Chương 014 - 015

Chương 14: Được cứu.

Do là đầu mùa xuân, nước sông vẫn còn lạnh, Y Vân không biết nàng đã bơi bao lâu, cho dù đã ra khỏi núi nhưng nàng vẫn không dám lên bờ. Sợ rằng sẽ lại bị Quân Lăng Thiên bắt được. Hắn tuy rằng y phục bị xé nát, nhưng nói không chừng đã được thuộc hạ giải cứu. Nghĩ đến hắn ta bị thuộc hạ nhìn thấy tình cảnh chật vật như vậy, Y Vân liền buồn cười đến chết, rốt cuộc cũng trừng phạt được tên ác ma này, tâm tình thực sảng khoái.

Phía trước truyền đến tiếng nói cười vui vẻ, Y Vân từ trong nước hiện lên.

Trên bờ là một rừng hoa Hạnh, nụ hoa nhất nhất nở rộ, thoắc ẩn thoắc hiện trong sương mù. Một cái viện nhỏ an tĩnh ngự trong rừng hoa, mơ hồ có vài nữ tử y phục rực rỡ vui đùa, thanh âm trong trẻo khuấy động tiên cảnh.

Xem ra nàng đã trôi đến vùng ngoại thành, nơi này hẳn đã an toàn. Y Vân mỏi mệt bơi lại gần bờ, bước lên.

Cả người ướt đ nước từ y phục, từ mái tóc nàng tí tách rơi xuống. Gió lạnh thổi đến, chỉ cảm thấy cả người run rẩy, người nàng như biến thành khối băng, hai chân mềm nhũn không chút khí lực. Y Vân dựa lưng vào thân cây, chậm rãi ngồi xuống.

Kỳ thật nàng đã sớm mệt mỏi, nhưng vì đang ở trong nước nên nàng kiên cường chống đỡ, lúc này lên trên bờ, tâm lý nhanh chóng thả lỏng, thể lực hoàn toàn cạn kiệt.

Nhìn sắc trời đã dần ngã về tây, nếu ở bên ngoài quá lâu, nói không chừng sẽ lại bị tên ác ma kia đuổi đến nơi, nàng thật sự không muốn trở lại những ngày u tối vừa qua.

Tiếng cười khanh khách truyền đến, mấy nữ tử kia, trên người là y phục tinh xảo, đang ở trong khu rừng hái hoa cỏ. Bên ngoài khu rừng một cỗ xe ngựa hoa lệ an nhiên dừng chân, người đánh xe thản nhiên ngủ gật. Xem ra là tiểu thư phú hộ đi đạp thanh đây mà, có lẽ nàng có thể theo các nàng trở về, thật sự Y Vân không còn khả năng tự mình quay về.

“Tiểu thư, người xem bên kia có mấy đoá hoa màu lam, nô tỳ đi hái.” Một tiểu nha hoàn y phục cũng thập phần rực rỡ, hướng đoá hoa gần Y Vân nhìn đến.

“Được, nhưng nhanh lên ta muốn trở về.” Một thiếu nữ thanh y nũng nịu nói.

Tiểu nha hoàn nhanh chạy tới, bàn tay vừa chạm vào cánh hoa chợt phát hiện ra Y Vân cả người ướt đẫm.

“Ai nha, ngươi là ai?” Nhìn thấy Y Vân, tiểu nha hoàn trừng lớn đôi mắt, kinh hô.

“Không được cử động!” Y Vân còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã nhanh ở trên cổ nàng.

Y Vân còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, liền tính mạng một lần nữa bị de doạ.

“Đừng.” Y Vân hướng người cầm kiếm phía sau: “Ta không phải người xấu.”

“Nói! Ngươi vì sao ở trong này, là ai phái ngươi tới?” Một thanh âm trầm thấp sắc bén phóng tới.

Y Vân hờ hững cười, xem ra hắn nghĩ nàng là thích khách, nhìn nàng như vậy thực giống thích khách sao?

“Ngươi nhìn ta giống thích khách sao? Ta là gặp người xấu, từ trong nước đào thoát, rồi vô tình lạc vào nơi này.”

“Băng Nham, dừng tay” Thiếu nữ thanh y nhẹ nhàng tiêu sái bước đến, nhìn thấy bộ dáng Y Vân nói.

Thiếu nữ, thanh y tung bay, bước chân uyển chuyển, mắt ngọc mày ngài, bộ dạng rất đáng yêu, khi mỉm cười, trên gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền. Con ngươi trong veo không một tia tạp sắc, chính là một cô nương đơn thuần đánh yêu. Y Vân thoáng liền có hảo cảm với tiểu cô nương này.

Y Vân cả người nhiễm nước, y phục gắt gao dán chặt vào người, lộ ra vóc người lả lướt, tóc đen bám vào hai bên má, từng giọt nước vẫn thuỷ chung rơi tí tách. Đôi mắt trong veo trầm tĩnh như đêm, cho dù kiếm kề cổ, vẫn tĩnh lặng như hồ thu.

Hai nữ tữ nhìn nhau trong trong nháy mắt, liền yêu thích lẫn nhau.

“Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở nơi này?”

“Ta là bị người xấu bắt giữ, vừa mới chạy trốn đến nơi này.” Không biết vì sao, Y Vân cảm thấy thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, đầu choáng váng, sờ lên trán nóng bừng, không ngờ nàng như thế liền bị bệnh.

Có lẽ đêm qua chịu đựng một đêm trong sơn động, đã nhiễm lạnh, hiện tại lại ngâm mình lâu trong nước, thêm gió lạnh, thật nàng đã nhiễm thương hàn. Hơi thở nàng nặng nhọc, mỗi khi mở miệng liền tựa như cái tiểu hoả lưu *lò than*, nóng hừng hực.

Bóng người trước mắt mờ ảo, tai ong ong, thân mình dần dần mềm nhũn ngã xuống, lờ mờ nghe thấy nữ tử nói, “Băng, mau cứu người, đem hắn lên xe ngựa.”

Xe ngựa hướng trong thành chạy nhanh. Y Vân nằm trên mã xa, chỉ cảm thấy bản thân lúc tỉnh lúc mê, thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh.

“Ngươi là công tử nhà nào?” Lờ mờ nghe thấy thanh âm nữ tử hỏi.

Nhà ở nơi nào? Y Vân trong nháy mắt có chút hốt hoảng, Nguyệt phủ là nhà nàng sao? Tuy rằng Nguyệt lão phu nhân đối với nàng tốt lắm, tuy rằng nàng vẫn xem đó là nhà, nhưng dù sao đó cũng không phải nhà nàng. Hiện giờthế này, chỉ sợ không thể hồi Nguyệt phủ.

“Ta không có nhà.” Y Vân mơ mơ màng màng nói.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, không gian thay đổi, nàng được mang đến một gian phòng, tiếp đó có người bắt mạch cho nàng, cho nàng uống thuốc, sau đó liền vô thức thiếp đi.

Tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở trong một sương phòng bố trí hoa lệ mà thanh nhã, giường lớn nạm vàng khắc phượng, chăn thêu uyên ương hí thuỷ.

Đây là nơi nào? Y Vân sau một lúc lâu nhớ lại nàng đã thoát khỏi bàn tay ác ma lại được một nữ tử cứu giúp.

Hương hoa tươi mát mà thanh nhã thoáng lượn lờ, thư án lắp đầy kinh thư, bình hoa lưu ly cắm một nhành hoa trắng thanh khiết.

Nơi này hẳn là nhà của nữ tử thanh y kia, không biết thân phận của nàng là gì? Ắc hẳn là tiểu thư nhà phú hào. Trên ngươi Y Vân hiện một thân bạch y hoa phục, nam trang như cũ. Y Vân cả kinh, không phải là nam tử thay y phục cho nàng chứ?

Trong lòng bất an không yên, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm hai người thấp giọng nói.

“Nghe nói hôm qua muội dẫn theo một công tử hồi phủ. Như thế nào lại lỗ mãng như vậy, tuỳ tiện dẫn người về nhà, vạn nhất là kẻ xấu thì làm thế nào.” Một thanh âm văn nhã nghiêm giọng nói. Y Vân nghe như sét đánh ngang tai, giọng nói này tại sao lại quen thuộc đến vậy, hay do nàng đã tâm niệm đến Long Mạc quá nhiều nên sinh ảo giác. Nhưng nghe đến giọng nói trầm ổn, kiên định kia lồng ngực nàng không ngừng đập rộn.

Nàng thật không nghĩ rằng có thể nhìn thấy hắn.

“Hoàng huynh, đừng nóng giận! Nàng là một nữ tử, lại là một mỹ nữ tuyệt sắc. Nếu không tin huynh cứ vào xem.” Thanh âm ngây thơ nói.

“Nữ tử cũng không được, hôm kia Nguyệt tỷ tỷ của muội bị bắt cóc, muội cũng không phải là không biết, vậy mà còn trốn đi ra ngoài, thế nào lại mang về một người lạ. Nàng nếu tỉnh lại thì mời xuất phủ.”

“Đừng mà, hoàng huynh người thật nhẫn tâm, người ta không có nhà mà, rất đáng thương

“Làm sao muội biết nàng đáng thương, nói không chừng là lừa gạt. Nếu buổi tối trở về, nàng còn chưa đi, ta sẽ làm việc với muội.”

Nghe được hắn muốn đuổi nàng đi. Tâm tình Y Vân lạnh lẽo như hàn băng. Con người rất kì quái, nếu ngươi mỗi thời mỗi khắc đều tưởng niệm một người, trong lòng sẽ luôn cho rằng hắn cũng nghĩ về ngươi, nhưng khi biết được sự thật thì hắn thậm chí căn bản còn không nhớ tới ngươi, chỉ là tự bản thân hy vọng quá nhiều.

“Hoàng huynh, ta biết phải làm thế nào, huynh còn không mau đi gặp Nguyệt tỷ tỷ.”

“Nhớ kỹ, lát sau ta trở về, không hy vọng còn nhìn thấy nàng ta.” Lại một lần nữa lạnh giọng dặn dò.

Giọng nói liền biến mất, bên ngoài lại khôi phục sự yên tĩnh.

Từ màn trúc một thiếu nữ thanh y bước đến, theo sau là tiểu nha hoàn phấn y.

Xuyên qua bức mành được hé mở, Y Vân nhìn thấy một bóng dáng, là Long Mạc, bạch y thanh lệ, vội vàng rời đi.

“Long Mạc, Long Mạc” Y Vân trong lòng điên cuồng gọi tên hắn, nhưng hắn đã đi thật xa.

“Tỷ tỷ, ngươi đã tỉnh, thật tốt quá. Ngươi làm sao vậy, có chỗ nào không khoẻ? Sắc mặt thật tái nhợt, Úc nhi, nhanh đi gọi ngự y.”

“Không cần.”Y Vân nhẹ giọng ngăn lời của nàng.

“Cô nương, ta không sao, ta đã tốt lắm, chỉ là thân mình có chút suy yếu. Cám ơn ngươi đã cứu ta.”

“Cái gì mà Cô nương.” Phấn y tiểu nha hoàn nói: “Đây là công chúa, còn không mau thi lễ, chính công chúa chúng ta cứu ngươi, ngươi tối hôm qua sốt cả một đêm.”

Y Vân nhẹ nhàng thi lễ, nữ tử thanh y nâng tay nàng nhẹ nói: “Tỷ tỷ chớ khách khí.” Nói xong trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn. “Không cần bái kiến, tỷ tỷ cứ gọi ta Thanh Tâm, nơi này là quý phủ của Nhị hoàng huynh. Hôm qua ngươi ngất đi. Ta không tiện mang ngươi tiến cung nên đem ngươi đến nơi này. Tỷ tỷ cứ yên tâm dưỡng bệnh.” Thanh Tâm công chúa nũng nịu nói.

Thật có thể yên tâm sao? Mới vừa rồi còn nghe thấy có người muốn đuổi nàng mà.

“Tỷ tỷ tên gọi là gì?” Long Thanh Tâm hỏi.

“Ta gọi Nhan Y Vân.” Y Vân đáp, “Công chúa có ơn cứu mạng, ta ngàn lần không quên, nhưng cũng không nên quấy rầy công chúa.”

“Vậy tỷ đi đâu?” Thanh Tâm ngây thơ nói: “Tỷ tỷ ngươi không phải không có nhà sao, ở lại nơi này đi, ta thực rất thích ngươi. Tỷ tỷ coi như vì chút ân tình ta cứu ngươi mà ở nơi này với ta vài ngày. Huống chi thân thể ngươi còn rất yếu, ta vẫn là lo lắng. Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, Úc nhi, truyền trù phòng, ta muốn cùng Y Vân tỷ tỷ dùng cơm.”

Úc nhi đáp ứng một tiếng vội vàng lui xuống.

Chương 15: Tâm hồn thiếu nữ.

Y Vân nhìn biểu tình ngây thơ của nàng, nghĩ thầm công chúa này thật sự là được nuông chiều làm hư, ngưi trong hoàng thất có lẽ đều như vậy, chủ ý của nàng thì không ai có thể phản đối, bất quá Y Vân lại càng ngày càng thích vị công chúa tuỳ hứng mà thẳng thắn này.

Nàng không có một chút nào cao ngạo, luôn miệng kêu Y Vân tỷ tỷ, dầu sao nàng cũng là một công chúa cô độc, sống trong hoàng cung đại điện, người với người ở nơi đó rất khó trở thành bằng hữu, từ lúc cứu Y Vân, liền một lòng cùng với mình thành bằng hữu.

Y Vân đáp ứng, nàng quyết định không cần phải phụ lòng tốt của công chúa, nhưng bản thân Y Vân biết đây chỉ là cái cớ nàng tự thuyết phục mình, kỳ thật chính nàng vẫn là vì muốn nhìn thấy Long Mạc.

“Công chúa, ngươi làm sao biết ta là nữ nhân. Quần áo trên người ta là ai thay?”

“Này nha,” Công chúa nũng nịu cười, “Tỷ tỷ ngươi là lo lắng ta cho nam tử thay y phục cho ngươi nên mới phát hiện ngươi là nữ tử à? Không phải, kỳ thật, trên người ngươi ướt đẫm, ta đã sớm hoài nghi ngươi là nữ, nào có nam nhân mà dáng người lả lướt như vậy, lại có nam tử nào dung mạo lại tuyệt mỹ đến thế. Sau khi ngự y bắt mạch cho ngươi, mới xác định ngươi thật là nữ nhân. Yên tâm đi, y phục là do Úc nhi thay, tỷ tỷ thân thể quý giá như vậy sao có thể tuỳ tiện để nam nhân xem qua?” Tiếng nói công chúa tuy rằng thanh thuý nhưng liên tu không ngừng.

“Là như thế này nha, công chúa,…”Y Vân vừa định nói, liền bị nàng ngăn lại.

“Không cần một câu công chúa, hai câu công chúa, ta gọi ngươi tỷ tỷ, gọi ta Thanh nhi đi.”

“Điều này sao có thể, Y Vân nào dám làm tỷ tỷ của công chúa, công chúa vẫn nên gọi thẳng tên của ta thì hơn.” Nàng là một nha hoàn, không muốn làm tỷ tỷ công chúa, cũng không tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, nàng chỉ muốn yên phận sống tốt là được.

Chính là thế sự trêu người, nàng thật không nên yêu thương Long Mạc.

Hắn là hoàng tử cao quý, hơn nữa lại là vị hoàng tử được hoàng thượng yêu quý nhất, hắn cũng là người mà hầu hết nữ tử trong kinh thành mơ tưởng, hắn lại là vị hôn phu tương lai của tiểu thư Nguyệt Hạ Hương.

Nàng cùng hắn chính là hai đường thẳng song song, cho dù kéo mãi kéo mãi cũng không thể gặp nhau.

Y Vân khẽ hạ mi, giấu đi dòng lệ đau buồn nơi khoé mắt.

Trong sơn động, Y Vân từng hạ quyết tâm không được khóc, nhưng không biết vì sao khi nghĩ đến Long Mạc, lòng nàng lại đau như vậy. Hình ảnh hắn cứ thế đi vào trái tim nàng, để rồi từ từ tra tấn, giày vò nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi có tâm sự, vì sao không nói cho Thanh nhi. Có phải hay không là chuyện tình cảm?” Long Thanh Tâm ánh mắt vụt sáng, tựa như một búp bê đáng yêu, nàng ghé vào bên giường , lẳng lặng nhìn Y Vân, ánh mắt tinh quái.

Y Vân mỉm cười, nhẹ gõ vào đầu công chúa, tuy rằng nàng là chủ tử nhưng không hiểu vì sao Y Vân xem nàng như muội muội của mình.

“Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì là tình cảm sao?”

“Ta là không hiểu, vì sao con người khi nhắc đến tình cảm liền không bình thường. chính là ví dụ điển hình. Y Vân tỷ ngươi không biết chứ hai ngày trước, khi Nguyệt tiểu thư bị cướp đi, Nhị hoàng huynh ta tựa như người mất hồn, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy như vậy. Suốt một đêm không chợp mắt, không ngừng phái người đi tìm, sau lại nghe nói nhận được thư tín, bảo hoàng huynh phải đến chỗ nào đấy để chuộc người? Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng hôm sau hoàng huynh nhất nhất muốn một mình đi đến đấy. Sau đó Nguyệt phủ phái người đến thông báo, Nguyệt tiểu thư đã được cứu trở về, huynh ấy liền vội vàng chạy qua. Hôm nay lại đến Nguyệt phủ, thật không biết bộ dạng Nguyệt tiểu thư kia xinh đẹp như thế nào, lại khiến Nhị hoàng huynh mê đắm như vậy. Nghe nói nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ cũng là đệ nhất tài nữ. Chẳng lẽ so với tỷ tỷ ngươi còn đẹp hơn sao?”

Long Thanh Tâm đang thao thao bất tuyệt, tuyệt nhiên không phát hiện sắc mặc Y Vân đã muốn trở  nên trắng bệch.

Nàng nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao Long Mạc lại không đến, cứ tưởng rằng thân phận của nàng bị tiết lộ, lại như thế nào không nghĩ tới chính tiểu thư âm thầm ra tay, tiểu thư thế nào lại từ bỏ nàng. Tiểu thư đương nhiên không phải được người cứu trở về, nàng vốn không bị cướp mà người thay nàng chịu hạn chính là tiểu nha hoàn này, tiểu thư làm như vậy, chỉ là sợ, sợ Long Mạc một khi cứu người ra phát hiện đó không phải nàng mà là tiểu nha hoàn. Tiểu thư sợ sự thật sẽ bị bại lộ.

Y Vân trong lòng nổi lên từng đợt thương cảm, uổng cho nàng có tâm thay tiểu thư suy nghĩ, thế nhưng người lại nhẫn tâm không màng đến sự sống chết của mình.

Mặc dù đã biết tiểu thư rất lâu nhưng Y Vân thật khó có thể tưởng tượng, tiểu thư vì hạnh phúc của mình mà hy sinh tính mạng người khác.

Hận? Y Vân như cũ không hận nàng, chỉ thấy thật đáng buồn thay tiểu thư, nếu tình cảm chỉ dựa vào lừa dối mà có, thì liệu nó có sâu sắc, có chân thật và có thể duy trì được bao lâu?

“Tỷ tỷ ngươi không sao chứ?” Long Thanh Tâm lo lắng nói, đôi mắt tràn đầy quan tâm.

“Ta không sao. Không cần lo lắng, chỉ có chút choáng váng thôi.”

Tiểu cung nữ Úc nhi vén rèm đi đến, theo sau là mấy cung nữ bê chén đĩa, bày ra một bàn ăn thịnh soạn.

Y Vân mang tâm trạng phiền muộ miễn cưỡng dùng bữa.

Sau khi ăn xong, công chúa muốn cùng nàng ra bên ngoài đi dạo, Y Vân tuy thân mình còn có chút suy yếu nhưng cũng không đáng ngại.

Nàng vẫn một thân nam trang, Thanh Tâm có hỏi qua, Y Vân tỷ, sao không thay quần áo? Trên người ngươi chính là y phục của Nhị hoàng huynh ta.

Y Vân nói không cần thay đổi, cứ để như vậy đi, đổi đi đổi lại thực phiền toái.

Kỳ thật nàng rất lưu luyến mùi hương Long Mạc còn lưu lại, đó là hơi thở là hương vị chỉ riêng của hắn.

Ngoại viện, ánh nắng tươi sáng, xuân sắc mơn mỡn, gió xuân nhè nhẹ tô điểm cho hoa viên, không khí thoảng hương hoa theo xuân phong ngấm vào lòng người.

Hương hoa thu hút từng đàn ong mật, hút lấy mật hoa, lưu luyến không rời.

Cảnh đẹp như tranh, nhưng Y Vân đều không có tâm tình thưởng thức.

“Y Vân tỷ ta muốn trở về lấy giá vẽ, ngươi ở chỗ này chờ ta.” Bởi vì không có cung nữ theo hầu, Thanh Tâm liền chính mình trở về.

Y Vân từ trên mặt đất nhặt lên một đoá hoa chưa tàn, một tiểu ong mật bỗng nhiên bay đến, Y Vân si ngốc nhìn nó ở trên tay nàng vội đến vội đi. Có lẽ chỉ có chúng mới không có ưu sầu.

“Ngươi như thế nào lại mặc y phục của bổn vương.” Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền tới.

Tay Y Vân nhẹ run, đoá hoa rớt xuống, tiểu ong mật cũng bay đi mất.

Quay đầu chỉ thấy Long Mạc đứng phía sau, bạch y tung bay, vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Thì ra lại là ngươi!” Hàn ý nơi đôi mắt Long Mạc nhìn qua Y Vân, thấy rõ dung mạo nàng không khỏi kinh ngạc.

Y Vân khẩn trương nhớ đến ngày nàng đánh đàn ở Hội hoa xuân, ngày đó Long Mạc cũng ở đấy. Lời của hắn, làm tâm Y Vân run lên.

Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng? Thật sự nhận ra nàng sao?

Nhưng mà, từ trong ánh mắt hững hờ của Long Mạc, Y Vân liền hiểu ra.

Hắn không có nhận ra nàng, hắn cũng không thể nhận ra nàng, ở Hội hoa xuân nàng dùng khăn che mặt, hắn như thế nào có thể nào nhận ra nàng? Hắn bất quá nhận ra nàng là tiểu nha hoàn Nguyệt phủ mà thôi.

“Vậy ra người Thanh Tâm cứu là ngươi? Việc ngươi mê hoặc Nguyệt phủ tiểu thiếu gia ta đây không tính, thế nào lại còn cải nam trang mê hoặc muội muội bổn vương!” Trong lời nói của hắn không có một chút lưu tình.

Thôi, vốn dĩ Y Vân muốn nói cho hắn biết chính nàng năm đó đã cứu hắn, là tiểu muội muội của hắn, cũng là người đánh đàn ở Hội hoa xuân, nhưng những điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, liệu khi nàng nói ra hắn sẽ tin tưởng sao?

Hắn nhất định sẽ nói nàng lừa hắn, bởi vì nàng muốn câu dẫn hắn. Y Vân nàng từ trước đến nay luôn hiểu đạo lý làm người, sống không thẹn với lòng, cớ sao trong mắt hắn nàng lại là dạng nữ tử chỉ biết dụ dỗ câu dẫn người khác.

“Vương gia, ngươi xem ở bụi hoa kia, ong mật đua nhau bay đến, chẳng lẽ là Hoa nhi câu dẫn chúng nó đến sao?” Ngữ khí nàng lạnh lùng doạ người.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện