp mắt một cái là xong ngay thôi.- Một cô nương đầu trọc đang cười toe toét chẳng có lấy một tí hình tượng nào. Trong tay cô ấy cầm một thứ gì đó giống như là mũi khoan, đang điên cuồng khoan thủng bức tường.
Âm thanh đinh tai nhức óc.
Lần này không phải ‘nhập mộng’ nữa à?
Lẽ nào hắn chỉ đang mơ một giấc mơ bình thường thôi ư?
Nhưng giấc mộng kiểu gì thế này? Hắn mơ thấy bản thân mình mọc tóc lại thì cũng thôi đi, tại sao còn phải mơ thấy mình đang ở cùng với một cô nàng đầu trọc nữa chứ?
Cô nương này còn bảo mình bế quan vài năm cùng cô ta là sao?
Có ý gì thế hả?
Cho dù nằm mơ thì ít nhất cũng phải có tiền căn hậu quả trước sau cớ sự chứ, đừng có khiến người ta ngu người chẳng hiểu mô tê gì thế này chứ.
Trong lúc hắn đang suy tư thì cô nương đầu trọc kia cười lớn, nói: - Vách đá ở phía trước không phải đặc ruột. Có mật thất đấy!
Trong khi nói chuyện, cô nương đầu trọc đó quay đầu lại, đối diện với Tống Thư Hàng.
Là vị sư thái tên là ‘Cửu Đăng’ kia! Tại sao cô ấy lại xuất hiện trong giấc mộng của mình chứ?
Giấc mộng… vẫn cứ tiếp diễn.
Tống Thư Hàng và Cửu Đăng cùng đi vào gian mật thất đó.
Ở nơi đó, hắn thấy được mười cỗ quan tài.
Cỗ quan tài thủy tinh nằm giữa, được chín cỗ quan tài làm bằng đồng xanh vây xung quanh.
Mà ở trong cỗ quan tài thủy tinh đó có một con linh thú có cơ thể thon dài.
Sừng giống hươu, đầu giống lạc đà, mắt giống thỏ, gáy giống rắn, bụng giống trai, vảy giống cá, vuốt giống chim ưng, bàn chân giống hổ, tai giống trâu, cả cơ thể trắng noãn không chút tỳ vết.
- Rồng! - Tống Thư Hàng trợn to hai mắt, hơn nữa đây còn là một con bạch long toàn thân trắng muốt nữa chứ!
Tình tiết trong giấc mộng diễn biến tới bước này, hay nói đúng hơn là kể từ lúc gặp được Cửu Đăng thì Tống Thư Hàng đoán ra được nguyên nhân đại khái.
Giấc mộng này… vẫn là ‘nhập mộng’ như cũ.
Chỉ có điều đối tượng ‘nhập mộng’ lần này lại là chính bản thân Tống Thư Hàng hắn mà thôi. Còn những tình tiết trong giấc mộng này… rất có thể là những kí ức đã bị mất của hắn.
Mà kí ức hắn bị mất cũng chỉ có phần kí ức ở trên hòn đảo thần bí kia mà thôi.
Đây là những chuyện hắn đã trải qua lúc ở trên hòn đảo thần bí sao?
Thật không ngờ… Lúc ở trên hòn đảo thần bí, hắn lại gặp được cả rồng thật thế này?
…
…
Tình tiết giấc mơ vẫn tiếp tục, có một con cốt giao xuất hiện từ trong chiếc quan tài bằng đồng xanh.
Sau một phen trao đổi, con cốt giao kia dùng ‘Long Cốt Khô Đằng’ để hoàn thành giao dịch với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng để Cửu Đăng cắt cổ tay của mình, đổ một bát máu vào trong cái rãnh lõm của quan tài thủy tinh, máu tươi chảy theo đường rãnh, bao xung quanh quan tài thủy tinh.
Nhưng mà, con tiểu bạch long trong quan tài thủy tinh kia không có chút phản ứng gì với máu của Tống Thư Hàng hết.
Có vẻ như con cốt giao trong quan tài bằng đồng xanh kia rất thất vọng.
- Không thể tạo thành cộng minh được với con tiểu bạch long này. Rất xin lỗi.- Trong lòng Tống Thư Hàng thầm nói. Nhưng hắn luôn thấy nếu như không thể cộng minh được thì sẽ tốt hơn.
Trực giác nói với hắn, nếu như máu của hắn xảy ra cộng minh với con bạch long này thì đó sẽ là một chuyện rất phiền phức.
Con cốt giao trong quan tài đồng xanh kia mỉm cười tiễn khách: - Giao dịch đã hoàn thành, vậy thì, ta xin tiễn hai vị đạo hữu rời khỏi chỗ này. Tuy rằng ta rất muốn giữ hai vị lại nói chuyện với ta một lúc nữa, nhưng huyệt mộ này tràn ngập khí tức của long thi… Ở lại đây lâu sẽ gây tổn hại đến cơ thể của hai vị.
Trong mơ, Tống Thư Hàng và Cửu Đăng cùng nhau rời khỏi ngôi mộ dưới đất ấy.
…
…
Nhưng ngay lúc Tống Thư Hàng sắp rời khỏi ngôi mộ đó thì tinh thần của hắn chấn động.
Lại sắp xảy ra chuyện gì đây?
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi.
Có một đám mây ngũ sắc lớn xuất hiện trước mắt hắn, trên đám mây có một con rồng trắng đang uốn lượn.
- Thật quá khí phách! - Tống Thư Hàng cảm thán.
Đây là rồng đấy, rồng trong truyền thuyết đấy. Tư thế bay lượn của nó trên các tầng mây thật là oai hùng khí phách biết bao.
Cự long bay lượn một lát rồi sau đó nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Ánh mắt của một rồng, một người chạm vào nhau.
- Đậu xanh rau má, thằng trọc kia, ăn một vuốt của ông đây! - Đột nhiên, con rồng trắng đó kêu la oai oái, thò một móng vuốt ra từ đám mây, vỗ thật mạnh vào người Tống Thư Hàng.
Bốp!
Tống Thư Hàng lập tức bị đánh bay đi.
Đau, đau quá đi. Sau đó, hắn cảm thấy não hải của mình bị đánh cho kêu lên ong ong, vô cùng khó chịu.
Con rồng trắng kia vui vẻ nói: - Đã quá đi!
Sau đó, cả thế giới trước mắt Tống Thư Hàng bắt đầu sụp đổ.
Bị con rồng trắng đó đập một phát như thế, giấc mộng liên quan đến ‘hòn đảo thần bí’ của hắn cũng sắp kết thúc rồi.
Ngoài việc nhớ lại lai lịch của ‘Long Cốt Khô Đằng’ và một số chuyện xảy ra trên hòn đảo thần bí ra thì giấc mộng lần này cũng vẫn chả có tí thu hoạch nào.
Nhưng mà, tiên sư nó, sao con rồng trắng đó lại nện mình nhỉ?
- Ô kìa… đậu má, nện nhầm người rồi.- Trước khi Tống Thư Hàng mất đi ý thức, hắn chỉ nghe thấy tiếng kêu buồn bực của con bạch long nọ.
Đây tính là gì đây?
Lại thêm một tên đánh nhầm người nữa à?
Hắn luôn cảm thấy, tình tiết kiểu này không phải lần đầu tiên xảy ra rồi!
Cây gậy trúc ban trước cũng thế mà con bạch long bây giờ cũng vậy, hình như bọn nó đều là trước nhận nhầm hắn thành ai đó, sau đó sẽ thẳng tay đập mình cho sướng tay nhỉ?
Rốt cuộc họ nhận nhầm mình thành ai chứ?
Đặc biệt vừa nãy con bạch long này còn nói là ‘tên trọc’, quả nhiên là có quan hệ với cái đầu trọc à?