Chương 775: Tà Đế chi nộ (3)
Thành Sử Lai Khắc, Đường Môn.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, Bối Bối sắc mặt âm trầm đột nhiên đứng lên. Hai bên bàn dài, phân biệt là Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu, Diệp Cốt Y, Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần. Cùng Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam, Na Na, Mặc Hiên. Ngoại trừ Hiên Tử Văn và Cao Đại Lâu ra, cơ hồ tất cả cao tầng của Đường Môn đều ở đây.
- Ba ngày. Các ngươi trở về đã ba ngày. Tiểu sư đệ vẫn không có tin tức. Về mặt thời gian mà nói, các ngươi đi đường biển, hắn đi đường bộ, bằng vào hồn đạo khí phi hành, hẳn là so với các ngươi càng về sớm hơn mới đúng. Nhưng bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy, hắn ở đâu? Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, hắn ở đâu?
Âm thanh của Bối Bối vang dội khắp phòng, trên khuôn mặt tràn nho nhã tràn đầy vẻ phẫn nộ hiếm thấy.
Đúng vậy, mấy người Từ Tam Thạch đã thành công mang theo các con tin trở về. Mấy ngày trước, bọn hắn cũng đã về đến Đường Môn. Nhưng mà, tâm tình vui vẻ vốn phải vui vẻ khi hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh liền trở nên trầm thấp. Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa trở về, cũng không có một chút tin tức nào truyền về.
Lúc đó, sau khi Bối Bối hỏi thăm qua tình huống, an ủi bọn hắn một phen, lập tức sắc mặt âm trầm đi qua học viện Sử Lai Khắc.
Ba ngày thời gian trôi qua, bất luận là Đường Môn bên này, hay là học viện Sử Lai Khắc bên đó, đều không nhận được bất luận tin tức gì của Hoắc Vũ Hạo truyền về.
Đối với Đường Môn mà nói, cho dù tất cả con tin cộng lại, cũng không trọng yếu bằng một mình Hoắc Vũ Hạo a! Thậm chí đối với học viện Sử Lai Khắc mà nói, cũng đồng dạng là như thế.
Càng thêm bất lợi là, bởi vì con tin được cứu vớt, đế quốc Nhật Nguyệt đối với tam quốc Đấu La Đại Lục, học viện Sử Lai Khắc bên này càng tăng cường giám sát cực lớn, hơn nữa liên tục tăng số trọng binh tiến về biên cảnh.
Đế quốc Tinh La, đế quốc Thiên Hồn cũng là như thế. Con tin đã trở lại, đế quốc Nhật Nguyệt nguyên khí chưa khôi phục, đây chính là thời cơ tốt khiến bọn hắn trọng thương. Hai đại đế quốc đều không phải là đồ đần, không lợi dụng thời điểm này để suy yếu địch nhân, thì còn chờ cái gì nữa?
Đế quốc Đấu Linh mặc dù đứng hàng hậu phương, nhưng cũng hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh. Một chi đại quân bao gồm bảy tên Phong Hào Đấu La đã xuất phát, nhanh chóng đi về hướng biên cảnh. Đại chiến rất có thể bộc phát trong khoảng thời gian ngắn.
Dưới loại tình huống này, bất luận là học viện Sử Lai Khắc hay là Đường Môn, muốn phái người tiến vào đế quốc Nhật Nguyệt tìm kiếm Hoắc Vũ Hạo, đều thật sự là rất khó khăn, quá khó khăn.
Cho nên, bọn hắn chỉ có thể tạm thời lựa chọn chờ đợi. Vừa chờ là ba ngày, ba ngày trôi qua, một điểm tin tức của Hoắc Vũ Hạo đều không có. Từ lúc Từ Tam Thạch bọn hắn và Hoắc Vũ Hạo tách đi đến nay, đã qua ròng rã tám ngày thời gian, lửa giận mà Bối Bối một mực kiềm chế trong lòng rốt cục không thể kiềm chế mà bạo phát ra.
Mặc dù Bối Bối không nói rõ, nhưng tất cả mọi người hiểu được, Hoắc Vũ Hạo vì giúp Nam Thu Thu cứu mẹ của mình, nên mới quay về Nhật Thăng Thành, hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng lại tràn đầy tình cảm. Chẳng lẽ có thể trách Hoắc Vũ Hạo sao? Đương nhiên không thể, đổi lại bất luận kẻ nào trong bọn hắn cũng sẽ làm như vậy.
Từ Tam Thạch cười khổ một tiếng, nói:
- Lúc ấy nếu như ta lưu lại thì tốt rồi.
Hòa Thái Đầu lên tiếng:
- Ngươi lưu lại sao được. Kế hoạch bên ngoài cần có viễn trình truyền tống, ai có thể làm được ngoài ngươi? Vũ Hạo quyết định kỳ thật không sai, hắn am hiểu ẩn dấu bản thân, lưu lại nhất định không dễ dàng xảy ra vấn đề. Chúng ta phải tin tưởng hắn. Tiểu sư đệ tuyệt sẽ không xảy ra nguy hiểm. Đại sư huynh, ngươi cũng chớ gấp, có gấp cũng vô dụng, chúng ta bây giờ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Biên cảnh bị phong tỏa nghiêm mật, tiểu sư đệ về trễ một chút cũng là bình thường.
Sắc mặt của Bối Bối hơi hòa hoãn mấy phần, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của bản thân.
- Thật có lỗi. Mấy ngày nay tâm tình của ta có chút không tốt. Kỳ thật, sự tình lần này hẳn nên trách ta, ta hẳn phải đi theo mới đúng. Tiểu sư đệ gần đây trải qua trắc trở, Đông Nhi lại ngủ say không tỉnh. Ta thật sợ hắn xảy ra chuyện a! Nếu hắn xảy ra chuyện, sau khi Đông Nhi tỉnh lại, làm sao chúng ta có thể bàn giao? Học viện bên đó so với ta còn gấp hơn, Huyền lão cơ hồ mỗi ngày đều phái người đến hỏi thăm Vũ Hạo có trở về chưa.
- Mặc dù niên kỷ của Vũ Hạo so với chúng ta đều nhỏ hơn, nhưng hắn làm việc luôn luôn trầm ổn, tự nhiên hiểu được lo lắng của chúng ta, nếu như hắn không có việc gì, khẳng định sẽ gấp rút trở về. Các loại hồn đạo khí tham trắc ở biên cảnh bên đó mặc dù nghiêm mật, đối với chúng ta mà nói là đại phiền toái, nhưng với tinh thần lực xuất chúng của hắn, hơn nữa lại chỉ có một người, muốn lẻn về cũng không khó lắm. Cho nên, mặc dù ta không nguyện ý thừa nhận, nhưng cơ hồ có thể kết luận, hắn khẳng định đã gặp phải phiền toái. Chỉ là không biết phiền phức này lớn hay nhỏ.
Từ Tam Thạch lên tiếng:
- Bên phía Nhật Thăng Thành còn có Tiểu Đào tỷ. Thần trí của Tiểu Đào tỷ đã được Vũ Hạo giúp đỡ khôi phục. Nàng đã có tu vi Hồn Đấu La, hơn nữa đã tiếp cận Cực Hạn Hỏa, có nàng chiếu cố, coi như Vũ Hạo bị tà hồn sư bắt được thì cũng có cơ hội thoát thân. Đợi thêm hai ngày đi, nếu như còn không có tin tức. Chúng ta mời học viện ra mặt, vô luận như thế nào, cũng phải tìm biện pháp lẻn vào đế quốc Nhật Nguyệt đi tìm hắn.
Bối Bối yên lặng nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Cũng chỉ đành như thế.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, bỗng nhiên, một tiếng sấm rền vang lên, cho dù đang trong phòng họp, cũng dọa mọi người giật mình.
Hòa Thái Đầu nghi ngờ nhìn về phía ngoài cửa sổ:
- Tiếng sấm thật lớn. A, bầu trời bên ngoài như thế nào đen như vậy?
Lúc này vẫn là buổi sáng, nhưng từ cửa sổ phòng họp nhìn ra, bầu trời bên ngoài đang dùng tốc độ kinh người trở thành màu đen, đến mức trong phòng họp đều trở nên tối hẳn đi.
- Ra ngoài xem!
Bối Bối một lần nữa đứng dậy, nhanh chóng hướng ra bên ngoài, những người khác cũng nhao nhao đuổi theo.
Mọi người vừa ra khỏi cửa, ánh mắt lập tức cũng không khỏi ngưng trọng.
Bọn hắn trong phòng họp dự đoán không sai, sắc trời đúng là đang trở nên tối đi, hơn nữa cực kỳ nhanh chóng, hoàn toàn không bình thường chút nào.
Nếu như chỉ là trở trời, mây đen hẳn phải kèm theo gió mạnh, chứ không phải chậm rãi xuất hiện mà không có bất kỳ quy tắc nào. Nhưng mà, vào giờ phút này, bọn hắn nhìn thấy, xa tận chân trời đều là một màu đen chỉnh tề, giống như một đại quân đang áp sát về hướng thành Sử Lai Khắc.
Phảng phất trên bầu trời có một tấm màn sân khấu đang dần kéo lên, muốn đem toàn bộ thế giới nhuộm thành màu đen.
- Tình huống không đúng. Thái Đầu, ngươi nhanh đi mời Hiên lão sư. Tam Thạch, ngươi lập tức tiến về học viện bên đó thám thính tình huống. Nam Nam, Tiêu Tiêu, hai người các ngươi lên đầu thành, có tin tức gì thì nhanh chóng truyền về. Dùng hồn đạo khí phi hành vừa đi vừa về, nhanh. Những người khác triệu tập người của Đường Môn, chuẩn bị ứng biến.
Bối Bối lúc này rất tỉnh táo, nhanh chóng phân công mọi người.
Mọi người Đường Môn cũng lập tức hành động.
Bất quá, Từ Tam Thạch bên này mới vừa đứng dậy, một thanh âm hùng hậu cũng đã vang lên khắp nơi.
- Tất cả đệ tử nội viện nghe lệnh, tập trung ở tường thành Nam.
Âm thanh này đối với mọi người Đường Môn mà nói đã quá quen thuộc. Chính là thanh âm của Huyền lão. Cùng lúc đó, một đạo bích lục sắc pháo hoa đã phóng lên tận trời, hóa thành một bức họa đặc hữu của Sử Lai Khắc, lục quang tản ra đặc biệt chói mắt.
Nhìn thấy đạo pháo hoa này, mọi người vốn xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc sắc mặt lập tức thay đổi. Tín hiệu này không chỉ đại biểu nguy hiểm, càng mang ý nghĩa có cường địch xâm lấn quy mô lớn.
Làm sao có thể? Học viện Sử Lai Khắc tọa lạc ở khu vực hạch tâm của Đấu La Đại Lục, cùng tam đại đế quốc liên hệ mật thiết, ở đâu ra số lượng lớn cường địch tiếp cận? Cho dù là Bản Thể Tông, cũng sẽ không ở thời điểm tồn tại uy hiếp khổng lồ đến từ đế quốc Nhật Nguyệt, mà đột nhiên hướng học viện Sử Lai Khắc phát động công kích a!
Đừng nói học viện Sử Lai Khắc xưa nay đối ngoại công chính, bản thân nó dù sao cũng là một học viện, dung nạp nhân tài trong thiên hạ, đồng thời cũng xuất ra nhân tài. Cũng không phải như tông môn chỉ bồi dưỡng lực lượng cho riêng mình. Từ khi Bối Bối bắt đầu học cho đến nay, cũng là lần thứ nhất thấy học viện Sử Lai Khắc phát ra tín hiệu triệu tập khẩn cấp này.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Bối Bối mơ hồ nghe thấy âm thanh của Huyền Lão mặc dù trầm ổn, nhưng bên trong trầm ổn lại ẩn chứa vẻ lo lắng. Chẳng lẽ do thiên tượng đột biến mang tới?
- Bối Bối, làm sao bây giờ?
Từ Tam Thạch hướng Bối Bối hỏi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Bối Bối, Bối Bối trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người chạy tới tường thành Nam. Na Na, ngươi lưu lại, sau khi mấy người Hiên lão sư đi ra, mời hắn dẫn đầu các huynh đệ Hồn Đạo Đường, đem tất cả hồn đạo khí được chế tác và tích trữ của Đường Môn, tất cả đều vận chuyển đến tường thành Nam. Động tác phải nhanh.
- Được.
Na Na vội vàng đáp ứng một tiếng.
Bối Bối vẫy tay một cái, lập tức mang theo mọi người Đường Môn đi về hướng tường thành Nam.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thành Sử Lai Khắc, tường thành Nam.
Từ khi xây thành trì Sử Lai Khắc đến nay, trong cả tòa thành thị, nơi có tường thành cao nhất, phòng ngự nghiêm mật nhất, vẫn luôn là thành Nam. Nguyên nhân rất đơn giản, cái phương hướng này chính là đối mặt với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Nhất là sau đợt Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bạo động lúc trước, tường thành Nam càng là thêm một bước gia cố.
Tường thành cao tới mười lăm trượng, độ dày chừng hai mươi trượng, độ rộng hơn năm cây số, có thể đồng thời dung nạp mấy vạn người tác chiến.
Quân đội của thành Sử Lai Khắc hoặc nhiều hoặc ít đều cùng học viện Sử Lai Khắc có quan hệ. Thành chủ, quan thủ thành của thành Sử Lai Khắc đều do Hải Thần Các tự mình bổ nhiệm. Cơ hồ đều là cường giả từ nội viện Sử Lai Khắc đi ra.
Nếu nói đến một tòa thành thị có hồn sư dày đặc nhất trên toàn đại lục, thành Sử Lai Khắc không hề nghi ngờ có thể chiếm ngôi đầu.
Minh Đô hồn đạo sư của Đế quốc Nhật Nguyệt mặc dù cũng có thể gọi là hồn sư, nhưng nhân khẩu Minh Đô cũng rất đông, theo tỉ lệ thật đúng là không có mật độ cao bằng thành Sử Lai Khắc.
Hiện tại thành chủ đảm nhiệm của thành Sử Lai Khắc tên là Thì Hưng, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, thân thể cường tráng ngang nhiên đứng đó, thậm chí làm cho người ta có cảm giác mấy phần nguy nga sừng sững.
Hắn năm nay bốn mươi tám tuổi, có thể nói vẫn còn đang lúc tráng niên. Năm đó học tập ở học viện Sử Lai Khắc, đã từng có danh xưng Thời Gian Ma Thuật Sư. Về sau, sau khi hắn thăng cấp Phong Hào Đấu La, phong hào chính là Thời Gian, Thời Gian Đấu La Thì Hưng.
Ba năm trước đây, thành chủ đảm nhiệm trước đó quang vinh lui về, trở về nội viện Sử Lai Khắc dưỡng lão, hội nghị Hải Thần Các toàn phiếu thông qua hắn trở thành quan thủ thành của thành Sử Lai Khắc. Phụ trách phòng ngự của cả tòa thành thị.
Một vị quan thủ thành lại là Phong Hào Đấu La, chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có thành Sử Lai Khắc mới có thể làm được.
Lúc này, Thời Gian Đấu La Thì Hưng đang đứng trên đầu tường, sắc mặt hết sức khó coi nhìn chằm chằm về phương xa. Chính xác mà nói, là phương nam.