Chương 663: Vô Đề
Vi Thắng mở mắt, tinh thần của hắn đã khôi phục lại ở trạng thái cao nhất. Trong lòng của hắn mơ hồ có cảm giác hắn sắp chạm tay được đến cánh cửa đột phá.
Quần áo trên người hắn rách nát để lộ ra những vết thương lớn nhỏ, nhìn qua giống như quần áo một tên ăn mày. Nhưng mà không ai cho rằng Vi Thắng là một tên ăn mày, lưng của hắn thẳng tắp, khí thế thì dâng trào giống như một thanh kiếm sắc bén làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Hắn đứng dậy nhấc hắc kiếm lên, chân trần đi ra khỏi sơn cốc.
Lúc này một đám Ma Tộc tụ tập bên ngoài sơn cốc thấy hắn đi ra thì lập tức trở nên rối loạn. Ánh mắt của mọi người vô cùng phức tạp, có sợ hãi, có căm hận, có khâm phục..., hỗn tạp cùng một chỗ, nhưng tuyệt không có một ai dám xem thường.
Địch nhân như vậy, không cách nào để cho người khác khinh thường.
"Ai tới?"
Ánh mắt Vi Thắng kiên định nhìn thẳng về phía bọn họ.
Đám người Ma Tộc lại một trận rối loạn. Đây đã là ngày thứ tư, trong bốn ngày này đã có hơn ba mươi người gục dưới kiếm của tên kiếm tu này. Cho đến bây giờ, không ai có thể chống đỡ được hắn trên ba kiếm, đại đa số người ngay cả một kiếm cũng không ngăn cản được mà đã bỏ mạng.
Thật sự đáng sợ!
Thì ra tu giả cũng có nhân vật giống như ma thần!
Trong nháy mắt này trong lòng tất cả mọi người trầm xuống.
Nhưng mà khi nghĩ đến mệnh lệnh của cấp trên thì trong nội tâm những người này lại run lên.
Nếu như không thể tiêu diệt hắn thì tất cả đều phải chết!
Mắt những người này lập tức biến thành màu máu, giống như dã thú bị bức đến tuyệt cảnh. Đột nhiên một tiếng gào thét không biết của ai vang lên: "Liên hợp cùng nhau tiến lên!"
Tất cả mọi người lập tức hai mắt tỏa sáng, đại nhân chỉ nói không thể dùng chiến bộ nhưng không nói không thể cùng tiến lên a!
Nhìn xem nhân số của bọn hắn lại nhìn sang Vi Thắng một mình lẻ loi thì sĩ khí của bọn hắn đột nhiên đại chấn! Nhiều người như vậy mà vây công một người thì kiếm tu cho dù lợi hại cũng không có khả năng giết chết tất cả bọn hắn.
"Giết!"
Bọn hắn vui mừng kêu lên ầm ầm, hung ác hướng về Vi Thắng.
Nhìn đám Ma Tộc ầm ĩ lao tới, ánh mắt của Vi Thắng như kiếm, không có chút nào rung động, khuôn mặt của hắn như được điêu khắc từ đá, lạnh lẽo, không có nửa phần biểu tình. Hắn nắm thật chặt hắc kiếm trong tay nhu thân mà lên!
Trong lòng của hắn chỉ còn lại Kiếm Ý!
Hắc kiếm trong tay dường như đang đáp lại Kiếm Ý bên trong lồng ngực hắn mà nhẹ nhàng ông ông rung động.
Nó đói khát khó có thể nhịn, thầm nghĩ cần uống no máu tươi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Có thể làm được đến tình trạng này thì chỉ có thể là một Ma soái nào đó." Bồ Yêu thần sắc bình thường nói. Hắn năm đó đi theo quân đoàn trưởng tại Ma giới lăn lộn thời gian tương đối lâu nên đối với Ma giới vô cùng hiểu rõ.
"Không sai." Vệ cũng gật đầu.
Khi ý kiến của Bồ Yêu và Vệ giống nhau thì cũng có nghĩa là ý kiến này tương đối đáng tin cậy.
Thế nhưng là, Ma soái!
Đáp án này lại khiến cho Tả Mạc lập tức cảm thấy áp lực cực lớn. Bất luận một gã Ma soái nào cũng đều là một phương bá chủ, đừng nhìn bọn hắn ngày đó có thể đánh bại Vũ Soái liền cho rằng Ma soái không đáng là gì. Nếu như đại bộ phận chiến bộ của Vũ Soái không bị kiềm chế, nếu như Vũ Soái thật sự nghiêm túc đối phó thì bọn người Tả Mạc căn bản không có nửa điểm cơ hội giành thắng lợi.
Lực lượng mà Ma soái có thật sự quá mạnh mẻ.
Chiến bộ to lớn, địa bàn bao la, cao thủ như mây.
Mỗi một vị Ma soái đều có nghĩa là quái vật khổng lồ, lực lượng của những Ma soái cao cấp nhất kia, cho dù so sánh với tứ đại môn phái cũng không kém cỏi chút nào.
Nếu như tất cả việc này đều là do một vị Ma soái điều khiển, như vậy thì phiền toái lớn rồi!
Tả Mạc hiểu suy đoán của Bồ Yêu và Vệ chỉ sợ tám chín phần là đúng.
Dùng thanh danh của hắn hiện tại nếu như có chỗ dựa phía sau là Ma soái thì những thế lực nhỏ này căn bản không dám có bất kỳ ngỗ ngược nào.
Tìm được mục tiêu thì việc thăm dò liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Rất nhanh bọn người Tả Mạc đã thăm dò rõ ràng vị Ma soái núp trong bóng tối này là ai.
Hào Soái, Bách Man Chi Minh Ma soái, bài danh thứ năm! Bây giờ vị trí của đám người Tả Mạc trong Ma giới lại vô cùng gần với khu vực thống trị của Hào Soái.
Hào Soái có khả năng lớn nhất!
Trải qua nghe ngóng, Tả Mạc đối với Hào Soái đã có một cái nhìn tổng quát nhất.
Cùng so sánh với Vũ Soái thì Hào Soái là Ma soái chân chính có uy tín lâu năm, diện tích Ma giới bị hắn thống trị so với Vũ Soái lớn gấp ba! Hắn bước vào soái giai cũng so với Vũ Soái phải nhiều hơn mấy trăm năm.
Thực lực của Hào Soái qua nghe ngóng đã làm cho ý nghĩ cùng đối phương cứng đối cứng của Tả Mạc bay mất.
Nhưng hắn cảm thấy kỳ quái là nếu như đối phương thật sự có địch ý đối với bọn hắn thì hoàn toàn có năng lực trực tiếp tiêu diệt. Chiến bộ dưới trướng Hào Soái vượt quá 100 chi, không nói cái khác, chỉ cần dùng biển người cũng có thể đem bọn hắn nhấn chìm.
Nhưng đối phương lại chỉ không ngừng phái ra chiến bộ nhỏ đến quấy rối bọn hắn, làm cho tốc độ tiến lên của bọn hắn chậm lại.
Làm chậm tốc độ tiến lên của bọn hắn...
Đối phương xuất phát từ mục đích gì?
Tả Mạc sợ hãi đột nhiên bừng tỉnh.
Chẳng lẽ, phía trước có cái gì đang chờ bọn hắn?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Phụ thân!" Một vị trung niên cung kính nói: "Dựa theo phân phó của người, tốc độ của nhóm người Tiếu Ma Qua đã chậm lại."
"Tốt lắm." Hào Soái lộ ra vẻ mặt hài lòng, thân hình của hắn hơi thấp, trung hậu tráng kiện, trên mặt trước sau khoác lên một bộ dạng tươi cười nhìn qua tựa như ông chủ cửa hàng thịt bình thường nhất. Hắn nhìn thấy trên mặt nhi tử hiện ra vẽ khó hiểu liền cười cười nói: "Ngươi có gì không hiểu sao?"
"Vâng!" Trung niên nhân thành thật gật đầu nói: "Nếu như thật sự muốn trì hoãn tốc độ của bọn hắn thì chúng ta chỉ cần mời nhóm người Tiếu Ma Qua đến đây làm khách, chắc chắn với uy danh của phụ thân thì đám người Tiếu Ma Qua nhất định sẽ không cự tuyệt. Cũng sẽ không cùng với Tiếu Ma Qua trở mặt lại có thể thực hiện được mục tiêu chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ngươi có thể động não, rất tốt." Hào Soái liếc nhìn nhi tử nói: "Nhưng ánh mắt của ngươi cần phải nhìn xa hơn nữa. Ngươi cho rằng, uy hiếp của Tiếu Ma Qua đối với chúng ta lớn hơn hay uy hiếp của Huyền Không Tự đối với chúng ta lớn hơn?"
"Huyền Không Tự!" Trung niên nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy rằng bọn hắn hôm nay là đồng minh bí mật của chúng ta nhưng bọn hắn cũng là người có năng lực tranh giành thiên hạ, nên uy hiếp đối với chúng ta càng lớn."
"Không sai." Hào Soái cười nhạt một tiếng rồi nói: "Dù hiện tại Huyền Không Tự cùng chúng ta có quan hệ không tệ, nhưng ngày sau tất phải có một trận chiến. Tiếu Ma Qua rất có tiềm lực nhưng căn cơ của hắn quá yếu cho nên muốn làm nên trò trống thì không dễ dàng như vậy."
Trung niên nhân có chút hiểu ra.
Hào Soái nói tiếp: "Mặc dù lực lượng dự trữ của Tiếu Ma Qua chưa đủ thế nhưng nhóm thủ hạ của người này vẫn rất lợi hại. Trận chiến giữa Huyền Không Tự và Tiếu Ma Qua nhất định là Huyền Không Tự thắng. Nhưng Tiếu Ma Qua nếu như có cơ hội cũng có thể làm Huyền Không Tự trọng thương. Đối với chúng ta kết quả tốt nhất chính là Tiếu Ma Qua trước khi chết đưa cho Huyền Không Tự một cái cắn thật đau."
Trung niên nhân lộ ra vẽ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên phụ thân dùng loại phương thức như vậy vừa để hoàn thành thỉnh cầu của Huyền Không Tự lại vừa để cho Tiếu Ma Qua cảnh giác."
"Ha ha không nên xem thường tên Tiếu Ma Qua này. Đám người bên cạnh hắn thì ngay cả ta nhìn vào cũng có phần đỏ mắt. Biệt Hàn có thể chống lại đỉnh giai chiến tướng Giang Triết. Bọn hắn có năng lực mang đến phiền toái cho Huyền Không Tự!" Hào Soái thâm trầm cười cười: "Nếu như trong trận chiến này Huyền Không Tự bị tổn thất nghiêm trọng thì sự ỷ lại của Huyền Không Tự đối với chúng ta cũng sẽ càng lớn, như vậy chúng ta có thể đưa ra điều kiện càng nhiều!"
"Nếu như Huyền Không Tự thua thì sao?" Trung niên nhân vô ý thức hỏi một câu nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng thì hắn liền cảm giác mình đang nói nhảm.
Huyền Không Tự làm sao có thể thất bại đây? Điều này căn bản là không có khả năng!
Huyền Không Tự So với bọn hắn còn mạnh hơn, làm sao có thể ngay cả một Tiếu Ma Qua hèn mọn cũng không thu thập được? Điều đó là không có khả năng!
Hào Soái lại bị những lời này làm cho lập tức sửng sốt, biểu tình trên mặt hắn trở nên rất cổ quái, sau nửa ngày hắn cũng không hề nói dường như bị lâm vào trong trầm tư.
Trung niên nhân đang hối hận vì câu nói nhảm của mình vừa rồi lại chợt nghe được Hào Soái chậm rãi mở miệng nói: "Nếu như trận này mà Huyền Không Tự chiến bại như vậy thì bọn hắn liền không ổn rồi."
Trung niên nhân lắc đầu nói: "Huyền Không Tự không có khả năng thua, cho dù thua thì đối với bọn hắn cũng không tính là tổn thương gân cốt."
"Ngươi không hiểu." Hào Soái lắc đầu, thần sắc của hắn ngưng trọng nói: "Trận chiến này bọn hắn nhất định phải thắng, hơn nữa cần phải thắng đẹp! Nếu như thật sự thất bại thì Huyền Không Tự gặp nguy hiểm rồi. Bị chính phản đồ của môn phái mình đánh bại, lòng tin cùng uy tín của chiến tướng số một Giang Triết bị tổn thương, như vậy thì sự yếu ớt của Huyền Không Tự sẽ bộc lộ trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ. Đến lúc đó dù Huyền Không Tự to lớn cũng chẳng qua chỉ là một đống thịt xương, sẽ càng dẫn đến nhiều sài lang hơn."
Trung niên nhân nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Đường Phỉ tâm sự nặng nề, việc bị quấy rối trong khoảng thời gian này làm cho nội tâm nàng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liêt. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn bảo trì bình tĩnh, càng thêm nghiêm khắc giám sát việc tu luyện của Đường Tự bộ.
Trình độ cá nhân của Đường Tự bộ vô cùng xuất sắc, so với thành chủ hộ vệ trước kia thì nàng còn cao hơn một chút.
Nhưng mà trình độ chiến trận của bọn hằn thì thật sự quá tệ, vì vậy cần thời gian tu luyện dài mới có thể đạt tới trình độ có thể làm người khác vừa lòng, Nhưng việc này cần có thời gian, nếu có nửa điểm mưu lợi cũng không được.
Không có ghép lại thành chiến trận thì những người này chỉ là một đám ô hợp.
Nàng hy vọng có thể tận lực rút ngắn thời gian, nếu thật sự phát sinh chiến đấu thì việc Đường Tự bộ không thuần thục chiến trận sẽ trở thành mục tiêu để đối phương tiêu diệt.
"Đường đại nhân, đại nhân mời ngài đi qua."
Trong nội tâm Đường Phỉ máy động, nàng hiểu nhất định là liên quan đến sự tình quấy rối gần đây nên không chút do dự mà đi theo giáo úy hướng về lều trại của Tả Mạc đi đến.
Lúc Đường Phỉ đến nơi thì hầu như tất cả thành viên trung tâm dưới trướng Tả Mạc đều có mặt.
Thần sắc của Tả Mạc ngưng trọng, hắn cũng không nói nhảm mà liền đem kết quả dò xét gần đây cùng với suy đoán của mình nói một lần.
Sắc mặt của mọi người đều ngưng trọng lên.
Công Tôn Sai à người thứ nhất mở miệng: "Nếu thật sự là Hào Soái, vậy thì bọn hắn sử dụng loại thủ đoạn quấy rối này cũng không có hảo tâm, bọn hắn khẳng định muốn chúng ta cùng đối phương lưỡng bại câu thương. Hắn và địch nhân phía trước có quan hệ rất mập mờ."
"Không sai." Biệt Hàn ngữ khí tản ra sát khí bốn phía, không khí xung quanh thân thể hắn bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều.
Tả Mạc gật gật đầu nhưng lại mở miệng hỏi một vấn đề khác: "Mấu chốt là, phía trước là ai?"
Việc này chính là chỗ mấu chốt của vấn đề, nếu như đến cả địch nhân phía trước của bọn hắn là ại cũng không biết rõ thì trận chiến này bọn hắn không có nửa phần thắng lợi.
Công Tôn Sai nhìn chằm chằm vào giới đồ rồi trầm ngâm nói: "Việc chúng ta tiến về U Tuyền giới có rất nhiều người biết nên đối phương khẳng định cũng biết. Nói như vậy đối phương chỉ có thể lựa chọn trên đường mà chúng ta phải qua!"
Lời nói của Công Tôn Sai lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ánh mắt của mọi người đồng loạt mà nhìn chằm chằm vào giới đồ.
"Trên đường mà chúng ta phải qua, lại đã từng có khúc mắc với chúng ta, biết rõ thực lực của chúng ta mà còn dám cùng chúng ta chiến đấu đấy..."
Ánh mắt của mọi người theo lời nói của Công Tôn Sai đồng thời men theo lộ tuyến của giới đồ mà di động.
Bỗng nhiên ánh mắt của mọi người đồng loạt mà dừng lại vào một vị trí.
Hô hấp của Biệt Hàn đột nhiên nặng nề.