Chương 546: Ánh Mắt Không Dám Tin Của Sở Sở Cô Nương

Mãi mà không thấy Sở các chủ đến đưa Tống Thư Hàng và Sở Sở ra khỏi “Thời Quang thành”.

Thế là, sau khi kết thúc việc tu luyện hàng ngày, Tống Thư Hàng và Sở Sở đi đến khắp các thông đạo và các gian phòng, đại điện, động huyệt trong Thời Quang Thành, để xem xem có thể tìm được cách chủ động rời khỏi Thời Quang thành không.

Khi hai người Tống Thư Hàng đi vào Thời Quang thành là do Sở các chủ đưa bọn họ vào. Dọc theo đường đi bây giờ có đủ loại cấm chế, mê cung, thông đạo đều nằm trong trạng thái kích hoạt. Không có Sở các chủ dẫn đường, hai người muốn đi ra khỏi địa hạ thành ở bên dưới Thời Quang thành là chuyện không hè dễ dàng gì.

Trong chớp mắt, lại hai ngày nữa trôi qua.

Trong hai ngày này, Thư Hàng và Sở Sở đã thăm dò được gần bảy mươi gian phòng, đại điện và động huyệt… chỉ có điều vẫn chưa tìm được manh mối nào về cửa ra mà thôi.

Lúc này trông Tống Thư Hàng và Sở Sở vô cùng chật vật.

Không phải đại điện nào trong Thời Quang thành cũng đều an toàn.

Vài phút trước Tống Thư Hàng và Sở Sở vừa mới tiến vào một khu quảng trường dưới đất có “đồng nhân trận”.

Trong khu quảng trường dưới lòng đất này có một trăm linh tám người đồng, chiến lực của người đầu tiên đã đạt đến cấp bậc nhị phẩm.

Nếu là một chọi một thì Tống Thư Hàng và Sở Sở tuyệt đối sẽ không sợ những người đồng này.

Nhưng khi hai người vừa bước vào khu quảng trường này, một trăm linh tám người đồng này được kích hoạt đồng bộ, tạo thành trận pháp vây khốn Tống Thư Hàng và Sở Sở lại ở bên trong.

Dù Tống Thư Hàng và Sở Sở có hợp lực lại cũng chỉ có thể khốn khổ chống đỡ dưới thế tấn công như vũ bão của một trăm linh tám người đồng này một cách khó khăn.

Kiếm quang của Sở Sở quét ngang, đánh bay ba tên người đồng trước mắt:

- Thư Hàng đạo hữu, chúng ta hợp lực chạy đi! Những người đồng này căn bản là không biết mệt là gì, nếu cứ tiếp tục hao tổn khí lực thế này chúng ta sẽ gục mất!

Tống Thư Hàng vừa vung nắm đấm đánh bay tên người đồng trước mặt, vừa nói:

- Sở Sở cô nương, cô hãy yểm hộ ta một chút, ta sẽ dốc toàn lực bạo phát ra Long Vũ Thức của Nghịch Lân Đao Pháp, đến lúc đó có lẽ có thể ngăn cản được đám người đồng này, sau đó… chúng ta nhân cơ hội thoát thân!

Nghịch Lân Đao Pháp không có lực công kích, nhưng lực phòng ngự của nó thật sự vô cùng mạnh mẽ!

- Được, không thành vấn đề! - Sở Sở nói, vừa nói cô vừa thu nhỏ lại phạm vi kiếm khí của mình, bảo vệ Tống Thư Hàng trong đó.

Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu, vận chuyện chân khí trong cơ thể, kết hợp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công và Nghịch Lân Đao Pháp, dốc toàn lực bạo phát ra ngoài.

Hắn trầm giọng xuống quát một tiếng:

- Long Vũ Thức!

Một lát sau, chân khí chuyển hóa thành đao mang hình rồng vô cùng sống động, bao bọc xung quanh Tống Thư Hàng, hình thành nên một tầng phòng ngự như một cái thùng sắt, đánh bay tất cả người đồng lao đến, đến cả Sở Sở cũng bị đao mang của Long Vũ Thức ép cho lùi lại phía sau hai bước.

Nhân cơ hội đó Tống Thư Hàng lập tức khống chế tầng phòng ngự của Long Vũ Thức, tạm thời đánh ra một đường trống ở vị trí của Sở Sở.

Chân khí hình rồng không ngừng xoay vần, mở rộng phạm vi phòng ngự, đồng thời đánh về phía cửa ra.

- Chính là lúc này! Sở Sở cô nương, mau tiến vào phạm vi phòng ngự của Long Vũ Thức của ta đi, chúng ta cùng đánh ra ngoài.- Tống Thư Hàng nói.

Ngay lập tức, Sở Sở thu hồi lại vòng kiếm của mình, tung người nhảy về khoảng trống mà Tống Thư Hàng vừa đánh ra, nhảy vào trong vòng phòng ngự.

- Thành công rồi, xông lên, xông lên! Ha ha ha! - Tống Thư Hàng cười phá lên.

Nhưng đúng lúc này, có một cái hộp gỗ bay từ trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng ra, trôi lơ lửng trước người hắn.

Sau đó chiếc hộp gỗ tự động mở ra, trong đó lộ một đạo phù văn - đó chính là “Vạn lý phi độn thuật” của Bạch Tôn Giả!

Tống Thư Hàng ở trong địa hạ thành của Thời Quang thành này đã tròn hai mươi sáu ngày rồi.

Cộng thêm trước khi tiến vào Thời Quang thành, hắn đã ở trong vũ trụ, và trong động phủ của Thất Tu Tôn Giả, mộ của Lục Tu Tôn Giả và Bích Thủy Các bốn ngày nữa.

Tổng cộng vừa tròn ba mươi ngày.

“Vạn lý phi độn thuật” của Bạch Tôn Giả là loại đếm ngược ba mươi ngày, kể từ khi Tống Thư Hàng bị bắn vào vũ trụ thì quá trình đếm ngược cũng được kích hoạt.

Mà bây giờ, đếm ngược của “Vạn lý phi độn thuật” đã dừng lại ở con số “không”, vì thế nên đạo phù văn mà Bạch Tôn Giả bố trí trước đó cũng được kích hoạt!

Phù văn hóa thành một vòng đốm sáng, cuốn lấy Tống Thư Hàng.

Kể từ khi hộp gỗ tự động bắn ra đến khi “Vạn lý phi độn thuật” được kích hoạt còn chưa đến một phần một trăm giây.

Cả Tống Thư Hàng và Sở Sở đều không phản ứng kịp.

Sau đó Độn quang của Vạn lý phi độn thuật cuống Tống Thư Hàng lại, đưa lên không trung!

- Đừng mà! Thế này đột ngột quá! ~ - Tống Thư Hàng hét lớn, cả người cả đao khí của Long Vũ Thức đều bị đưa lên trời, “Vèo” một cái lập tức bay ra khỏi khu quảng trường dưới lóng đất có “Một trăm linh tám người đồng”.

Tống Thư Hàng cứ thế bị đưa đi, đi một cách vô cùng đột ngột… Chỉ còn lại một mình Sở Sở ở đó với vẻ mặt đần ra ngu dại.

Cô cứ đứng đó nhìn Tống Thư Hàng “biu” một cái bay vèo đi với vẻ mặt không dám tin vào ánh mắt của mình.

Vừa rồi Sở Sở đã thu lại vòng kiếm, đang chuẩn bị chui vào tầng phòng ngự Long Vũ Thức của Tống Thư Hàng, chuẩn bị chạy ra khỏi trận pháp một trăm linh tám người đồng này.

Nhưng bây giờ, cả Tống Thư Hàng và Long Vũ Thức đều cùng nhau bay đi, trong lúc nhất thời Sở Sở liền lộ ra trước mặt đám người đồng trong trạng thái không hề có chút phòng ngự nào.

- Đồ bán đứng đồng đội, không đưa đội hữu đi cùng!!! - Sở Sở thực sự là khóc không ra nước mắt.

Lúc này, mấy chục người đồng quây thành một vòng, đồng loạt tấn công về phía Sở Sở. Chín mươi người đồng còn lại thì kết thành một trận pháp lớn, nước chảy cũng không lọt, vây kín Sở Sở lại.

Vòng thứ hai, một trăm linh tám người đồng pk Sở Sở, bắt đầu!

Dù có thêm Tống Thư Hàng và cả Sở Sở thì cũng chỉ có thể ứng phó với đại trận người đồng này một cách miễn cưỡng.

Mà bây giờ chỉ còn lại một mình cô, đây là tuyệt cảnh hàng thật giá thật chứ còn gì nữa!

Tống Thư Hàng đành phải phất tay vẫy chào Sở Sở một cách bất đắc dĩ, sau khi vạn lý phi độn thuật được kích hoạt, hắn lập tức tiến vào trạng thái “Người đứng xem”, không thể nào điều khiển được độn pháp này.

Vì thế hắn chỉ đành cố gắng truyền âm nhập mật cho Sở Sở:

- Sở Sở, sau khi lao ra khỏi trận pháp đồng nhân này thì nghĩ cách đuổi theo ta nhé.

Chưa biết chừng Vạn lý phi độn thuật có thể trực tiếp mang hắn ra khỏi địa hạ thành bên dưới Thời Quang thành này ấy chứ.

Cứ thế, thân hình của Tống Thư Hàng được độn quang đưa đi, xuyên thật nhanh qua các lối đi trong địa hạ thành.

Vạn lý phi độn thuật lần này chắc là bản đã được nâng cấp của Bạch Tôn Giả.

Tống Thư Hàng vẫn còn nhớ, phiên bản vạn lý phi độn thuật ban đầu trong cái hình dán anh em hồ lô biến mà Bạch Tôn Giả đưa cho hắn, trong quá trình phi hành nếu gặp phải một vài chướng ngại nhỏ thì cả người cũng sẽ tông thẳng vào.

Khi đó Tống Thư Hàng đụng vào sau lưng của Lãnh Diễm Kiếm của Không Không Đạo Môn, kéo hắn bay theo một khoảng cách rất dài.

Nhưng bây giờ phiên bản Vạn lý phi độn thuật này đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, nếu trước mặt xuất hiện các vật cản nhỏ nó đều sẽ né tránh vô cùng linh hoạt.

Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn có thể rời khỏi Thời Quang thành rồi.

Giống như một tay lái chuyên nghiệp, độn quang mang theo Tống Thư Hàng rẽ trái rẽ phải, cuối cùng phi thẳng vào một lối đi tối thui.

Mỗi một lối đi trong Thời Quang thành dưới lòng đất này đều tràn ngập ánh sáng, nhưng lối đi này lại tối thui, không giống với những lối đi khác, chẳng lẽ nó là cửa ra?

Tống Thư Hàng đề cao tinh thần.

Lối đi tối thui này vô cùng dài, với tốc độ của độn quang bay hơn mười phút rồi nhưng vẫn chưa bay đến điểm cuối.

Cuối cùng sau khi bay trong độn quang nửa tiếng, Tống Thư Hàng cũng nhìn thấy ánh sáng xuất hiện.

Sắp ra ngoài rồi!

Nhưng bởi vì vị trí định vị của Vạn lý phi độn thuật là ở trên người Bạch Tôn Giả, nên tiếp sau đây mình có thể sẽ phải trực tiếp rời khỏi Bích Thủy Các, quay trở về trái đất.

Nếu cứ thế thì có lẽ mình sẽ không có cơ hội tạm biệt với Sở các chủ, mà khách không từ mà biệt như thế đúng là có phần ngượng lắm.

Còn cả Lý Âm Trúc nữa, mình cũng không có cách nào mang theo cô ấy đi cùng. Hy vọng đợi Sở Sở sau khi ra khỏi Thời Quang thành thì có thể chăm sóc cô ấy thật tốt.

Mặc dù đó không phải là con gái của mình, nhưng do bị ảnh hưởng bởi trí nhớ của tán tu Lý Thiên Tố, nên Tống Thư Hàng có cảm giác vô cùng thân thiết với Lý Âm Trúc.

Trong lúc suy nghĩ, độn quang đã mang Tống Thư Hàng đâm vào trong khoảng ánh sáng kia.

Tống Thư Hàng cảm giác như mình đã đâm phải một tấm bình chướng mềm mại.

Ngay sau đó, dưới lực xung kích cường đại của Vạn lý phi độn thuật, cả người hắn bị cưỡng ép chui vào trong tấm bình chướng đó.

- Ra ngoài rồi… Ế không đúng, đây là chỗ quỷ quái nào thế? - Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào không gian trước mắt mình.

Khung cảnh xuất hiện trước mặt hắn không phải là cửa ra của Thời Quang thành, cũng không phải là Bích Thủy Các, mà là một hang động cây khổng lồ.

Ở chính giữa động cây này có một vật thể phát sáng như một con sứa khổng lồ.

Trên vật thể phát sáng này có hàng ngàn hàng vạn tia sáng đâm tủa kéo dài, phủ kín toàn bộ động cây.

- Nếu không phải là cửa ra thì đây là đâu nhỉ? - Đúng lúc đó, khi hắn nhìn vào con sứa đang phát sáng kia, cả người sởn hết cả gai ốc lên.

Dường như là cảm ứng được có người xông vào, con sứa phát sáng kia phóng vô số xúc tu ra.

Cho dù là Vạn lý phi độn thuật linh hoạt nhạy bén cũng không thể nào tránh khỏi được sự tấn công toàn diện toàn không gian thế này! Cho dù có là sự bén nhạy và né tránh cao cường thế nào đi nữa thì khi đối mặt với sự tấn công như pháo bắn thé này cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.

Tuy vậy những xúc tu của con sứa đó không hề tấn công trực tiếp đến thân thể của Tống Thư Hàng.

Mà nó lấy Tống Thư Hàng làm trung tâm, trong vòng bán kính hai mét các xúc tu bao bọc lại ngoài ba tầng, trong ba tầng. Tống Thư Hàng bị các xúc tu bọc thành một cái kén thật dầy trông không khác gì tằm kết kén.

Sau khi hoàn thành việc bao bọc con mồi, trên những xúc tu của con sứa đó lộ ra từng cái miệng hút một.

Những miệng hút đó co lại, dán vào tầng ánh sáng hạt độn quang của Vạn lý phi hành thuật xunh quanh Tống Thư Hàng.

Một lát sau, độn quang của Vạn lý phi độn thuật bị những cái miệng hút kia chuyển hóa thành tinh lực tinh khiết, không ngừng hấp thu…

Vạn lý phi độn thuật bị ăn ư?

Tống Thư Hàng thở một hơi dài thượt - Bất hạnh vãi!

Xem ra điểm may mắn tích góp được mấy ngày trước đã dùng hết rồi, bây giờ, bất hạnh bắt đầu lên ngôi rồi.

Cùng lúc đó, sau khi động quang của Vạn lý phi độn thuật biến mất, Tống Thư Hàng bắt đầu cảm thấy hít thở không thông. Trong cái động cây này không có không khí má ơi!!!

Hơn nữa nó còn không có cả trọng lực, mất đi độn quang bảo vệ, Tống Thư Hàng vẫn tiếp tục bay lơ lửng trong không trung, lơ lửng trong bọc kén đó.

Mà sau khi hấp thu xong Vạn lý phi độn thuật, những xúc tu ánh sáng kia bắt đầu rục rịch, hàng ngàn lông tuyến nhọn dò xét về phía Tống Thư Hàng.

- Long Vũ Thức - Nghịch Lân Đao Pháp! - Tống Thư Hàng vung bảo đao Phách Toái lên, chân khí phun trào, hóa thành chân long bay múa.

Đao khí hóa rồng, sống động như thật.

Nhưng ngay sau khi chân long do Long Vũ Thức hóa thành xuất hiện, những miệng hút của xúc tu kia lập tức phi nhanh đến bám chặt vào nó. Những miệng hút đó co lại, chỉ trong chốc lát đã hấp thu sạch sẽ chân khí hình rồng mà Long Vũ Thức biến thành.

Hệt như Vạn lý phi độn thuật, chân long cũng bị cắn nuốt sạch sẽ.

“Đến cả chân khí hóa hình và linh lực cũng có thể hóa giải, hấp thu, rốt cuộc con sứa này là cái thứ quỷ quái gì vậy?” - Cái cảm giác rợn tóc gáy trên người Tống Thư Hàng lại càng rõ ràng hơn.

Bất kể là Vạn lý phi độn thuật của Bạch Tôn Giả hay là đao khí Long Vũ Thức của hắn đều bị chuyển hóa thành năng lượng nguyên thủy, sau đó bị cắn nuốt hấp thu.

Hình như cái con sứa phát sáng này ở trạng thái đối nghịch với Tu sĩ thì phải!

Tống Thư Hàng nắm chặt bảo đao Bá Toái trong tay.

Lúc này, dường như con sứa phát sáng kia đã no nê sau khi hấp thu hết chân khí của Long vũ thức.

Nó không tiếp tục cuốn lấy Tống Thư Hàng nữa mà chỉ kết thành kén, nhốt hắn ở trong đó, đứng im bất động.

“Không chủ động tấn công mình nữa sao?”

Nghĩ nghĩ, Tống Thư Hàng lập tức khống chế chân khí, ở trong lòng hai bàn tay vẽ ra một phù văn Quy Tức Thuật, dùng tinh thần lực kích hoạt nó, sau đó hai tay kết lại thành pháp ấn huyền quy, thi triển Quy tức thuật.

Ở trong động cây không có không khí này, điều quan trọng nhất chính là không được để mình chết vì ngạt thở.

Nhưng ngay khi hai tay Tống Thư Hàng vừa kết ra pháp ấn huyền quy, những cái xúc tu đang kết thành kén kia bất ngờ vươn ra một cái xúc tu, đụng vào lòng bàn tay của hắn với tốc độ nhanh như chớp.

Một lát sau, phù văn Quy Tức Thuật chuyển hóa thành năng lượng tinh khiết nguyên thủy, bị những miệng hút trên xúc tu của con sứa phát sáng kia hấp thu hết.

Tống Thư Hàng: …

Xem ra con sứa phát sáng này không có ý định tấn công hắn, mà nó chỉ đang chờ hắn chuyển hóa chân khí thành đao khí, đạo thuật, sau đó hấp thu cắn nuốt chúng.

“Nếu cứ tiếp tục không có không khí như thế này, mình sẽ chết vì ngộp thở mất!”

Tống Thư Hàng nắm chặt bảo đao Bá Toái trong tay, hai tay dồn sức. Nếu chân khí, linh lực đều bị hấp thu… thì thử tấn công vật lý xem sao.

Sau đó, hắn chỉ dùng sức mạnh thuần túy, không mang theo chân khí chém ra một đao với khí thế vô cùng hung hăng.

Đinh đinh đinh đinh!

Một chuỗi các tia lửa hiện lên.

Những xúc tu kia nhìn qua trông rất mềm mại, nhưng thực tế căn nào căn nấy đều cứng rắn hơn cả thần binh lợi khí.

Bảo đao Bá Toái là thanh đao có thể chém đứt thân thể của tu sĩ tứ phẩm, vậy mà khi chém vào những xúc tu này đến một dấu ấn cũng không có.

Quả nhiên, tấn công vật lý cũng không dùng được. Dù sao thì con sứa này cũng có thể phá giải được Vạn lý phi độn thuật của Bạch Tôn Giả mà… Cấp bậc của con sứa phát sáng này không phải là tôn giả thì ít nhất cũng phải là chân quân lục phẩm.

Đao khí không dùng được, đạo thuật cũng bị cắn nuốt.

Vậy thì thử cái này xem sao!

Tống Thư Hàng cất bảo đao Bá Toái đi rồi lấy ra cặp cự kiếm hai tay.

“Thánh Quang Kiếm Thuật” - Thánh quang trảm ác kiếm!

Lực công kích của Thánh Quang Kiếm Thuật rất mạnh, nhưng nếu muốn phá vỡ những cái xúc tu của con sứa phát sáng này thì vẫn còn chưa đủ.

Ý định của Tống Thư Hàng là dựa vào thánh diễm trên thân kiếm khi thi triển Thánh Quang Kiếm Thuật.

Tuy uy lực của thánh diễm bình thường, nhưng nó lại ăn tạp, dễ bắt lửa và cũng không dễ dập tắt. Không biết con sứa phát sáng này có xơi cả món đồ nhập từ phương Tây về này không?

Thánh quang trảm ác kiếm chạm nhẹ vào những xúc tu của con sứa.

Những tiếng “Đinh đinh đinh” vẫn vang lên, xúc tu của con sứa phát sáng kia vẫn không có chút hao tổn nào.

Có điều khi thánh diễm bắt vào những cái xúc tu trên người con sứa, chúng bắt đầu bốc cháy.

Lực sát thương của thánh diễm rất thấp, dù có đốt cả một trăm năm cũng không thể nào gây ra sát thương gì với con sứa này.

Lúc này những cái miệng hút trên xúc tu của con sứa lại lần nữa vươn ra, co lại, một số lượng lớn thánh diễm bị chuyển hóa thành năng lượng nguyên thủy, sau đó bị nó hấp thu.

“Vẫn chưa xong đâu!” - Tống Thư Hàng tiếp tục thi triển ra một đạo thuật nhỏ:

- Ngự hỏa thuật!

Thánh diễm là loại lửa có thể bị Ngự hỏa thuật thao túng, điều này mười bốn ngày trước Tống Thư Hàng và Sở Sở đã từng thử nghiệm với nhau.

Mà những cái xúc tu của con sứa có thể trở thành vật bắt cháy của thánh diễm.

Dưới sự thao túng của Ngự hỏa thuật, thánh diễm bắt đầu bốc cháy một cách điên cuồng. Không mong bỏng chết đối phương, chỉ mong có thể cháy trong diện tích lớn.

Chỉ cần diện tích cháy lớn, thì hơn nửa chỗ xúc tu kia sẽ phải di chuyển để dập lửa. Mà đó chính là đường sinh cơ chạy trốn!

Những cái xúc tu đó… quả thực bắt đầu di chuyển rồi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện