Chương 244: Không thể đoán trước tương lai (3)
Mộ Như Nguyệt khẽ cười, mở bàn tay ra, một viên đan dược xanh biếc tản ra sinh khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên, nói: "Cho hắn ăn đan dược này vào."Tuy rằng không biết đan dược này có thể trị hết bệnh của Mộ Dung Thanh Sơ hay không, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác.
Mộ Dung Thiên tiếp nhận đan dược, bước nhanh về phía Mộ Dung Thanh Sơ.
Ánh mắt mọi người đều dõi theo hắn, ai cũng không biết thiếu nữ trẻ tuổi này có thể dùng đan dược đỉnh địa giai chữa khỏi cho thiếu tông chủ hay không.
Dù sao rất nhiều đan dược sư ở Trung Châu đều không có biện pháp.
Mộ Dung Thanh Sơ cười đạm mạc, ánh mắt thanh lãnh nhìn đan dược trong tay Mộ Dung Thiên, hắn nhẹ nhàng bỏ đan dược vào miệng, chỉ trong chớp mắt, một chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy vào dạ dày.
Mộ Dung Thiên khẩn trương, không chớp mắt nhìn chằm chằm thân thể Mộ Dung Thanh Sơ.
Dần dần, Mộ Dung Thanh Sơ nâng mắt, khuôn mặt vốn trắng bệch đã dần khôi phục một chút, cảm nhận được biến hóa của hắn, tâm Mộ Dung Thiên run lên, đồng thời cũng mừng như điên.
"Thanh Sơ, thân thể ngươi..."
Mộ Dung Thanh Sơ chỉ đạm mạc cười: "Ta cảm giác được sinh lực trong cơ thể đang từ từ tăng lên, tuy tốc độ tương đối chậm nhưng đã không còn mất đi nữa."
Cho dù thân thể khỏe lại, nam nhân này vẫn thanh lãnh đạm mạc như vậy, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên không có chút biểu tình nào.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mộ Dung Thiên kích động muốn chảy nước mắt, chỉ thốt lên được ba chữ này.
Mộ Như Nguyệt đảo mắt nhìn cha con nhà Mộ Dung, không biết vì sao, nàng có cảm giác quan hệ hai người này cũng không chỉ là cha con, hình như có gì đó bí ẩn...
Nhóm đan dược sư cao ngạo sau khi chứng kiến một màn này đều cả kinh nói không nên lời, ai cũng không ngờ được nàng thật sự có thể chữa khỏi cho thiếu tông chủ, đây là chứng bệnh mà ngay cả những đan dược sư ở Trung Châu cũng không trị được.
"Nàng thật sự thành công!" Thanh âm Diệp Khâu run rẩy, hắn vốn định trốn khỏi nơi này, nhưng vì muốn nhìn thấy Mộ Như Nguyệt thất bại cho nên mới ở lại, cuối cùng người bị chê cười vẫn là hắn.
Vì sao lão Vô Ngu kia lại có được một đệ tử thiên tài như vậy?
So với phẫn nộ, Diệp Khâu càng ghen ghét nhiều hơn, hắn cùng lão nhân kia phấn đấu hơn nửa đời người, kết quả là đồ nhi của hắn khiến mình thất bại thê thảm.
Càng nghĩ hắn lại càng bi ai, không biết bây giờ những người này sẽ đối phó hắn thế nào, sớm biết vậy hắn đã nhân cơ hội trốn khỏi dược tông...
Bất quá Mộ Như Nguyệt quả thật không có ý buông tha Diệp Khâu.
Mấy ngày nay nàng lo luyện chế đan dược nên mới không để ý đến hắn, nhưng hắn cũng đừng nghĩ có cơ hội chuồn ra khỏi dược tông, bởi vì nàng đã sớm nói Dạ Vô Trần canh chừng lão nhân này.
Nếu lão nhân này chỉ tới cửa khiêu khích bình thường thì thôi, nàng có thể làm lơ hắn, nhưng nàng không quên, nếu không phải tại hắn, Vô Trần sao có thể bị thương? Sao có thể suýt nữa phế đi thực lực?Nàng nhất quyết không cho phép chuyện như thế lại xảy ra!
"Mộ cô nương", Mộ Dung Thanh Sơ thấy Mộ Như Nguyệt xoay người rời đi, hắn thong thả đứng dậy đi theo, sau khi hai người ra ngoài, hắn mới gọi nàng dừng bước.
Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại, cũng không quay đầu, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Năm ngày trước ta đáp ứng xem tương lai cho ngươi", Mộ Dung Thanh Sơ cong khóe môi, dung nhan tuấn mỹ trong nắng đẹp như thế, "Mà cái ta nhìn thấy là trống rỗng."