Chương 45
Chương 47
Diệp Nhiễm ngừng khóc.
Cô nhanh chóng lau mặt, cô không được khóc, ít nhất sau này ở trước mặt anh cô sẽ không khóc. Cô tình nguyện trở nên sắt đá chứ không muốn khóc ở trước mặt anh. Cô ngẩng đầu, trước mắt là một màu đen, cô bất động, yên lặng chờ đợi cơn choáng váng qua đi.
Diệp Nhiễm ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng phía đối diện dưới đèn đường, không biết Kha Dĩ Huân đã đứng ở đó bao lâu. Anh nhìn cô, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi.
Cô ngây người, lý trí hóa thành hư ảo, đầu óc trống rỗng. Cô không nghĩ tới anh sẽ quay lại, không nghĩ tới anh lại đứng đối diện cô.
Anh đột nhiên bước qua đường cái đi về phía cô, kéo cô lên vỉa hè: “Anh không đi được.” Giọng nói cô đơn và bất lực.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cuối cùng hỏi: “Kha Dĩ Huân. . . . . . rốt cuộc em có điểm gì tốt, rốt cuộc em có thể làm bất cứ điều gì cho anh?” Nước mắt chảy ra, cô cố kìm nén nhưng thất bại: “Em… em chỉ có thể làm bảo mẫu và nấu cơm cho anh. Em không nói được Anh ngữ, tiếng Pháp lại càng tồi, em không thể cùng anh tham dự các loại yến tiệc, để người khác khen ngươi và hâm mộ anh.”
Anh nhìn cô dưới đèn đường, nói: “Đúng vậy, em vốn dĩ không thể.”
Khẳng định của anh khiến trái tim cô tan nát.
“Nhưng mà Diệp Nhiễm, anh không thiếu phụ nữ theo đuổi, không thiếu bảo mẫu và đầu bếp, anh vẫn cứ cần em, là vì sao?”
Cô nghẹn ngào.
“Anh đồng ý cưới em là vì em giống với Thần Thần, Hồ Doanh nói đúng, mặc dù anh cưới em là do cha mẹ anh hài lòng. Nhưng mà khi anh đối mặt với Fiona, trong lòng anh vẫn nghĩ đến em. Fiona so với em giống Thần Thần hơn, so với em càng thích hợp, nhưng người anh muốn tới tìm vẫn chính là em.” Anh thở dài gật đầu: “Em hỏi anh em có thể làm bất cứ điều gì cho anh? Được, ở bên cạnh anh.”
“Kha Dĩ Huân, chúng ta là hai loại người khác nhau, mục đích của chúng ta không giống, sớm hay muộn cũng phải chia tay.” Đây là điều cô luôn luôn cảnh báo, luôn luôn sợ hãi trong lòng.
Anh khinh thường mỉa mai: “Khác nhau? Mục đích không giống? Mọi người đều chỉ có thể giống nhau ở cái kết cục, chính là chết! Chẳng lẽ em còn có kế hoạch tốt hơn?”
Diệp Nhiễm bị ép buộc phải nói ra: “Em không xứng với anh.”
Anh không nói chuyện, trầm mặc nhìn cô.
“Diệp Nhiễm, em một lần hai lượt cự tuyệt anh, cố tình đưa Fiona đến với anh, chính là nguyên nhân này?” Anh hỏi, giọng cất cao.
Cô không thể khẳng định, khi cô đối mặt với câu hỏi này, trái tim cô đau đớn.
Anh không nói chuyện, không biết là chờ đáp án của cô, hay là vẫn đang suy nghĩ.
“Anh hiểu rồi.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Sáng mai chờ luật sư của anh.”
Đã từng trải qua nhiều nỗi đau, cho rằng nỗi đau này không khác gì nỗi đau cũ, nhưng cô đã lầm, trái tim cô càng đau hơn. Cô siết chặt nắm tay, nhẫn nại muốn vượt qua mọi thứ, cô sẽ kiên cường, chắc chắn sẽ lần nữa kiên cường.
Khi chiếc xe của anh biến mất trong dòng người, cô không nhúc nhích, cô đứng dưới đèn đường mời nhạt không di chuyển. Cô biết cô đã thực hiện một quyết định rất đúng nhưng cô vẫn hy vọng ang có thể quay trở lại lần nữa. Nếu anh trở lại, cho dù là sai, cô cũng muốn cùng anh kiên trì thêm một lần nữa, ích kỷ cũng tốt, vô sỉ cũng thế, cô mặc kệ tất cả rồi.
Không có. . . . . . anh không có quay lại.
Cô trở về nhà cha mẹ, lần đầu tiên không che dấu cảm xúc, cha mẹ cô hoảng loạn gõ cửa truy vấn, cô cũng không đáp lại.
Lúc này, cô thật sự đau.
Mặt trời lên cao, thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến khi nghe tiếng mẹ ở ngoài cửa nói luật sư đến, cô mới khôi phục ý thức.
Diệp Nhiễm đứng dậy cuộn mình trong góc, cô nhìn mình trong gương, mái tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, một đêm không ngủ thật thảm hại. Cô chậm rãi đi tới bàn trang điểm cầm lược chải đầu, lại phát hiện ra mình không đủ sức lực.
Cô đi ra khỏi phòng, luật sư mở ra đủ thứ giấy tờ không ngừng kêu cô ký tên. Giấy tờ cụ thể thế nào cô cũng không nhìn, chỉ mơ hồ biết cô và anh đã ly hôn, anh để lại toàn bộ cửa tiệm hoành thánh cho cô.
Diệp Nhiễm ngủ liền hai ngày, không phải cô sinh bệnh, là một loại tình trạng kiệt sức. Đầu tiên là mất đi đứa bé, bây giờ thì mất đi anh, so với lần trước cô càng suy yếu.
Ông Viên Viên đến nhà chăm sóc Diệp Nhiễm, hơn nữa nói cho cô biết Kha Dĩ Huân đã sai cô ta tới đây trợ giúp cô. Diệp Nhiễm yên lặng đồng ý, anh thật chu đáo, có rất nhiều vấn đề cô không thể giải quyết trong thời gian ngắn, bây giờ có thể thông qua Ông Viên Viên.
Có lẽ, anh không muốn gặp lại cô.
Cửa tiệm hoành thánh là động lực giúp Diệp Nhiễm mạnh mẽ, cô muốn học tập nhiều thứ, quan tâm nhiều thứ để thời gian bận rộn có thể áp đảo sự đau đớn trong lòng. Ít nhất cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến anh.
Lần đầu tiên bị mọi người gọi là “Diệp tổng”, cô đã bị sốc. Đúng vậy, Kha Dĩ Huân chuyển quyền cho cô nắm giữ cửa hàng Fastfood, ngoài ra cô còn phải trông coi những cửa tiệm hoành thánh khác.
Cô bắt đầu cảm thấy khó khăn, cảm giác bất lực trước mọi người. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô đã gìn giữ lại được món ăn gia truyền của tổ tiên.
Sau khi tiếp nhận cửa hàng cô mới phát hiện anh đã vì cô tuyển chọn một dàn nhân viên và quản lý thật sự rất giỏi. Cô chỉ cần nắm vững những thủ thuật đơn giản, vẫn có thể dễ dàng quản lý.
Cô đã quen với danh xưng “Diệp tổng”, dần dần được mài dũa thành một người bình tĩnh. Cô vốn là người dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, chu đáo, tận tâm, kiên trì và tìm kiếm mục tiêu, sớm là một phần trong phong cách làm việc của mình.
Trước mỗi cuộc họp, Diệp Nhiễm thường trang điểm và cuộn tóc lên, cô chăm chú lắng nghe quản lý báo cáo về tình hình của các chi nhánh, kiểm tra số liệu doanh thu…
Ra đến cửa, di động của Ông Viên Viên liền vang lên, cô ta nhìn dãy số điện tới rồi nói lời xin lỗi, đi đến một góc tiếp chuyện.
Diệp Nhiễm đi ra cửa tiệm, chờ lái xe mở cửa ở ven đường, cô dừng bước. Ánh mặt trời vào mùa thu giống như trong trí nhớ, trời thật đẹp, cô không tự chủ liền di chuyển ánh mắt nhìn về phía chi nhánh của tập đoàn Mỹ Giai, không muốn nhớ lại quá khứ, cô dường như nhìn thấy Kha Dĩ Huân đang từ chiếc xe sang trọng bước xuống, liếc cô một cái, nói: “Nhóc con, người nhà của nhóc đâu?”
Khi đó lòng cô tràn đầy hy vọng, trong bụng tính toán, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn kia.
Cô tự nhiên nở nụ cười, không biết đó có được tính là tình yêu sét đánh hay không? Nếu anh xấu xí, phỏng chừng cô sẽ không có chủ ý muốn gả cho anh, thích soái ca, có lẽ là thiên tính của thời thiếu nữ.
“Đang cười gì?”
Cô quay đầu, giọng nói của anh luôn ở bên tai cô, chân thật như thế cũng khiến cô nhất thời kinh ngạc, không cách nào phân biệt thiệt giả, có lẽ là cô nghe lầm.
Nhưng cô thật sự nhìn thấy gương mặt anh, hơi chút bỡn cợt tuấn tú tươi cười, đôi mắt thâm thúy động lòng người, môi khẽ nhếch, mặt bộ quần áo tây trang. . . . . . Anh luôn luôn xuất hiện như thế ở trong trí nhớ của cô.
“. . . . . .” Cho dù chi nhánh của tập đoàn Mỹ Giai ngay bên cạnh, từ sau khi ly hôn cô cũng không nhìn thấy anh.
“Diệp tổng, xem ra em kinh doanh rất tốt.” Anh cười nhìn cô.
Cô cúi đầu xuống, đột nhiên mặt đỏ, hơn nữa không biết là tại sao.
“Nghe nói em muốn đem hoành thánh Chính Hoa chế biến thành sản phẩm đông lạnh tung ra thị trường, ý tưởng rất tốt, rất thú vị.” Anh khoanh cánh tay, nhàn nhã nhìn cô.
Diệp Nhiễm nghi hoặc nhíu mày, bất tri bất giác giương mắt quan sát vẻ mặt của Kha Dĩ Huân, căn cứ theo những gì cô hiểu biết về anh, một khi anh dùng giọng điệu này nói chuyện, là một điềm báo mưu mô.
“Đây chỉ là ý tưởng, chưa phải giai đoạn thực hiện.” Cô nói, càng nói càng thận trọng. Bên cạnh cô còn có gián điệp Ông Viên Viên, anh biết chuyện này là điều hiển nhiên.
Anh cười rộ lên: “Thật không ngờ em rất ra dáng “lãnh đạo”, cũng có ngày nói chuyện kiểu này.”
Cô sửng sốt, đúng vậy, cô lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh.
“Diệp tổng.” Anh lại cười chế nhạo.
“A?” Cô bối rối, cuối cùng là anh muốn nói cái gì?
“Cảm thấy có đủ tự tin chưa? Anh đợi vất vả quá.” Kha Dĩ Huân nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm, giọng bông đùa, không thể che giấu được sự cay đắng.
Cô ngây người, lời anh nói vượt qua phạm vi lý giải của cô.
“Anh không thể không thừa nhận, em dối trá rất giỏi.” Anh lắc đầu thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ký hợp đồng thì phải mặt đối mặt xác nhận, em cho rằng em ký tên trên đơn ly hôn thì sẽ có hiệu lực? Em xác định, anh cũng ký tên?”
Diệp Nhiễm nghẹn họng, trừng mắt nói không nên lời.
“Diệp Nhiễm, anh không thể chờ nữa rồi.” Anh đi tới, giữ chặt tay cô, lại nặng nề nhìn: “Em muốn tự tin, anh cho em tự tin, em muốn thời gian, anh cho em thời gian, hiện tại, anh lại không có gì cho em nữa rồi.”
Cô nheo mắt lại, rốt cuộc cũng hiểu rõ lý do: “Lại một âm mưu?” Cô hỏi, muốn thu tay nhưng anh không cho phép. Cô đã sớm hoài nghi, điều hành một chuỗi cửa hàng lớn lại có thể yên ổn như vậy? Bắt đầu cho rằng cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, những vấn đề khó giải quyết đều do Ông Viên Viên phối hợp giúp đỡ, cô mơ hồ dự đoán, chỉ là không muốn miệt mài suy nghĩ.
Anh hừ cười: “Đúng!” Từ trước đến giờ anh chưa từng che giấu nỗ lực, bởi vì khi cô phát hiện được ý đồ của anh, anh liền đắc ý.
Cô suy sụp thở dài, thì ra. . . . . . cô bị anh thao túng.
“Diệp Nhiễm!” Anh nhéo tay cô, thành công khiến cô giương mắt nhìn mình: “Điều khiến anh sai lầm nhất, chính là. . . . . .” Anh dừng một chút: “Chính là để em hư thai, vì sai lầm này anh đã trả giá rất nhiều.”
“Em. . . . . .” Cô há mồm muốn nói, lại bị anh liếc mắt một cái.
“Em không cần nói lý do, anh cũng không muốn nghe. Chỉ cần biết rằng anh vẫn là chồng em, em vẫn là vợ anh đủ rồi!”
“Kha Dĩ Huân. . . . . .”
“Được, anh biết em muốn nói gì!” Anh nổi giận, kéo cô đi về phía trước, xe của anh đỗ ở góc rẽ: “Nếu em cho rằng hoàng tử chỉ có thể xứng với công chúa thì em chính là công chúa của anh!”
Bước chân cô lảo đảo, tay cô bị anh giữ chặt, cô có thể tránh thoát nhưng cô không muốn.
“Ngày mai là đại thọ 60 tuổi của cha, bây giờ theo anh về nhà!” Anh nói, dùng giọng nói cứng rắn che lấp cô viện cớ.
“Kha Dĩ Huân, em có một vấn đề muốn hỏi.” Cô nhìn anh, giọng nói bình tĩnh.
Anh chán ghét điệu bộ bình tĩnh của cô, không trả lời, chỉ là hừ lạnh một tiếng.
“Anh đối với em là tình cảm gì?” Cô hỏi trắng trợn, đôi mắt kiên trì, xem ra cô muốn anh trả lời rõ ràng.
“Em cho rằng một người đàn ông muốn sống cả đời với một người phụ nữ thì đó là thứ tình cảm gì?”
“Em đang hỏi anh!”
“Em đừng đem vấn đề đơn giản biến thành phức tạp!” Anh lườm cô một cái.
Cô nở nụ cười, trong ánh mặt trời nhớ lại hình ảnh của anh trước kia, nếu thời gian quay lại, có phải cô vẫn lựa chọn yêu anh? Khi đáp án này hiện lên trong đầu, cô xoay đầu nhìn thấy anh.
Không chiếm được tim anh tuy rằng rất đau, nhưng mất đi anh càng đau gấp bội phần.
Đã từng trải qua hai điều này, cô còn có gì phải sợ?
Kỳ thật, cô cũng không muốn kiểm soát anh phải nói rõ đó là thứ tình cảm gì, chỉ cần cô còn cơ hội, cô vẫn muốn thử một lần!
The End