Chương 44

Chương 45

Quán bar.

Diệp Nhiễm ngồi trên ghế sofa cẩn thận bưng ly rượu lên. Màu lam nhàn nhạt, cô không biết thứ này gọi là gì, Fiona thay cô chọn, nghe nói uống rất ngon. Diệp Nhiễm hớp một ngụm, nhíu mày, sặc một cái, thật khó uống.

May mắn không có ai nhìn thấy, những người kia đều đã rời vị trí. Ban nhạc hát rất hay, dưới ánh đèn mờ ảo, một đôi tình nhân ra giữa sàn nhảy múa, cô không nhìn thấy Kha Dĩ Huân và Fiona, cũng không muốn đi tìm bọn họ, miễn là cô biết cô không thích hợp với nơi này.

Cô biết chứ, cô biết anh hiểu được mình phù hợp với ai. Có chứng minh thư trong tay, cô nên trở về nhà sớm, để công chúa và hoàng tử nhanh chóng cùng bay lên trời.

“Tiểu thư, rất vui nếu cô chịu nhảy cùng tôi?” Một người đàn ông tuấn tú bước tới, lịch sự chìa tay về phía cô.

Diệp Nhiễm nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Tôi không biết khiêu vũ.”

Người đàn ông cũng cười, rời đi rất nhanh.

Ánh đèn sáng dần, ban nhạc ngừng chơi, mọi người trong sàn nhảy dừng lại vỗ tay, bọn họ trở lại chỗ ngồi.

Kha Dĩ Huân bị Fiona kéo trở về, Diệp Nhiễm mỉm cười nhìn bọn họ, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, Fiona càng thêm xinh đẹp. Diệp Nhiễm càng nhìn càng cảm thấy nụ cười của Fiona rất giống với Đới Thần Thần, có lẽ Kha Dĩ Huân bị mê hoặc bởi nụ cười này. Cô ngẫm nghĩ, mặc kệ, về sau cô cũng phải tìm cho mình một hoàng tử cóc, đó mới chính là cuộc sống của cô.

“Em cười cái gì?” Kha Dĩ Huân đột nhiên hỏi, giọng điệu thái quá khiến Fiona sửng sốt.

Diệp Nhiễm bị hỏi thì lập tức biểu cảm trên khuôn mặt đóng băng, cô duy trì nụ cười, nói: “Hạnh phúc thay anh.”

Anh cười lạnh: “Thật không, cám ơn.”

Hồ Doanh sợ Kha Dĩ Huân nói nữa sẽ lộ, lập tức ngắt lời, cô ta đùa vui mình nhìn thấy nhiều soái ca: “Nhưng người đẹp trai nhất ở đây vẫn là anh họ, có phải không, Fiona?” Cô ta hướng Fiona nháy mắt.

“Đương nhiên rồi!” Fiona tự hào nói, miệng cười ha ha.

“Diệp Nhiễm, rốt cuộc là em muốn gì?” Kha Dĩ Huân không quan tâm đến chủ đề của Hồ Doanh, thẳng thừng nhìn Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm có chút lo lắng, anh sẽ không nhất thời hồ đồ ăn nói lung tung? Một cô gái tốt như Fiona, cô không muốn anh bỏ lỡ.

“Không, không có gì.” Cô giả vờ trấn an: “Mọi người cứ ở đây chơi, tôi đi về trước.” Cô đứng lên, nhìn cách anh ngang ngược.

“Đi đâu?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Về nhà.” Cô mỉm cười chào Fiona và Hồ Doanh.

Fiona tuy rằng nghe không hiểu nhưng vẫn không hoài nghi, lo lắng nói: “Chỉ sợ nơi này khó bắt xe, hay là để Kha Dĩ Huân đưa cậu về đi.”

Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không không, tớ cũng có thể lái xe. Không cần lo lắng.”

“Để em đưa Diệp Nhiễm trở về, hai người cứ ở đây chơi đi.” Hồ Doanh cũng đứng lên.

“Ừ, vậy tốt rồi.” Fiona yên lòng, Kha Dĩ Huân cũng không nói nữa.

Diệp Nhiễm và Hồ Doanh đi vào bãi đỗ xe: “Cô muốn đi đâu?” Hồ Doanh không khách khí hỏi.

“Về nhà cha mẹ tôi.”

“Tốt lắm. Tôi không biết nhà cha mẹ cô ở đâu, đưa cô vào nội thành thì có thể bắt xe rồi, tự cô trở về đi.”

Diệp Nhiễm gật đầu.

Xe chạy trên đường cái, đêm khuya càng trống trải. Diệp Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ xe, bóng đêm lành lạnh khiến cô khắc sâu giấc mộng sau khi thức tỉnh.

Kính chiếu hậu bị đèn xe phía sau rọi vào, đột nhiên nhấp nhoáng ánh sáng chói mắt, Diệp Nhiễm không khoẻ nheo mắt lại. Bên tai là tiếng gào thét, chiếc xe phía sau xấc xược lái tới, trái tim Diệp Nhiễm trầm xuống, không nhìn cũng đoán được đó là ai.

Kha Dĩ Huân lái xe với tốc độ cực nhanh, vì chặn xe Hồ Doanh mà anh chắn ngang đầu xe, Hồ Doanh ứng biến không kịp liền thắng gấp. Tuy rằng hai xe va chạm nhau nhưng không ai bị thương, lực va đập mạnh khiến cả người Diệp Nhiễm không thoải mái, đầu óc cô có chút choáng váng.

Kha Dĩ Huân lạnh mặt, từ trong xe đi ra kéo tay Diệp Nhiễm.

“Anh họ, anh làm gì đấy?” Hồ Doanh tức giận rống to: “Anh họ, anh điên rồi!” Cô ta chạy tới ngăn cản.

“Hồ Doanh, anh hỏi em…” Kha Dĩ Huân nhìn cô ta, cười lạnh: “Đem Fiona giới thiệu cho anh, em có thể nhận được lợi ích gì?”

“Lợi ích? Chỉ là em không thích anh quen với một đứa con gái bán hoành thánh!” Đôi mắt Hồ Doanh phẫn nộ.

Diệp Nhiễm bị Kha Dĩ Huân nắm chặt tay, mắt lạnh nhìn hai người họ tranh cãi, cô có thể nói gì? Cô cũng không muốn khuyên nhủ, họ nói câu nào cũng đều xứng đáng với phẩm giá của cô.

“Dì và chú đúng là mù rồi mới đi thích cô ta! Bọn họ sợ anh cưới phải những người phụ nữ quyền quý, sợ tính tiểu thư không chịu sinh con đẻ cái cho nhà họ Kha!” Hồ Doanh đưa tay chỉ về phía Diệp Nhiễm: “Cô ta thì có cái gì? Không bằng cấp, không quyền quý, tốt nhất chỉ để dành đùa nghịch!” Hồ Doanh lại cười: “Khiến cho người khác thất vọng, thậm chí đến đứa con của mình cũng giữ không được!”

“Chuyện này liên quan đến em?” Kha Dĩ Huân lạnh lùng hỏi, còn Hồ Doanh kích động mãnh liệt.

“Có chứ! Em nhìn thấy cô ta thì cảm thấy khó chịu! Nếu anh thích cô ta thì không nói gì, anh thích cô ta sao? Một đứa con gái bán hoành thánh cái gì cũng không có trong tay, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô ta có thể chiếm giữ được anh? Em không phục, em ghét cô ta”

“Thì ra em sợ Diệp Nhiễm lấy mất phần tài sản của em.” Kha Dĩ Huân khẽ châm biếm.

“Tùy anh nghĩ như thế nào, cho dù anh nói đúng, ít nhất nếu anh cưới Fiona, tương lai Fiona sẽ không tính toán với em. Còn cô ta thì sao?” Hồ Doanh lại liếc xéo Diệp Nhiễm: “Không phải lấy anh vì tiền sao! Một kẻ hôi của!”

“So với em Diệp Nhiễm vẫn tốt hơn, ít nhất cô ấy không đòi hỏi tài sản khi ly hôn anh.” Kha Dĩ Huân khinh bỉ nhìn Hồ Doanh.

“Không phải sao? Dượng đã nói sẽ đem hết tất cả các cửa tiệm hoành thánh trả lại cho cô ta! Chẳng lẽ anh không biết giá trị của những cửa tiệm kia? Cả đời cô ta có khi còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy! Hơn nữa lúc trước nhà họ Kha đã bỏ tiền ra mua 5 cửa tiệm ấy, trả lại cửa tiệm cho cô ta khác gì cô ta quá lời.” Hồ Doanh ổn định cảm xúc: “Anh họ, em hỏi anh, không phải anh còn thích Đới Thần Thần sao? Và bây giờ anh lại đi thích cô ta?” Hồ Doanh dùng cằm khinh miệt hướng về phía Diệp Nhiễm.

Kha Dĩ Huân trầm mặc, anh hạ mắt xuống.

Diệp Nhiễm siết chặt nắm tay, nước mắt gắt gao khắc chế, không được khóc, lúc này cô không được khóc.

“Dù sao anh cũng đang muốn tìm người thay thế Đới Thần Thần, Fiona so với Diệp Nhiễm thích hợp hơn! Em không biết tại sao anh cứ khư khư giữ chặt cô ta, nhìn anh bây giờ thật thấp kém!”

“Đúng, anh nghĩ anh muốn sống với cô ấy cả đời.” Kha Dĩ Huân giương mắt quay đầu: “Diệp Nhiễm, em nghe thấy chứ? Anh nghĩ anh muốn sống với em cả đời.” Câu nói khẳng định hơn nữa còn rất chân thành.

Hồ Doanh kinh hãi trừng mắt, ngơ ngác không nói chuyện.

Diệp Nhiễm cũng ngẩng đầu nhìn Kha Dĩ Huân, hơi nước hoặc nhiều hoặc ít dính lấy đôi đồng tử của cô, ánh mắt cô đặc biệt trầm tĩnh dưới đèn đường: “Kha Dĩ Huân, đây là điều mà em chưa nghĩ tới.”

Vừa rồi, cô mong chờ anh có thể nói anh thích cô, chậm rãi yêu cô, lúc này cô cảm thấy lý trí dường như sụp đổ.

Nhưng mà anh nói, anh đồng ý sống với cô cả đời. Cô hiểu chứ, sống chung cả đời và yêu nhau cả đời là hai việc khác nhau.

Có lẽ, Kha Dĩ Huân là người cô đơn, cho nên anh hy vọng có người toàn tâm toàn ý yêu anh.

Cô hối hận vì nghe thấy bí mật của anh.

Nếu cô không biết bí mật ấy, có lẽ cô còn có thể dùng trái tim mình sưởi ấm cho anh, vượt qua thời gian chờ đợi, nhưng mà hiện tại thì, cô không làm được.

Đúng vậy, anh nên yêu người con gái khác.

Kha Dĩ Huân đối với sự cự tuyệt của Diệp Nhiễm cũng không ngạc nhiên, cô lạnh lùng anh cũng quen rồi. Cô là một người chấp nhất, anh hối hận lúc trước đã để cô rời đi, cô kiên cường hơn so với anh tưởng tượng, có lẽ rất kiên cường nên mới trở thành ngoan cố.

Hiện tại cái cô cần là thời gian, chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh, anh còn có cơ hội, để cô đi. . . . . . Anh biết, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn mất cô.

“Diệp Nhiễm, anh muốn đưa em đến một nơi, nếu sau khi đến đó em vẫn quyết định rời xa anh, anh hứa là sẽ không giữ em nữa.” Kha Dĩ Huân tràn đầy tự tin, mặc cho điều này có thể không khiến cô cảm động!

Chương 46

Chiếc xe tiến vào nội thành, Kha Dĩ Huân cũng không giảm tốc độ, mặc cho đèn đỏ đã xuất hiện, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ. Trong xe yên tĩnh bất đồng với tiếng hò hét ầm ĩ ở ngã tư đường, hơn chín giờ tối, những quán xá bên đường vô cùng nhộn nhịp, Diệp Nhiễm và Kha Dĩ Huân không một ai nói chuyện.

Khi chiếc xe lái tới đường Văn Cẩm, Diệp Nhiễm đã mơ hồ đoán được Kha Dĩ Huân muốn cho mình xem cái gì. Quả nhiên, anh chở cô đến cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, cô nhìn thấy nơi ấy bây giờ đã được trang hoàng đổi mới. Anh đem cửa tiệm hoành thánh đổi thành cửa hàng Fastfood, cơ sở hạ tầng và cách bày trí vô cùng sang trọng, rất phù hợp với môi trường ở đây.

Màu sắc của cửa hàng trông rất tao nhã, cùng với giá cả in trên biển hiệu rất lớn. Cô nhíu mày, tuy rằng là cửa hàng 24 giờ nhưng cô cứ cảm thấy vốn đầu tư này bỏ ra rất nhiều, trong kinh doanh, rõ ràng là một tổn thất lớn.

Đây là việc anh muốn bồi thường sao?

Anh quan sát khuôn mặt cô, lại nhanh chóng xoay vô lăng sang hướng khác. Cô cũng không yêu cầu xuống xe, kỳ thực cô không ngạc nhiên, anh có thể cho cô rất nhiều thứ, từ xin lỗi, tiền bạc cho đến hứa hẹn ở cùng cả đời. Cô nhìn đám người đang đi trên đường, cô quá tham lam rồi, anh đã cho cô rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không thể tưởng tượng trước khi tính kế phải gả cho anh.

. . . . . . Nhưng mà cô không thể chấp nhận tất cả.

Thấy Diệp Nhiễm không nói chuyện, sắc mặt Kha Dĩ Huân càng trở nên khó chịu, cô không biểu hiện vui vẻ, vì sao lại thờ ơ như vậy?

“Phong cách trang trí không khác.” Anh nhẫn nại giải thích: “Anh muốn nhìn em hạnh phúc khi thấy điều này.”

Cô gục đầu xuống, không trả lời.

Phản ứng của cô khiến anh phiền chán, rốt cuộc là cô còn muốn anh làm thế nào! Đúng rồi, anh còn có một cơ hội cuối cùng.

Lúc anh dừng xe ở ven đường, cô sợ ngây người, cơ hồ là quên xuống xe. Chi nhánh của tập đoàn Mỹ Giai đã đóng cửa, nơi này tối đen như mực, chỉ còn lại mỗi một biển hiệu. Thật khác xa so với cửa hàng hoành thánh Chính Hoa đèn đuốc sáng trưng, thực khách ra vào nườm nượm…

Kha Dĩ Huân không xuống xe, anh gục đầu trên tay lái quay mặt nhìn cô. Phản ứng của cô khiến anh vui mừng, có thể khẽ cười, nụ cười này trộn lẫn chua sót. Thậm chí anh rất ngạc nhiên, trả giá nhiều như vậy chỉ muốn được nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô.

“Biết không, anh quyết định đem nơi này xây dựng thành trụ sở chính của cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa. . . . . .” Đối với cô, anh không muốn giải thích, anh đã đi sai nhiều bước rồi, thậm chí mất đi niềm tin của cô: “Là lúc em khóc trong phòng khi cửa tiệm đầu tiên bị phá bỏ.”

Diệp Nhiễm siết chặt nắm tay, cảm giác gân cốt trên cánh tay đều rút chặt.

“Đây không phải là điều anh muốn bù đắp.” Anh xuống xe, kéo tay cô đi vào trong, cô không giãy dụa, trầm mặc để anh lôi kéo.

Cảm giác thấy tâm trạng của cô thay đổi, Kha Dĩ Huân nở nụ cười, trong lòng an ổn. Anh thuận thế nắm chặt vai cô, chỉ vào một bức tường: “Đây mới thứ anh muốn em nhìn thấy.”

Diệp Nhiễm bám chặt vào người Kha Dĩ Huân, hơi hơi ngẩng đầu, đó là những ảnh chụp của nhiều năm trước, là các chính khách đến cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa thị sát, ông nội cùng thị trưởng bắt tay, phần đông nhân viên công tác đều mỉm cười ăn thử hoành thánh, năm ấy cô năm tuổi!

Nước mắt Diệp Nhiễm mơ hồ chảy xuống, cô nhìn thấy những hình ảnh xưa cũ của cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, khi đó xung quanh không có nhiều nhà cao tầng, ngã tư đường chưa được mở rộng, gần đó còn có cây ngô đồng.

Bà nội của cô cầm tay cô tủm tỉm cười, lúc đó bà nội kéo tay cô núp ở một góc nhìn ông nội bắt tay thị trưởng.

“Cái này. . . . . .” Cô nhẹ giọng hỏi, nghẹn ngào.

“Là anh nhờ người thân làm trong chính phủ tìm kiếm tư liệu.” Anh cười, ý tứ hàm xúc: “Lúc nhỏ em đáng yêu hơn.”

Thấy cô ấp úng không nói, anh nhanh chóng ôm cô: “Cha mẹ nói muốn đem cửa tiệm hoành thánh trả lại cho em, anh giúp em trang hoàng lại, thậm chí người phục vụ cũng phải trải qua sự huấn luyện của tập đoàn Mỹ Giai.”

Anh cảm giác cô đang run dữ dội, cửa hàng trưởng nhìn thấy bọn họ thì đi ra ân cần thăm hỏi, anh xã giao một chút rồi lại kéo tay cô ra xe, cửa xe vừa mở, cô lại tránh thoát anh.

Anh bất ngờ quay đầu nhìn cô, cô đã phục hồi sự thờ ơ như thường lệ, hai tay để ở hai bên siết chặt. Anh nhíu mày, gắt gao nhìn cô.

“Món quà chia tay, thật giá trị.”

“Em!” Anh nhất thời giận tím mặt, ngực kịch liệt phập phồng, nửa ngày không nói.

“Đừng nên thách thức giới hạn của anh.” Cuối cùng anh thốt lên, không tức giận chỉ là cảm thấy bất lực. Anh đã nỗ lực rất nhiều, nếu điều này cũng không thể khiến cô cười, anh thật sự không biết làm sao.

“Kha Dĩ Huân.“ Cô nhìn anh, tầm mắt cũng không dám di chuyển, sợ sự cứng rắn sẽ tan biến: “Cám ơn anh.”

Anh hạ mắt, lại mở ra sáng ngời: “Vẫn muốn rời đi?” Anh cảm thấy phẫn nộ! Chỉ có phẫn nộ mà thôi! Anh đã từng tổn thương cô, anh muốn bù đắp, dụng tâm của anh. . . . . . Cô vẫn không chịu tha thứ. Anh không thể làm nhiều hơn! Cũng giống như anh nói với cô, đừng nên thách thức giới hạn của anh.

“Ừ.” Khi cô quả quyết, thậm chí mắt cũng không chớp.

“Được. Ngày mai luật sư sẽ đến tìm em!”

Anh đóng sầm cửa xe khiến cô nghe được rõ ràng, tiếng động kia giống như đập vào lồng ngực cô.

Xe của anh biến mất trong dòng người, cô hít thở sâu, xoay người đi về hướng nhà mình. Một bước, hai bước. . . . . . Đùi cô mềm nhũn, suy sụp ngồi ở ven đường như một tảng đá.

Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, cô gắt gao ôm chặt đầu gối, ngọn đèn u ám, mọi người không chú ý tới cô. Chú ý tới cô thì thế nào, cô rất muốn khóc. Chỉ cần anh không nhìn thấy, ở trước mặt mọi người khóc thất thanh!

Vừa rồi cô luôn luôn muốn hỏi mình một vấn đề, cô có tài cán gì chứ?

Cô không thể khiến anh yêu cô, cũng không thể giúp được anh, nếu cô độc có thể khiến anh vui vẻ hạnh phúc, cô cam tâm tình nguyện kiên trì cả đời. Yêu cô, đôi khi sẽ là gánh nặng của anh, cô biết chứ, anh muốn bù đáp cho cô, nhưng cô không thể.

Kha Dĩ Huân, có lẽ vĩnh viễn anh cũng không biết, rời khỏi anh chẳng phải là hận anh, mà là không biết phải làm thế nào để yêu.

Cô gục đầu kề sát đầu gối, vừa rồi ở trong lòng anh, cô vô cùng hy vọng bản thân được làm công chúa, giống như Fiona, rốt cuộc cô cũng tỉnh mộng.

Kha Dĩ Huân, cô không muốn anh lỡ mất người con gái xứng đôi với anh.

Nếu cô lại tham lam, anh sẽ phải trả giá.

Trong cuộc sống cô không thể giúp được anh, trên sự nghiệp cũng không thể. Cho dù cô tình nguyện trở thành người đứng sau lưng anh, cũng không thể giúp anh tỏa sáng.

Gió đêm từ hai bên tai nhẹ nhàng mơn trớn, mái tóc cô tung bay.

Tối nay, cô triệt để mất anh rồi.

Nỗi buồn này không giống với những nỗi buồn trước đó. Rất nhiều người ở đời chưa hẳn sẽ được đáp lại sự dịu dàng này, đây không phải là tình yêu nhưng lại khiến cô khắc sâu trong lòng.

Kha Dĩ Huân, cám ơn anh đã vì em làm mọi thứ.

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không hối hận yêu anh. Tuy rằng anh đã từng khiến cho cô đau khổ nhưng anh vẫn là món quà quý nhất mà thượng đế ban tặng cô.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện