Quyển 4 - Chương 244: Thu Nhi, ta không phải là người thêu dệt chuyện này.

Nghe Huyền lão nói như thế, tất cả mọi người có chút trầm mặc. Nếu như không đưa tông môn vào dự thi, bọn họ vốn là có cơ hội cầm chắc chức vô địch. Đúng như Huyền lão nói, nếu như Bản Thể Tông tới tham gia lần đại tái này, thì sẽ tạo thành phiền toái rất lớn đối với họ. Lại càng không cần phải nói trăm ngàn đại lục tông môn khác, có thực lực không chỉ là một Bản Thể Tông. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo, còn có một Hạo Thiên Tông không kém gì Bản Thể Tông.

Bối Bối nói: "Huyền lão, nói như vậy, chúng ta lần này dự thi khó khăn có gia tăng. Ngài tìm chúng ta, là cho chúng ta ở mấy tháng này tăng cường tu luyện sao?"

Huyền lão khoát tay áo, nói: "Vô luận quy chế cuộc thi thay đổi ra sao, ta đối với các ngươi cũng có lòng tin. Đại tái kì trước, tại sao dưới tình huống bất lợi các ngươi cũng có thể đạt được vô địch, hôm nay sau năm năm, các ngươi cùng trước đây lại càng khác biệt một trời một vực. Cho dù những tông môn kia dự thi thì thế nào? Mặc dù các ngươi gặp được rất nhiều phiền toái, nhưng ta như cũ tin tưởng, các ngươi cuối cùng sẽ đoạt giải quán quân. Nhưng các ngươi có nghĩ tới, sau khi quy chế đại tái thay đổi, đối với học viện mặc dù là chuyện xấu, nhưng đối với các ngươi mà nói lại là chuyện tốt. Bảy người các ngươi không phải là thuộc về cùng một cái tông môn sao?"

Nghe những lời này, mọi người chợt cả kinh, mọi người là chung thân (“trọn đời”) danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái, bọn họ tự nhiên nghĩ mình đã là tất yếu đội viên đại diện học viện Sử Lai Khắc đi dự thi trong lần đại tái này, tuyệt đối là chủ lực. Nhưng lúc này Huyền lão nói như thế, tựa hồ cũng có chút không giống với lúc trước!

Từ Tam Thạch giật mình nói: "Huyền lão. Ý của ngài là, cho phép chúng ta đại biểu Đường Môn đi..."

Huyền lão khẽ mỉm cười, nói: "Không phải là ta cho phép các ngươi. Mà là muốn xem chính các ngươi có nguyện ý hay không."

Bảy người ánh mắt đều có chút thay đổi, nhìn lẫn nhau.

Huyền lão nói: "Nếu như bảy người các ngươi lấy danh nghĩa Đường Môn đi dự thi. Như vậy, học viện cũng sẽ phái ra một đội ngũ dự thi khác. Trên thực tế, danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái của các ngươi cũng không thay đổi. Nói cách khác, các ngươi mặc dù đại biểu Đường Môn, nhưng những người sáng suốt cũng biết các ngươi xuất thân từ Sử Lai Khắc học viện. Cứ như vậy, cũng là tương đương với Sử Lai Khắc chúng ta phái ra hai đội ngũ dự thi, dĩ nhiên là song bảo hiểm." ( biên vui: sao giống BH y tế + BH tai nạn quá! ).

Bối Bối chần chờ nói: "Nhưng mà nếu như chúng ta cuối cùng đoạt giải quán quân. Học viện nhiều năm trước tới nay kéo dài vinh quang truyền thừa sẽ..."

Huyền lão lạnh nhạt nói: "Mục lão khi còn tại thế cũng đã từng đã nói, vinh quang không thể trở thành trói buộc. Vì học viện phát triển tốt hơn sau này, cũng vì tương lai của các ngươi, chỉ một điểm hư vô mờ mịt vinh quang thì có là gì? Chẳng lẽ nói, các ngươi đoạt được vô địch, chúng ta Sử Lai Khắc cũng không còn là đại lục đệ nhất học viện sao?" Nói tới đây, trong mắt của hắn đã tràn đầy ngạo nghễ.

Bối Bối suy tư một lát sau, nói: "Nếu như chúng ta đại biểu Đường Môn xuất chiến, cũng phải đối mặt một vài vấn đề. Thí dụ như đội viên thay thế bổ sung, chúng ta không có chuẩn bị được. Còn có chính là, học viện bên này, còn có thể phái ra một đội ngũ thích hợp để dự thi sao?"

Huyền lão cười nói: "Ngươi cũng quá khinh thường học viện. Chuyện này ta vốn đang do dự, nhưng mà Vũ Hạo chẳng lẽ không nói cho các ngươi biết, chúng ta học viện vừa mới tới một thiên tài."

Hoắc Vũ Hạo cơ hồ là bật thốt lên, nói: "Vương Thu Nhi?"

Huyền lão gật đầu, nói: "Không sai. Nếu như các ngươi đại biểu Đường Môn xuất chiến, như vậy Vương Thu Nhi sẽ lấy thân phận đội trưởng, đại biểu Sử Lai Khắc học viện xuất chiến. Ưu tú học viên dưới hai mươi tuổi, chúng ta học viện cũng không thiếu. Cho dù so ra kém các ngươi, cũng không xê xích quá nhiều. Ta cho các ngươi mấy ngày thời gian suy nghĩ kỹ càng. Ba ngày sau, trong vòng 3 ngày, các ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn."

"Dạ." Bối Bối đáp ứng một tiếng, từ hành động của hắn có thể nhìn ra, đại sư huynh Đường Môn này tâm tình cũng không bình tĩnh, thậm chí có thể nói giống như ba đào phập phồng, kịch liệt dao động.

Cúi chào Huyền lão, mọi người đi thẳng tới kí túc xá của Bối Bối cùng Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch nói: "Mọi người bàn luận một chút, chúng ta nên làm sao? Đại biểu Sử Lai Khắc hay đại biểu Đường Môn xuất chiến?"

Hòa Thái Đầu nói: " trong mắt của ta thì không có gì khác biệt quá lớn. Huyền lão nói đúng, cho dù chúng ta đại biểu bên nào xuất chiến, tất cả mọi người đều biết ta đến từ Sử Lai Khắc. Chúng ta đại biểu Đường Môn, trên thực tế tương đương với việc Sử Lai Khắc phái ra hai chi đội ngũ dự thi, không phải là chuyện gì xấu xa."

Giang Nam Nam khẽ nhíu mày, nói: "Ta chỉ là lo lắng, nếu như chúng ta đại biểu Đường Môn xuất chiến, sợ rằng Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội kia sẽ rất khó đoạt giải quán quân, cho dù là bị chúng ta hay là bị đối thủ khác đánh bại đều như mất đi vinh quang của trận chung kết vạn năm trước. Chúng ta đã một lần liều chết bảo vệ phần quang vinh này. Lần này nếu cứ như vậy mất đi, ta thật không cam lòng. Huyền lão mặc dù nói thật bình tĩnh, nhưng mà phần vinh quang này đối với Sử Lai Khắc chúng ta ảnh hưởng sợ rằng sẽ rất lớn!"

Tiêu Tiêu không có lên tiếng, ở trong cuộc bàn luận này, nàng luôn luôn là rất ít mở miệng.

Bối Bối ánh mắt nhìn hướng Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông, "Các người nghĩ sao?"

Hoắc Vũ Hạo hơi trầm ngâm, mới nói: "Ta cho rằng, chúng ta nên đại biểu Đường Môn xuất chiến. Từ tư tâm mà nói, vì Tiểu Nhã lão sư, ta nhất định phải dốc toàn lực đem Đường Môn của chúng ta phát dương quang đại. Từ công tâm mà nói, Đường Môn, không thể nào vĩnh viễn phụ thuộc vào học viện, chúng ta nhất định phải khai phát danh tiếng của riêng mình, đem Đường Môn dấu hiệu bày ra. Về phần vinh quang của học viện, ta cho rằng chúng ta đại biểu Đường Môn xuất chiến cũng không mâu thuẫn lắm."

"Không mâu thuẫn?" Bối Bối nghi hoặc nhìn hắn.

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói một câu. Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt thay đổi.

"Cái này, có hay không quá vô sỉ? đại tái lần này có thể cho phép sao?" Vương Đông Nhi không nhịn được nói, nhìn Hoắc Vũ Hạo ánh mắt cũng có chút quái dị.

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói: "Tại sao vô sỉ? Chúng ta chẳng qua là đem thân phận của mình bày ra mà thôi. Cho dù quy chế cuộc thi thay đổi ra sao, ở phương diện này hẳn là không có quy định đặc biệt."

Bối Bối cùng Từ Tam Thạch liếc mắt nhìn nhau, Bối Bối trong mắt rất là thoải mái, còn Từ Tam Thạch vỗ tay nói: "Lục sư đệ, khó lường, khó lường, không nghĩ tới ngươi giống như được đại sư huynh chân truyền, sự hèn mọn cũng là tương đối rất cao."

Bối Bối tức giận bay lên đá một cước, "Ngươi cút. Ta khi nào hèn mọn?"

Từ Tam Thạch tránh thoát một cước này, nói: "Ngươi dám đá ta? Cẩn thận lúc tranh tài ta xuất công không xuất lực." ( biên: ý chỉ ra sức mà không cố gắng hết mình )

Bối Bối hừ một tiếng, nói: "Ta sẽ phái Nam Nam ra sân, đối phó đối thủ khó chơi nhất."

"Ngươi!" Từ Tam Thạch nhất thời mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy khiển trách.

Bối Bối giống như là không thấy gì cả, nói: "Ta cho là tiểu sư đệ nói biện pháp này rất tốt. Đã như vậy, chúng ta vấn đề lớn nhất đã giải quyết xong. Ta cũng đồng ý đại biểu Đường Môn tham chiến."

Không nghi ngờ chút nào, ở trong đoàn đội này, chân chính trọng yếu chính là Bối Bối, Từ Tam Thạch cùng Hoắc Vũ Hạo ba người. Từ Tam Thạch không có tỏ thái độ, sao cũng được, mà Hoắc Vũ Hạo cùng Bối Bối cũng đã biểu đạt ra. Kết luận tự nhiên cũng chỉ có một.

Bối Bối hít sâu một cái, trịnh trọng nói: "Như vậy, lần đại tái này, chúng ta vì Đường Môn vinh quang mà chiến."

Vừa nói, hắn đưa ra tay phải của mình.

Mọi người rối rít vươn ra tay phải chồng lên nhau. Cường đại lực ngưng tụ bắt đầu vờn quanh trong phòng.

"Vũ Hạo, đi thôi, chúng ta đi nói với Huyền lão. Cũng để cho học viện sớm chuẩn bị tốt." Bối Bối chào hỏi Hoắc Vũ Hạo một tiếng. Sư huynh đệ hai người đi ra khỏi kí túc xá.

Vừa ra khỏi cửa, Bối Bối ôm Hoắc Vũ Hạo bả vai nói, "Cám ơn." Hắn biết rõ, không có Hoắc Vũ Hạo ủng hộ, đối với việc ái ngại danh tiếng Sử Lai Khắc Thất Quái, mọi người sẽ vẫn còn do dự.

Trong bảy người, Bối Bối là người hy vọng nhất có thể đại biểu Đường Môn xuất chiến, không vì cái gì khác, chỉ vì Tiểu Nhã.

Đường Nhã đã mất tích gần năm năm, một điểm tin tức cũng không có. Cơ hội còn sống thật xa vời? Năm năm nay, Bối Bối mặc dù không nói, nhưng nội tâm của hắn áp lực có bao nhiêu chỉ có hắn tự mình biết. Hắn hiện tại chỉ muốn vì Tiểu Nhã làm chút chuyện, hơn nữa mỗi ngày trong lòng cầu nguyện nàng còn sống.

Không nghi ngờ chút nào, phương pháp tốt nhất để tìm kiếm Đường Nhã là nên dựa theo quy tắc mới của kì tranh tài giữa toàn bộ thanh niên Hồn Sư đại lục. Nếu như Đường Môn cuối cùng có thể đoạt giải quán quân, để cho Đường Nhã biết được tin tức này, nói không chừng, nàng thật sự có thể trở lại. Cho dù như cũ tìm không được nàng, ít nhất, sâu trong thâm tâm Bối Bối, lời hứa với Đường Nhã cũng hoàn thành được một chút.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Đại sư huynh, ban đầu nếu như không có huynh cùng Tiểu Nhã lão sư. Đệ có thể đã chết ở Tinh Đấu đại sâm lâm. Các người đối với Vũ Hạo có ơn tái tạo. Ngay cả việc tiến vào Sử Lai Khắc học viện cũng là Đường Môn cấp cho, đệ mặc dù là Sử Lai Khắc học viện học viên, nhưng lại càng là Đường Môn một phần tử. Nếu như không tổn thương đến vinh quang học viện, đệ dĩ nhiên nguyện ý vì Đường Môn vinh quang mà chiến. Cũng vì Tiểu Nhã lão sư mà chiến. Chờ chúng ta đạt được vô địch, Tiểu Nhã lão sư nhất định sẽ biết đến, nàng cũng nhất định sẽ trở lại."

Bối Bối lập tức khẳng định nói: "Đúng. Tiểu Nhã nhất định sẽ trở lại. Huynh sẽ đợi nàng, đợi nàng cả đời."

Huyền lão sau khi nhận được câu trả lời của hai người, như đã biết trước. Chẳng qua là dặn dò bọn họ chuẩn bị cho tốt, chờ khi quy chế cuộc thi công bố rõ ràng, sẽ nói cho họ biết phương thức ghi danh.

Từ Hải Thần Các đi ra ngoài, Bối Bối tựa hồ đột nhiên nhớ được cái gì, hướng Hoắc Vũ Hạo nói: "Đúng rồi, tiểu sư đệ. Mấy ngày hôm trước có mấy người tới tìm đệ. Bọn họ trực tiếp tới học viện, bởi vì đệ không có ở đấy, học viện cũng không cách nào tiếp đãi họ. Liền đi tìm huynh Huynh đã sắp xếp để bọn họ ở Đường Môn trước. Nếu đệ không có gì việc gấp, trước tiên đi xem một chút đi. Mấy người kia hình như là từ Nhật Nguyệt đế quốc tới, Nana cũng biết bọn họ."

Nghe Bối Bối nói như thế, Hoắc Vũ Hạo nhất thời vui mừng quá đỗi, đây tuyệt đối là tin tức tốt! Ở trong lòng hắn, cũng lập tức đoán được người tới là người nào.

"Đại sư huynh, tới tìm đệ có phải hay không một vị gọi Hiên Tử Văn Hồn Đạo Sư?" Hoắc Vũ Hạo lập tức kích động hỏi ——

Bối Bối suy nghĩ một chút, nói: "Hình như là có một người như thế. Lúc ấy huynh còn có sự tình khác phải làm, cũng không cùng bọn họ cẩn thận nói chuyện với nhau."

Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ nói: "Nếu là Hiên lão sư thì tốt rồi. Đại sư huynh, Hiên lão sư có thể là một vị cấp tám Hồn Đạo Sư! Hơn nữa còn là Minh Đức Đường thủ tịch nghiên cứu viên. Chỉ cần hắn chịu gia nhập Đường Môn, Đường Môn hồn đạo khí danh tiếng không được bao lâu sẽ vang dội đại lục."

"Cái gì? Đệ nói sao?" Bối Bối nghe hắn nói như thế, tự nhiên cũng cảm thấy hứng thú.

Lập tức, Hoắc Vũ Hạo đem mình và Hiên Tử Văn lúc ban đầu đánh cuộc cùng với cuối cùng như thế nào hấp dẫn vị này Hiên lão sư chuyện tình nói một lần.

Nghe giải thích của hắn, Bối Bối giờ mới hiểu được.Không khỏi vui mừng. Không nghi ngờ chút nào, một người như Hiên Tử Văn tuyệt đối là đốt đèn lồng cũng khó tìm được! Hoắc Vũ Hạo đem một vị tài năng như vậy lôi tới đây, thật đúng là làm Đường Môn như hổ thêm cánh.

"Thật tốt quá. Không được, huynh và đệ cùng nhau trở về. Không, chúng ta bảy người cùng đi. Hiên lão sư gia nhập thật sự là quá trọng yếu, chúng ta nhất định phải có đầy đủ tôn trọng." Bối Bối quyết định thật nhanh.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Đại sư huynh, vừa rồi huynh nói, tới tìm đệ có tới mấy người? Trừ Hiên lão sư ở ngoài, còn có ai vậy?"

Bối Bối bật cười nói: "Đệ hỏi huynh? Đệ cũng không biết, huynh làm sao có thể biết đây? Đệ cũng đừng suy nghĩ, chúng ta đi xem một chút, đệ chẳng phải sẽ biết sao?"

"Tốt." Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng, hai người trở lại kí túc xá, chào hỏi mọi người xong, cùng đi ra học viện, hướng Đường Môn đi. Bọn họ ở học viện học tập vốn là hết sức tự do, khi có vấn đề mới cần hướng lão sư để hỏi. Cũng sẽ không có nội quy trường học hạn chế hành động của bọn họ.

Bảy người như gió bay điện chớp trở lại Đường Môn, mới vừa vào sân, Hoắc Vũ Hạo liếc mắt liền thấy được hai cái thân ảnh quen thuộc. Thấy hai vị này, ánh mắt của hắn có một chút ngốc trệ, lẩm bẩm nói: "Hai người các ngươi, thật đúng là âm hồn bất tán!"

Bối Bối trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Vũ Hạo, đệ nói vậy là sao?"

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Đối với bọn họ, đệ phải nói như vậy thôi! Đại sư huynh, huynh có thể không biết hai người bọn họ bám dai cỡ nào đâu. Các ngươi vì sao cùng Hiên lão sư đi tìm ta?"

Lúc này ở trong sân có hai người đang tiến hành đối chiến, ngay lúc Hoắc Vũ Hạo mọi người tiến vào liền ngừng tay, nhìn Hoắc Vũ Hạo mang vẻ mặt bất đắc dĩ, hai người trên mặt cũng toát ra mỉm cười.

Hai vị này, còn không phải là Hoắc Vũ Hạo ở Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư, trong viện hai lão oan gia, Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên sao? Hoắc Vũ Hạo thực là không nghĩ tới, bọn họ tìm đến tận Sử Lai Khắc thành.

Kinh Tử Yên hai tay chống nạnh, sẳng giọng: "Thì sao? Hoắc Vũ Hạo. Không hoan nghênh à! Lúc này chúng ta đến địa bàn của ngươi, máu cứng rắn nổi lên có phải hay không? Không phục, đánh trước một trận rồi hãy nói?"

Nhìn thấy hai khối kẹo da trâu, Hoắc Vũ Hạo cũng lập tức làm ra một cái động tác hai tay chống nạnh, nói: "Được a! Vậy là hai người các ngươi khiêu chiến chúng ta bảy người, hay là chúng ta bảy người đấu hai người các ngươi?"

Kinh Tử Yên là nói giỡn, Quý Tuyệt Trần lại tưởng thật! Cũng không biết hắn từ nơi nào tìm được một thanh Thiết Kiếm toàn màu đen nhánh, kiếm phong phóng ra, khí thế như muốn tiến lên. Tên Kiếm Si, cũng không phải là nói không.

Cảm thụ được Kiếm Ý sắc nhọn, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng sợ hết hồn, đây là tình huống gì? Người này tìm đến Hoắc Vũ Hạo, chẳng lẽ là cừu gia? ( biên: “ kẻ thù “ )

"Khoan nóng vội, trước nói rõ ràng hẵng đánh." Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ nói trước. Đột nhiên sau đó xoay người hướng mọi người nói: "Ta giúp mọi người giới thiệu, hai vị này là Kinh Tử Yên cùng Quý Tuyệt Trần. Bọn họ đều là bạn của ta ở Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, “ bạn tốt...” ( biên: để ngoặc kép là đủ hiểu ^_^)

Kinh Tử Yên trên mặt mỉm cười nhìn lúc Hoắc Vũ Hạo giới thiệu bọn họ, khi hắn nói “ bạn tốt ” hai chữ thời điểm, mà sao nghe thấy có mấy phần nghiến răng nghiến lợi mùi vị nhỉ!

"Nhị vị, những người này đều là Đường Môn sư huynh, sư tỷ, sư muội của ta. Các ngươi không ở Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện học tập, chạy tới chúng ta Sử Lai Khắc thành xa như vậy, không phải chỉ vì cùng ta đánh một trận thôi đúng không?" Hoắc Vũ Hạo cũng không có biết rõ ràng hai vị này mục đích đến tột cùng là vì cái gì.

Quý Tuyệt Trần lập tức lắc đầu.

Hoắc Vũ Hạo thở phào nhẹ nhỏm, may là cũng không phải vì đánh nhau mà chạy mấy ngàn dặm tới đây.

Kinh Tử Yên lập tức tiếp lời nói: "Chúng ta là vì đánh rất nhiều trận, cho nên mới tới."

"Phốc!" Hoắc Vũ Hạo thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết, "Cái gì đánh rất nhiều trận? Các ngươi không cần đi học sao?"

Quý Tuyệt Trần nói: "Thôi học."

Kinh Tử Yên thật tình nói: "Lúc ngươi đi, chúng ta đã thương lượng với nhau, nhất trí cho là mỗi lần cùng ngươi tiến hành tỷ thí, đối với việc tăng mạnh lên thực lực tốt hơn nhiều so với ở học viện Hoàng Gia sử dụng thuốc. Chúng ta cũng tương đối có khuynh hướng Hồn Sư. Cho nên, chúng ta cảm thấy, nơi này có thể thích hợp hơn với chúng ta. Cho nên chúng ta tìm tới đây. Dù sao, hai chúng ta cũng không có gì luyến tiếc. Ngươi chỉ cần cho chúng ta một chỗ ở, sau đó, mỗi ngày cùng chúng ta đánh nhau, không thì vậy cũng được, ngươi đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.“

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há mồm, hai cục kẹo da trâu trình độ cỡ này, cũng nên coi là tuyệt đối đặc sắc.

Quý Tuyệt Trần giương lên trường kiếm trong tay, nói: "Nói rõ xong rồi, có thể đánh chưa?"

Sử Lai Khắc Thất Quái sáu người khác, bao gồm cả Vương Đông Nhi, một chút cũng không có ý giúp Hoắc Vũ Hạo, tất cả đều nhanh chóng đứng sang một bên xem náo nhiệt. Vương Đông Nhi thấp giọng hướng các bạn đồng môn giải thích mấy câu, để cho bọn họ hiểu vị này Kiếm Si cùng Kinh Tử Yên lai lịch.

Mọi người ở đây ráng nhịn cười chuẩn bị nhìn bọn họ lúc tỷ thí, bất chợt, Đường Môn ngoài cửa lớn truyền tới một thanh âm.

"Hoắc Vũ Hạo, ngươi đi ra đây."

Cái thanh âm này nghe hết sức quen tai, Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút. Hướng Quý Tuyệt Trần thủ lễ, sau đó liền xoay người đi ra ngoài cửa.

Đứng ở ngoài cửa lớn Đường Môn, còn không phải là Vương Thu Nhi sao.?

"Thu Nhi, sao ngươi lại tới đây?" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn nàng hỏi.

Vương Thu Nhi nói: "Ta làm sao lại không thể tới? Đường Môn của ngươi chẳng lẽ có Hồng Thủy Mãnh Thú sao? Ta ở bên trong nội viện tìm ngươi, nghe nói ngươi đã ra ngoài, nên đoán ngươi trở về Đường Môn, nên ta tới đây. Thái viện trưởng nói, ba khối Hồn Cốt kia tùy quyền quyết định của hai người chúng ta, ngươi tính toán làm sao chia đây?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Hiện tại ta đang có chút việc, ngươi vào trong đi, chuyện về Hồn Cốt, chúng ta lát nữa hãy nói. Dù sao nếu ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi."

Vừa nói, hắn đưa Vương Thu Nhi vào Đường Môn.

Nhìn Vương Thu Nhi cùng Hoắc Vũ Hạo tiến vào, Kinh Tử Yên không nhịn được dụi dụi hai mắt, sau đó lại hướng bên kia nhìn lại, kinh ngạc nói: "Song sinh?"

Vương Thu Nhi: "Không phải."

Vương Đông Nhi: "Chúng ta không phải là song sinh."

Như nhau tuyệt mỹ, lại càng giống nhau như đúc, ngay cả Quý Tuyệt Trần hoàn toàn đem tâm thần vùi đầu vào luyện kiếm cũng nhịn không được nhìn mấy lần.

"Hoắc Vũ Hạo, đến đi." Quý Tuyệt Trần trường kiếm giơ lên. Những ngày qua không cùng Hoắc Vũ Hạo tỷ thí, hắn rõ ràng cảm giác được tốc tiến bộ của mình giảm mạnh. Điều này làm hắn càng thêm khẳng định, mình rời bỏ Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện tìm đến Hoắc Vũ Hạo là chính xác.

Hoắc Vũ Hạo tức giận nói: "đến cái gì đến? Không nhìn thấy ta có khách sao? Còn có, Hiên lão sư đây?"

Quý Tuyệt Trần lúc này trong mắt đã đầy rẫy mãnh liệt chiến ý, chẳng còn chú ý được nhiều thứ như vậy, "Đánh trước rồi hãy nói." Vừa nói, trường kiếm trong tay hắn giơ lên, Kiếm Ý lạnh thấu xương dâng lên, lúc này, trên người hắn phát ra hồn lực cùng trước kia so sánh lại có bất đồng, trên người xuất hiện ra nhàn nhạt màu bạc, ngay cả hai mắt cũng trở nên ngân quang. Không nghi ngờ chút nào, hắn lại có tiến bộ lớn.

Quý Tuyệt Trần trầm giọng nói: "Vũ Hạo, ta đối với Kiếm Ý có sự lĩnh ngộ sâu, nó lại một lần nữa mệnh danh là Trảm Long, đến đây đi."

"Trảm Long?" Hoắc Vũ Hạo sắc mặt trong nháy mắt tựu trở nên quái dị, lập tức quay đầu nhìn về phía Vương Thu Nhi bên cạnh, lẩm bẩm: "Ta cũng không phải là người hay thêu dệt chuyện đâu, bất quá, Thu Nhi ngươi nhìn xem, những người khác không biết tự lượng sức mình, cho năng lực của mình mệnh danh là Trảm Long, có thể nhịn được sao?"

Vương Thu Nhi rất phối hợp, hừ lạnh một tiếng, "Nhịn không được, ta tới."

Vừa nói, cường hãn cô nương này chân trái chợt bước ra một bước, đạp trên mặt đất, nhất thời phát ra một tiếng trầm thấp nổ vang, phảng phất cả Đường Môn cũng tùy theo đó chấn động, ngay sau đó, một cổ ngập trời chiến ý liền từ trên người nàng phát ra.

Nàng không có cái gì Kiếm Ý, quyền ý, chẳng qua là có không gì sánh kịp khí phách cùng chiến ý. Trầm thấp rồng ngâm thanh âm quanh quẩn, mãnh liệt kim quang lúc này đã như một tầng quang mang đem thân thể của nàng hoàn toàn ôm trọn ở bên trong.

Đứng ở bên kia chuẩn bị xem cuộc vui Sử Lai Khắc lục quái lúc này cũng đã mở to hai mắt nhìn. Như vậy cũng được sao? Tiều tử Vũ Hạo này còn nói mình không phải là người hay thêu dệt chuyện? Còn muốn như thế nào mới xem như người hay thêu dệt chuyện đây! Cừu hận dời đi cũng quá dễ dàng.?

Đối thủ đột nhiên đổi, Quý Tuyệt Trần cũng hơi sửng sờ, nhưng hắn rất nhanh hồi phục lại. Đối với hắn mà nói, đối thủ là người nào cũng không trọng yếu, mấu chốt là có thể mang cho hắn đầy đủ áp lực. Điểm này, ở Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện hắn căn bản tìm không được người thích hợp, nếu không như thế nào lại chạy đến nơi đây?

Vừa ra tay là biết có mạnh hay không? Vương Thu Nhi chỉ sải một bước, nhưng lập tức đem Quý Tuyệt Trần tất cả uy thế vốn đang khóa chặt Hoắc Vũ Hạo chuyển sang mình. Chính điểm này đã làm Quý Tuyệt Trần phải thay đổi cách nhìn đối với nàng.

Quý Tuyệt Trần hai mắt híp lại, nhưng hắn phóng ra Kiếm Ý lại đột nhiên trở nên ôn hòa.

Đừng nghĩ Hoắc Vũ Hạo đem phiền toái đưa sang cho Vương Thu Nhi, có thể nói hắn đối với Quý Tuyệt Trần chú ý cũng không ít, Quý Tuyệt Trần Kiếm Ý biến đổi, sắc mặt của hắn cũng hơi đổi.

Này..., đây chẳng lẽ là bỉ cực thái lai? Không, còn chưa tới cảnh giới bỉ cực thái lai. Tàng Phong! Đúng, đây là lão sư nói giấu Kiếm Ý trong Tàng Phong sao. Giấu diếm phong duệ, mới là đáng sợ nhất. Không nghĩ tới tiến bộ của hắn nhanh như vậy, lại đã đem Kiếm Ý lĩnh ngộ đến một bước này ——

Xem ra, đổi mình muốn đối phó hắn cũng không phải là dễ dàng. Dù sao, Quý Tuyệt Trần chuyên chú cho kiếm, còn mình học nhiều thứ. Toàn thân thực lực có lẽ có thể thắng hắn, có thể sau này muốn đơn thuần dùng nắm đấm cùng kiếm của hắn chống lại, sợ rằng sẽ trở nên càng ngày càng khó.

Đang lúc này, Vương Thu Nhi động. Nàng không quan tâm Kiếm Ý là cái gì, Tàng Phong là cái gì, ở trong mắt nàng, chỉ cần là địch nhân, kết quả chỉ có một, phá!

Vương Thu Nhi động, toàn thân nàng tản ra chói mắt kim quang, giống như là một viên sao băng màu vàng phóng thẳng tới Quý Tuyệt Trần. Hữu quyền của nàng hoàn toàn biến thành màu vàng, không có chút nào phức tạp, chính diện cường công.

Quý Tuyệt Trần hai tay cầm kiếm, chân trái bước ra nửa bước, trường kiếm trong tay cũng là không có chút nào phức tạp, đơn giản một cái đâm tới. Nhưng lúc một kiếm này chớp mắt đâm ra, ngân quang ngưng tụ trên người hắn trong nháy mắt giống như là bị trường kiếm hút lấy, toàn bộ ngưng kết trên kiếm phong, cuối cùng hội tụ chỗ mũi kiếm. Trường kiếm đâm ra, không khí chung quanh nó lại xuất hiện cảm giác vặn vẹo.

"Oanh ——" quyền kiếm đụng vào nhau, một tiếng nổ tung vang trong nháy mắt phát ra.

Chẳng ai ngờ rằng chính là, Vương Thu Nhi từ trước đến nay chưa từng nghĩ một quyền của mình mạnh mẻ như vậy, lại cuối cùng phải thay đổi.

Đúng vậy, phải thay đổi. Biến quyền thành chưởng. nhưng vẫn giống như cũ ngạnh kháng, phảng phất như xé mở không gian, tránh được mũi kiếm của Quý Tuyệt Trần. Hữu chưởng trực tiếp vỗ vào mũi kiếm.

Như một con rắn, người của nàng cũng tùy theo độ lệch, tránh được sắc nhọn Kiếm Ý phóng ra trúng vào bức tường, ầm ầm nổ vang, ít nhất tạo ra một lổ hổng rộng chừng ba thước. Mà kiếm trong tay Quý Tuyệt Trần, củng là từng khúc chấn gãy.

Vương Thu Nhi một chưởng chấn gãy trường kiếm, thân thể xoay tròn một cái, quyền trái hướng Quý Tuyệt Trần đánh tới.

Quý Tuyệt Trần theo bản năng giơ lên hai tay đở. Lại một tiếng nổ vang, sau đó mọi người thấy Quý Tuyệt Trần thân hình cao lớn tựa như bao cát bị đánh bay ra ngoài.

Hai chiêu! Từ đầu tới cuối, Vương Thu Nhi cũng xuất hai chiêu mà thôi. Chiến đấu cứ như vậy kết thúc.

Cho đến khi thân thể của nàng dừng lại, dường như bên cạnh phảng phất xuất hiện một cổ cuồng phong, vạt áo của nàng cùng tóc dài tung bay về phía sau, trên người kim quang cũng chậm rãi thu liễm.

Này là như thế nào cường hãn a! Mọi người thấy, tất cả đều là một bộ trợn mắt hốc mồm.

Kinh hãi nhất vẫn là Kinh Tử Yên, nàng hiểu rõ nhất thực lực của Quý Tuyệt Trần, nhất là sau lần này lĩnh ngộ, Quý Tuyệt Trần Kiếm Ý có thể nói là thoát thai hoán cốt, nhưng mà ở trước mặt cô nương này, lại bại thảm hại như vậy, thậm chí so với lúc trước đối mặt Hoắc Vũ Hạo còn muốn thảm hại hơn một chút. Mà cô nương này trên người phóng ra Hồn Hoàn, cũng giống như nàng, sáu cái mà thôi!

Đây chính là thực lực của Sử Lai Khắc học viện sao?

Chỉ có Hoắc Vũ Hạo nhìn ra được, Vương Thu Nhi mặc dù thắng, nhưng ngoài mặt cũng không có nhẹ nhàng như vậy. Nàng giống như là xuyên qua không gian tránh được Quý Tuyệt Trần Kiếm Ý chính diện, cuối cùng vạt áo cùng tóc dài tung bay, tuyệt nhiên không phải là cố ý đùa quá lố, mà là đang hóa giải dư âm Kiếm Ý của Quý Tuyệt Trần.

Đứng yên năm giây, gió thổi kích động chung quanh thân thể Vương Thu Nhi mới chậm rãi biến mất, trong mắt nàng toát ra một tia kinh ngạc, nhìn thoáng qua thân hình Quý Tuyệt Trần mới vừa rơi xuống trên mặt đất, gật đầu, nói: "Lần sau đổi lại thanh hảo kiếm đấu lại."

Quý Tuyệt Trần lúc này mặt mũi đầy đất, nhìn qua có chút chật vật, nhưng đôi mắt hắn đặc biệt sáng ngời, nhìn Vương Thu Nhi gật đầu.

Vương Thu Nhi xoay người nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, nhàn nhạt nói: "sau khi ngươi trở về nội viện thì tìm ta." Nói xong câu đó, cô nương này cũng không để ý những người khác, sải bước đi.

Mặt Kinh Tử Yên hơi có chút co quắp, lẩm bẩm tự nhủ: "đây cũng quá mãnh liệt. Hoắc Vũ Hạo, ngươi từ nơi nào tìm đến một cô nương như vậy?"

Hoắc Vũ Hạo hai tay sau lưng, phong khinh vân đạm bộ dạng nói: "Đường Môn chúng ta ai cũng như vậy cấp bậc. Các ngươi sau này cũng không cần phải tìm ta, thấy không, những người này cũng là sư huynh, sư tỷ của ta. Các ngươi có tính toán gì không?"

Quý Tuyệt Trần cũng không quan tâm một thân tro bụi của mình, hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, nói: "Lưu lại!"

Kinh Tử Yên nói: "Đó là đương nhiên. Cho chúng ta chỗ ở và cơm là được."

Hoắc Vũ Hạo nhíu nhíu mày, nói: "Ở đây cũng không phải là không được, bất quá, Đường Môn chúng ta không thu ngoại nhân. Gia nhập Đường Môn, ăn cơm đảm bảo no."

"Khụ khụ!" Bối Bối ở một bên ho khan hai tiếng, vội vàng đi tới, nói: "Nhị vị đường xa mà đến, cho dù nghĩ hay ở bao lâu cũng có thể. Dĩ nhiên, cửa lớn Đường Môn cũng hướng nhị vị mở rộng. Hơn nữa chúng ta cũng không như tiểu sư đệ nói thảm như vậy, cơm thì có đủ, nhưng vì Đường Môn chúng ta có võ học riêng, tin tưởng nhị vị cũng biết vạn năm trước Đường Môn huy hoàng, chúng ta gây dựng lại Đường Môn, chính là hy vọng đem phần huy hoàng kia phát dương quang đại."

Hoắc Vũ Hạo lập tức bổ sung nói: "Đại sư huynh, chúng ta cũng không thể người nào cũng thu được! Hai người bọn họ thực lực hiện tại vẫn còn kém một chút. Hơn nữa, Đường Môn tuyệt học tuyệt đối không truyền ngoại nhân, một khi học, vậy cũng không thể dễ dàng rời đi, nếu không, chúng ta sẽ phải thu hồi những sở học kia."

Kinh Tử Yên mở to hai mắt nhìn, nói: "Hoắc Vũ Hạo, ngươi nói người nào kém một chút?"

Hoắc Vũ Hạo đương nhiên nói: "Nói ngươi đó, ngươi thắng qua ta sao? Ta ở Đường Môn, đứng hàng thứ sáu, ngươi ngay cả ta cũng không thắng được, còn không phải là kém một chút sao?"

"Ngươi..."

Hai người bên này còn đang đấu võ mồm, bên kia Quý Tuyệt Trần trong mắt quang mang chớp thước một lát sau, đã là gật đầu nói: "Lưu lại, không đi."

Kinh Tử Yên hừ một tiếng, nói: “Lưu lại, chờ chúng ta học xong Đường Môn tuyệt học sẽ thu thập ngươi."

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh. Tốt, vậy sau này mọi người chính là Đường Môn huynh đệ. Ta giới thiệu cho các ngươi biết."

Lập tức, hắn đem các vị sư huynh, các sư tỷ của mình từng người giới thiệu một lần, Quý Tuyệt Trần tính tình có chút khô khan, chẳng qua là gật đầu. Nhưng Kinh Tử Yên cũng rất tốt cùng mọi người nhất nhất chào hỏi.

Bối Bối ngầm hướng Hoắc Vũ Hạo ra một ngón tay cái. ( giống like facebook quá ^.^). Bọn họ như thế nào nhìn không ra, nhị vị Hồn Đế này tu vi hiện tại không kém. Lúc trước Vương Thu Nhi nhìn qua thắng oanh liệt, nhưng Quý Tuyệt Trần thật sự thua thảm như vậy sao? Đổi lại là người khác thật khó nói.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Quý huynh, ngươi có phải hay không vẫn tìm không được kiếm thích hợp cho mình?"

Quý Tuyệt Trần gật đầu.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Vậy ngươi thử một chút thanh kiếm này xem sao." Vừa nói, hắn từ trong trữ vật hồn đạo khí của mình lấy ra một thanh trường kiếm, đưa tới trước mặt Quý Tuyệt Trần.

Không phải vô duyên mà Quý Tuyệt Trần được gọi là Kiếm Si, bộ dạng của hắn khi thấy kiếm, y như Từ Tam Thạch thấy mỹ nữ. Ánh mắt lập tức sáng lên, tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Không chút khách khí đón lấy kiếm.

Kiếm vừa vào tay, hắn lập tức bật thốt lên, nói: "Hảo kiếm. Cám ơn."

Trường kiếm trong tay, có hai màu sắc hoàn toàn bất đồng, mũi kiếm có hai mặt, chia làm hắc bạch. Còn không phải trong toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư học viện đấu hồn đại tái, cuối cùng làm Mã Tiểu Đào trong cơ thể dẫn phát tà hỏa, thanh Thẩm Phán Chi Kiếm sao?

Thanh Thẩm Phán Chi Kiếm này Mục lão cuối cùng cũng cho Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo lại không dùng kiếm, lúc này thừa dịp Quý Tuyệt Trần gia nhập Đường Môn, mới đem thanh kiếm cho hắn.

Quý Tuyệt Trần tay cầm trường kiếm, hồn lực chậm rãi rót vào, nhất thời, vẻ khiếp sợ hiện ra trên khuôn mặt hắn. Quang minh cùng hắc ám tổ hợp, tuyệt đối là kỳ dị kiếm hắn chưa bao giờ thể nghiệm, cũng là cường đại kiếm.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Thanh kiếm này là một cận chiến hồn đạo khí, ta thấy cũng là thanh kiếm cường đại nhất. Tên của nó là thẩm phán. Ở trong một lần toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư học viện đấu hồn đại tái từng mang cho chúng ta phiền toái rất lớn. Hiện tại ta đem nó đưa cho ngươi, hy vọng ngươi có thể đem thẩm phán uy lực phát huy đến mạnh nhất. Thanh kiếm này đối với người sử dụng yêu cầu khá thấp vì tự thân nó có thể phát ra uy lực cực kỳ cường đại. Ta thậm chí có thể cảm giác được, cho dù là người đúc kiếm cũng không thể đem tất cả uy năng của nó phát ra. Ban đầu, vì thanh kiếm này, Kính Hồng Trần đã từng tự mình đến Sử Lai Khắc học viện một chuyến, có thể thấy được nó quý giá cỡ nào."

"Ừ. Cám ơn." Quý Tuyệt Trần lần thứ hai nói ra hai chữ này, có thể thấy được hắn đối với thanh kiếm này là bực nào yêu thích."Cho ta một gian phòng?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Tốt. Bất quá, nếu gia nhập chúng ta Đường Môn, các ngươi cũng nhất định phải gánh chịu một chút trách nhiệm."

"Ừ?" Quý Tuyệt Trần sửng sốt một chút.

Hoắc Vũ Hạo một bộ dáng đứng đắn nói: "Ít nhất phải vì hành vi của mình chịu trách nhiệm. Đem tường viện đắp lại cho tốt."

Cũng đúng, hai nơi tường viện bị hao tổn, Hiện tại sân của Đường Môn bị hở.

Quý Tuyệt Trần thần sắc trên mặt cứng đờ, dường như nhìn về phía bên kia Kinh Tử Yên cầu trợ.

Kinh Tử Yên cũng là ngẩn ngơ, tức giận nói: "Ngươi nhìn ta là sao? Chẳng lẽ một đại nam nhân như ngươi, lại để cho lão nương đi thay ngươi đắp tường? Mặt mũi đâu?"

Quý Tuyệt Trần vẻ mặt đau khổ, hướng Hoắc Vũ Hạo nói: "Đâu có gạch đâu?"

Hoắc Vũ Hạo khóe miệng giật mình, cố nén không làm cho mình bật cười, "Ta tìm xem."

Giang Nam Nam nhịn không được, sẳng giọng: "Vũ Hạo, không bắt nạt người đàng hoàng. Ta đi an bài chỗ ở cho các người. Chuyện đắp lại tường, để cho bọn họ nghĩ biện pháp."

"Cám ơn." Quý Tuyệt Trần như nhặt được đại xá.

Từ Tam Thạch thấy người ta tướng mạo anh tuấn cộng thêm khí chất hơi ngốc, lập tức cảm thấy có chút không yên lòng, chận lại nói: "Ta cũng đi, ta cũng đi."

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt im lặng nói: "Các người không thấy được hai người bọn họ ở Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện làm sao hành hạ ta đâu! Ta chỉ là nho nhỏ trả thù một chút thôi mà."

Từ Tam Thạch cùng Giang Nam Nam mang theo Kinh Tử Yên cùng Quý Tuyệt Trần đi an bài chỗ ở.

Bối Bối đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, trên mặt không che dấu được vui sướng, "Tiểu sư đệ, xem ra Đường Môn chúng ta quả nhiên là càng ngày càng thịnh vượng! thực lực hai người này cũng không tầm thường."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện