Chương 253: Tham gia dạ tiệc (9)
Đôi mắt màu tím của Liên Kiều đảo một vòng sau đó mới nghiêng đầu nói: ‘Đâu có cần xóa đó nh như vậy!’
Tiểu tổ tông, em còn muốn thế nào nữa?’
Lăng Thiếu Đường quả thật sắp điên mất rồi, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của hắn mà, ngay giờ phút này, rốt cuộc hắn đã hiểu ý những lời dặn dò của Cung Quý Dương ngày đó rồi …
‘Đơn giản thôi mà …’
Liên Kiều dài giọng vừa nói vừa đi về phía trước còn Lăng Thiếu Đường chỉ còn cách bước theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
‘Vậy anh có dạy em cưỡi ngựa hay không đây?’ Giọng nói có chút đắc ý.
‘Dạy …’ Lăng Thiếu Đường rầu rĩ trả lời.
‘Với lại … em muốn con ngựa tốt nhất trong mã trường của anh, anh có đồng ý không?’
‘Đồng ý …’
‘Ừm, cho dù em học cưỡi ngựa không thành thì anh cũng không được đem ch này ện đó ra cười nhạo em, càng không thể để cho người khác biết được, anh làm được không?’
‘Được …’
‘Hô hô …’ Lần này Liên Kiều xoay người lại nhìn vào gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ của hắn, cười càng sáng lạn, ‘Như vậy mới đúng chứ, nếu như vừa nãy anh đồng ý với em thoải mái như vậy thì đâu phải chịu khổ như bây giờ chứ!’
‘Vậy em có xóa hình hay không?’ Lăng Thiếu Đường toát mồ hôi lạnh vì cô.
Liên Kiều nhún vai, ‘Xóa thì xóa, gấp gáp như thế làm gì?’
Nói xong liền xóa mấy tấm ảnh trước mặt hắn.
Lăng Thiếu Đường như vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng, hắn cuối cùng đã có thể thở phào một hơi …
‘ đó đầu quỷ này, lại dám dùng chiêu này hiếp này, có tin anh bảo Ngạn Tước để hắn đánh em đến mông nở hoa luôn không?’ Lăng Thiếu Đường cố tình làm ra vẻ hung hăng nói.
Liên Kiều chau mày …
‘Ạ? Anh thật là trí nhớ kém đó , mới đó mà đã bộc lộ bản tính thật rồi sao? Anh có phải là muốn nuốt lời không?’
‘Vậy thì sao?’
Lăng Thiếu Đường dứt khoát ném đi chiếc áo vest đã bị cháy hỏng vào thùng rác, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực, chiếc áo sơ mi màu đen được cắt may thủ công càng tôn lên vóc dáng cao lớn của hắn.
Thấy trên mối hắn câu lên một nụ cười xấu xa, Liên Kiều cố tình buồn bã thở dài một tiếng, “Haizzzzz….. anh nghe thử xem đây là gì….”
Nói xong liền nhấn nút trên điện thoại….
“Vậy anh có dạy em cưỡi ngựa hay không đây?”
“Dạy…..”
“Với lại… em muốn con ngựa tốt nhất trong mã trường của anh, anh có đồng ý không?”
“Đồng ý….”
“Ừm, cho dù em học cưỡi ngựa không thành thì anh cũng không được đem chuyện đó ra cười nhạo em, càng không thể để cho người khác biết được, anh làm được không?”
“Được…”
…
Chính là đoạn đối thoại lúc nãy!
“Em… còn dám ghi âm lại?” Lăng Thiếu Đường trợn mắt nhìn Liên Kiều như không tin nổi.
Cô rốt cuộc là quái vật phương nào đây, lại nghĩ đến dùng loại thủ đoạn này để…. học cưỡi ngựa chứ?
“Thế nào? Không ngờ phải không? Nếu như anh còn dám nuốt lời lần nữa, em đảm bảo nhất định sẽ cho anh biết mùi!” Liên Kiều đắc ý vẫy vẫy điện thoại trước mặt hắn.
“OK… anh…. phục em rồi!” Lăng Thiếu Đường giơ hai tay lên trời ra dấu đầu hàng.
“Hô hô….” Liên Kiều trong lòng nở hoa, không ngờ đó nhanh như vậy đã xong việc rồi!
Cô vừa cười vừa nhún nhảy đi vào sảnh chính còn Lăng Thiếu Đường mang vẻ mặt bất đắc dĩ bước theo sau cô.
Dạ tiệc, đương nhiên là nơi bàn chuyện làm ăn, nhưng đây càng là cơ hội để các cô con gái nhà quyền quý tìm kiếm mục tiêu.
Liên Kiều vừa bước chân vào sảnh chính đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc diêm dúa đứng trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, một tay nâng ly rượu đỏ, một tay đáp xuống trước ngực hắn, vì Hoàng Phủ Ngạn Tước quay lưng về phía Liên Kiều nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ là….
Ánh mắt tràn đầy tình ý mà cô ta nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến Liên Kiều cực kỳ không thoải mái…
Cô ta dựa vào cái gì mà tiếp xúc hắn ở cự ly gần như thế?
“Cô ấy tên là An Địch Á, cha là một nghị sĩ, mẹ là tổng tài của tập đoàn Bùi Địch!” Lăng Thiếu Đường vừa cười thấp giọng nói bên tai Liên Kiều vừa đẩy một ly rượu đỏ đến trước mặt cô.
Liên Kiều tiếp lấy ly rượu, nét mặt rất không vui, “Vậy thì giỏi lắm sao? Cô ta quen biết Ngạn Tước sao?”
Lăng Thiếu Đường nhún vai, “Xem hai người thân mật như vậy, chắc là quen biết rồi, cũng khó trách, Ngạn Tước trước giờ thật sự có không ít…. bạn gái!”
Nói xong môi hắn câu lên một nụ cười tà mị.
“Thật sao?” Trong đôi mắt màu tím của Liên Kiều xẹt qua một tia lửa, bàn tay nhỏ hung hăng nắm chặt lại.
“Đương nhiên!” Lăng Thiếu Đường chỉ sợ thiên hạ không loạn, khẳng định một câu, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Ngạn Tước à Ngạn Tước ơi, ai bảo cậu vừa nãy thấy chết mà không cứu chứ, lại còn mang vẻ mặt thấy người gặp nạn mà vui mừng chứ.
“Hừm!”
Liên Kiều càng nhìn càng tức, lại nhìn thấy một bên mặt tươi cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước khi hắn hơi xoay mặt sang, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngạn Tước đáng ghét, lại còn cười như tên ngốc thế kia!”
“Đúng đó, Ngạn Tước cái tên này trước giờ tao nhã lịch thiệp, các cô gái thích cậu ta như thế cũng là điều hiển nhiên thôi, chỉ là…. cậu ta hình như quên mất là mình đã kết hôn rồi thì phải! Haizz… Liên Kiều, em dù gì cũng là vợ cậu ta đó!”
Lăng Thiếu Đường dựa vào một bên bàn, nhàn nhã nhấp một hớp rượu.
“Hừm, tức chết em mà!” Liên Kiều không nói hai lời nhắm thẳng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến.
“Này, Liên Kiều….” Vừa lúc đó Kỳ Hinh đi đến, nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Liên Kiều, giật nảy mình.
“Hinh Nhi, qua đây!” Lăng Thiếu Đường vẫy tay về phía Kỳ Hinh.
“Thiếu Đường, Liên Kiều làm sao vậy? Hình như là rất giận dữ thì phải?” Kỳ Hinh vẻ mặt lo lắng nhìn theo bóng lưng của Liên Kiều.
“Không sao đâu, em nhìn bên đó thì biết!” Lăng Thiếu Đường đưa tay vịn lấy bờ eo thon của Kỳ Hinh kéo cô về phía mình, một tay chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“À, thì ra là thế!” Kỳ Hinh vừa nhìn đã hiểu ngay, cười cười nói: “Ngạn Tước chắc là… không sao chứ?”
“Cái đó… khó nói lắm!”
Lăng Thiếu Đường mang vẻ mặt xem kịch vui, “Liên Kiều này thật cũng đơn thuần quá đi, không chừng chỉ có cách này mới nâng cao được ‘chỉ số cảm xúc’ (EQ) của cô ấy thôi!”
“Nếu để em nói á, thì là đàn ông các anh quá lăng nhăng mới đúng!” Kỳ Hinh liếc nhìn Lăng Thiếu Đường, trách yêu.
“Anh lăng nhăng sao? Anh đối với em là một lòng một dạ mà!” Lăng Thiếu Đường cúi xuống cười bên tai cô, sủng nịch nói.
Kỳ Hinh ngại ngùng đẩy hắn ra, “Đừng mà, để người khác nhìn thấy ngại lắm!”
Lăng Thiếu Đường cười sảng khoái, “Hinh Nhi, còn ai không biết em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường anh chứ?”
“Ghét…. Ơ….” Kỳ Hinh lúc này mới nhìn kỹ Lăng Thiếu Đường, “Thiếu Đường, áo vest anh đâu?”
“Ách, cái đó….” Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường hết sức ngượng ngùng, “Áo vest của anh…. bị cháy rồi….”