Chương 195: Đôi mắt có chút giống (5)
Chương 195: Đôi mắt có chút giống (5)
Mười ngày qua hắn không có ở công ty, hắn phải mở rất nhiều hội nghị, gặp rất nhiều khách hàng, từ sáng đến chiều Cố Dư Sinh còn không có thời gian uống nước nữa.
Đợi đến lúc hắn rảnh đã là bốn giờ chiều.
Tối hôm qua chỉ mới ngủ có mấy tiếng đồng hồ, hắn hơi đau đầu một chút, tựa lên ghế làm việc, xoa mi tâm, vừa mới nghỉ được một chút, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Hắn dừng lại liếc nhìn thời gian, là điện thoại của Lục Bán Thành gọi tới, hắn trượt màn hình nhận điện thoại.
"Anh Sinh, sáng mai Ngô Hạo phải bay về Thượng Hải, tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm được không?"
Cố Dư Sinh chạm máy tính một cái, xem lại lịch trình, thấy cũng không có chuyện gì quan trọng, liền đáp một tiếng: "Được."
"Buổi tối bảy giờ ở khách sạn Kinh Thành!"
Cố Dư Sinh qua loa "ừ" một tiếng, muốn cúp điện thoại, kết quả đầu ngón tay còn chưa ngắt điện thoại lại truyền tới âm thanh của Lục Bán Thành: "Anh Sinh, đêm nay không có người lạ, anh đưa Tiểu Khấu đến chơi đi."
Cố Dư Sinh không nghĩ gì nhiều, để lại câu "biết rồi" liền nhanh chóng cúp máy.
Lúc Lục Bán Thành vô tình nhắc đến Tiểu Khấu, trong đầu hắn lại vô tình nhớ lại tối qua hai người đã làm gì.
Nét mặt Cố Dư Sinh không kìm được giãn ra, chắc là cô đã bị hắn dằn vặt mệt chết rồi đi, sáng sớm lúc hắn đi cô còn ngủ say, cũng không biết bây giờ đã thức dậy chưa... Nếu không quản gia có gọi cô dậy chưa, cô có ăn cơm chưa?
Nghĩ vậy, Cố Dư Sinh liền cầm máy lên gọi về điện thoại bàn trong nhà.
Vừa mới gọi xong, trên máy vi tính của hắn lại xuất hiện một email, hắn vừa xem lướt qua nội dung thư, vừa hỏi quản gia trong điện thoại: "Tiểu thư đã thức rồi à?"
"Đã thức từ lâu, đã ăn cơm trưa rồi ạ, hiện giờ cô ấy đang ở trong nhà kính làm vườn..." Quản gia dừng lại, lại hỏi: "Cậu có muốn tôi đi gọi tiểu thư nghe điện thoại không?"
"Không cần, bà nói cho cô ấy biết..." Cố Dư Sinh vốn định nói: "Tối ngay sáu giờ tôi sẽ đến rước cô ấy đến một bữa tiệc" nhưng lời còn chưa kịp nói ra, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Gặp Lục Bán Thành thì đi cùng Lục Bán Thành thôi, còn dẫn theo cô làm cái gì?
Cố Dư Sinh không nói câu mình định nói, lại đổi thành: "Tối nay tôi không trở về ăn cơm."
Nói xong, hắn liền căm tức dập điện thoại.
Lục Bán Thành có bị bệnh hay không, còn dẫn cô cùng đi chơi, chơi với em gái của hắn đi!
-
Năm giờ Tần Chỉ Ái từ nhà kính đi về phòng ngủ chính.
Trước tiên cô lấy điện thoại của Lương Đậu Khấu ra liếc mắt nhìn, sau đó xác định là không có chuyện gì quan trọng mới mở điện thoại vốn luôn để ở chế độ im lặng của mình ra xem.
Có hai cuộc gọi nhỡ.
Là nửa giờ trước gọi tới.
Số điện thoại này quen đến không thể quen hơn, là số điện thoại của Hứa Ôn Noãn.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động, không hề nghĩ ngợi đi về phía ban công, gọi điện thoại lại cho Hứa Ôn Noãn.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng, đầu dây bên kia đã có người bắt máy: "Tiểu Ái, cậu còn biết trả lời điện thoại của tôi sao!"
"Ừ, lúc nãy không nghe thấy."
Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn đã mở miệng: "Tớ không nhận lời xin lỗi suông, tớ muốn mời cậu ăn cơm!"
"Được, chờ sau khi cậu đến Bắc Kinh, hoặc là lúc tớ đến Thượng Hải..."
Hứa Ôn Noãn lại giành nói: "Không cần phiền phức như vậy, tối nay ở khách sạn Kinh Thành 7 giờ!"