Chương 243: Không thể đoán trước tương lai (2)
Hắn nói thế khiến Mộ Như Nguyệt hơi kinh ngạc, Thanh Sơ tựa như biết được suy nghĩ trong đầu nàng, khẽ cười nói: "Ngươi có biết trên đời này có một thứ gọi là, có thể biết được quá khứ và tương lai?"
Biết được quá khứ và tương lai...
Tâm Mộ Như Nguyệt mạnh mẽ chấn động, những thứ này nàng đã đọc được trong sách cổ ở Tiêu gia.
Nghe nói có một loại người gọi là người thiên mệnh có thể biết được quá khứ và tương lai, mà trời cao rất công bằng, người có năng lực này, kết cục của bọn họ chính là vĩnh viễn không có được hạnh phúc...
Một người đã sớm biết được quá khứ và tương lai làm sao có thể có được hạnh phúc thuộc về bọn họ?
Bọn họ đã được định là sẽ cô đơn cả đời.
"Cho nên, ta đã sớm biết, ta sẽ không chết, ngươi sẽ xuất hiện cứu mạng ta."
Trên đời này không có người nào muốn chết, Mộ Dung Thanh Sơ cũng thế, không phải hắn không thèm để ý mình sống chết, ngay từ đầu hắn đã biết kết cục của mình, cũng biết hắn sẽ cùng thiếu nữ này dây dưa không rõ..."Người thiên mệnh", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Ta cho rằng đây chỉ là người đời bịa đặt, không ngờ trên đời thật sự có loại người này."
"Bịa đặt vốn dựa theo sự kiện có thật mà biên soạn lại, thật ra cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, ta có thể biết được tương lai nhưng mỗi lần như vậy yêu cầu phải trả một cái giá tương ứng, bất quá để đền đáp ân cứu mạng của ngươi, ta sẽ thay ngươi đoán trước một chút."
Ánh mắt Mộ Dung Thanh Sơ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ này, hắn đã biết thiếu nữ này nhất định không đơn giản.
"Vậy thì cảm ơn ngươi", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Năm ngày sau đã đến đây đưa đan dược."
Nhìn theo bóng dáng Mộ Như Nguyệt rời đi, Mộ Dung Thanh Sơ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh hoàng hôn phủ xuống người hắn.
Nam nhân đứng dưới ánh nắng chiều mỹ không chân thực như thế, dung nhan trắng bệch yếu ớt làm người ta đau lòng không thôi, đột nhiên, sắc mặt nam nhân biến đổi, phun ra một ngụm máu.
"Nhìn không thấu, vậy mà nhìn không thấu..."
Tương lai của nàng lại là trống rỗng.
Trên đời này còn có người hắn không nhìn thấu...
Sắc mặt Mộ Dung Thanh Sơ càng thêm tái nhợt, ánh mắt phức tạp, nàng chắc hẳn là nhân vật siêu thoát khỏi thế giới này, nếu không hắn sẽ không thể không nhìn thấu nàng, như vậy cũng chỉ có một cách giải thích, tương lai của nàng thay đổi thế nào hắn cũng không thể đoán trước được...
"Có lẽ nàng là người đặc biệt nhất ở đại lục này." Mộ Dung Thanh Sơ nở nụ cười thanh khiết, hắn rất có hứng thú với loại người mà hắn không thể nhìn thấu này.
Không biết tương lai của nàng rốt cuộc thế nào.
Bất quá hắn nghĩ chắc hẳn sẽ không đơn giản...
Năm ngày sau.
Trong tông môn dược tông, Mộ Dung Thiên nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài cửa, từ năm ngày trước nàng kêu hắn đi tìm một số dược liệu, nói là năm ngày sau sẽ luyện chế ra đan dược, hiện tại đã là ngày thứ năm rồi, cũng không biết đan dược kia thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng nôn nóng.
Trái lại, Mộ Dung Thanh Sơ ngồi bên cạnh lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn đã sớm biết trước kết quả, đương nhiên biết hôm nay Mộ Như Nguyệt sẽ cứu được mạng hắn.
Rất nhanh, dưới tầm mắt của mọi người, một bạch y thiếu nữ thanh thuần thoát tục tiến vào, vẻ mặt thiếu nữ trước sau đều không có biểu tình gì, phảng phất như không nhìn thấy những người này đang đợi nàng.
"Nguyệt Nhi chất nữ, thế nào?" Mộ Dung Thiên vội vàng đi tới, nôn nóng hỏi.